Ngày hôm sau, thời điểm Lục Nhiên vào triều sớm, giương mắt nhìn Hoàng thượng sắc mặt hồng hào, càng ngày càng nghi hoặc đạo ẩn kia đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Hoàng thượng cũng cực kỳ vui vẻ, vốn là đọc trên sách sử thấy Hoàng đế dùng đan dược cầu trường sinh không mấy người có kết quả tốt, bây giờ nghĩ lại, nhất định là những Hoàng đế kia không tìm được phương pháp luyện đan chân chính. Hoàng thượng cảm giác mình là Thiên mệnh sở quy, là trời cao muốn ông ta muôn đời thiên thu làm Hoàng đế, vì lẽ đó đã phái thần tiên hạ phàm cho ông. Thời gian này ông ta dùng Trường sinh hoàn rõ ràng cảm thấy cả người thư thái, cận thị đều nói ông ta khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Trền triều có mấy người dùng ánh mắt, nhân cơ hội này nói lời nịnh nọt, tâng bốc Hoàng đến càng ngày càng cao hứng.
Lúc này Khương Văn Ngọc trình lên sổ con nói, nhiều đoạn đường sông kênh đào Kinh Hàng trầm tích, thông hành bất tiện, dẫn đến giá cả trong Kinh tăng lên, thỉnh cầu Hoàng thượng khiển trách tu sửa. Hoàng thượng mới phát giác được mình là Thiên mệnh sở quy, giang sơn dưới sự thống trị của lão là biển trong sông lạc, một phái thịnh thế, tiểu Khương Nhị này liền nói chỗ này chỗ kia không tốt, Hoàng thượng hơi nhướng mày, nhưng lại không có lý do nổi giận, chỉ khoát tay một cái nói: "Những việc này giao cho Tiết ái khanh, Hộ bộ Công bộ thỏa thuận xử lý."
Sau khi Tiết tướng đáp lại, Lục Nhiên Văn Dập như học trò, sau khi hạ triều đành phải đi Tiết phủ thương nghị.
Mặc dù ba năm trước cùng Tây Nhung ký kết thỏa thuận, nhưng những năm gần đây hoàng thất Tây Nhung phân tranh không ngừng, quân của Khương gia không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đóng giữ Tây Bắc để phòng bất trắc, cộng với Nam Man cũng càng ngày càng hoạt động tới tấp, Vệ Quốc công cũng đã một năm chưa hồi Kinh rồi. Quốc khố tập trung vào quân lương quân bị, việc tu sửa kênh đào Kinh Hàng liền xảy ra sơ sót.
Tiết tướng vừa về liền hỏi quan điểm của Khương Văn Dập, mấy học trò xung quanh đều âm thầm cắn răng, Khương Văn Dập chắp tay nói: "Học trò đã nghe Nhị ca trong nhà nói qua, khúc sông kênh Vĩnh Tế và kênh Thông Tế giao nhau bùn cát lắng đọng ngày càng nghiêm trọng, hao tổn của cải to lớn, không bằng thay đổi tuyến đường."
Tiết tướng chính là biết Khương Văn Dập có tin tức của Công bộ Thị lang Khương Văn Ngọc mới hỏi hắn, mà cũng để những người khác thấy lão coi trọng Khương Văn Dập.
"Hả? Nhưng một vùng Hoàng Hà bất luận đổi đường thế nào, đều không giữ được mấy chục năm, lại biến thành phế thôi."
Có người thấy thế vội vàng nói: "Đúng vậy, như thế đổi đường không phải toi công sao?"
Khương Văn Dập chắp tay nói: "Đường sông mới chỉ cần loại bỏ ứ đọng định kỳ, nhất định so với đường cũ giữ được lâu hơn chút, học trò cho rằng việc cấp bách là giải quyết việc vận tải khó khăn, giảm giá hàng trong Kinh, bách tính mới có thể sống yên ổn."
Cũng có người phụ họa theo Khương Văn Dập: "Đường sông có thể hay không kiên trì được lâu liền để cho Công bộ bận tâm đi, việc hôm nay của chúng ta là lập tức giải quyết vấn đề khó!"
Học trò của Tiết tướng đương nhiên cũng có người trong Công bộ, tuy chỉ là quan nhỏ, cũng không nghe vào lời người kia: "Chuyện đường sông liền ném cho Công bộ sao? Vì sao không nghĩ đến biện pháp toàn vẹn hơn?"
Trong lúc nhất thời đã chia làm mấy phe, nhao nhao ồn ào, Tiết tướng hi vọng mọi người mạnh dạn lên tiếng là không sai, nhưng cũng không thích lộn xộn như vậy, vội vàng dùng tay ra hiệu dừng lại, lập tức giương mắt nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên hiểu ý, liền đưa ra kiến nghị của mình: "Học trò cho rằng đổi đường quá tốn thời gian, e rằng đổi xong đường sông, một đấu gạo trong Kinh giá đã ngàn lượng. Đổi đường có thể được nhưng không giải quyết được việc cấp bách."
Tiết tướng nghe thấy ý kiến của hắn trái ngược với Khương Văn Dập, hài lòng để hắn tiếp tục.
"Bởi vì lưu lượng nước các khúc sông không giống nhau, đường thủy bất nhất, nếu như có thể áp dụng phương pháp phân đoạn vận chuyển, lợi dụng hết mức dòng sông nhỏ, hệ sông chi nhánh, thậm chí là đường bộ, đem lương thực vật tư nhanh chóng chuyển đến Kinh thành, liền có thể ổn định giá cả, chuyện đổi đường này cũng có thể tiến hành."
Tiết tướng gật đầu, biện pháp này so với việc chỉ đổi đường phải có hiệu quả hơn chút. Cũng có người không phục nói: "Phân đoạn vận chuyển nói thì nhẹ nhàng, nhưng ngươi có phương pháp phân đoạn không?"
Lục Nhiên nhìn về phía người kia nói: "Không may, tại hạ là nhân sĩ Giang Nam, mấy lần vào Kinh đều đi đường thủy Kinh Hàng, đúng là có mấy phần quen thuộc. Mà cho dù không biết, cũng có thể dò hỏi người chèo thuyền nơi đó, bọn họ nhất định là biết tường tận."
Những người quen Lục Nhiên đều biết người này không chỉ là đọc nhiều sách, còn là một người đi vạn dặm đường. Tuổi còn trẻ liền ra ngoài du ngoạn học tập mấy lần, nghe nói lúc đó, ban ngày xem phong cảnh sơn thủy, khảo sát tình trạng bách tính, buổi chiều lại treo đèn đọc sách, là người chịu khó.
Người kia không nói nữa, ngược lại sắc mặt Tiết tướng càng hòa ái.
Khương Văn Dập trước kia sẽ đồng ý với Lục Nhiên, lúc này lại nói: "Học trò còn có ý kiến."
Biện pháp của Lục Nhiên tương đối khá, Khương Văn Dập còn muốn nói nữa, Tiết tướng cảm thấy đây là cùng Lục Nhiên so tài, gật đầu, để hắn nói.
"Hôm nay thượng triều chỉ nói đến việc đường sông khiến vận tải khó khăn, giá cả tăng lên, đó là bởi vì đưa ra việc này là Công bộ Thị lang. Thực tế không chỉ vậy, một vùng sông ở Giang Nam thủy phỉ bộc phát, rất nhiều lương thực vật tư đều bị thủy phỉ cướp đi, thương gia vì bù đắp tổn thất liền tăng giá lương thực vật tư."
"Vừa vặn phủ binh các nơi để đó không dùng đến, có thể kêu họ hộ tống thuyền lương tàu buôn, tránh cho binh khí bị gỉ, cũng coi như là trao đổi, yêu cầu thương gia giảm giá cả."
Được, cứ như vậy dính dáng đến Binh bộ, may mà Tiết tướng chưởng quản Lục bộ, đương nhiên là chỉ cần một câu nói, đổi thành người khác sẽ bị làm khó.
Tiết tướng cảm giác mình thực sự có ánh mắt độc đáo, Trạng nguyên hai khoa liên tiếp đều bị lão thu làm môn hạ, mà đều là nhân tài.
Có điều Khương Văn Dập có thể biết những điều này đại khái bởi vì hắn xuất thân từ Quốc công phủ. Từ khi Đương kim Hoàng thượng đăng cơ tới nay, thiên hạ đãi ngộ binh lính cực kỳ không đồng đều, binh lính biên cương cơ hồ quanh năm không được về nhà, phủ binh địa phương lại nhàn nhã sống qua ngày, thỉnh thoảng mới có thể phát huy tác dụng, mà vệ binh túc trực dưới chân Thiên tử lại càng ngày càng có nhiều công tử bột đương chức, hoặc cũng đã biến thành công tử bột.
Cũng chỉ có ám vệ Tử Thần điện là người tài ba trải qua tầng tần lựa chọn.
Nếu một ngày nào đó phi tử của Hoàng thượng bị trộm đi, không biết Hoàng thượng có hối hận hộ vệ của ông ta lực lượng yếu kém hay không, bất quá lão cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần không liên lụy tới Tử Thần điện của lão là tốt rồi.
Điểm này đúng là Văn Chiêu có thể làm chứng, tường Hoàng cung thật sự chỉ cần công phu tốt chút liền có thể tự do ra vào, chỉ cần đừng nói toạc ra là được rồi. Nhưng mà ra vào Tử Thần điện lại khó như lên trời. Có thể thấy được Hoàng thượng chỉ yêu bản thân mà thôi.
Văn Chiêu tiến vào nhà kề Thọ Diên đường, Kỷ Hướng Nhu kỳ thực đã gần như khỏi hẳn, chỉ là Trần thị muốn nàng nghỉ ngơi nhiều nên không cho nàng ngồi dậy mà thôi. Văn Chiêu cùng Kỷ Hướng Nhu nói chuyện xong, lập tức nói với Trần thị: "Biểu cô mẫu, chúng ta ra ngoài trước đi, để Nhu biểu tỷ nghỉ ngơi."
Trần thị liếc nhìn Văn Chiêu, biết nàng đây là muốn nói chuyện cùng mình, rũ mắt gật đầu.
Hai người ra khỏi phòng đi thẳng tới Vọng Nguyệt đình, kêu mấy nha hoàn canh giữ bên ngoài, không có dặn dò không được tiến vào.
Ngồi trên ghế đá, Văn Chiêu nhìn biểu cô mẫu ngồi đối diện bàn đá, lạnh nhạt nói: "Biểu cô mẫu nếu không phải muốn làm thiếp thất của phụ thân thì có thể thu tay lại rồi."
Lời nói này không chút khách khí, Trần thị mặt trắng bệch, lập tức nhìn về phía giữa hồ: "Ta làm sao có thể làm thiếp, lại đã gả qua một lần rồi..."
Văn Chiêu thở dài: "Biểu cô mẫu tội gì phải vậy, để cho mình rơi vào hoàn cảnh lúng túng."
Trần thị yên lặng không nói, sau đó thu tầm mắt lại, nhìn Văn Chiêu, ánh mắt mờ mịt: "Con cùng phụ thân con thật giống nhau..."
"Ta cùng với huynh ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ yêu thích nhất cũng là Nhị biểu ca này, huynh ấy cũng đối xử với ta rất tốt, có gì ăn, có gì chơi đều chia cho ta, chỉ là một ngày thấy dáng vẻ huynh ấy trước mặt Trang thị, ta mới biết huynh ấy vẫn chỉ xem ta là muội muội."
"Sau đó ta vì vâng lời phụ mẫu gả cho người khác, nhưng dù sao trong lòng cũng không vui vẻ..." Trần thị ngưng thần nhìn cặp mắt hoa đào của Văn Chiêu cực kỳ giống Nhị gia: "Văn Chiêu con chớ đem những lời này nói cho Nhị gia. Là biểu cô mẫu nhất thời khó kìm lòng nổi, không khống chế được bản thân, hy vọng có thể ở cùng huynh ấy nhiều một chút, biểu cô mẫu có lỗi với con..."
"Người nên được xin lỗi nhất chính là Nhu biểu tỷ, một câu khó kìm lòng nổi của người làm cho tỷ ấy khóc đến nửa đêm. Tỷ ấy nói phụ thân tỷ ấy anh tuấn oai phong, sẽ để tỷ ấy ngồi trên cổ hái trái cây, bây giờ ông ấy ở trên trời nhìn xuống, mà mẫu thân vẫn còn nghĩ đến người khác." Văn Chiêu nói đến không một gợn sóng, lại làm cho Trần thị ướt viền mắt.
Trần thị biết, đây là A Nhu của bà nói với Văn Chiêu, thời điểm A Nhu nói như vậy, trong lòng con bé đối với mẫu thân là bà có bao nhiêu thất vọng đây?
Thấy Trần thị ngẩn ngơ mà nhìn về phương xa như vô hồn như vậy, Văn Chiêu đứng dậy ra khỏi đình.
Hy vọng lời nói hôm nay của nàng có tác dụng.
Thời điểm dùng bữa, Khương Nhị gia vô cùng phấn khởi tuyên bố một tin tốt, đó chính là ông lại từ nơi nào đó lấy được một bản vẽ đẹp của Thôi Diễn. Văn Dậu Văn Đàm không để ý đến ông, cũng chỉ Tam ca cười hỏi một câu là bức họa nào, mẫu thân gắp thức ăn cho ông: "Ăn đi."
Nhị gia đang cùng Tam ca nói chuyện, nhìn cũng không nhìn liền đem đồ ăn cho vào miệng.
Tam ca đang chờ ông nói, chỉ thấy khuôn mặt bạch ngọc của ông như bị thiêu cháy.
Nhị gia nhổ đồ ăn trong miệng ra, oan ức mà nhìn Tần thị: "A Diên vậy mà lại kẹp cho ta một miếng gừng...."
Tần thị dửng dưng trả lời một câu "A, xin lỗi", cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt càng thêm oan ức của Nhị gia.
Văn Chiêu nhìn mà muốn cười, mẫu thân luôn như vậy, thích bắt nạt phụ thân, chỉ là chẳng biết vì sao nhìn lại rất ấm áp.
Văn Đàm học Tần thị kẹp một miếng cà rốt gắp vào bát Văn Dậu, Văn Dậu méo miệng không ăn, Văn Đàm nói: "A Dậu còn nói phải nhanh lớn lên một chút đấy, vậy mà lại không ăn cà rốt!"
Giọng nói trong trẻo non nớt, nhưng lại nghe ra quy luật lung tung.
Nhưng lời này thật giống như rất hữu hiệu, Văn Dầu nghe xong dù cho mặt vẫn đầy không tình nguyện, nhưng lại đem miếng cà rốt này nhét vào trong miệng. Toàn bộ quá trình nhai nuốt khiến người ngoài nhìn vào đều cảm thấy thống khổ.
Tần thị thấy khuôn mặt nhỏ của cu cậu nhăn lại liền không nhịn được cười: "A Dậu ghét cà rốt như vậy cũng không biết là học từ ai vậy."
Văn Chiêu cười tùy ý nói tiếp: "Kỳ thực cả nhà chúng ta đều kiêng ăn, không chỉ A Dậu đâu."
Nhị gia ngạc nhiên nói: "Có sao? Ta không ăn gừng cũng không thể tính là kiêng ăn!"
Văn Chiêu lắc đầu cười nói: "Nhưng phụ thân cũng không thích ăn rau cần, mẫu thân không thích uống sữa bò, Tam ca không thích ăn thịt dê và quả vải, cay cũng không ăn được, Đàm Nhi đây, không thích ăn bí đao và quả cà...."
Văn Chiêu vừa nghĩ vừa nói, chờ nàng nói xong chỉ thấy mọi người đều nhìn nàng chằm chằm.
Tần thị chỉ có trước sau khi sinh con mới uống sữa bò, mà lúc uống cũng cố nén mùi sữa tanh khiến bà buồn nôn, bà cho rằng chuyện này không có ai chú ý tới, nhưng Văn Chiêu lại nhớ kỹ. Không nghĩ tới cái này bà cho là thiên tính, so với người ngoài bạc bẽo mấy phần, hài tử lại càng cẩn thận thân thiết.
Tần thị cảm thấy mắt có chút chua xót, vội vàng chuyển động con ngươi, trừng mắt nhìn.
Văn Dập xác thực cảm thấy thịt dê tanh nồng, quả vải quá ngọt, nhưng hắn biết kiêng ăn sẽ cản trở sự phát triển, cũng chỉ là lúc dùng bữa ăn ít hơn chút, lại bị Chiêu Chiêu nhìn ra rồi, Văn Dập cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.
"A, Nhị tỷ tỷ thật là lợi hại!" Văn Đàm vỗ tay lớn tiếng nói: "Đàm Nhị sợ bị chê cười là kiêng ăn, vì vậy không thích ăn gì cũng không nói cho người khác biết. Bây giờ thì được rồi, chúng ta đều kiêng ăn, Đàm Nhi không cảm thấy mất mặt rồi."
Nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn sang, Văn Chiêu cảm thấy có chút thẹn thùng. Dù sao cộng với kiếp trước cũng đã nhiều năm như vậy, nhìn ra những điều này cũng không có gì lợi hại....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận