Hậu viện xảy ra chuyện không có mấy người biết được, hôm nay là ngày vui, mấy nha hoàn gã sai vặt ở trong phòng hạ nhân ăn cơm đùa giỡn, hôm nay thức ăn của bọn họ so với ngày thường tốt hơn nhiều, bởi vậy họ đều cực kỳ vui vẻ.
Mà ở tiền viện bên kia cũng đang cụng chén cạn ly náo nhiệt, Dung Hứa đã uống nhiều rượu, lúc này hơi choáng.
Thấy một nha hoàn chầm chậm đi về phía hắn, Dung Hứa liền cảm thấy nha đầu Dung Thù kia lại gây họa, hỏi nàng có chuyện gì, nha hoàn kia cũng không nói một lời, chỉ đem một tờ giấy nhét vào tay hắn.
Dung Hứa thấy nội dung trên tờ giấy, nhất thời khí huyết dâng lên, cô nương hắn thích hẹn với hắn.... lại còn ở trong phòng của nàng....
Ý nghĩa không cần nói cũng biết, Dung Hứa sắc mặt hồng lên, nghĩ đến hắn thích Văn Chiêu đúng là không sai, nhưng lại gặp mặt trong khuê phòng nàng có chút không hợp lễ nghi. Mà Văn Chiêu biểu muội không phải người như thế....
Dung Hứa đột nhiên cảm thấy tự mình đã nghĩ lệch đi, đỡ trán mắng chính mình, nhưng nghĩ đến nếu nàng hẹn mình, nhất định phải đi, nếu không hắn lại bỏ lỡ nàng, sợ là phải hối hận.
Nói với người bên cạnh muốn đi ra ngoài hóng mát tỉnh rượu, Dung Hứa đi tới Xuân Lan viện, dọc đường đi cũng không gặp được mấy hạ nhân, ở cửa phòng biểu muội nhìn thấy một nam tử đứng ở đó, Dung Hứa tuy rằng uống rượu, nhưng cũng biết không nên có nam tử trước phòng biểu muội mới đúng, lập tức kêu hắn một tiếng.
Thời điểm Lục Nhiên nghe được tiếng bước chân liền biết người trong kế hoạch hại Văn Chiêu, chẳng trách trước phòng Văn Chiêu không thấy nha hoàn trông coi.
Thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
"Thực sự có người nói cho ngươi biết Khương Nhị cô nương tìm ngươi sao?"
Người này sao lại biết được? Dung Hứa hơi nghi hoặc một chút, gật đầu, lại hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ngươi không nhận ra đúng không? Khương Nhị cô nương là người sẽ hẹn nam tử trong khuê phòng của mình sao?"
Dung Hứa đương nhiên biết không phải, nhưng hắn đã lâu không thấy Văn Chiêu, nhìn thấy tờ giấy như vậy đương nhiên không kiềm chế nổi muốn tới đây, nếu thật sự.... Hắn cũng sẽ không làm gì Văn Chiêu.
Ánh mắt Lục Nhiên bắt đầu ác liệt: "Ngươi tùy tiện tới đây như vậy, sơ sẩy một cái liền có thể phá hủy khuê dự của nàng, ngươi muốn hại nàng sao?"
Dung Hứa bị ánh mắt hắn nhìn tựa như có chút khiếp sợ, sức lực yếu đi một chút: "Không..... Đương nhiên không muốn."
"Vậy lập tức trở về đi."
Giọng nói của Lục Nhiên lành lạnh, mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ, Dung Hứa theo bản năng mà quay người đi, đột nhiên như tỉnh táo lại nói: "Sao ngươi không đi?"
Khóe miệng Lục Nhiên nở nụ cười, giây tiếp theo Dung Hứa liền không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Thật nhanh.... Dung Hứa có chút sững sờ, lập tức nhớ tới lời mời kỳ lạ này, nhìn khắp nơi một chút, thấy trong viện hoàn toàn yên tĩnh, khác xa với náo nhiệt ở tiền viện, không khỏi rùng mình lạnh lẽo, lúc này mới tăng nhanh bước chân đi khỏi.
Chờ Dung Hứa đi xa, Lục Nhiên mới từ nơi kín đáo đi ra, vẻ mặt nặng nề mà nhìn cửa sổ, giống như làm vậy có thể nhìn thấy Văn Chiêu.
Nếu không... hắn đi lừa một lang trung đến? Chỉ cần người phía trước không phát hiện, khuê dự của Văn Chiêu sẽ không bị hao tổn.
Lục Nhiên cụp mắt, đang muốn quay người rời đi, lại nghe thấy trong phòng có một tiếng gào lên đau đớn được đè xuống, nếu hắn không có nhĩ lực hơn người, đại khái có thể không nghe thấy.
Văn Chiêu nàng... Lục Nhiên nghĩ đến tính tình Văn Chiêu quả quyết như vậy, có khả năng sẽ tự hại mình để đổi lấy tỉnh táo, lập tức liền xô cửa đi vào.
Bên trong rất mờ, nhưng dưới ánh trăng yếu ớt cũng có thể nhìn thấy trên cánh tay Văn Chiêu chảy máu, nàng trắng trẻo lại nhỏ gầy, vết thương này liền thoạt có vẻ dữ tợn.
Lông mày Lục Nhiên đột nhiên nhíu lại, trong lòng tức giận lại đau xót không ngớt, chộp lấy cây trâm trong tay nàng ném xuống đất, vang lên một tiếng "Keng".
Văn Chiêu thấy người này chưa đi, còn tiến vào, lập tức trách mắng: "Đi ra ngoài!" Thừa dịp cảm giác đau đớn khiến nàng tỉnh táo chưa qua đi, Văn Chiêu vội vã đẩy hắn ra.
Nhưng mà nam tử trước mắt đẹp đẽ như vậy, mùi hương trên người cũng dễ chịu, ngọn lửa trong lòng Văn Chiêu lại bùng lên.
Lo lắng mình sẽ quấn lấy hắn, Văn Chiêu lại một lần nữa nhổ cây trâm trên đầu xuống.
"Nàng làm gì vậy! Chỉ biết làm tổn thương chính mình, sao nàng không giải quyết người đứng sau chuyện này?!" Lục Nhiên trong lòng tức giận, nói chuyện cũng không thong dong như trước.
Lại một lần nữa ném cây trâm đi, Lục Nhiên xoay người, vòng tay siết chặt Văn Chiêu, cằm chống lên đỉnh đầu thơm ngát của nàng, nhắm mắt, giọng nói hạ thấp: "Không nên tổn thương chính mình...." Lời nói của hắn ôn hòa mềm mại, bên trong còn mang theo mấy phần chờ mong.
"Nếu như người kia... là muội muội của mình thì sao? Ta phải giải quyết nàng sao?" Câu này thấp đến không nghe thấy được, lại mang theo bình tĩnh như tro tàn.
Cô nương trong lồng ngực đột nhiên yên tĩnh lại, nhưng trong lòng Lục Nhiên lại càng sợ, một tay nâng mặt nàng, đã thấy nàng lệ rơi đầy mặt.
Nàng không giãy giụa chống cự nữa, ngược lại hai tay vòng trên cổ hắn, dán chặt lấy hắn, phảng phất như dùng khí lực rất lớn muốn khảm vào trong ngực hắn. Nàng nhiệt tình hơn so với bất cứ lúc nào, nhưng nước mắt lại ngày càng nhiều.
Mùi hương của nàng ngoại trừ trong veo, còn có một cỗ nước mắt cay đắng.
Cay đắng này như chui thẳng vào tim Lục Nhiên, lại một lần nữa kéo nàng ra, nói: "Ta dẫn nàng đến lang trung." Tiếng hít thở của hắn có chút nặng, nhưng ngữ khí như chém đinh chặt sắt.
Ôm nàng lên, ra ngoài phòng lại đột nhiên nghe thấy tiếng người, có vẻ như có không ít người đi về phía này.
Người sau lưng càng muốn phá hủy triệt để Văn Chiêu!
Lục Nhiên lần đầu tiên có suy nghĩ đáng sợ, hắn muốn huỷ hoại người đứng đằng sau việc này. Cho dù người đó là có là một cô nương đi chăng nữa.
Thính Lan vốn không muốn tiến hành bước cuối cùng này, nếu như Nhị tỷ tỷ thật sự cùng Dung Hứa làm gì, giấu diếm gả cho hắn cũng thôi, nhưng nếu bị nhìn thấy, danh tiếng sẽ triệt để bị hủy, cũng sẽ liên quan đến các cô nương khác ở Quốc công phủ. Nhưng Tư Mã Dục không chút nào lưu tình, uy hiếp nàng nếu không phối hợp, liền đem chuyện nàng làm báo với trưởng bối Khương phủ.
Thính Lan cảm giác như mình đang giao dịch với yêu ma, muốn chạy trốn cũng không được.
Nhưng trong lòng nàng lại bình tĩnh dị thường, từ hôm yến tiệc Trang phủ, nàng ngày ngày xoắn xuýt giãy giụa, người xung quanh đơn giản vui vẻ như vậy, nhưng đều không liên quan đến nàng. Trong lòng nàng có một con yêu quái, khiến nàng khó có thể an bình, mãi đến hôm nay mới thả ra, nàng trái lại bình tĩnh yên lòng rất nhiều.
Tần thị cũng cảm thấy Văn Chiêu đi ra ngoài quá lâu, lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, Thính Lan đề nghị như thế, liền muốn sang đây xem, nhưng căn bản không nghĩ đến phương diện kia.
Đến phòng Văn chiêu, lại không nhìn thấy người, cũng không có cảnh tượng kiều diễm như Thính Lan cùng Tư Mã Dục suy đoán.
"Chiêu Chiêu đi đâu rồi?" Tần thị nghi hoặc nói.
Trong nháy mắt, Thính Lan thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Có thể đi tiêu cơm ở trong phủ, Nhị tỷ tỷ nói đã ăn nhiều chút." Mới nói xong câu này liền thấy Tư Mã Dục đứng cách xa mấy bước bất mãn nhìn sang, Thính Lan dời mắt làm bộ như không thấy.
Tần thị thoáng yên tâm chút, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn lướt qua Tư Mã Dục, trong lòng nghĩ ngày thường không thấy cô nương này chơi với Chiêu Chiêu, hôm nay lại quan tâm như vậy, có chút kỳ quái.
Chiêu Chiêu hẳn là chạy ra ngoài chơi? Tần thị nói thầm.
Đoàn người vốn đã ăn xong, lúc trở về các phu nhân quý nữ căn bản ở lại nói đùa tán gẫu, bàn tiệc gần như cũng tản đi.
Khách mời quan hệ không thân chút bắt đầu lục tục cáo từ, chỉ để lại người thân cận cùng người nhà, nhưng vẫn náo nhiệt, trêu đùa muốn nháo động phòng.
Bên ngoài có tiếng người huyên náo, bên chỗ Văn Chiêu cũng chỉ có tiếng nước, hai người.
Giữa hè chính là lúc hoa sen nở đẹp nhất, lúc này trên mặt hồ là lá sen nối tiếp nhau, hồng hồng trắng trắng yêu kiều tô điểm ở giữa, giọt sương hứng lấy ánh trăng trượt từ trên lá sen xuống, nhưng cô nương giữa hồ lại hạ thấp phong cảnh đẹp không sao tả xiết này xuống, nàng so với hoa sen trên mặt nước càng kiều diễm hơn, so với ánh trăng còn trong sáng hơn, như là tiên tử trong hoa sen lợi dụng ánh trăng mà đi ra ngoài tu hành, không rành thế sự lại mê hoặc lòng người.
Mũi chân Lục Nhiên đạp trên lá sen chưa mọc ra giữa mặt hồ, ôm chặt người trong ngực.
Văn Chiêu ngâm trong mặt hồ mát mẻ, ngọn lửa trong lòng như được dội tắt đi một ít. Thần trí nàng trấn tĩnh, nhưng vẫn không thể đẩy nam tử đang ôm nàng ra. Ở trong nước nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
"Thế nào? Không cần đến lang trung nữa hả?" Lục Nhiên lúc ngàn cân treo sợi tóc đột nhiên nghĩ tới, nếu mình trúng dược sẽ giải quyết như thế nào, liền có tình cảnh hai người ở giữa hồ như bây giờ.
Văn Chiêu ở trong lồng ngực hắn gật đầu, tỉnh táo lại được hắn ôm như vậy, nàng mắc cỡ không muốn nói chuyện.
Văn Dập từ tiền viện trở về, nghe Tần thị nói Chiêu Chiêu rời bàn tiệc liền không thấy đâu. Nhận ra được sự tình không đúng, liền bắt đầu tìm nàng trong phủ. Gặp Phù Diêu Phù Cừ, vội vàng hỏi các nàng, hai người chỉ nói tiểu thư đột nhiên nói trong bụng có chút không khỏe phải về phòng nghỉ ngơi, còn nói không cần lang trung.
Hai nha hoàn nói xong cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, nhưng chỉ là không thoải mái sao phải căn dặn các nàng không cần đi theo?
Bên kia phải tìm nàng như thế nào không đề cập tới, lúc này ở chỗ hồ sen lại yên tĩnh, Lục Nhiên liên miên căn dặn nàng: "Sau này gặp phải chuyện như vậy phải ngay lập tức cầu cứu, không được trốn đi, biết không?"
Trong giọng nói của hắn có loại nhu hòa rất thông thường, lại như lão phu lão thê nói chuyện trong lúc ăn cơm.
Lục Nhiên biết ngày hôm nay đã để người trong ngực chịu khổ, cho dù là căn dặn nàng cũng không dùng ngữ khí trịnh trọng: "Nếu nàng sợ bị hủy danh tiếng, liền kêu nha hoàn lặng lẽ gọi phụ thân huynh trưởng của nàng, bọn họ là người thân, sẽ không vì vậy mà coi thường nàng, chỉ có đau lòng cho nàng thôi..."
Văn Chiêu cúi đầu không nói, nàng hồi tưởng lại cảm thấy nên cầu cứu Tam ca mới phải, nhưng nàng lúc đó chỉ muốn rời xa mọi người.
Lục Nhiên đột nhiên nghe được tiếng bước chân, mà càng ngày càng gần, thấp giọng nhắc nhở một tiếng liền lập tức kéo Văn Chiêu xuống nước.
Văn Chiêu đầu năm rơi xuống nước liền biết làm thế nào để bế khí kiên trì lâu một chút, lúc này đương nhiên cũng không bị sặc nước.
Văn Dập tìm một vòng không có kết quả, trong lòng càng ngày càng bất an, lúc này tựa vào cây cột trong Vọng Nguyệt đình, cẩn thận suy nghĩ về nơi Văn Chiêu có thể đi, hoặc ai có thể ở trong Quốc công phủ mà bắt người đi.
Lúc này hồ sen yên tĩnh, trong hồ phảng phất như có tiếng của cá bơi nghịch nước, phong cảnh tĩnh lặng như vậy lại xoa dịu nỗi lòng bất an của hắn.
Văn Chiêu cảm thấy ngực bắt đầu khó chịu, không nhịn được nhả ra một chuỗi bong bóng, Lục Nhiên thấy vậy vội vã truyền khí cho nàng.
Hôn trong nước so với hôn trên nóc nhà lạnh lẽo hơn, nhưng tựa như rất mềm mại, như nước ao vây quanh nàng. Lại như vậy, lúc tỉnh táo lại dây dưa với hắn, lại không thể đẩy hắn ra.
Lục Nhiên cảm thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp, bọn họ không tránh được bao lâu, mà nghe tiếng bước chân hình như chỉ có một người, rất dễ chế ngự.
Nghĩ như vậy, liền cùng Văn Chiêu ngoi lên.
Trâm cài trên đầu nàng đã sớm lấy xuống, búi tóc đương nhiên phân tán, bị nước thấm ướt, như tơ lụa khoác lên vai, tóc dài tựa thác nước, dưới ánh trăng không khác gì một tiên tử, hoặc như một mỹ nhân ngư lén lút ra ngoài chơi đùa.
Nhưng bây giờ không phải lúc thưởng thức mỹ nhân. Lục Nhiên thấy người đến là Văn Dập, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, ôm Văn Chiêu ra khỏi mặt nước.
Văn Dập thấy có người từ dưới đáy nước đi lên, sững sờ một chút, chờ đến khi thấy rõ là Văn Chiêu, bất an trong lồng ngực như tìm được chỗ đặt chân.
Cuối cùng cũng coi như tìm được nàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận