Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 41: Nảy sinh biến cố

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 314 lượt xem
  • 2611 chữ
  • 2021-09-13 09:10:03

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đường sông mới đương nhiên là vẫn chưa có nước, Văn Dập đứng bên trong đường nhìn Huyền Hà cách đó không xa nói: "Có người nói công trình lần này còn chiêu mộ thêm nông hộ phụ cận?"

 

Đây là chủ ý của Lục Nhiên, bởi vậy Lục Nhiên giải thích với hắn: "Nông hộ phụ cận quanh năm bị lũ lụt khiến muối đọng làm ảnh hưởng thu hoạch không tốt, những năm gần đây còn hơn nữa, bởi vì kênh đào này bỏ hoang, hoa màu trồng được cũng không thuận lợi bán ra. Bởi vậy một năm lại một năm càng thêm khổ sở, công trình lần này vừa vặn cho bọn họ lao động một chút, có thể kiếm chút tiền công."

 

Văn Chiêu hiểu ra gật đầu, cười nói: "Tất nhiên là được, chỉ là không biết có quản được hay không."

 

Lục Nhiên vẻ mặt nhu hòa chút: "Bọn họ rất phối hợp." Dù sao đường sông này sau khi xây dựng xong, bọn họ muốn bán lương thực đi cũng thuận tiện hơn nhiều, bởi vậy những nông hộ kia so với sai khiến họ càng bán mạng hơn.

 

Văn Dập lấy sơ đồ ra, chỉ vào những đánh dấu mới bổ sung, nói: "Những cái này là thành quả của ta mấy ngày qua, huynh nhìn xem có chỗ nào không hợp lý không?"

 

Lục Nhiên cầm lấy xem xét, cười nói: "Văn Dập làm việc, đương nhiên là chu đáo."

 

Văn Dập tựa như nghĩ tới điều gì, thở dài: "Văn gia thôn đằng trước vấn đề lưu dân rõ rệt, ta nghĩ nếu con đường vận chuyển đi qua nơi đó, như vậy cuộc sống của họ có dễ chịu hơn chút hay không..."

 

"Đương nhiên là có thể, nếu tu sửa đường ở những nơi nghèo nàn hoang vắng, xây thêm một ít khách trạm các loại là có thể cho những lưu dân sống qua ngày bằng cách làm việc xấu kia có cuộc sống an cư."

 

Hai người nói qua nói lại về công trình đổi đường, Văn Dập nói: "Sau khi đào xong đường sông mới liền xả nước trong Huyền Hà sao?"

 

Lục Nhiên gật đầu.

 

Văn Dập nhìn canh giờ cũng đã gần đến rồi, cần phải trở về thu thập hành lý lên đường, Lục Nhiên lại nói: "Văn Dập huynh đi về trước, ta ở lại thêm một chút nữa."

 

Hắn vừa mới nghe được một tiếng động kỳ lạ, có thể là đê đập ở chỗ đường sông mới xảy ra vấn đề, hắn cần phải cẩn thận kiểm tra một chút, chờ đến giờ ngọ lại gọi mấy phu vác ra tu sửa.

 

Văn Chiêu ở cửa phòng nhìn thấy Nhị ca, liền hỏi hắn Tam ca đi đâu.

 

Nhị ca nói: "Cùng với Lục Nhiên ở chỗ đường sông mới bàn chuyện đấy." Mấy ngày nay dường như Tam đệ điều tra tình hình con nước có chút say mê, ở đây chưa xây dựng xong đường sông bọn họ cũng phải ra nhìn một chút.

 

Văn Chiêu gật đầu, đang chuẩn bị trở về phòng, nhưng đột nhiên dừng bước, giọng nói phát ra trở nên run rẩy: "Nhị, Nhị ca.... Bây giờ là giờ ngọ?"

 

Văn Ngọc kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, bây giờ là giờ ngọ không phải chuyện rõ rành rành sao, Nhị muội đây là làm sao vậy? Văn Chiêu cũng không đợi hắn trả lời liền chạy ra khỏi dịch trạm, để lại Nhị ca ở phía sau đang gọi nàng.

 

Kiếp trước cũng là Nhị ca chủ trì công trình đổi đường, bảo là phải đi khoảng một tháng rưỡi mới trở về, nhưng lại kéo dài đến đầu tháng tám, trong nhà hỏi hắn, hóa ra một lần mưa đêm qua đi, nước mưa khiến một chỗ đê đập của Huyền Hà bị xốp, đến ngày thứ hai nắng chiếu gay gắt, một bên đê không chịu nổi liền sụp xuống, nước sông chảy ra, phá hủy hết mấy cái lều bên cạnh, may mà khi đó là giờ ngọ, phu vác trong thôn đều nghỉ ngơi mới không có người thương vong. Đê đập mới đúng là không bị xói lở, nhưng bên trong đường sông mới lại bị nước Huyền Hà lấp đầy, bốn phía cũng ngập một vùng nhỏ, phải dùng thời gian nửa tháng để thu xếp.

 

Khi đó Nhị ca còn cùng Đại bá thảo luận vì sao đê đập bị nước mưa đêm ngấm lại không lập tức sụp xuống, trái lại ngày hôm sau nắng gắt mới sụp. Cuối cùng đại bá cảm thán may mà ở phụ cận không có ai ở, nếu không công lao lần này của Nhị ca cũng sẽ có vết nhơ. Thời điểm Tam ca cùng Văn Chiêu nói đến điều này phảng phất còn cảm thấy lời Đại bá nói không có tình người, chỉ có công danh lợi lộc, xem tính mạng những phu vác kia không trọng yếu bằng công trạng.

 

Nhưng mà kiếp này, Tam ca lại tự mình đi đến nơi đó.

 

Văn Chiêu chạy gấp về phía đường sông mới, cũng không chú ý việc bộ pháp của mình có bị bại lộ hay không.

 

Nàng muốn cứu người.

 

Văn Chiêu không chút nào suy nghĩ đến, nàng cực kỳ có khả năng không cứu được người, ngược lại còn đem mình góp vào. Nàng chỉ cảm thấy có cái gì đó trong đầu thúc đẩy mình, kêu nàng dừng lại không được đến đó.

 

Mẫu thân dường như đã nói: "Yêu thương ở chỗ bảo vệ, ở chỗ hy sinh." Bây giờ vào lúc này, câu nói ấy lại vang lên bên tai nàng, phảng phất như xuyên qua không gian, nhu hòa yêu thương trong lời nói của mẫu thân như hoa tuyết rơi vào lòng nàng.

 

Sự dịu dàng chạm vào như vậy khiến nàng đột nhiên cắn chặt hàm răng, tăng tốc đến mức cao nhất.

 

Ở giữa đường lại gặp được Tam ca đang trở về, Văn Chiêu dừng bước, thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Tam ca Lục Nhiên có trở về không.

 

"Lục huynh đang còn ở chỗ đê đập bên kia, chốc lát nữa mới trở về, Chiêu Chiêu có chuyện gì sao?"

 

Suy nghĩ của Văn Chiêu trống rỗng. Lục Nhiên hắn.... còn ở bên kia?

 

"Tam ca huynh mau trở về, không được đuổi theo!" Ngữ khí của nàng lo lắng lại trịnh trọng, như là sự mềm mại của một cô nương đều biến mất, sinh ra âm vang. Văn Chiêu nói xong lại chạy gấp đi.

 

Nàng muốn cứu hắn, nàng không thể để hắn vì nàng trọng sinh mà thay đổi số mệnh.

 

Mà đáy lòng nàng không hy vọng Lục Nhiên có chuyện, nàng chỉ nguyện hắn như kiếp trước, bình an suông sẻ, quan lộ thênh thang.

 

Thời điểm Văn Chiêu căn dặn trong mắt dường như có nước mắt, Văn Dập đột nhiên trong lòng sinh ra hoảng loạn, nhưng vẫn lựa chọn nghe theo nàng, không đi theo.

 

Đã có thể thấy rõ đường sông, Lục Nhiên đứng bên trong lòng đường mới xây, khom người đang nhìn cái gì đó.

 

"Lục Nhiên! Lục Nhiên! Mau ra đây!"

 

Lục Nhiên nghe thấy giọng nói của tiểu cô nương. Nàng vậy mà lại gọi thẳng tên hắn, mà không phải một tiếng "Lục đại nhân", "Lục Thị lang", mà ngữ khí của nàng lo lắng như vậy, Lục Nhiên thẳng người nhìn về phía nàng.

 

"Mau ra đây!" Văn Chiêu thấy dáng vẻ hắn không rõ vì sao, vội vàng chạy về phía hắn, nắm lấy tay hắn dắt ra ngoài:" Theo ta đi ra! Mau mau!"

 

Lục Nhiên lần đầu tiên thấy văn Chiêu hoảng loạn lại vội vã như vậy, không tự chủ liền đi theo nàng mấy bước, nhưng Văn Chiêu tựa hồ không có ý dừng lại, vẫn kéo hắn chạy đi.

 

"Nàng làm sao vậy?"

 

"Ngươi trước cứ theo ta ra ngoài, trở về lại nói cho ngươi nghe!" Văn Chiêu cũng không quay đầu lại, chạy về phía trước, ngữ khí có mấy phần tức đến nổ phổi: "Xuyên hoa bộ của ngươi đâu? Xuất ra đi!"

 

Lục Nhiên biết Văn Chiêu biết dùng Xuyên hoa bộ, nhưng lần đầu tiên nghe từ trong miệng nàng nói ra vẫn có mấy phần kinh ngạc.

 

Hai người đã đến bên ngoài đường sông, Văn Chiêu cảm thấy còn chưa đủ, vẫn tiếp tục tiến lên, Lục Nhiên kéo nàng, nhìn thẳng nàng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Nàng không nên hốt hoảng, nói với ta là được rồi."

 

Lục Nhiên vào lúc này còn muốn giúp nàng giải quyết vấn đề? Văn Chiêu trong lòng không biết là cảm tưởng gì, trong đầu chỉ có "Mau mau, nhanh hơn chút nữa."

 

"Ngươi nếu như thích ta, chỉ cần đi theo ta!" Văn Chiêu không biết vì sao lại thốt lên một câu như vậy, chỉ là không kịp thẹn quẫn, chỉ mong hắn cái gì cũng đừng hỏi, cách xa nơi này một chút.

 

Mà Lục Nhiên nghe được câu này trong lòng nảy lên một cái, nàng đây là.... Muốn tiếp nhận hắn sao?

 

"Rào!"

 

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nước mãnh liệt, gần như vậy, phảng phất như có thể nuốt chửng hai người.

 

Lục Nhiên cực nhanh quay đầu lại, thấy đê đập Huyền Hà vậy mà lại hụt mất một khối, nước sông vẩn đục ở bên trong chen lấn nhau mà tuôn ra, lập tức ôm lấy Văn Chiêu, sử dụng bộ pháp, mũi chân chĩa xuống đất tránh đi thật xa.

 

Tóc Văn Chiêu bị gió thổi phần phật quấn lấy hắn, trong lòng hoảng hốt nghĩ người này toàn lực xuất ra bộ pháp lại nhanh như vậy...

 

Hai người đến chỗ cao, quay đầu thấy ở sau bị ngập một vùng, nơi vốn dĩ là chỗ trũng bây giờ đã thành một hồ nước nhỏ màu vàng đất. Văn Chiêu tim nảy lên không ngừng, vừa rồi ngàn cân treo sợi tóc như vậy, nếu Lục Nhiên chậm một chút, bọn họ sợ là sẽ không ra ngoài được.

 

Lục Nhiên đưa lưng về phía sông, chặn lại hơi nước đang nhào tới. Sau khi thấy hắn đến đây đã thả nàng xuống đất nhưng vẫn ôm nàng, Văn Chiêu vội vã muốn tránh hắn. Lục Nhiên cũng không buông ra, trái lại ôm càng chặt, ở bên tai nàng nói: "Đa tạ nàng."

 

Hắn có chút thở hổn hển, nhưng câu nói cảm ơn này lại trầm thấp mạnh mẽ, như nặng ngàn cân.

 

Vừa rồi hắn có bao nhiêu căng thẳng sợ sệt chỉ có chính hắn biết, hắn chưa từng thử xem tốc độ bước chân của mình có thể hay không nhanh hơn nước lũ, mà còn kéo theo người trong lòng hắn ở đây, vạn nhất người trước mắt này có mệnh hệ gì, hắn sợ là mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

 

Tuy rằng hắn càng ngày càng cảm thấy có rất nhiều bí mật trong lòng nàng, vừa rồi dáng vẻ vội vã kéo hắn rời đi, phảng phất như là biết được việc diễn ra sau đó, thế gian này thật sự có thể có chuyện kì lạ như thế?

 

Lại nghĩ tới chuyện Xuyên hoa bộ, Lục Nhiên cảm thấy nàng như đang ấp ủ một vòng bí ẩn, có điều nàng không nói, hắn liền không hỏi.

 

Đỉnh đầu tiểu cô nương mềm mại thơm ngát, Lục Nhiên nghĩ đến nàng mạo hiểm tới cứu hắn, trong lòng như chứa mật ngọt, không ngừng lên men mật ý, vừa thỏa mãn vừa vui sướng. Người trong lòng cũng quan tâm mình, cảm giác này không thể tốt hơn.

 

Văn Chiêu ở trong lồng ngực hắn không thể động đậy, hiểu rõ hắn sợ là hiểu lầm rồi, hai tay chống trước ngực hắn nói: "Mau mau thả ra!"

 

"Đây là báo ân cứu mạng của ngươi lúc tết Nguyên tiêu, ngươi đừng nghĩ nhiều..."

 

"Ừ, ta biết rồi." Lục Nhiên ngữ khí mang theo ý cười trả lời, nhưng tay lại không buông ra.

 

Ở đâu ra mà "Biết rồi"! Văn Chiêu vừa thẹn vừa giận, nghĩ đến tính tình nàng tốt như vậy lại bị tên Lục Nhiên này nhiều lần chọc cho phát cáu, có thể thấy được Lục Nhiên là tên vô lại!

 

Sợ rằng chọc nàng đến quá đáng, Lục Nhiên buông nàng ra: "Mau mau trở về đi thôi, tình hình như vậy hai ca ca của nàng không biết lo lắng đến thế nào rồi."

 

Điều này cũng đã nhắc nhở Văn Chiêu, nàng nên nhanh nên trở lại để Nhị ca Tam ca yên tâm mới phải.

 

Quả nhiên, Tam ca nàng cực kỳ lo lắng. Văn Chiêu mới đi về phía trước được một đoạn liền thấy bọn họ đi về phía bên này rồi.

 

Tam ca thấy nàng liền ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, trong miệng không ngừng kêu: "Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu..."

 

Sau khi Văn Chiêu chạy đi hắn vẫn đứng ở nơi đó, kinh ngạc, còn chưa chờ hắn nghĩ rõ ràng trong mắt Văn Chiêu giấu điều gì, liền nghe thấy phía trước có một tiếng ầm vang.

 

Tam ca ôm khiến nàng có chút không thở nổi, nhưng Văn Chiêu vẫn tùy theo hắn, ôn nhu động viên nói: "Tam ca, Chiêu Chiêu không có chuyện gì, Chiêu Chiêu vẫn ổn..."

 

Thân thể Tam ca phảng phất như không chống đỡ nổi, tựa như sụp đổ mà khụy xuống, đầu chôn vào cổ nàng, Văn Chiêu vỗ nhẹ lưng hắn, nhưng cảm giác được ở cổ có một giọt nước ấm nóng trượt xuống.

 

Văn Chiêu trong lòng chấn động mạnh, Tam ca nàng vậy mà lại.... khóc?

 

Sau một lát, cảm giác được cảm xúc của Tam ca đã bình phục lại, sức lực trên tay cũng giảm bớt, Văn Chiêu nhân tiện nói: "Tam ca, chúng ta trở về thôi?"

 

Văn Dập lại ngẩng đầu lên, chỉ là viền mắt hơi đỏ, gật đầu liền dắt Văn Chiêu về dịch trạm.

 

Lục Nhiên ở một bên mím môi nhìn, ngược lại Văn Ngọc sau khi thở phào nhẹ nhõm đột nhiên thấy vẻ mặt này của Lục Nhiên, lại đăm chiêu.

 

Trở về phòng, mấy người vây quanh cùng nhau thương lượng tiếp công việc sau đó. Trải qua lần nước lũ này, Văn Ngọc cùng Lục Nhiên chỉ cần dùng nhiều thời gian hơn chút để thu xếp, Văn Dập tuy có tâm giúp bọn họ, nhưng lại không thể trì hoãn thêm, chỉ có thể mang theo Văn Chiêu, xế chiều hôm đó liền xuất phát.

 

Văn Dập trong lòng đã nghĩ mang theo Văn Chiêu rời xa nơi này, luôn cảm thấy cách xa nơi này một chút, khủng hoảng vừa rồi sẽ không lại đánh vào lòng hắn.

 

Đến lúc này, hai nhóm nhân mã lại mỗi người đi một ngả.

 

Văn Chiêu lại lên thuyền, ngồi trên giường, Tam ca cho nàng một quyển sách để xem, là Liệt quốc du ký thời tiền triều. Văn Chiêu biết Tam ca lần này chỉ muốn làm cho nàng ngoan ngoãn ở trong khoang thuyền, nơi nào cũng không được đi, dường như như vậy thì có thể cách xa nguy hiểm một chút.

 

Ngẩng đầu lên, Văn Chiêu lại một lần nữa thấy Tam ca có điều muốn nói lại thôi. Sợ là Tam ca muốn hỏi rõ ràng vì sao khi đó nàng lại vội vã chạy về hướng đường sông. Chỉ là nàng không thể làm gì khác hơn là coi như không thấy, loại "Tiên tri" này phải nói như thế nào?

 

Văn Dập nhìn Văn Chiêu một lúc, cuối cùng cũng không biết phải mở miệng thế nào, phải hỏi nàng trước đó đã biết đê đập Huyền Hà sẽ vỡ sao, làm sao có thể, làm sao có chuyện tiên tri như vậy?

 

Bản thân Văn Chiêu cũng biết, thời gian trôi qua, nàng bộc lộ ra điểm đáng ngờ ngày càng nhiều, nhìn gò má Tam ca cúi đầu chăm chú nghiên cứu sơ đồ, trong lòng suy nghĩ Tam ca có thể sẽ tin loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này không.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top