Nhưng nhìn bên cạnh còn có một nam tử, mà đây còn là Lục Nhiên lúc trước đối với Văn Chiêu không bình thường, Văn Dập ôm lấy Văn Chiêu, cau mày trầm giọng nói: "Lục Nhiên huynh giải thích cho ta." Lại gọi thẳng tên húy rồi.
Lục Nhiên cảm thấy Văn Dập tức giận gọi thẳng tên hắn theo thói quen có chút ngay thẳng đáng yêu, mà bây giờ không phải thời điểm để cười, hắn lời ít ý nhiều nói: "Khương Nhị cô nương ở bàn tiệc bị người ta hạ dược. Bây giờ không phải thời điểm để truy cứu ta, trước hết phải yên lặng đưa nàng về phòng."
Văn Dập trước giờ thích nghe đề nghị của Lục Nhiên, lúc này nghe hắn nói vậy, liền cảm nhận được Văn Chiêu run lẩy bẩy. Đêm hè cả người ướt đẫm lạnh lẽo, Văn Dập lập tức không nhiều lời với Lục Nhiên, mang theo Văn Chiêu muốn rời đi.
Đi mấy bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Lục Nhiên: "Huynh hãy đi đến phòng ta đổi xiêm y đi."
Văn Dập ôm Văn Chiêu vào nhà, nước tí tách chảy xuống cả một đường, nha hoàn ở cửa vừa thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, Văn Dập đi thẳng vào phòng, thấy hai đại nha hoàn của Văn Chiêu vẫn chưa về, liền dặn dò hai người này giúp Văn Chiêu tắm rửa thay xiêm y.
Văn Chiêu ngâm trong nước nóng, cả người cũng ấm áp hơn chút, kêu hai nha hoàn chưa bao giờ hầu hạ nàng tắm rửa đi ra ngoài, lúc này mới dễ chịu hơn. Nhưng trong lòng lại rối bời, nàng phải giải thích với Tam ca thế nào đây?
Nói nàng bị hạ loại dược kia, người hạ dược là Tam muội muội vẫn ôn hòa lương thiện kia?
Thính Lan à... Hạ loại dược này với nàng có dụng ý gì đây, là muốn nàng mất đi sự trong sạch sao? Nhưng Thính Lan thích Lục Nhiên, đương nhiên không muốn Lục Nhiên cùng nàng....
Không đúng, Thính Lan không biết Lục Nhiên sẽ đến. Văn Chiêu véo mi tâm, cảm thấy tâm tư có chút hỗn loạn, trong lòng cũng rầu rĩ, giống như là tư tình muốn vỡ đê, còn nàng thì lại đắp đê cao hơn.
Thân thể chìm xuống, tựa đầu ngâm trong nước, phảng phất như làm vậy có thể khiến việc này dễ dàng hơn, nhưng lúc này đột nhiên nhớ đến vừa rồi dưới nước Lục Nhiên hôn nàng một cái...
Văn Chiêu cảm thấy trong lòng càng ngày càng lo lắng, vì sao kiếp này lại dây dưa với Lục Nhiên không rõ, chẳng lẽ liên quan đến lần thí ân ba năm trước?
Không thể không nói, kiếp này bởi vì các loại nguyên nhân, tình cảnh Vinh Quốc công phủ so với kiếp trước đúng là tốt hơn, ít nhất Văn Chiêu không cần lúc nào cũng phải lo lắng sẽ bị xét nhà....
Kiếp trước tuy rằng lúc này Khương gia quyền thế lớn mạnh, nhưng đã một chân đạp lên vách núi, chỉ cần có thời cơ, Hoàng Thượng liền có thể cho Quốc công phủ vạn kiếp bất phục.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Phù Diêu Phù Cừ gặp được Tam công tử trước cửa, Tam công tử nói tìm được tiểu thư rồi, hai người vội vã đi vào.
"Tiểu thư đi đâu vậy? Dọa sợ Phù Diêu rồi..."
Mới vừa nói xong câu này liền bị Phù Cừ bên cạnh liếc mắt ra hiệu, phảng phất như đang nhắc nhở không được hỏi nhiều chuyện của chủ tử, nhưng nàng thật sự lo lắng gần chết...
Văn Chiêu im lặng không nói gì, một người gầy gầy nhỏ nhỏ, ôm cánh tay ngồi trong thùng nước tắm, trong lòng hai nha hoàn đều đột nhiên sinh ra chút đau lòng, nhưng đến cùng là đau lòng cái gì, các nàng lại không nói ra. Thời điểm Văn Chiêu đứng lên, hai nha hoàn nhìn thấy vết thương trên cánh tay nàng, lập tức khẽ kêu, liếc mắt nhìn nhau, đi lấy thuốc trị thương mang tới.
Lau khô người tiểu thư, thoa thuốc, lại thay xiêm y khô ráo, lúc các nàng đang lau tóc liền thấy Tam công tử đến.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Văn Dập cầm lấy khăn trong tay Phù Cừ, lau tóc cho Văn Chiêu, một hồi lại một hồi, ở trong phòng an tĩnh trầm mặc lại ôn hòa.
Văn Chiêu tùy theo hắn, cụp mắt nhìn hoa văn trên giày của Tam ca, bên trên thêu một vòng lại một vòng kim tuyến, khiến tâm tư nàng cũng bị quấy nhiễu.
"Tam ca...." Tiếng kêu này như con thú nhỏ yếu ớt, mới vừa liếm láp xong vết thương của chính mình, oan ức lại kiên cường.
Văn Dập trong lòng run lên, trên tay có chút bất ổn, Chiêu Chiêu của hắn thực sự bị... bắt nạt sao?
"Tam ca, muội thật khó chịu...." Trong giọng nói của nàng xen lẫn tiếng nức nở, trong lòng Văn Dập cuồn cuộn, siết chặt khăn trong tay.
Văn Chiêu cảm thấy người trước mắt làm cho nàng an lòng, đồng thời làm cho những yếu đuối trong lòng nàng tuôn ra.
Tiến lên ôm lấy hắn, vùi mặt vào trong ngực hắn, vạt áo của hắn ấm áp lại có mùi hương thoang thoảng, Văn Chiêu không kiêng kị mà khóc lên.
"Tam ca, Chiêu Chiêu không hiểu.... Chiêu Chiêu thật sự rất khó chịu...."
Sau khi Văn Chiêu trưởng thành hơn chút đã không còn khóc, lần này lại thương tâm như vậy, Văn Dập trong lòng chua xót lại tràn đầy phẫn nộ, vỗ nhẹ lên lưng Văn Chiêu, chính mình lại tức giận đến run lên: "Lục Nhiên này quả thật bắt nạt muội sao? Vậy Tam ca đi tìm hắn!"
Muội muội trong lồng ngực lắc đầu, nước mắt nóng hổi xuyên qua vạt áo hắn, khiến trong lòng hắn bỏng rát: "Không phải hắn.... Là Thính Lan... Muội nghĩ không thông... Thính Lan muội ấy...."
Văn Dập nghe được không phải là Lục Nhiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nâng khuôn mặt nhỏ bị nước mắt thấm ướt của Văn Chiêu, lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng lại chăm chú: "Chiêu Chiêu có thể nói cho ta nghe không?"
Đêm mùa hè này, ánh trăng ôn nhu mông lung, trong viện còn có tiếng côn trùng kêu vang, trong phòng tiếng nói chuyện liên miên.
Thấy Tam ca trầm mặc bao dung, Văn Chiêu mới phát giác bản thân nàng sai rồi.
Thời điểm Văn Dập đi ra ngoài, khoác lên một thân ánh trăng, hắn từng bước từng bước, như là giẫm lên tuyết.
Hắn làm sao nghĩ tới đường muội ôn hòa kia lại làm ra chuyện như vậy? Nhưng việc đã đến nước này, bắt nạt Chiêu Chiêu, đều là kẻ địch của hắn. Siết chặt tay, lại từ từ thả ra, Văn Dập cảm thấy căn phòng phía trước là bóng đen, như là một con thú hung ác ngủ đông vào ban đêm.
Nếu không có hắn thấy Chiêu Chiêu bước lên từ dưới nước, không phải nàng định một mình chịu oan ức chứ? Vì sao một cô nương mới mười ba mười bốn tuổi lại có thói quen một mình trong bóng tối liếm láp vết thương chứ...
Ngày hôm sau là ngày tân nương kính trà, cả nhà trên dưới đều tụ họp ở Thọ Diên đường.
Thính Lan vừa tiến vào, liền có hai ánh mắt dừng trên người nàng, nàng cắn chặt răng, quay mặt qua chỗ khác. Nàng trước kia đã biết làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, nhưng nội tâm điều khiển nàng, nàng ức chế không được, cũng không thể dừng lại.
Nếu như có thể đẩy Nhị tỷ tỷ xuống vách núi, nàng cũng sẽ làm.
Văn Chiêu cảm thấy mắt có chút chua xót, nhắm mắt lại. Nàng sẽ không xen vào chuyện của Tam muội muội nữa, Tam muội có thể không được hạnh phúc như kiếp trước, đương nhiên cũng không liên quan gì đến nàng.
Trên đường trở về Xuân Lan viện, Văn Chiêu thấp giọng căn dặn hai người phía sau: "Kêu A Trúc để ý mấy người lui tới với Tam tiểu thư mấy ngày gần đây."
Hai người dù có nghi hoặc cũng không hỏi nhiều, "Vâng" một tiếng. Phù Diêu lại nói: "Họa Lan nói A Trúc muốn học một chút công phu."
"Vậy sao, nhưng hắn nhỏ gầy như vậy..."
"Nhưng A Trúc khăng khăng muốn học, còn nói chờ hắn thân thể trưởng thành rồi thì càng khó học."
"Thôi, cho hắn học đi, các ngươi trước cứ tìm hộ viện trong phủ công phu tốt dạy hắn."
Văn Chiêu đi được vài bước lại đột nhiên nhớ ra: "Họa Lan mới mười sáu, A Trúc cũng đã mười ba, các ngươi khi về nói Họa Lan không cần chăm sóc hắn nữa...."
Phù Diêu Phù Cừ vừa đáp một tiếng, liền nghe đường bên cạnh có tiếng truyền đến: "Ơ, trong viện Văn Chiêu còn có nha hoàn gọi là Họa Lan, là chữ Lan của Lan Nhi sao?"
Chính là Yến thị, Thính Lan Thính Nguyệt cùng mấy nha hoàn đi theo phía sau: "Lẽ nào Nhị tiểu thư không hiểu quy củ như vậy, không biết nha hoàn không thể phạm vào tục danh của chủ tử?"
Nàng sao lại không hiểu được?
Thời điểm Họa Lan mới được mua vào phủ, nàng nói tên nàng là Trần Hiểu Lan, là mẫu thân đã tạ thế của nàng đặt, nha đầu bé nhỏ quỳ trên mặt đất, cầu xin giữ lại chữ "Lan" trong tên của mẫu thân đặt. Tuy nói Họa Lan lớn tuổi hơn Thính Lan, nhưng thời điểm nàng vào phủ Thính Lan đã biết chạy biết nhảy, mẫu thân có chút khó xử, nhưng bà là người mềm lòng, nha đầu này hoài niệm mẫu thân như vậy, trong tâm tư cũng muốn cho nàng giữ lại cái để nhớ nhung.
Sau lần đó, Họa Lan chưa từng xuất hiện trước mặt Tam phòng, đều là vì sợ bị người Tam phòng chú ý đến.
Văn Chiêu căng thẳng trong lòng. Nha đầu phạm vào tục danh của chủ tử, chuyện như vậy tổ mẫu cũng không thể thiên vị nàng, bởi vì trong đại gia tộc chú trọng nhất quy củ. Tổ mẫu luôn nói, phá hỏng quy củ chính là bắt đầu sự suy sụp của một gia tộc.
Hít sâu một hơi, nếu sửa lại tên của Họa Lan, Văn Chiêu cảm thấy mẫu thân trên trời sẽ không vui. Nàng nên làm gì? Tại sao người bị oan ức một câu cũng không thể nói ra, còn những kẻ ác kia lại có thể đứng trên lập trường chính nghĩa?
"Tam muội muội sao? Ngươi hy vọng ta đổi tên chữ cho nàng sao?" Văn Chiêu nhìn về phía Tam thẩm bên cạnh Thính Lan, ngữ khí bình tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén. Nếu Thính Lan đối với nàng có chút hổ thẹn....
Thính Lan há miệng, nhưng cũng không nói gì, thoáng quay mặt đi.
"Ơ, Nhị tiểu thư muốn dùng thân phận tỷ tỷ ép Lan Nhi nhà ta sao? Nhưng mẫu thân ta đây vẫn còn ở đây...." Tam thẩm càng ngày càng quái gở, còn mang theo đắc ý không thể che giấu.
Văn Chiêu bình thường làm việc cẩn thận, chung quy không bắt được nhược điểm của nàng, nhưng lần này lại đem nhược điểm vào trong tay bà ta.
Đây chính là cái gọi là tỷ muội sao? Văn Chiêu trong lòng dần lạnh xuống, nhắm mắt nói: "Vậy Văn Chiêu đổi tên chữ cho nàng..."
Tam thẩm thở dài: "Nhưng nha hoàn không hiểu quy củ như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua? Nghĩ đến lão bộc của ta ba năm trước bị đánh chết trong Lưu Hương viện, lần này thế nào cũng phải đánh mấy bản, để nàng ta nhớ thật lâu..."
Văn Chiêu cắn chặt hàm răng, trong lòng sương mù đen bốc lên, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nhiễm một tầng hơi nước, lập tức lạnh lùng nói: "Tam thẩm còn có mặt mũi nhắc đến chuyện ba năm trước, Văn Chiêu còn tưởng Tam thẩm không tim không phổi như vậy, đã sớm quên đi A Dậu vì sao lại sinh non, đến bây giờ cơ thể vẫn yếu, mà Văn Chiêu khi đó mới mười tuổi, tại sao lại bị vu khống mưu hại đích mẫu!"
Yến thị đột nhiên bị nghẹn: "Ngươi, ngươi...." Người này sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy? Yến thị đầu ngón tay run lên, trừng mắt nhìn Văn Chiêu.
"Ta như thế nào? Ta nói sai rồi sao?" Văn Chiêu đạp chân, từng bước tới gần bà ta, trong mắt không hề che giấu sự căm ghét: "Ba năm trước tổ mẫu vì nghe theo Thính Lan Thính Nguyệt, không muốn các nàng tuổi nhỏ như vậy đã không còn thân mẫu, vì vậy mới bỏ qua, Tam thẩm liền có thể tưởng chuyện chưa từng xảy ra? Thính Lan ngươi thì sao? Chuyện đến nước này ngươi còn tin rằng mẫu thân ngươi trong sạch sao?"
"Tam muội muội luôn luôn ôn hòa lương thiện tay cũng vấy bẩn, cũng thật là có mẫu tất có nữ." Văn Chiêu hừ lạnh một tiếng, phảng phất nhìn các nàng thì mắt sẽ bị ô uế, quay người nghênh ngang rời đi. Phù Diêu Phù Cừ vẫn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ, vội vã đi theo.
Yến thị thân thể lung lay, dáng vẻ tức giận sôi sục, bà ta làm thẩm, bị một vãn bối lạnh lùng nghiêm nghị quở trách như vậy, mặt mũi của bà ta phải để đâu?
Nhưng vừa rồi, trong lòng bà ta còn có chút sợ sệt. Bà ta thực sự càng sống càng ngược, lại sợ một cô nương mười ba tuổi. Nhưng... một cô nương mới mười ba mười bốn, trong mắt sao lại có hơi nước dày đặc như vậy? Trong nháy mắt, bà ta như thấy được bầu trời đầy mây đen bao phủ.
Thính Lan một bên trừng mắt không để nước mắt rơi xuống, có ý đồ xấu hại Nhị tỷ tỷ là một chuyện, nhưng bị nàng mắng rõ như thế vẫn khó chịu nổi.
Thính Nguyệt há miệng, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Ba năm trước nàng chỉ là nha đầu tám tuổi, một lòng một dạ chỉ muốn bảo vệ mẫu thân của mình, mà nghe thấy ngữ khí của Nhị tỷ tỷ, nàng đã bảo vệ sai rồi sao? Mẫu thân của nàng... là có tâm tư muốn hại Nhị bá mẫu cùng Nhị tỷ tỷ sao? Trong ấn tượng của nàng, mẫu thân mặc dù không phóng khoáng, cứ nói xấu Đại phòng Nhị phòng, nhưng không thật sự hại người, nhưng hôm nay Nhị tỷ tỷ nói bà...
Trong mắt nàng lệ ý vây quanh, nếu mẫu thân của nàng làm chuyện như vậy, nàng làm sao có mặt mũi chơi đùa cùng Nhị tỷ tỷ đây? Mà Nhị tỷ tỷ sao có thể mang theo những chuyện này lui tới với các nàng? Nhị tỷ tỷ sao có thể không có khúc mắc mà cùng nữ nhi của kẻ thù đùa giỡn đây...
"Mẫu thân... Người nói cho Nguyệt Nhi, lời Nhị tỷ tỷ nói, có thật không?"
Yến thị thấy Thính Nguyệt sững sờ đứng ở đó, trong mắt dường như đã không còn tức giận, vội vã ôm lấy nàng: "Nguyệt Nhi đừng nghe lời nó, mẫu thân trong sạch..."
Yến thị vẫn chưa nói hết đã bị Thính Nguyệt đẩy ra, nữ nhi của bà vẻ mặt xa lạ, trong mắt tràn đầy thất vọng đau lòng, mà ánh mắt như thế đủ khiến một người làm mẫu thân nghẹt thở.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận