Lúc đến Tân môn trời đã sáng choang, đoàn người lục tục xuống thuyền.
Trên sơ đồ của Lục Nhiên, đoạn đường từ Trác quận đến Tân môn được đánh dấu rõ ràng nhất, dù sao Tân môn trấn giữ Kinh đô và vùng lân cận, là bến thuyền gần Kinh thành nhất. Vì vậy đoàn người của Văn Dập rời thuyền không phải vì khảo sát tình hình con nước, mà là đi khách trạm nghỉ ngơi một chút. Càng đi thì những bến thuyền ngày càng hoang vu, điều kiện khách trạm chỉ có thể kém hơn, tiếp tế cũng ít đi.
Đoàn người ở khách trạm ngâm nước nóng, cả người thoải mái. Văn Chiêu tóc còn chưa khô, tùy ý buộc lại rồi bước vào phòng Tam ca, ngồi vào bàn liền muốn bắt đầu dùng bữa.
Văn Dập nhìn dáng vẻ ấy, có chút buồn cười: "Nhất định phải theo đến đây sao? Nơi này ngay cả người giúp muội về buộc tóc cũng không có."
"Cứ tùy tiện buộc lại thôi, tạm thời muội chỉ nên làm nam tử là được rồi." Văn Chiêu nói xong cũng gắp một đũa. Vì để đi đường thuận tiện, Văn Chiêu vẫn mặc nam trang, làm một tiểu lang quân hoạt bát tuấn tú.
Văn Dập bất đắc dĩ lắc đầu, muội muội này của hắn ngày thường cũng yêu thích cái đẹp, bây giờ lại tùy ý như vậy, có điều như vậy cũng tốt, nếu không điều kiện đi đường này cũng không thỏa mãn được nàng.
Dùng bữa xong, Văn Chiêu chơi đùa với mái tóc của mình, đem tóc dài buộc lên, nhìn như mới tỉnh ngủ, ngược lại Tam ca nhìn không được, giúp nàng tựa đầu buộc chặt một chút.
Chờ mấy gã sai vặt xách mấy thùng nước lên thuyền, Văn Chiêu mới đi theo, tiến vào khoang thuyền liền ngồi lên giường.
Tam ca nói tiếp tục đi về phía nam người sẽ càng ngày càng ít đi, mà ở vùng phụ cận Hoàng Hà gặp phải khúc sông trầm tích còn phải rời thuyền đi bộ, bởi vậy phải chuẩn bị tinh thần.
Lại mấy ngày trôi qua, người chèo thuyền đưa thuyền vào một bến nhỏ, nói: "Phía trước dòng nước không thông, đại nhân xuống ở chỗ này đi."
Văn Chiêu ra khỏi khoang thuyền, thấy nước sông ngày càng vẩn đục, dường như bùn cát dưới đáy nước đều bị khuấy lên, khiến người nhìn khó chịu.
Trên bờ có mấy chiếc xe ngựa đang chờ, có thể thấy được là Tam ca an bài, không để cho mọi người trên thuyền phải đợi, liền có thể lập tức xuất phát.
Xe ngựa đi đường tắt gần đó, là một con đường nhỏ, hơi xóc nảy, Văn Dập trải nệm dày cho Văn Chiêu, lúc này mới không khiến nàng đau đầu.
Trên đường đi ngang qua một cái bia đá, ở trên có khắc chữ "Văn gia thôn" bị năm tháng ăn mòn loang lổ. Lão bá đánh xe đối với vùng này rất quen thuộc, lập tức tán gẫu với Tam ca: "'Văn gia thôn' này bây giờ không thể gọi là Văn gia thôn nữa rồi, họ gì cũng có."
"Những người thôn khác vào đây nhiều lắm sao?"
"Đâu chỉ là những thôn khác? Một vài người là lưu dân phía tây, có một số tá điền ở Trung Nguyên trù phú bị đuổi đi, lúc trước còn có thể ăn no mặc ấm, còn bây giờ, chà chà..."
Ngay lúc lão bá đang tán gẫu, một đứa bé nông thôn y phục tả tơi đứng trước đầu xe ngựa, bởi vì đường hẹp, lão bá không thể làm gì khác hơn là ghìm ngựa dừng lại.
Văn Chiêu cảm giác được xe ngựa đột nhiên dừng lại, vén rèm xe lên nhìn, đứa bé này nước mắt cùng bụi bẩn trộn lẫn trên mặt, mang theo tiếng khóc nức nở cầu khẩn nói: "Các vị quý nhân xin thương xót, xin hãy cứu A Mai và mẫu thân đi..."
Lão bá là người lương thiện, thấy tình huống này cũng không nhẫn tâm quát lớn, chỉ khó xử nhìn về phía sau.
"Chỉ cần thưởng một cái bánh bao là được, A Mai van cầu các vị...."
Giọng trẻ con non nớt thảm thiết, khiến người nghe không đành lòng, lão bá thấy chủ tử trên xe muốn phát thiện tâm, thiện ý nhắc nhở: "Đại nhân có thể giúp đỡ nó, nhưng phải chuẩn bị tốt khi xe ngựa bị vây chặt."
Văn Dập nghe xong nhìn về bốn phía, quả thực cách đó không xa đã có nhiều tiểu tử trốn sau tảng đá nhìn về phía bên này, còn có một vài người lớn ngồi dưới đất nhìn chằm chằm bên này, nếu như họ phát thiện tâm giúp đỡ nữ đồng trước mắt này, như vậy những người khác cũng sẽ cùng nhau tiến lên.
Văn Chiêu cũng hiểu được đạo lý này, lần này chính là đi công sai, nửa điểm trì hoãn cũng không được, nàng thật khó quyết định, không thể làm gì khác hơn là nhìn Tam ca.
Văn Dập trầm ngâm một lúc, kêu một gã sai vặt đến, nhỏ giọng dặn dò: "Thân thủ của ngươi nhanh nhẹn nhất, chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này ngươi hãy lấy chút lương khô cho bọn họ, sau đó đuổi theo chúng ta."
Gã sai vặt gật đầu.
Gã sai vặt này xuống xe ôm lấy nữ đồng chặn đường, xe ngựa lại lên đường.
Văn Chiêu ngồi trong xe ngựa, nghe thấy phía sau có tiếng khóc, nữ đồng kia còn nhỏ, sau khi bị gã sai vặt ôm lấy cho rằng đoàn quý nhân này không chịu giúp đỡ bọn họ, thương tâm khóc lớn nói: "Mẫu thân A Mai cũng sắp chết đói.... A Mai không muốn không có mẫu thân..."
Còn nhỏ tuổi, ngữ khí tràn ngập tuyệt vọng.
Ngược lại có mấy đứa cơ trí thấy rõ gã sai vặt kia trong tay xách một bọc đồ, lập tức xông tới.
Xe ngựa đi ra khỏi thôn, Văn Chiêu thở dài, nói với Tam ca: "Chính mắt thấy mới hiểu được cuộc sống của lưu dân gian nan đến như vậy...."
Văn Dập im lặng, cho dù triều đình vì giải quyết vấn đề lưu dân đã ra không ít chính sách pháp lệnh, nhưng qua tầng tầng lớp lớp lại khó có thể đến nơi thật sự cần. Có điều so với đại hạn ba năm trước, dĩ nhiên đã tốt hơn nhiều.
"Cũng không biết sau đó lưu dân có vì mấy khối lương khô mà tranh đoạt với nhau hay không, nếu như đánh nhau đổ máu, cũng không biết có phải là lỗi của chúng ta hay không..."
Chiêu Chiêu so với những khuê tú khác nhìn xa hơn một chút. Văn Dập trong lòng bất an, trên mặt động viên nàng nói: "Bất kể như thế nào, chúng ta là xuất phát từ thiện tâm mà giúp đỡ, chuyện sau đó chúng ta cũng không quản được, Chiêu Chiêu đừng buồn."
Văn Chiêu không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Sắc trời dần tối, lão bá đánh xe muốn nhanh đến khách trạm một chút mà đánh xe nhanh hơn. Chờ đến thời điểm đến khách trạm cũng vừa lúc qua giờ dùng bữa.
Sau khi Văn Chiêu dùng bữa xong không nhìn thấy Tam ca, chắc là đi đến vùng phụ cận bờ sông rồi. Mấy ngày nay Tam ca đều đi ra ngoài mấy chuyến, trở về liền bổ sung sơ đồ, Văn Chiêu ở một bên cũng không giúp được gì, chỉ cầu đừng cho Tam ca thêm phiền phức là được.
Đi về phía trước nữa có thể thấy được Huyền Hà, đê đập cao cao ngăn cản nước sông vẩn đục, hai bên đường sông là những chỗ trũng, nghe nói là thời điểm kế hoạch chống lũ thuận lợi, liền đào đất đá hai bên lên đắp củng cố bờ sông. Bởi vậy người ở đây thưa thớt, đường cũng loang lổ.
Xe ngựa lắc lư nửa ngày mới đến được dịch trạm phía trước, Tam ca nói Nhị ca cùng Lục Nhiên giám sát công trình đổi đường gần đây, vì vậy hai người họ cùng những quan viên khác cũng ở dịch trạm này.
Lúc đến đã là buổi tối, ngựa chạy đã mệt ở trong chuồng ngựa ăn cỏ khô, Văn Chiêu tắm rửa sạch sẽ liền xuống lầu dưới ngồi vào bàn ăn, nàng bây giờ đang mặc nam trang, đúng là không cần kiêng kỵ nhiều lắm.
Đã qua giờ dùng bữa, lúc này ở dưới lầu cũng không có bao nhiêu người.
Tam ca thấy Nhị ca cùng Lục Nhiên, cười tiến lên chào hỏi: "Sao bây giờ mới dùng bữa?"
Nhị ca nói: "Đều tại tên Lục Nhiên này, đã tốt còn muốn tốt hơn, mới trì hoãn đến bây giờ." Nói xong liền thấy Văn Chiêu theo phía sau, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười to: "Lang quân nơi nào lại tuấn tú như vậy?"
Văn Chiêu bị Nhị ca nói đến khuôn mặt tươi cười ửng đỏ, thấy Lục Nhiên ngồi bên cạnh dáng vẻ ẩn chứa nụ cười, càng ngày càng thẹn thùng: "Nhị ca, muội là chuồn êm ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là mặc y phục này, huynh cũng đừng cười muội!"
Nhị ca ý cười không giảm, nói: "Không nghĩ tới Nhị muội vậy mà lại có mặt bướng bỉnh như vậy."
Tam ca kéo Văn Chiêu ngồi xuống, ngồi ăn cùng bàn với hai người kia, Văn Chiêu không biết làm sao, ăn có chút không tự nhiên.
Lục Nhiên đối diện cùng Nhị ca ngày thường đều là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, ngọc thụ lâm phong, lúc này vì chuyện đốc công mà y phục mộc mạc đơn giản chút. Lục Nhiên này tựa như là mới tắm rửa xong, tóc đen phân tán được buộc sau gáy.
Văn Chiêu cực kỳ hiếm thấy dáng vẻ hắn lôi thôi lếch thếch như vậy, không khỏi nhìn lâu vài lần. Không thể không nói, người này coi như mặc y phục bình thường cũng rất dễ nhìn.
Ở phía đối diện, không nhìn thấy cũng khó, Lục Nhiên thấy cô nương này chính là mặc nam trang cũng không che giấu được vẻ xinh đẹp tinh xảo, là một tiểu lang quân hoạt bát môi hồng răng trắng, cả ngày mệt mỏi dường như cũng vơi bớt đi chút.
"Chiêu Chiêu nghỉ ngơi cho tốt, Tam ca đi ra ngoài." Tam ca nói xong liền đi về phía cửa phòng.
Văn Chiêu thấy Tam ca đi ra ngoài, liền nằm lên giường chuẩn bị ngủ.
Ngay đêm đó, ngoài cửa trời bắt đầu mưa. Mưa mùa hè đến vội vã, đùng đùng như dùng lực rất lớn mới rơi xuống. Văn Chiêu nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi, càng nghe càng tỉnh táo.
Cô nương trong lòng Lục Nhiên đáng ở sát vách, mà hai cái giường chỉ cách nhau một bức tường, trải nghiệm này rất mới mẻ, một lát lại ngủ không được.
Giơ tay gõ lên tường: "Tùng tùng tùng."
Văn Chiêu đang nghe tiếng mưa rơi, đột nhiên bị cắt ngang, liền gõ lên tường ba cái, trong lòng nghĩ người bên kia là ai, nửa đêm lại đi gõ vách tường.
Có được sự đáp lại, Lục Nhiên trong lòng có mấy phần cao hứng, hắn chẳng biết từ lúc nào lại trở nên ấu trĩ như vậy, mặc dù oán thầm chính mình, nhưng tay cũng không ngừng lại, lại gõ thêm một hồi, ba ngắn một dài.
Tiết tấu này có chút quen thuộc, Văn Chiêu bỗng dưng nhớ tới lần nghe trộm ở Tây Sơn đạo quán.
Người sát vách kia chẳng lẽ là Lục Nhiên?
Nếu thật là hắn, thì thật là buồn cười. Tể tướng tương lai lại ở trong dịch trạm đối diện vách tường gõ liên tục.
Văn Chiêu tâm tư chơi đùa nổi lên, nhỏ giọng hát, theo tiết tấu gõ lên tường.
Nếu như người khác nghe tiếng gõ tường liên tục như vậy cũng sẽ phiền chết, Lục Nhiên nghe thấy khúc nhạc phối hợp với tiếng "Tùng tùng tùng" cảm thấy trong lòng một mảng an bình. Mà tai hắn rất thính, cách tường gỗ cũng có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh hơi yếu ớt khẽ hát.
Giọng của nàng vốn dĩ trong trẻo êm tai, lúc này nhỏ giọng khẽ hát cũng có một mùi vị khác, có chút yêu kiều, lại mang theo mềm mại của ban đêm. Thời khắc này, hắn rất muốn ôm nàng vào lòng...
Văn Chiêu vốn là muốn làm cho người kia không ngủ được, gõ lên vách tường một hồi phát hiện bên kia không lên tiếng, có chút tức giận hắn vậy mà lại có thể ngủ được.
A.... Lục Nhiên hắn ngày mai còn phải dậy sớm đốc công nhỉ, nàng vậy mà lại vì nhất thời hứng khởi mà quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Văn Chiêu đột nhiên nhớ tới lần này, trong lòng có chút ảo não, lấy chăn che mặt lại, tựa như làm vậy sẽ không cảm thấy khó xử.
Sau một lát quả thật cảm thấy oi bức, lại xốc chăn lên.
Ngày hôm sau, Lục Nhiên Nhị ca đã không có ở dịch trạm, chắc là đi đến chỗ đê đập. Thời điểm dùng bữa sáng Tam ca nói với nàng: "Buổi chiều hôm nay chúng ta xuất phát, Tam ca chờ Lục huynh trở về còn muốn nói với hắn chút chuyện."
Văn Chiêu gật đầu.
Dùng bữa xong Văn Chiêu đứng trước cửa sổ ở phòng trước nhìn ra bên ngoài. Trải qua một đêm mưa to như lễ rửa tội, bầu trời lúc này là một màu xanh trong vắt, nhìn về phía xa xa còn có thể thấy nước sông màu vàng đất cùng với đê đập cao cao, bên cạnh đê đập có mấy cái lều, gần đó có thể nhìn thấy đường sông mới đào không lâu, hai bên bờ chính là thạch đê, nhưng chỉ mới thi công được một ít, muốn làm xong e là phải cần một hai tháng.
Hai người đi thi công gần trưa mới về, đều bị mặt trời chiếu đến cả mặt hồng hồng, Tam ca hỏi bọn họ: "Ở bên đó không che nắng sao?"
Nhị ca tùy ý trả lời: "Có dựng mấy cái lều, chỉ là chúng ta không thể chỉ ở trong không ra ngoài."
Sau khi Lục Nhiên cùng Nhị ca dùng bữa chính là lúc nghỉ trưa, những người phu khuân vác ở trong thôn nghỉ ngơi, lúc này trong lều không có ai. Khương Văn Dập muốn Lục Nhiên dẫn hắn đi nhìn xem đường sông thi công như thế nào, gộp với tình hình con nước mà hắn khảo sát trước đó vài ngày cùng nhau phân tích.
Bởi vì vốn dĩ trời sáng liền cùng Văn Chiêu xuất phát, nhưng Văn Dập vẫn muốn thảo luận cùng Lục Nhiên rồi mới tiếp tục đi về phía nam, nên mới ở lại đến bây giờ, chỉ là không thể ở lại thêm nữa.
Lục Nhiên mặc dù mệt, nhưng vẫn không từ chối hắn, gật đầu liền mang theo hắn đi đến đường sông mới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận