Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 45: Gặp báo ứng

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 334 lượt xem
  • 2548 chữ
  • 2021-09-13 09:11:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày hôm đó sau khi hạ triều, Lục Nhiên ở trên thềm bạch ngọc gọi Khương Văn Dập.

 

Khương Văn Dập vì ngày hôm trước trách oan hắn nên chắp tay xin lỗi, Lục Nhiên tùy ý khoát tay: "Không sao, đổi lại là ta cũng sẽ nghĩ như vậy."

 

Người trước mắt này so với người khác nhiều hơn một phần ôn hòa bao dung, Văn Dập hiểu ý nở nụ cười, Lục Nhiên nhân tiện nói: "Hôm nay Văn Dập đừng vội hồi phủ, đến chỗ ta uống chén trà đi."

 

Văn Dập nghe được đây là có điều muốn nói với hắn, lập tức gật đầu.

 

Không khí đầu hạ nóng nực, thân thể người tiếp xúc khó chịu đến không thở nổi. Thời điểm Văn Dập ra khỏi Lục phủ, viền mắt có chút hồng, đứng trước cửa lớn, phảng phất như dùng khí lực rất lớn mới bước được bước tiếp theo.

 

15 tháng 8 hôm đó, tổ phụ cùng Đại ca vẫn chưa trở về. Ngày đoàn viên của Khương phủ hơi có chút vắng vẻ, bầu không khí của Tam phòng càng có điều gì đó không đúng.

 

Ánh trăng bạc trên đỉnh đầu di chuyển, Văn Dậu chỉ vào khay bạc cười khanh khách: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ xem, mặt trăng thật tròn!"

 

Văn Đàm đưa tay bọc lấy ngón trỏ của Văn Dậu, nghiêm mặt nói: "A Dậu không được chỉ vào mặt trăng, mẫu thân nói lúc đệ ngủ, mặt trăng sẽ cắt lỗ tai của đệ đấy!" Khuôn mặt nhỏ có dáng có vẻ mà nghiêm lại.

 

Văn Dậu phảng phất như nghĩ tới điều này, một tay khác vội vã che lỗ tai, sau một lát chuyển động con ngươi nói: "Nhưng mẫu thân nói phải là trăng lưỡi liềm, A Dậu bây giờ đang chỉ trăng tròn như cái mâm!"

 

"A Dậu đệ không biết, trăng lưỡi liềm cùng với trăng tròn đều là mặt trăng, đợi đến khi trăng tròn biến thành lưỡi liềm, sẽ tìm A Dậu báo thù...."

 

Báo thù.... Sao? Văn Chiêu nhìn hai người chơi đùa, ấm áp thoải mái như vậy, trong lòng nàng lại có một tia vắng vẻ.

 

Thời điểm ở trong viện ăn bữa cơm đoàn viên, mọi người cười cười nói nói, nhưng những cô nương hơi lớn chút của quý phủ lại trầm mặc, tổ mẫu thân thiết hỏi các nàng, Thính Nguyệt gượng cười nói tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, Thính Lan yên lặng không nói gì mà nhìn Thính Nguyệt, thần sắc trong mắt phức tạp.

 

Muội muội của nàng là người trong sáng nhất, mà nàng cùng mẫu thân lại hèn hạ khiến muội muội không dễ chịu...

 

Bánh trung thu trong mâm ngọt đến ngấy, cũng chỉ có ngày này nàng mới ăn. Văn Chiêu thả bánh trung thu xuống, nhưng cảm giác được trước mắt có một bóng đen. Ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh đầu không biết khi nào mây đen đã tụ đến.

 

Mây đen lay động trên bầu trời đêm, che mất một phần ánh trăng, như con thú hung ác nuốt chửng lòng người, muốn nuốt lấy cả ánh sáng cuối cùng.

 

Thời điểm kết thúc buổi tiệc đã không còn nhìn thấy trăng tròn, Văn Dậu liền không vừa lòng ngoác miệng ra, những người khác mặc dù thấy mất hứng, nhưng không biểu lộ ra ngoài như tiểu tử như thế.

 

Trở về phòng, Văn Chiêu tẩy đi một thân uể oải, ngồi trước cửa sổ, bên ngoài đã không nhìn thấy mặt trăng, chỉ có bóng tối vô tận. Hóa ra thời điểm con người âm u thất lạc, trời cao cũng không chịu thương xót.

 

Đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, liền thấy một bóng người đứng trước cửa sổ, Văn Chiêu nhất thời không biết nên lấy mặt mũi nào đối diện với hắn, đáy lòng có chút bối rối.

 

Người kia lại cách cửa sổ mà nhìn nàng, trong mắt có thần sắc mà nàng nhìn không hiểu.

 

"Có muốn ngắm trăng không?"

 

Văn Chiêu sững sờ, trăng không phải bị che khuất rồi sao? Lẽ nào hắn còn có thể hái trăng xuống?

 

Lục Nhiên cười nhẹ một tiếng, đưa tay cho nàng. Trong đêm tối, khuôn mặt hắn giãn ra, hắn duỗi tay ra như có thể dẫn nàng đi tìm nơi có ánh sáng.

 

Văn Chiêu lẳng lặng đứng thẳng người, Lục Nhiên vẫn đưa tay cười nhìn nàng, có ý tứ không bỏ qua. Văn Chiêu bán tín bán nghi đặt tay lên, Lục Nhiên hơi dùng sức kéo Văn Chiêu từ trong phòng ra ngoài, ôm eo nàng, ngữ khí chắc chắn: "Nàng sẽ thấy."

 

Lướt qua mấy nóc nhà, tiếng gió bên tai Văn Chiêu "Vù vù", Văn Chiêu hỏi hắn muốn dẫn nàng đi đâu, Lục Nhiên chỉ nói dẫn nàng đi ngắm trăng.

 

Cuối cùng cũng không biết là đến nóc nhà ai, Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, Văn Chiêu phảng phất thấy được ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt hắn, khiến đường nét khuôn mặt hắn như dát lên một lớp ánh bạc. Văn Chiêu ngẩng đầu lên theo.

 

Trên đầu vẫn là tầng tầng lớp lớp mây đen thẫm, nhưng lại như bị tiên nhân nào đó chọc ra mấy lỗ thủng, một lỗ trong số đó khảm vừa khít với trăng tròn. Mâm bạc này tròn như vậy, sáng như vậy, trọn vẹn như vậy, sau khi khảm lên tầng tầng mây đen, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh trăng như trút xuống, phảng phất như nơi này có một cái thang, người có duyên có thể bước lên, sau đó ở phía sau mây đen, nhìn thấy cung trăng huy hoàng.

 

Văn Chiêu hơi mở to mắt, nàng cảm giác như mình nhìn thấy ánh trăng đẹp nhất.

 

Ánh trăng như vậy có sức mạnh xuyên thấu bóng tối, nó trong sáng, thánh khiết, chấn động lòng người.

 

Mi mắt Văn Chiêu khẽ run, đầu quả tim nàng như bị nạy ra, để lại nước mắt trong suốt, Lục Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng được ánh trăng chiếu lên trong suốt phát sáng, cùng với hai hàng lệ óng ánh, mềm mại bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nâng khuôn mặt nàng, hôn lên những giọt nước mắt ấy.

 

Văn Chiêu nếm trải mùi vị nước mắt dưới ánh trăng, nó kham khổ, rồi lại ngọt ngào, nó dùng cường độ mềm mại để vây quanh nàng, khiến nàng trốn chạy không được, nó dây dưa, truy đuổi, không tha cho nàng, đến khi nàng như con thú nhỏ mà buông thả.

 

Ánh trăng như vậy khiến nàng hoảng hốt.

 

Con thú nhỏ của nàng nhu nhược, mang theo vẻ mềm mại mới được sinh ra không lâu, không rành thế sự, lại nóng lòng muốn thử, vụng về đi ra phía cửa động, lại bị tia sáng bên ngoài làm sợ đến rụt lại. Nhưng người đi lạc đường đang ở bên ngoài làm bữa trưa của hắn, mùi thơm khiến nó thèm ăn mà sợ sệt giơ móng vuốt, sau đó mới phát hiện thế giới bên ngoài mỹ hảo như vậy, so với cửa động u ám thú vị hơn nhiều.

 

Con thú nhỏ vứt bỏ những ngày tu luyện khô khan, muốn cùng người đi đường xuống núi đi qua nhân thế phồn hoa.

 

Tiếng hít thở bên tai dần nặng, Văn Chiêu mở mắt, đẩy hắn ra, giọng nói run rẩy: "Đưa... đưa ta về."

 

Lục Nhiên là người đi đường ăn uống no đủ muốn dẫn con thú nhỏ xuống núi kia, cười đến giữa hai hàng lông mày đều là thích ý, ôm ngang nàng, trước khi rời đi còn ở trên nhà người khác xoay một vòng.

 

Đêm đó, Văn Chiêu nằm trên giường, lụa mỏng trên người, lòng nàng cũng giống như nhẹ đi một chút, dịu dàng, yên ổn.

 

Ngày hôm sau, Văn Chiêu đi Thọ Diên đường thỉnh an, đã thấy vẻ mặt tổ mẫu nghiêm túc.

 

"Lan Nhi bây giờ thế nào?"

 

Yến thị hai mắt sưng như hạch đào, vừa lau nước mắt vừa nói: "Đều đã trói tay chân nó lại, đến lang trung cũng nói là không có cách nào..."

 

Văn Chiêu hơi mở to mắt, Thính Lan đã xảy ra chuyện gì sao?

 

"Ôi, đến cùng là ăn nhầm cái gì? Sao lại ngứa thành như vậy!" Lão phu nhân trầm giọng thở dài, giữa hai hàng lông mày là sự uể oải rõ ràng.

 

Văn Chiêu lúc này mới hiểu rõ, hôm qua Thính Lan không biết làm sao, cả người bắt đầu ngứa, không nhịn được mà gãi, Tam thẩm thấy nàng ta trên mặt gãi đến có vài vết máu, mới phát giác được tình thế nghiêm trọng, cho gọi lang trung cũng không hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là trói tay chân nàng ta lại.

 

Thính Lan như vậy sẽ không khiến chính mình bị thương, nhưng nàng chịu khổ như vậy, có người nói là khóc đến nửa đêm, chỉ cầu xin Yến thị mở trói cho nàng để nàng gãi một chút.

 

Yến thị những cái khác đều có thể đáp ứng, nhưng điều thỉnh cầu này chỉ có thể nhẫn tâm từ chối.

 

Văn Chiêu cau mày, cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó.

 

Yến thị thấy Văn Chiêu không nói một lời, tâm tình đột nhiên bị kích động, tiến lên chỉ về phía nàng gào to: "Nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi! Là ngươi hãm hại Lan Nhi! Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy?! Nó là Tam muội muội của ngươi mà...."

 

Văn Chiêu lạnh lùng nhìn bà ta: "Tam thẩm cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, trong viện các ngươi xảy ra chuyện, sao lại đổ cho ta? À không đúng, cơm cũng không thể ăn bậy, Tam muội đại khái chính là ăn bậy, Tam thẩm sao không cố gắng điều tra đồ ăn của các ngươi, lại ở đây khóc lóc om sòm?" Hôm qua nhiều món ăn như vậy, hải sản tươi cũng không ít, chính là một hai loại làm cho nàng ta ngứa cũng không phải là không thể.

 

Lão phu nhân giáng gậy một cái: "Tức phụ lão Tam! Không có chứng cứ chớ ngậm máu phun người! Nha đầu Văn Chiêu.... Nói chuyện với Tam thẩm con lễ độ một chút..."

 

Văn Chiêu cụp mắt thưa vâng, nhưng Yến thị này vẫn trừng mắt nhìn Văn Chiêu, dường như muốn trừng đến khi trên người nàng có lỗ thủng. Từ khi Thính Lan giải thích câu "Tam muội muội tay cũng vấy bẩn" của Văn Chiêu cho Yến thị, Yến thị liền phòng bị Văn Chiêu sẽ trả thù.

 

Chuyện này chưa được mấy ngày, Lan Nhi đã xảy ra chuyện, không phải nó thì là ai?

 

Lúc này lại thấy Văn Dập đứng đằng trước Văn Chiêu: "Văn Dập cảm thấy Tam thẩm không phân tốt xấu liền cắn loạn một trận, thực sự không phù hợp làm trưởng bối, Văn Chiêu cũng không cần xem là trưởng bối mà tôn trọng?"

 

Bóng lưng của hắn cao lớn như vậy, lời nói cũng âm vang mạnh mẽ, khiến người khác không thể phản bác.

 

Vẻ mặt tổ mẫu cũng mệt mỏi, phảng phất như già đi một chút, Tam ca nhẫn nhịn sự chua xót hổ thẹn trong lòng, vẫn đứng thẳng người, đem người hắn muốn che chở vững vàng bảo vệ ở phía sau.

 

Văn Chiêu nhìn bóng lưng cao lớn của Tam ca yên lặng không nói. Ánh nắng vừa vặn, đường nét của Tam ca được dát lên một lớp ánh sáng vàng, ấm áp lại sạch sẽ.

 

Yến thị hít sâu một hơi: "Ngươi là ca ca ruột của nó đương nhiên là thiên vị nó! Nhưng Lan Nhi cũng là muội muội của ngươi, cũng vì không phải muội muội ruột các ngươi liền muốn bắt nạt nó....ô ô...." Yến thị nói qua nói lại liền khóc lên.

 

Viền mắt Văn Dập đỏ lên. Thời điểm Chiêu Chiêu của hắn bị bắt nạt thành như vậy, hắn hận không thể hủy hoại toàn bộ Tam phòng, bây giờ Tam thẩm này lại nói bọn họ bắt nạt Thính Lan.... Lẽ nào hắn còn phải bảo vệ tốt người bắt nạt Chiêu Chiêu kia sao?

 

Từ khi Thính Lan hại Chiêu Chiêu, mà hắn nghe được từ Lục Nhiên mưu kế độc ác hơn, hắn sẽ không đối xử với nàng ta như muội muội nữa.

 

"Tam thẩm." Văn Dập lạnh giọng kêu, giọng nói bình tĩnh mạnh mẽ thốt lên khiến tiếng nghẹn ngào của Yến thị có chút lúng túng: "Tam thẩm luôn nói là Chiêu Chiêu làm hại, nhưng có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ, chẳng lẽ vì Tam phòng các ngươi làm chuyện có lỗi với Chiêu Chiêu, vì lẽ đó nên cảm thấy đây là trả thù?"

 

Yến thị nghẹn lời, hắn hoàn toàn nói trúng tâm tư của bà, chỉ là bà lại không thể thẳng thắn trước mặt lão phu nhân.

 

Thu lại nước mắt, Yến thị ngượng ngùng nói: "Văn Dập đây là nói gì vậy...."

 

"Vậy Tam thẩm có ý gì? Thứ cho Văn Dập ngu dốt, không hiểu ý tứ của Tam thẩm, hy vọng Tam thẩm nói rõ ràng, để cho Văn Dập biết được vì sao Tam thẩm lại một lòng nói xấu chất nữ của mình như vậy."

 

Sức lực Yến thị yếu đi chút: "Phải... là chuyện ba năm trước, Văn Chiêu luôn cảm thấy là Tam thẩm đã hạ thủ, vì vậy trong lòng ghi hận!"

 

Bà ta vừa nói xong liền có tiếng cười nhẹ truyền đến, Văn Dập nói: "Tam thẩm xem chúng ta là kẻ ngu si mà lừa gạt sao? Chiêu Chiêu nếu ghi hận ngươi, vì sao phải chờ ba năm sau mới động thủ, mà trong ba năm này Chiêu Chiêu đối xử với Tam muội muội Tứ muội muội thế nào, người bên ngoài đều rõ trong lòng."

 

Thính Nguyệt vẫn luôn trầm mặc lúc này mở miệng nói: "Nguyệt Nhi tin tưởng Nhị tỷ tỷ." Cô nương ngày thường hoạt bát linh động lúc này lại bình tĩnh đến quỷ dị, không khóc không náo, trong mắt cũng không có bao nhiêu thần thái.

 

"Là mẫu thân... có lỗi với Nhị tỷ tỷ..." Ngữ điệu của Thính Nguyệt rốt cuộc cũng gợn sóng, hơi run rẩy, như chiếc lá tàn bay xuống mặt hồ, nhẹ nhàng theo sóng nước. Mắt nàng trong suốt nhìn về phía Văn Chiêu, bên trong có nước mắt nhẹ nhàng...

 

Thính Nguyệt...

 

Văn Chiêu cảm giác như mình nỗ lực bảo vệ người nhà là có đạo lý, coi như trong phủ có người tâm tư không thuần khiết, tuy nhiên lại có Tứ muội muội lương thiện tinh khiết như vậy.

 

"Oa a....." Thính Nguyệt nhìn thấy sự thương tiếc trong mắt Văn Chiêu, chua xót trong lòng không thể nhịn được nữa, vỡ đê.

 

Nhị tỷ tỷ đối với các nàng tốt như vậy, ôn nhu như vậy, nụ cười đẹp đẽ như vậy, mẫu thân sao lại cam lòng làm tổn thương tỷ ấy? Mà sinh mệnh nàng vì sao lại chắp vá như vậy, một bên là mẫu thân thân sinh của nàng, mà một bên là Nhị tỷ tỷ đối xử tốt với nàng mà bà muốn làm hại....

 

Nước mắt khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, nàng tựa như không tìm được phương hướng, chỉ muốn khóc lớn một hồi. Thính Nguyệt cảm thấy, tuổi thơ của nàng, chính là đã rời xa vào thời điểm này.

 

Yến thị rốt cuộc tay chân cũng có chút lúng túng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top