Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 39: Nữ phẫn nam trang

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 321 lượt xem
  • 2260 chữ
  • 2021-09-13 09:09:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày hôm sau Khương Văn Dập thu thập hành lý xong, chuẩn bị xuất phát, bên ngoài phủ xe ngựa đã chuẩn bị tốt, tay sai dẫn theo cũng cúi đầu đứng yên sau xe ngựa.

 

Có một người phát hiện trong bọn họ có một khuôn mặt lạ trà trộn vào, đang muốn chất vấn đã thấy người kia dựng thẳng ngón tay đặt trên môi.

 

"Suỵt..."

 

Hắn vừa nhìn liền nhận ra người này là Nhị tiểu thư mặc nam trang.

 

Trong lúc nhất thời gã sai vặt mặt đỏ lên, hắn lẽ ra nên nói với công tử nhà mình một tiếng, nhưng người này không phải người ngoài, mà là thân muội muội ruột thịt của công tử, nếu hắn vạch trần, trái lại không có chỗ nào tốt, lợi bất cập hại.

 

Đang do dự, chỉ thấy công tử một thân áo bào đen ra cửa, chờ Văn Dập lên xe ngựa, những người đi theo mới lên chiếc xe ngựa phía sau.

 

Trên xe ngựa, mấy tay sai thấy Văn Chiêu đều tự giác cách xa nàng ra một chút, cuối cùng Văn Chiêu một mình một chỗ rộng lớn, còn đám tôi tớ thì chen chúc thành một đống. Văn Chiêu đỡ trán, nàng bị nhiều người phát hiện như vậy, cũng không biết còn có thể theo Tam ca đi đến kênh đào hay không.

 

Ở chỗ Văn Chiêu không nhìn thấy, mấy gã sai vặt nháy mắt lẫn nhau, thương lượng xem có phải nói với công tử hay không, kết quả cuối cùng là không có ai làm chim đầu đàn cả.

 

Chờ đến khi đến bến thuyền Trác quận, đoàn người liền xuống xe. Văn Chiêu cũng xuống theo, thấy bên bờ sông có một chiếc thuyền tầm trung không lớn không nhỏ đang đậu, người chèo thuyền đang đứng ở đầu thuyền chờ.

 

Hiện tại canh giờ còn rất sớm nhưng bến thuyền cũng đã có tiếng người huyên náo.

 

Văn Chiêu rạng sáng đã thức dậy, bây giờ cũng không mệt mỏi, trái lại lại cảm thấy buổi sáng đầu hạ mát mẻ thư thái.

 

Tay của Tam ca theo gió mát mà đến, Văn Dập kéo nàng từ bên trong đám tôi tớ ra, hỏi nàng: "Sao muội lại đến?"

 

Mũ trên đầu Văn Chiêu bị hắn làm cho rơi xuống, lấy tay đỡ lấy mới nói: "Tam ca nhận ra sao?"

 

Dáng vẻ cười hì hì, để hắn không đành lòng trách móc nặng lời: "Hôm qua không phải đã nói không cho phép đi theo rồi sao?"

 

"Nhưng muội vẫn không yên lòng Tam ca...."

 

Văn Dập bất đắc dĩ mà mềm lòng thở dài: "Tam ca cũng không phải là tiểu hài tử, tính xấu như vậy muội không bỏ được, sau này xuất giá còn muốn theo Tam ca sao?" Vừa nói xong Văn Dập liền có chút sững sờ, Chiêu Chiêu của hắn đã mười ba, chẳng bao lâu nữa là phải xuất giá, nhưng hắn lại có chút không muốn nghĩ đến.

 

Văn Chiêu cũng biết điều mình lo lắng không thể nói với Tam ca, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tam ca để Chiêu Chiêu đi theo đi, Chiêu Chiêu sẽ theo trò chuyện với Tam ca, không làm lỡ chính sự của Tam ca...."

 

Vì thuyết phục Tam ca, lại có chút ý tứ làm nũng, Văn Dập thấy nàng mang theo chút khẩn cầu mà nhìn hắn, đôi mắt hoa đào vốn dĩ xinh đẹp như thế mà mở lớn, như là mắt nai con long lanh. Tâm trạng mềm nhũn, hắn liền gật đầu.

 

Viết một phong thư về phủ để phụ mẫu yên tâm, Văn Dập dán thư lại, nói với Văn Chiêu: "Mấy ngày nay muội nhẫn nhịn một chút, đồ ăn, chỗ dừng chân dọc đường nhất định là không bằng trong nhà."

 

Văn Chiêu gật đầu liên tục.

 

Trên thuyền này ngoại trừ phòng của Tam ca, người chèo thuyền, còn lại chính là chỗ của bọn sai vặt, Văn Dập lại không thể để muội muội ở chỗ hỗn tạp như vậy, ngược lại Văn Chiêu thoải mái nói: "Chuyện này có gì đâu mà khó, Chiêu Chiêu ở chung với Tam ca là được, muội không tin một mình Tam ca lại chiếm cả gian phòng."

 

Văn Dập vừa nghĩ, cảm thấy như vậy có thể được, tuy rằng nam nữ cùng phòng không thỏa đáng lắm, nhưng bọn họ là huynh muội ruột, đương nhiên sẽ không bị người khác nói ra nói vào.

 

Lập tức gọi người hầu bố trí thêm một cái giường.

 

Văn Chiêu trong lòng có chút hưng phấn, từ lúc nàng trọng sinh tới nay chỉ có ngủ ở phòng của mình, không có ở chỗ khác, bây giờ có thể trải qua mấy ngày ở một chỗ mới mẻ rồi.

 

Đứng ở đầu thuyền, hơi nước phả vào mặt, Văn Chiêu hít sâu một hơi, cảm thấy cực kỳ thoải mái thích ý, hỏi nhà đò: "Phía sau bến thuyền là nơi nào?"

 

Nhà đò cười nói: "Hồi cô nương, là Tân môn."

 

Văn Chiêu gật đầu, lại hóng gió một chút mới trở về phòng.

 

Tam ca đang ngồi ở bàn gỗ nhỏ nhìn sơ đồ đường sông, Văn Chiêu không muốn quấy rầy, liền ngồi trên giường.

 

Văn Dập giương mắt: "Đừng đứng ở đầu thuyền lâu, tránh cho gió thổi đau đầu."

 

Văn Chiêu ngoan ngoãn đáp lại, thấy Tam ca dường như không ngại bị nàng quấy rầy, liền đến gần hỏi hắn: "Sơ đồ này xem như thế nào?"

 

Văn Dập liền chỉ vào giải thích cho nàng nghe: "Lục huynh đã đánh dấu trên sơ đồ khúc sông bỏ đi, nhánh sông nhỏ, bến thuyền ven bờ, độ sầm uất hai bên bờ sông cùng với tình hình đường bộ, thật không hiểu được hắn sao lại biết điều này."

 

"Hắn chẳng phải đã từng đi khắp nơi học hỏi sao? Mang nơi dòng nước phát sinh biến hóa ở tiền triều cải biến một chút là được rồi." Văn Chiêu nghe Tam ca cảm khái xong liền tùy ý trả lời, kết quả đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của Tam ca.

 

"Chiêu Chiêu biết kinh nghiệm học của hắn?"

 

Kiếp trước lúc Lục tướng trở thành nhân vật truyền kỳ, tự nhiên có không ít người tìm tòi chuyện của hắn, chuyện tình đi khắp nơi học hỏi này đều biết cả. Văn Chiêu đúng là không nghĩ tới hiện tại người biết chuyện này không nhiều.

 

"Trong lúc vô tình nghe người khác đề cập đến.... Nhiệm vụ lần này của Tam ca là phải làm gì? Lục Thị lang không phải đã vẽ rõ ràng như vậy rồi sao?"

 

Văn Dập không phát hiện ra sự che giấu của nàng, liền đáp lại: "Cho dù hắn đã tới mấy lần, cũng không phải chuyện lớn nhỏ đều nhớ kỹ, lần này ta muốn biết rõ nơi mà hắn đánh dấu, thiết kế lại con đường vận chuyển. Vì vậy nên tháng ngày sau này có thể sẽ trăn trở nhiều, cho nên mới nói Chiêu Chiêu, muội không nên đến..."

 

"Tam ca, Chiêu Chiêu không sợ khổ."

 

Văn Dập không xem câu nói này là thật, bởi vì Chiêu Chiêu chính là có "Chịu khổ nhọc" như thế nào đi chăng nữa thì cũng là cô nương Quốc công phủ được nuông chiều mà lớn lên, nàng nói không sợ khổ đại khái đối với hắn cũng chỉ là một cô nương yêu kiều mà thôi.

 

Mà khi hắn nhìn thấy Văn Chiêu ăn bữa cơm giản dị, mà còn ăn đến ngon miệng càng tin thêm mấy phần.

 

Buổi tối, Tam ca đốt đèn ở trước bàn nghiên cứu sơ đồ, Văn Chiêu rửa mặt xong liền lên giường.

 

Hai chiếc giường chỉ cách nhau một cái bàn, lúc này Tam ca như đang canh giữ bên giường của nàng, Văn Chiêu nhìn ánh đèn chiếu sáng ấm áp rực rỡ, cảm thán không chỉ ngắm mỹ nhân dưới đèn mới là hưởng thụ, ngắm mỹ nam cũng giống như vậy....

 

Văn Dập cảm nhận được tầm mắt của nàng, vẫn nhìn chằm chằm sơ đồ, ngoài miệng nói với nàng: "Chiêu Chiêu có thể tự mình rửa mặt thay y phục, đúng là khiến Tam ca kinh ngạc."

 

Lời Tam ca nói đến không giả, nếu không có kinh nghiệm kiếp trước, Văn Chiêu bây giờ e rằng vẫn là cô nương được chiều chuộng mặc xiêm y cũng không nhanh nhẹn.

 

"Chiêu Chiêu còn biết nhiều hơn." Văn Chiêu cũng không giải thích, chỉ cười khanh khách.

 

Văn Dập nhìn ánh đèn chiếu sáng mắt Văn Chiêu, con ngươi đen nhánh, mí mắt mỏng đến có thể nhìn thấu, thầm nghĩ ánh đèn sáng như vậy Chiêu Chiêu nhất định không ngủ được, liền thả sơ đồ xuống, tắt đèn, đến phía sau màn rửa mặt thay y phục.

 

Lúc tiến vào phòng là một màu xanh lam u ám, ánh trăng hơi chiếu vào, trong phòng có mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Chiêu, mà chủ nhân của vị ngọt này đang nhắm mắt, cũng không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không.

 

Văn Dập rón rén leo lên giường.

 

Đây là lần đầu tiên hắn ngủ mà mở mắt liền nhìn thấy Văn Chiêu, cảm thấy có chút mới mẻ, liền nhìn nhiều một chút.

 

Đang nhìn, đã thấy người nằm ở giường đối diện mở mắt ra, nhìn hắn nói: "Tam ca, muội hình như có chút không ngủ được...."

 

"Hay là không quen giường?"

 

"Không biết, cũng có thể vì trong lòng có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên Chiêu Chiêu ngủ bên ngoài."

 

Nghe tiểu muội muội mười phần thích thú nói xong, Văn Dập không khỏi cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe: "Có cần Tam ca dỗ ngủ không?"

 

Văn Chiêu hơi đỏ mặt, nhưng ở trong bóng tối không thấy được, giận hắn nói: "Tam ca lại xem muội là tiểu hài tử."

 

Hai người trong bóng đêm nói liên miên, Văn Chiêu lúc này mới không chịu được nữa mà ngủ mất.

 

Khương Nhị gia cùng Tần thị đêm nay cũng khá bất an. Văn Chiêu qua đêm ở bên ngoài, ông lo lắng không biết đêm nay nàng ngủ có ngon hay không, một đường bôn ba không biết có chịu được hay không.

 

Khương Nhị gia ôm Tần thị động viên: "Chúng ta cứ yên tâm, Văn Dập nhất định có thể chăm sóc nó tốt."

 

Tần thị không thể làm gì khác hơn là gật đầu, lại có chút bất đắc dĩ nói: "Chiêu Chiêu là đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, vậy mà lần này lại tiền trảm hậu tấu, cũng không hiểu tại sao...."

 

"Đúng vậy, cô nương mười mấy tuổi trong đầu suy nghĩ gì, chúng ta làm phụ mẫu cũng không biết rõ ràng. Chiêu Chiêu trở về cần nói nó một phen."

 

Tần thị ở trong lồng ngực ông lắc đầu nói: "Cũng đừng nói nặng lời."

 

"Không tránh được không tránh được..."

 

Đêm hôm đó người chèo thuyền ban ngày cũng đi ngủ, thay một người khác chèo thuyền đêm, bên trong hơi lắc lư, làm cho Văn Chiêu trong mộng cũng lắc lư theo.

 

Nàng đang ở trên một con thuyền, bốn phía biển rộng mênh mông, một chút cũng không nhìn thấy bờ. Nàng cảm thấy mình nhỏ bé lại cô độc.

 

Văn Chiêu đột nhiên nghe thấy tiếng "Bùm", quay đầu chỉ thấy Tam ca rơi xuống nước, áo bào màu đen trên mặt nước vừa nổi vừa chìm,

 

Đây là điều mà Văn chiêu sợ nhất. Tam ca nàng cái gì cũng biết, nhưng lại không biết bơi.

 

"Tam ca!" Vă Chiêu không suy nghĩ nhiều liền nhảy xuống, rơi xuống nước mới nhớ ra mình cũng không biết bơi.

 

Cảm giác được nước biển tràn qua đỉnh đầu, nhưng ngay cả góc áo của Tam ca nàng cũng không chạm tới, cảm giác tuyệt vọng so với nước biển càn khiến nàng thở không thông.

 

Chờ đến khi nàng mở mắt ra đã thấy mình đang tựa vào lồng ngực của Tam ca, Tam ca nhè nhẹ vỗ lưng nàng.

 

Thấy nàng đã tỉnh, Văn Dập thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không buông nàng ra: "Chiêu Chiêu nằm mơ thấy gì, gọi cũng không tỉnh, khiến Tam ca sợ hãi...."

 

Văn Chiêu vẫn chưa tỉnh táo, chỉ biết là vừa rồi Tam ca rơi xuống nước ngay trước mặt nàng, lập tức ôm chặt lấy Tam ca, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tam ca, Tam ca...."

 

Văn Dập nhẹ nhàng thở dài, Chiêu Chiêu tuy rằng đã là thiếu nữ, kỳ thực trong nội tâm vẫn là tiểu cô nương, sẽ bật khóc khi gặp ác mộng. Chỉ là không biết nàng mơ thấy cái gì, lại khóc đến thương tâm như vậy, khiến hắn nghe thấy mà trong lòng đau nhói.

 

"Tam ca học bơi có được không, Tam ca đi học..."

 

Văn Dập không biết vì sao nàng đột nhiên lại nói chuyện này, chỉ là trong lòng hắn nghĩ tới, tết Nguyên tiêu lần trước Chiêu Chiêu rơi xuống nước hắn không thể tự mình cứu nàng lên, vì thế trong lòng hối tiếc rất lâu, chỉ là mùa đông không thể học bơi nên liền gác sang một bên, sau đó chuyện trong triều lại tới liên tiếp, trong lúc nhất thời lại không tìm được người dạy hắn, liền kéo dài tới bây giờ.

 

"Được được được, Tam ca đi học, Chiêu Chiêu đừng khóc."

 

Văn Chiêu nghe theo lời Tam ca nói một lúc mới thanh tỉnh lại, lau nước mắt, ngồi thẳng người, có chút thẹn thùng nói: "Khiến Tam ca chê cười...."

 

Văn Dậu đi lấy một chậu nước đến, ngâm khăn, vắt khô rồi lau mặt cho Văn Chiêu, nhẹ nhàng nói: "Chiêu Chiêu còn khách khí với Tam ca...."

 

Văn Chiêu cười nhìn Tam ca, mắt có chút sưng, nhưng nhìn vào lại khiến người người thương yêu.

 

Mà lúc này, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top