Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 46: Thay đổi nhân duyên

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 352 lượt xem
  • 3185 chữ
  • 2021-09-13 09:12:23

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thời điểm Văn Chiêu nhìn thấy Thính Lan, tay chân nàng đều bị dây thừng thô ráp trói vào bốn góc giường, không thể động đậy, chớ nói chi đến gãi ngứa. Coi như Yến thị bọc lụa ngoài dây thừng tránh làm nàng bị thương, Thính Lan vẫn giãy giụa đến cổ tay cổ chân đều có máu, khuôn mặt trắng nõn của nàng cũng có vài vết máu, cũng không sâu, nhưng nhìn có chút đáng sợ.

 

Thính Lan ngày thường dịu dàng sạch sẽ, lúc này như hài tử rách rưới, hoàn toàn không còn hình tượng để nói.

 

Nhìn thấy có người đi vào, trên mặt của nàng lại hiện lên vẻ mặt cầu xin, nhưng sau khi thấy là Văn Chiêu, sắc mặt nàng như ảm đạm trong nháy mắt. Nàng sớm biết chính mình sẽ gặp báo ứng, nhưng không nghĩ tới báo ứng đến nhanh như vậy.

 

Nàng thật sự khó chịu...

 

Nhị tỷ tỷ là người cao quý như thế, nàng căn bản chính là không bắt kịp, bây giờ dáng vẻ nàng lại như quỷ như vậy, so sánh thì... nhất định càng buồn cười đúng không?

 

Trong mắt Tần thị hiện lên vẻ không đành lòng, vội vã kéo Văn Chiêu đi ra ngoài, Yến thị một mực chờ ở gian ngoài, thấy Văn Chiêu đi ra, trong mắt lại một lần nữa lóe lên ánh sáng hung tàn. Như một con chồn ăn vụng ở nông gia, nếm trải qua mùi máu, sau đó càng ngày càng gây tội ác, đột nhiên hóa thân làm con sói hoang trên sa mạc.

 

Có lang trung nói Lan Nhi không phải ăn nhầm cái gì, giống như là trúng một loại dược gây ngứa trên giang hồ, hắn giải không được. Lan Nhi là nữ tử khuê các sao lại chọc đến người trên giang hồ? Giải thích duy nhất chính là Văn Chiêu mua về hại người.

 

Thật không nghĩ tới, nó nhẫn tâm như vậy, nhưng trên mặt vẫn một bộ vô tội. Yến thị đột nhiên nhớ đến ánh mắt lệ khí vô biên của Văn Chiêu, chất nữ này quả nhiên là sói đội lốt cừu!

 

Nếu như Thính Lan có chuyện gì bất trắc, bà nhất định phải ăn thịt uống máu nó!

 

Ra đến Thùy Hoa môn, Tam ca đang chờ ở đó, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, thấy nàng đi ra nhưng một lời quan tâm Thính Lan cũng không có.

 

Tam ca nàng sẽ không nói dối, điều nên nói nhất định sẽ không làm bộ với nàng.

 

Sau khi Văn Chiêu cáo biệt với Tần thị, nàng liền kéo Tam ca vào phòng.

 

"Việc này.... Là huynh hợp tác với Lục Nhiên đúng không?" Sau khi đóng cửa, cho nha hoàn lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.

 

Sau khi Thính Lan có chuyện, Văn Chiêu đột nhiên nhớ đến ngày trăng tròn hôm ấy Lục Nhiên đã tới phủ một chuyến, mà hắn biết chuyện Thính Lan làm với nàng. Văn Chiêu không nghĩ tới, Lục Nhiên lại vì nàng mà hạ độc một nữ tử.

 

Cũng không biết nếu như Thính Lan biết được cảnh ngộ lần này mà nàng ta gặp phải là do người trong lòng ban tặng thì sẽ có cảm tưởng thế nào.

 

"Chiêu Chiêu, sao muội biết...." Văn Dập thở dài, xoa mi tâm: "Mà thôi... Việc này Tam ca xác thực có biết."

 

Văn Chiêu tuy có suy đoán này, nhưng nghe thấy Tam ca thừa nhận vẫn hơi sững sờ, khẽ há miệng: "Tam ca...."

 

Tam ca mặc dù đối với Thính Lan không tận tâm như với nàng, nhưng cũng bảo vệ mà lớn lên, bởi vì Thính Lan Thính Nguyệt không có ca ca ruột nên mới thân thiết với Tam ca cùng mấy đường ca, Tam ca khi còn nhỏ lui tới với các nàng cũng nhiều.

 

Nhưng Tam ca ra tay với Thính Lan, theo tính tình Tam ca mà nói trong lòng cũng rất khó chịu.

 

"Chúng ta hiểu được Chiêu Chiêu muội nhẹ dạ mới không báo trước với muội... Có điều, dù trước mắt Chiêu Chiêu muội có thể nuốt cơn giận này thì Tam ca cũng không thể."

 

"Coi như là Tam ca đang vì mình mà trút giận đi."

 

Chỗ nào là vì mình mà trút giận chứ, rõ ràng là không nhìn nổi nàng chịu oan ức mà. Văn Chiêu cụp mắt, nhìn về phía bàn trà: "Tam ca nghĩ Chiêu Chiêu quá lương thiện rồi.... Muội cũng muốn trả thù."

 

"Làm cho nó nếm thử sự nhẫn nại và khổ sở của muội." Thời điểm Văn Chiêu nói câu này, thần sắc trong mắt lạnh đến mức không giống một cô nương mười ba tuổi.

 

Nhắm mắt lại, Văn Chiêu nói tiếp: "Để nó chịu chút khổ sở rồi đưa thuốc giải cho nó đi... Mặt của một cô nương rất quan trọng, không được hủy cả đời của nó."

 

Văn Dập cũng hiểu đạo lý này, trong lòng cũng có dự định như vậy, chẳng qua là lời này phát ra từ miệng Chiêu Chiêu, lòng hắn vẫn đau xót: "Nhưng nó muốn phá hủy cả đời muội...."

 

Bên môi Văn Chiêu lộ ra một đường cong cực nhỏ nhưng ý tứ sâu xa, cười nói: "Nó không phải muốn phá hủy muội, nó chỉ không hy vọng muội dính dáng đến Lục đại nhân mà thôi. Muốn phá hủy muội, là người đứng sau lưng nó."

 

Kiếp trước, chính là người đó phá hủy nàng.

 

Văn Dập thở dài, thời điểm nhìn nàng, trong mắt vẫn mang theo sự không đành lòng: "Muội có biết, ngày đó nó kéo nha hoàn trong phủ ra ngoài, sau đó an bài Dung Hứa đến. Chưa đến một nén hương đã dẫn theo mẫu thân thêm mấy người nữa tới đây."

 

Văn Chiêu từ chỗ A Trúc đã biết một chút, nhưng vẫn không rõ ràng toàn bộ kế hoạch, lúc này nghe Tam ca nói vậy, cả người liền sững sờ trước án, không thể nói lời nào.

 

Một mảng yên lặng, Tam ca nhẹ nhàng ôm lấy nàng, như cánh chim mềm nhẹ bao lấy nàng, dường như muốn ủ ấm trái tim đang lạnh đi này...

 

Thời điểm Lục Nhiên nghe Văn Dập nói như vậy, trên mặt là nụ cười rõ ràng: "Sớm biết nàng sẽ nhẹ dạ mà."

 

Nếu thật sự nàng có thể tàn nhẫn quyết tâm phá hủy nửa đời còn lại của đường muội, vậy đó không phải là nàng. Chỉ là... Hắn hy vọng nàng có thể tàn nhẫn một chút, cho dù là người thân, chỉ cần gây bất lợi cho nàng, đều có thể nhẫn tâm diệt trừ.

 

Dù sao, người như vậy, mới có thể sống lâu nhất.

 

Ngày hôm sau, ở cửa phủ có một lão bá nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, tự xưng là du y giang hồ, chuyên trị chứng bệnh phức tạp khó chữa.

 

Ngày thường, người như vậy sớm đã bị người gác cổng đuổi đi rồi, nhưng bây giờ lại không như thế, người gác cổng mặc dù nhìn người này không đáng tin, nhưng vẫn lập tức đi bẩm báo. Yến thị bây giờ cái gì cũng phải thử một phen, bất cứ hy vọng nào cũng không buông tha, nghe nói đây là một du y giang hồ, lập tức muốn mời vào. Đều nói thuật nào cũng có người nghiên cứu, đại phu trong Kinh am hiểu chữa bệnh điều dưỡng, du y giang hồ này nói không chừng có biện pháp đối với những bệnh trạng kỳ quái này.

 

Du y này kê cho Thính Lan mấy viên thuốc, đen thùi lùi, cũng không biết là làm từ cái gì.

 

"Mỗi ngày một viên, qua ba, bốn ngày là có thể khỏi hẳn."

 

Yến thị trải qua hai ngày dày vò tuyệt vọng, lần này lại có người nói với bà ta hai chữ "Khỏi hẳn", viền mắt lập tức nóng lên, liền túm lấy ống tay áo ông ta hỏi: "Thật chứ? Thật sự có thể khỏi hẳn sao?"

 

Du y này có hơi không kiên nhẫn, hất tay của bà ta, cau mày nói: "Sao, ngươi không hy vọng nó khỏi hẳn sao?"

 

Yến thị không kịp để ý thái độ của lão, đi tới ôm Thính Lan: "Lan Nhi con rất nhanh sẽ khỏi, không sao rồi..."

 

Thính Lan trong mắt dâng lệ, nàng thậm chí còn nghĩ nếu như mình còn ngứa như vậy, hoặc là vùng vẫy khiến dây thừng làm mình bị thương, hoặc là không nhẫn nhịn được thì nghĩ biện pháp tự kết liễu đời mình.

 

Bây giờ có con đường thứ ba đặt trước mặt, mà còn sáng sủa bằng phẳng như vậy.

 

Yến thị sau nửa ngày ổn định lại tâm tình liền liên tục tạ ơn du y, tự mình đưa lão ra khỏi phủ.

 

Thời điểm đứng ở cửa phủ, Yến thị đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mới vừa rồi kích động khó kiềm chế mới không nghĩ ra, bây giờ mới nhớ tới.... Du y này sao biết trong phủ có một cô nương có bệnh phức tạp khó chữa?! Chẳng lẽ, lão cùng phe với người đứng đằng sau?

 

Yến thị không quan tâm nam nữ khác biệt, trước cửa phủ liền kéo tay của du y này, hỏi lão: "Sao ngươi biết chuyện của Lan Nhi? Không nói rõ ràng đừng mong rời khỏi!"

 

Du y này bị bà ta kéo tay liền dừng bước, cười có chút xấu xa: "Cô nương nhà các ngươi có chuyện đã truyền ra ngoài, còn trách ta nghe được hay sao? Cứu người còn bị ngươi hoài nghi, ta tội gì phải vậy, sớm biết được đã không đến rồi, đều tại ta muốn kiếm bạc từ phủ các ngươi...."

 

Yến thị trong đầu ong ong. Lão ta nói cái gì? Truyền ra ngoài?

 

"Sao, không tin à? Ngươi tùy tiện kéo một người đi trên đường hỏi chắc là có thể biết được. Ôi chao ta nói này, mau buông ta ra! Lằng nhà lằng nhằng, chậc chậc, thói đời bạc bẽo...."

 

Yến thị kinh ngạc, du y này giằng lấy ống tay áo trong tay bà ta.

 

Trong phủ Hoài An bá, bá phu nhân lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, người được chọn làm nhi tức vừa lòng như vậy..."

 

Vương Sùng đứng phía dưới, nghe xong quyết định của mẫu thân, trong đầu trống rỗng. Hắn có chút yêu thích cô nương kia, nhưng bây giờ nàng thân mang bệnh hiểm nghèo, dung mạo cũng bị hủy, mẫu thân bỏ đi suy nghĩ này cũng là vô cùng bình thường. Dù sao cũng không có mẫu thân nào sẽ đồng ý cho nhi tử mình cưới một thê tử dung mạo bị hủy.

 

Nhưng mà....Hắn vẫn còn có chút không nguyện chấp nhận...

 

Cô nương ấy, có đôi mắt trắng đen rõ ràng, thời điểm nhìn người khác chăm chú lại ôn nhu. Lúc nàng vẽ tranh, lúc nàng đánh đàn, dáng vẻ cúi đầu, dịu dàng lại e thẹn. Từ sau khi lần Xuân yến đó, hắn liền không nhịn được mà nghĩ, nửa đời sau của hắn sẽ cùng cô nương tốt đẹp như vậy trôi qua, bọn họ sẽ có mấy nhi tử nữ nhi, thậm chí ngay cả tên hắn cũng đã đặt rồi.

 

Nhi tử, gọi là A Thừa, nữ nhi, gọi là A Nặc.

 

Ngày hôm đó Văn Chiêu đang cùng Nhu biểu tỷ ăn dưa ở trong phòng. Thời gian này trong phủ có không ít chuyện, làm cho biểu cô mẫu cùng Nhu biểu tỷ có chút lúng túng, không cẩn thận nghe được một tai đầy bí sử, cái gì mà ba năm trước sinh non, bệnh của Thính Lan là do có người gây nên....

 

"Hôm nay Nhị biểu tẩu có đến không?" Sau khi Tô Mục Uyển gả đến thường tìm Văn Chiêu chơi đùa nói chuyện phiếm, cũng dần dần quen thuộc với Kỷ Hướng Nhu.

 

"Chắc là không, hôm nay Nhị ca ở nhà."

 

"Cũng phải. Nhị biểu ca Nhị biểu tẩu thật là ân ái." Kỷ Hướng Nhu phảng phất như nhớ tới điều gì, nụ cười trên mặt nhuộm màu ráng chiều, bên trong lại có chút cay đắng.

 

Hai người nói chuyện một hồi, Phù Diêu từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Tiểu thư, Trang công tử đến, còn đem theo một con mèo con."

 

Phù Diêu nói lời này, Văn Chiêu mới nhớ đến, Màn Thầu tháng trước đã sinh con, bây giờ mèo con cũng đã được một tháng. Trong lòng Văn Chiêu có mấy phần chờ mong, lại không đứng dậy, trái lại Kỷ Hướng Nhu lại kéo tay Văn Chiêu muốn đi tiền viện: "Đi, đi nhìn mèo con một chút."

 

Mèo con của Màn Thầu mà Văn Chiêu muốn đã được đưa tới, bây giờ không đi tiền viện cũng được, không cần phải nhìn thấy Trang Khởi, nhưng Kỷ Hướng Nhu lại rất muốn nhìn thấy hắn...

 

Trên người mèo con lông dài màu trắng, hơi dày, mũm mĩm, tròn tròn nhỏ nhỏ, nằm nhoài trên tay áo Trang Khởi.

 

Kỷ Hướng Nhu như không nhìn thấy Trang Khởi, tiến lên sờ lông mèo con, dáng vẻ vô cùng yêu thích.

 

Cô nương này có chút gần, mùi thơm chui vào đầu mũi. Mỹ nhân ở trước mặt nhưng Trang Khởi muốn tránh ra, chỉ vì phong độ mới không giữ khoảng cách.

 

Trang Khởi nhìn Văn Chiêu đứng một bên, sắc mặt nàng bình tĩnh, không có ý tứ đi qua.

 

Nhưng..... mèo con này là tặng cho nàng, vì sao người ngoài lại hài lòng hơn nàng?

 

Nhìn thấy Kỷ Hướng Nhu, Trang Khởi liền nhớ tới ánh mắt của Văn Chiêu ở tiệc mừng thọ lần trước, như một chiếc kim lạnh lẽo đâm vào thịt, khiến người ta không kịp chuẩn bị mà đau nhói.

 

Kỷ Hướng Nhu sờ soạng hồi lâu, phảng phất như trong lúc vô tình mà ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy nam tử trước mắt ánh mắt căn bản không nhìn nàng. Tâm của Kỷ Hướng Nhu đột nhiên trầm xuống, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười xin lỗi: "Tên tiểu tử này thật đáng yêu, làm cho A Nhu thất lễ..."

 

Sự chú ý của Trang Khởi bị lời nói của nàng kéo lại, nhìn nàng cười nhạt: "Không sao." Hắn ở trước mặt Văn Chiêu cố ý ra vẻ như hắn đối với nữ tử khác không có gì đặc biệt, nhưng dạng lạnh nhạt này đối với nữ tử ái mộ hắn mà nói không nghi ngờ chính là bị giáng một đòn.

 

Mèo thì có thể sai hạ nhân đưa đến, hắn tội gì phải tự mình đi, còn không phải muốn nhìn thấy nàng một chút sao. Nàng càng ngày càng mê người, nhưng lại càng ngày càng xa cách hắn.

 

"A Nhu vẫn chưa đa tạ ơn cứu mạng của Trang công tử." Kỷ Hướng Nhu nói câu này khiến cả ba người nhớ đến sự tình ngày ấy. Người nàng ướt nhẹp, trên người khoác áo của Trang Khởi.

 

Giờ khắc này Trang Khởi có chút lúng túng, vội vã nhìn về phía Văn Chiêu, lại thấy trên mặt nàng một chút dao động cũng không có, dường như việc này chẳng liên quan gì đến nàng.....

 

Việc này thật sự không dính líu gì đến nàng, nhưng ngày ấy trong mắt nàng lộ ra vẻ phức tạp như vậy, mặc dù khiến Trang Khởi lo lắng, nhưng cũng nói rõ là Văn Chiêu biểu muội còn quan tâm hắn, nhưng hôm nay không biết vì sao, một chút phản ứng cũng không có...

 

Trang Khởi cảm thấy ngực khó chịu, chỉ tùy ý qua loa với Kỷ Hướng Nhu vài câu. Nhìn mèo con ngoan ngoãn nằm trên tay áo hắn, Trang Khởi cảm thấy con đường truy thê của hắn dài đằng đẵng, nhưng những gì tráng lệ quý hiếm thường ở nơi nguy hiểm xa xôi, càng khó theo đuổi càng tốt.

 

"Biểu muội, đến đặt tên cho nó đi." Trang Khởi đè xuống chua xót trong lòng, nhìn Văn Chiêu cười nói.

 

Văn Chiêu lúc này mới bước tới, mèo con lúc này cũng quay mặt sang, trên  khuôn mặt nhỏ nhắn nạm hai viên ngọc bích như trứng gà lớn, thấu triệt lại thâm thúy, như một hồ nước hoàn toàn yên tĩnh, có một ngày sẽ biến thành biển rộng mênh mông.

 

Cứ gọi là.... A Lam? Không được, như vậy cũng có thể bị Tam thẩm coi là phạm vào tục danh.

 

"Nếu mẹ của nó tên là Màn Thầu, vậy gọi nó là Bánh Bao đi...."

 

Cái tên này khiến người ta không biết nên khóc hay cười, lại khiến đôi mắt của Trang Khởi trong nháy mắt mềm mại như nước.

 

Văn Chiêu ôm Bánh Bao về Xuân Lan viện, Kỷ Hướng Nhu cũng vội vàng đi theo. Lúc về đến phòng, Kỷ Hướng Nhu khẽ cắn răng hỏi nàng: "Văn Chiêu, muội cảm thấy Trang biểu ca của muội thế nào?"

 

Vẫn là đến rồi.

 

Văn Chiêu nhẹ nhàng thả Bánh Bao xuống, nhìn Kỷ Hướng Nhu. Kỷ Hướng Nhu bị đôi mắt thấu triệt thâm thúy này nhìn có chút không dễ chịu, phảng phất như việc bản thân mình hỏi thăm có chút dụng ý.

 

"Ta... thích hắn. Nhưng ta không hiểu hắn nhiều lắm, vì lẽ đó mới muốn nghe một chút về cái nhìn của muội."

 

Trang Khởi hắn.... "Hắn không phải là người tốt để chọn làm phu quân." Tuy hắn phong độ nhẹ nhàng, dung mạo xuất chúng, gia thế cũng thanh quý.

 

Văn Chiêu không nguyện ý nói xấu sau lưng người khác, nhưng nếu nàng không nói, cô nương trước mắt này nhất định sẽ chọn con đường đi đến bóng tối, cho dù nàng nói rồi, cũng không biết sẽ có mấy phần tác dụng.

 

Kỷ Hướng Nhu hơi mở to mắt: "Văn Chiêu vì sao lại nói như vậy...."

 

Văn Chiêu lại không tiện đem chuyện kiếp trước nói cho nàng nghe, không thể làm gì khác hơn là nói: "Hắn quá khát vọng quyền lực, vì vậy, hắn có thể hy sinh tất cả...."

 

Kỷ Hướng Nhu có chút không rõ vì sao: "Nhưng là nam nhi không phải đều khát vọng quyền lực sao? Không muốn làm Tướng quân thì không phải là binh lính tốt, nếu như cam tâm làm một quan viên nhỏ bé, đó mới là không vươn lên."

 

Văn Chiêu khẽ thở dài một cái, không tiếp tục nói nữa.

 

Kỷ Hướng Nhu nhìn Văn Chiêu trầm mặc không nói, tâm trạng có chút sợ hãi, Văn Chiêu muội ấy... Không phải vì thích Trang Khởi nên mới nói với nàng như thế chứ....

 

Dù cho nàng không muốn ác ý suy đoán Văn Chiêu như vậy. Thế nhưng nữ tử gặp phải chuyện tình cảm, thật sự dễ dàng biến thành một con thú hung ác canh giữ lãnh địa, làm ra chuyện trước nay chưa từng làm...

 

Kỷ Hướng Nhu đột nhiên nhớ đến, lần nàng tính kế rơi xuống nước, ánh mắt Văn Chiêu nhìn họ chính là đau lòng.

 

Nàng cực ít khi nhìn thấy vẻ mặt Văn Chiêu biến hóa như vậy, Văn Chiêu luôn bình tĩnh hơn so với những cô nương khác, lần đó cũng không che giấu mà lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng, đau lòng.... Các loại tâm tình lẫn vào nhau, khiến một cô nương vốn đang tuổi vô ưu vô lo như đang trải qua tang thương.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top