Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 36: Đa tâm

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 311 lượt xem
  • 2602 chữ
  • 2021-09-13 09:07:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày hôm sau, khi Văn Chiêu tỉnh dậy Kỷ Hướng Nhu vẫn còn ngủ, sắc mặt hồng hồng, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

 

Phù Diêu Phù Cừ bưng chậu nước đi vào, nhìn thấy Kỷ Hướng Nhu trên giường thì hơi sửng sốt chút, các nàng còn tưởng rằng Kỷ tiểu thư đến nói chuyện một lúc liền đi. Không nghĩ tới tiểu thư nhà mình cùng với biểu tiểu thư có quan hệ tốt như vậy, lại có thể ngủ chung giường.

Phù Diêu là vì tiểu thư kết giao nhiều bạn tốt mà cao hứng, Phù Cừ thì lại nhìn nước mắt trên mặt Kỷ Hướng Nhu yên lặng không nói.

 

Văn Chiêu gọi một tiếng, Kỷ Hướng Nhu nhíu nhíu mày, yếu ớt đáp một tiếng, nhưng lại không có động tĩnh.

 

"Dậy đi, nếu không sẽ không cho tỷ ăn sáng." Văn Chiêu đưa tay lắc nàng, nhưng lại chạm vào làn da nóng bỏng. Văn Chiêu rụt tay lại, lại đưa tay sờ trán nàng.

 

Phát sốt rồi.

 

"Phù Diêu, ngươi đi gọi lang trung đến. Phù Cừ người vắt khăn lau cho nàng đi." Văn Chiêu cũng không kinh ngạc, Kỷ Hướng Nhu hôm qua rơi xuống nước lại bị kinh sợ, cuối cùng còn khóc lâu như vậy, thân thể làm bằng sắt cũng sẽ có sự cố, huống hồ nàng còn là cô nương nhu nhược như vậy.

 

Theo lang trung đến đây còn có biểu cô mẫu, bà ta vừa căng thẳng lại áy náy sờ trán Kỷ Hướng Nhu, trong miệng lầm bầm "Đều là mẫu thân không tốt....", sau đó vội vã gọi lang trung xem bệnh cho nàng.

 

Nữ lang trung kia trước tiên xem qua chân cho nàng, sau lại cảm thấy nữ tử này sao lại xảy ra chuyện như thế, hóa ra thân nữ sinh bệnh có liên quan đến vị phu nhân này.

 

Chờ đến đi lang trung kê đơn đưa cho người đi sắc thuốc, Trần thị mới phản ứng được là Văn Chiêu cũng ở đây, nhớ tới chuyện hôm qua bị phát hiện, mặt bà ta lập tức phiếm hồng, vừa thẹn vừa quẫn, không dám nhìn Văn Chiêu.

 

Văn Chiêu cũng không nhìn biểu cô mẫu, chỉ cần nhìn bà ta liền nhớ tới chuyện tối qua, trong lòng khó chịu chán ghét. May mà mẫu thân không biết, nếu không phản ứng so với nàng đã hơn gấp trăm lần rồi.

 

Tình hình bên này rất nhanh đã truyền đến Thọ Diên đường, lão phu nhân sai người đến hỏi thăm, lang trung nói bị lạnh lại kinh sợ.

 

Bệnh này ý vị sâu xa, mới đầu hạ làm sao lại nhiễm lạnh rồi? Khỏe mạnh đi tới quý phủ Trang Thái phó một chuyến sao lại bị kinh sợ?

 

Kỷ Hướng Nhu đổ bệnh, chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi, Văn Chiêu thì bị lão phu nhân gọi đi hỏi chuyện. Chỉ vì quý phủ cùng Văn Chiêu thân cận nhất, lão phu nhân nghĩ Văn Chiêu hiểu rõ tình hình.

 

Văn Chiêu xác thực biết rõ, nhưng "Tình hình" này cũng không nói thật cho lão phu nhân.

 

"Tổ mẫu, hôm qua Nhu biểu tỷ rơi xuống nước, có điều được một vú già ở Trang phủ cứu, thay xong xiêm y mới về, có điều Nhu biểu tỷ nhất định bị dọa, lúc này mới nhiễm phong hàn." Văn Chiêu trong mắt là một mảng thẳng thắn, lão phu nhân cũng không thể không tin, mà lời giải thích này cũng là có thể tin được.

 

"Đang yên lành, sao lại rơi xuống nước? Nha hoàn của nó đâu?" Thời điểm lão phu nhân hỏi câu này có mấy phần tức giận, hiển nhiên là trong lòng trách tội mấy nha hoàn kia sơ sẩy bất cẩn để Kỷ Hướng Nhu rơi vào hiểm cảnh.

 

Văn Chiêu vì mấy nha hoàn kia mà cầu phúc, ngoài miệng nói: "Văn Chiêu không biết." Nàng thật sự không biết, không cần giả bộ, hoàn toàn thẳng thắn.

 

Lão phu nhân cuối cùng cũng coi như buông tha Văn Chiêu, Văn Chiêu thở phào nhẹ nhõm lui ra cửa phòng. Mới đi không xa liền thấy hai nha hoàn thiếp thân của Kỷ Hướng Nhu được đưa tới Thọ Diên đường.

 

Tuy rằng ngày thường lão phu nhân khoan dung từ ái, nhưng gặp phải loại chủ tớ liên quan đến bình an và quy củ của gia đình thì quyết không nhân nhượng.

 

Văn Chiêu trở về phòng, Kỷ Hướng Nhu còn nằm trên giường, mắt mở hờ, dáng vẻ uể oải. Văn Chiêu nói với nàng: "Hai nha hoàn của tỷ bị đưa đến nơi của tổ mẫu rồi."

 

Kỷ Hướng Nhu vừa nghe xong mắt liền mở lớn hơn chút, miễn cưỡng lên tinh thần hỏi Văn Chiêu: "Thật sự trách tội các nàng sao?"

 

Thấy Văn Chiêu gật đầu, Kỷ Hướng Nhu có chút lờ mờ, vội vàng gượng dậy, nói: "Ta muốn đi gặp tổ mẫu."

 

Khi rơi xuống nước rõ ràng là nàng dặn Lạc Phong cùng Lạc Mai không được theo nàng, bây giờ nếu trách phạt các nàng, Kỷ Hướng Nhu sợ là sẽ ăn không ngon ngủ không yên!

 

Văn Chiêu biết vào lúc này không thể cản nàng, cũng không cản được, không thể làm gì khác hơn là dặn dò Phù Diêu Phù Cừ đỡ nàng.

 

Vừa đến Thùy Hoa môn, họ liền nghe thấy tiếng "Bịch bịch:, còn có tiếng nữ tử kêu thảm. Kỷ Hướng Nhu mắt tối sầm lại, nhưng lại tăng nhanh bước chân, chạy về phía bên kia.

 

"Dừng tay! Dừng tay! Không được đánh!" Bởi vì bị sốt, giọng Kỷ Hướng Nhu khàn khàn suy yếu, nhưng vẫn nghe ra sự kiên trì của nàng.

 

Hai ma ma cầm gậy do dự có nên dừng lại hay không hay vẫn tiếp tục thực hiện lệnh của lão phu nhân, chỉ thấy Kỷ tiểu thư đã nắm chặt gậy trong tay của họ.

 

Tay nàng trắng mịn tinh tế như vậy, phảng phất như họ chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, thế nhưng trên mặt nàng là sự kiên định không thể nghi ngờ, dường như nếu họ tiếp tục đánh thì phải đánh nàng trước tiên. Hai ma ma không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay.

 

Kỷ Hướng Nhu vứt gậy trên mặt đất, phát ra hai tiếng "lạch cạch", nàng tiến lên muốn đỡ Lạc Phong Lạc Mai dậy, Phù Diêu Phù Cừ thấy vậy liền hỗ trợ. Bản thân Kỷ tiểu thư cũng là người cần đỡ, sao bây giờ lại đỡ người khác rồi?

 

May mà các nàng không đến muộn, xử phạt mới bắt đầu không lâu, hai nha hoàn chỉ chịu chút thương tích ngoài da, cũng không cần người khác đỡ, tự bản thân có thể nhịn đau đứng vững.

 

Kỷ Hướng Nhu cắn chặt răng tiến vào chính thất, còn chưa mở miệng liền quỳ trên mặt đất, lão phu nhân kinh hãi, vội kêu nàng đứng dậy, Kỷ Hướng Nhu không chịu, quỳ nói: "A Nhu thỉnh cầu di tổ mẫu không trách phạt Lạc Phong Lạc Mai!"

 

Lão phu nhân yên lặng nháy mắt, than thở: "A Nhu con chính là nhẹ dạ lương thiện, nha đầu không bảo vệ được chủ nhân như vậy thì phải giáo huấn các nàng một chút. Nếu không lần sau con lại rơi xuống nước thì phải làm thế nào? Nếu không có vú già cứu giúp thì phải làm thế nào?"

 

Kỷ Hướng Nhu nghe được Văn Chiêu bảo vệ nàng, lại nói: "Là tự A Nhu kêu các nàng đừng đi theo, lúc này Lạc Phong Lạc Mai lại vì khuê dự của A Nhu mà nhận phạt, nha đầu như vậy A Nhu vô luận như thế nào cũng không thể để các nàng chịu khổ!"

 

"A Nhu nhìn thấy nam tử Trang phủ, rơi xuống nước là A Nhu cố ý, không cho nha hoàn đi theo chỉ là muốn hắn cứu A Nhu lên, là A Nhu không biết xấu hổ, không liên quan tới họ." Thời điểm Kỷ Hướng Nhu nói câu này có một loại bình tĩnh, nghe lại có chút ý tứ chán ghét.

 

Văn Chiêu ở bên ngoài nghe được kinh hãi, rơi xuống nước không phải là vô ý, là Nhu biểu tỷ để ý Trang Khởi!

 

Kỷ Hướng Nhu bản tính lương thiện, Văn Chiêu coi như ban đầu có suy đoán như vậy cũng tự mình bác bỏ, nàng trong tiềm thức chính là tin tưởng phần lương thiện này của Kỷ Hướng Nhu.

 

Nhưng bây giờ nghe Kỷ Hướng Nhu tự nói mình "Không biết xấu hổ" như vậy, lại khiến người khác cảm thấy Nhu biểu tỷ cũng không thích thủ đoạn rơi xuống nước này, chỉ là nàng quá muốn gặp Trang Khởi mà thôi.

 

Bên trong, Kỷ Hướng Nhu đợi nửa ngày cũng không nghe lão phu nhân đáp lại, nội đường chỉ còn tiếng hít thở, nàng lại lần nữa nói: "Xin di tổ mẫu trách phạt."

 

Lão phu nhân đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Con sao lại hồ đồ như vậy, ta là di tổ mẫu của con, hôn sự của con đương nhiên sẽ vì con làm chủ, con tội gì.....ôi!"

 

Kỷ Hướng Nhu dập đầu với lão phu nhân: "Là A Nhu nhất thời kích động, A Nhu không hiểu chuyện, khiến di tổ mẫu khó chịu.... A Nhu lần thứ hai khẩn cầu di tổ mẫu trách phạt.!

 

Rất lâu.

 

"Đứng lên đi. Tâm tư nữ tử khi còn trẻ di tổ mẫu cũng từng có, chỉ là tuyệt đối không nên liều mạng mình." Ngữ khí lão phu nhân thấp đi mấy phần, nhưng không có ý trách tội nàng.

 

Trong lòng Kỷ Hướng Nhu có chút khao khát, ánh mắt nhìn về phía lọ hoa đứng yên bên cạnh, tựa như nhỏ giọng làm nũng, nói: "A Nhu tính toán tốt lắm, sẽ không sao..."

 

Lão phu nhân nhíu nhíu mày khó nhận ra, lại cười nói: "Con nói với ta cái này làm chi, chỉ cần con khỏe mạnh trước mặt di tổ mẫu là được. Thôi, con mang hai nha đầu trung thành này đi đi."

 

Kỷ Hướng Nhu vui mừng, liền muốn dập đầu tạ ơn lão phu nhân, lão phu nhân xua tay ngăn nàng lại, lại dặn dò ma ma bên cạnh: "Đưa cho nàng thuốc trị thương đi."

 

"A Nhu, con mau mau về nghỉ ngơi đi, thân thể còn chưa tốt mà."

 

Kỷ Hướng Nhu lúc đi ra sắc mặt vui mừng khó nén, nhìn thấy Văn Chiêu bên ngoài lại có mấy phần xấu hổ, ngại ngùng cười nói: "Làm cho biểu muội biết những thứ này..."

 

Ánh mắt Văn Chiêu sâu sắc, lắc lắc đầu, không nói gì.

 

Nàng cho rằng người lương thiện có thể làm ra chuyện người khác không làm được, kiếp trước Trang Khởi trong lòng chán ghét nàng, Nhu biểu tỷ này có bao nhiêu ảnh hưởng đây?

 

Văn Chiêu thà tin rằng, kiếp trước Trang Khởi vừa ý Kỷ Hướng Nhu nhưng không thể lấy, Kỷ Hướng Nhu vì vậy mà giận hờn gả cho Trang Đình, sau đó Trang Khởi chán ghét nàng chỉ vì không cam tâm chứ không phải bị người khác xúi giục.

 

Kỷ Hướng Nhu trải qua việc này sắc mặt tốt hơn một chút, liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

 

Buổi chiều lúc Văn Chiêu nằm trên giường, lại nhớ tới Nhu biểu tỷ.

 

Văn Chiêu trong lòng phức tạp khó tả, thở dài một hơi.

 

Trở mình, lại nghĩ tới Kỷ Hướng Nhu kiếp trước đã chăm sóc nàng.

 

Nhu biểu tỷ cười, nói nàng nên quý trọng người bên cạnh, đừng làm ầm ĩ.

 

Dù cho Nhu biểu tỷ không thuần khiết lương thiện như nàng nghĩ, nhưng trong đầu lại nhớ lại chuyện lúc ban ngày, Văn Chiêu trước tiên cảm thấy bất luận lòng dạ  Nhu biểu tỷ ra sao, nhưng sẽ vì bảo vệ người muốn bảo vệ nàng mà hi sinh chính mình.

 

Kiếp này nàng phải bảo vệ người nhà, cũng muốn học Nhu biểu tỷ vẻ nghị lực liều lĩnh này, nàng không thể thua Nhu biểu tỷ.

 

Chỉ là.... Nếu như muốn nàng không có khúc mắc, như kiếp trước mà chung sống với Kỷ Hướng Nhu, sợ là sẽ khó khăn.

 

Nghĩ như vậy, thời điểm Văn Chiêu chìm vào mộng coi như an ổn một chút.

 

Ngoài cửa sổ bóng đen vút qua, nhưng một chút âm thanh cũng không có.

 

Lục Nhiên ngồi trên nóc nhà, tâm trạng xoắn xuýt rốt cuộc có muốn đi hỏi rõ ràng hay không.

 

Chiêu Chiêu sao lại biết Vân Tưởng các cùng với hiệu cầm đồ Vô Tự? Còn có Xuyên hoa bộ.... Lục Nhiên trong lòng nhiều nghi hoặc, chỉ muốn tới hỏi nàng.

 

Nhưng hắn nghĩ cũng biết Chiêu Chiêu chắc là sẽ không nói cho hắn biết, lần trước hỏi nàng về Xuyên hoa bộ nàng còn không chịu tiết lộ nửa câu.

 

Nếu như đổi là người khác hắn nhất định sẽ ép hỏi cho ra, dù cho ép hỏi không được, nhân vật nguy hiểm như vậy nên giải quyết. Thế nhưng Chiêu Chiêu không phải là người khác, nàng coi như không trả lời, hắn cũng không thể làm gì được. Nếu nhất thiết phải ép hỏi nàng, nàng thế nào cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ căm ghét, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

 

Lục Nhiên ngồi trên nóc nhà một lúc lâu, ánh trăng chiếu lên áo bào hắn, hắn cảm giác được sự mát mẻ, cũng không biết là ánh trăng mang theo sương đêm, hay buổi tối đầu hạ lạnh.

 

Đang chuẩn bị rời đi, những nghi vấn trong lòng cũng dằn xuống đáy, nhưng khi ngang qua cửa sổ phòng của Văn Chiêu lại đi không được.

 

Hắn muốn gặp nàng, một chút cũng tốt.

 

Tung người một cái liền nhảy vào cửa sổ, đi đến trước giường Văn Chiêu, một cô nương mỹ lệ mơ hồ nằm ngủ say bên trong bức màn hồng nhạt.

 

Lục Nhiên khó có thể kìm chế tình cảm trong lòng.

 

Nhẹ nhàng vén màn lên, chỉ thấy cô nương trong lòng hắn nhắm mắt, lông mi buông xuống, khóe miệng hơi vểnh lên, thân như đang ở trong mộng cảnh đẹp đẽ. Khuôn mặt nàng xinh xắn đẫy đà, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, dù không chiếu trực tiếp lên mặt nàng, nhưng khiến cho hắn thấy như màu sắc của dương chi bạch ngọc.

 

Lục Nhiên cảm thấy đứng trước màu sắc như vậy, người người đều là yêu râu xanh.

 

Vốn là muốn một lần nữa nếm thử tư vị tuyệt diệu lần trước, nhưng đột nhiên nhớ tới câu chất vấn kia của nàng. Hắn thích vẻ ngoài của nàng sao, đương nhiên là thích, không thể nghi ngờ. Nếu nàng là cô nương bị hủy dung hắn còn có thể thích không, vấn đề này đã quấy nhiễu hắn rất lâu, hắn cảm thấy tính tình Chiêu Chiêu rất hợp khẩu vị của hắn, nhưng nếu nàng không có dung mạo, hắn căn bản có lẽ sẽ không tìm hiểu tính cách của nàng sao?

 

Lục Nhiên thần sắc phức tạp suy nghĩ, thấy Văn Chiêu hơi cử động, Lục Nhiên theo bản năng muốn tránh đi, cũng đã nhìn thấy xà nhà, không nghĩ tới Văn Chiêu lại yên tĩnh rồi.

 

Lục Nhiên vậy mà lại thấy nàng đá chăn, nhớ tới vừa rồi trên nóc nhà cảm nhận được sự mát mẻ, đưa tay kéo chăn, cúi người đắp lên cho nàng, nhìn dáng vẻ nàng vẫn vô tri vô giác như vậy, Lục Nhiên trong lòng trở nên mềm mại, liền ở tư thế này mà hôn lên trán nàng.

 

Mẫu thân đã nói, hôn như vậy có thể khiến người kia có một giấc mộng an ổn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top