Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 47: Khánh công yến

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 336 lượt xem
  • 3118 chữ
  • 2021-09-13 09:12:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vết thương trên mặt Thính Lan vẫn còn, mấy ngày nay đều không đi ra ngoài. Yến thị vì không để nàng có sẹo, đi tìm ngọc cơ cao đắt tiền nhất, là thuốc ngay cả quý nhân trong cung cũng không nỡ dùng nhiều, bà lại một lớp rồi một lớp thoa trên mặt nữ nhi, chỉ lo thoa không đủ.

 

Mấy ngày nay Khương Tam cô nương mai danh ẩn tích như chứng thực câu "Thân mang bệnh hiểm nghèo, dung mạo bị hủy" truyền ra bên ngoài kia, Yến thị dù có nổi cáu cũng không có cách nào, chỉ có thể nén cơn giận này trước, chờ ngày sau khi mặt của Thính Lan đã ổn rồi, những lời đồn này sẽ chưa đánh đã tan.

 

Nhưng mà, rốt cuộc là ai truyền là những lời đồn đáng ghét muốn phá hủy danh tiếng của Thính Lan này, Yến thị không nghĩ cũng biết. Ở trong phủ kết oán với Tam phòng sâu nhất không phải chính là người ở Xuân Lan viện kia sao!

 

Đêm này, Văn Chiêu nằm trên giường, nghĩ đến tin tức nghe được ban ngày, Hoài An bá phu nhân cùng Uy Viễn hầu phu nhân lui tới rất mật thiết, như là có ý tứ kết thân.

 

Hai nhà này đích thực môn đăng hộ đối, nhưng so với kiếp trước thì hoàn toàn lệch hướng. Kiếp này nếu như cũng có hài tử tên A Thừa, nhất định sẽ không giống với kiếp trước....

 

Những việc này là Tần thị lấy giọng điệu tán gẫu nói ra nhưng rơi vào tai Văn Chiêu lại như sét đánh ngang tai. Nói là không để ý tới sau này sẽ ra sao, nhưng nghe đến những chuyện này, trong lòng vẫn không dễ chịu. Người hại nàng hạnh phúc đã thoáng qua, nhưng nàng một chút cảm giác khuây khỏa cũng không có.

 

Mà có một chuyện khác nhưng Tần thị lại không nói cho cô nương chưa xuất giá là nàng nghe.

 

Trong phòng Thái tử đèn đã tắt, lúc này chỉ còn một vùng tăm tối

 

"Ngươi nói xem, sao phụ hoàng lại hạ thấp mặt mũi của ta như vậy..."

 

Mấy ngày trước, cữu cữu của hắn là Vĩnh Định hầu đón một nữ tử yên hoa vào phủ, cữu mẫu khóc lớn ầm ĩ không cho cữu cữu nạp thiếp, nhưng cữu cữu lại trước mặt thanh quan mà khiển trách cữu mẫu, khiến cữu mẫu tức đến ngất xỉu. Việc này mặc dù kỳ cục, nhưng cũng là chuyện trong nhà. Nhưng phụ hoàng hắn lại coi đây là lý do mà giáng ngoại gia của hắn xuống hàng tước. Một chuyện bực mình trong nhà như thế, liền khiến Vĩnh Định hầu biến thành Vĩnh Định bá.

 

Phụ hoàng còn nói, đây là chưa làm tấm gương tốt cho Thái tử. Nói như vậy hắn cũng không tiện xin tha. Hắn mặc dù không đồng ý cách làm của cữu cữu, nhưng dù sao cũng là ngoại gia của hắn, là một mạch như thể tay chân, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Giáng tước vị của cữu cữu như một cái tát vào mặt hắn.

 

Có một vài lão thần trong triều đứng ra nói phụ hoàng trừng phạt hơi nặng, mà Vĩnh Định hầu còn là ngoại gia của Thái tử.... Nhưng phụ hoàng lại khoát tay, dáng vẻ như tâm ý đã quyết. Lão có vẻ lạnh lùng lại tùy ý như vậy, không hề nể mặt mũi, khiến cho Thái tử trong lòng thấu lạnh.

 

"Bởi vì đạo ẩn."

 

"Là đạo ẩn ban lộng thị phi sau lưng sao?"

 

"Không, là Trường sinh hoàn của đạo ẩn."

 

Đối diện nói chuyện với người này, Thái tử phảng phất như đã hiểu gì đó, lập tức kinh ngạc: "Phụ hoàng.... Ông ấy muốn từ bỏ ta sao...."

 

Đúng vậy, Hoàng đế nào không hy vọng mình có thể ngồi trên ghế rồng thiên thu muôn đời, non sông rộng lớn như vậy, đều dưới sự khống chế của mình.

 

Ngữ khí của Lục Nhiên chăm chú lại bình tĩnh: "Điện hạ và Hoàng thượng cuối cùng cũng phải đối đầu, Điện hạ không thể do dự nữa."

 

Một tiếng thở dài trầm thấp, thư phòng lần thứ hai rơi vào yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài càng ngày càng mờ.

 

Ngày hôm sau Văn Chiêu cũng biết việc này từ trong miệng Phù Diêu. Phù Diêu đang thu dọn xiêm y cho nàng, trong miệng cảm thán đường đường là một Hầu gia lại làm việc hoang đường như vậy. Việc này kiếp trước cũng có, sau khi Văn Chiêu trải qua những chuyện kia, đương nhiên biết việc giáng xuống hàng Tước tương đương với việc Hoàng thượng khai đao đầu tiên với Thái tử.

 

Muốn nói đến chuyện phụ tử, thiên thu muôn đời nơi nào có thể so sánh với Hoàng thượng, mà Thái tử còn là Hoàng thượng đối phó với văn võ bá quan, có thể có mấy phần cảm tình?

 

Thời tiết nóng nực giảm bớt, sau khi Hoa Hạ sửa chữa kênh đào đã gặt hái được hoa mùa lần thứ nhất, lương thực của nông hộ bán ra thuận tiện, giá cả trong Kinh cũng hạ xuống năm phần không ngừng, so với đấu gạo nghìn tiền trước đó tình hình tốt hơn rất nhiều. Mùa đông năm nay, nhất định có thể bước qua một năm thật tốt.

 

Cùng lúc đó, dân gian có không ít ca dao ca tụng công đức được truyền ra, truyền tới tai Hoàng thượng khiến lão vỗ tay cười to. Từ xưa đến nay Hoàng đế nào cũng yêu thích việc được bách tính kính yêu, lão cũng không ngoại lệ.

 

Đạo ẩn cũng cười nói: "Hoàng thượng, công đức thiện duyên này thế nhưng là một phương pháp trường sinh ắt không thể thiếu!"

 

Hoàng thượng rất tán thành, nhất thời cảm giác như mình cách trường sinh mệnh đã gần thêm một bước: "Truyền lệnh xuống, ngày mai tổ chức Khánh công yến, khao thưởng những công thần kia thật tốt!"

 

Nói đến Khánh công, đương nhiên là do Tiết tướng đến nhận công, chỉ là địa vị của Tiết tướng không cách nào tiến thêm bước nữa, mà lão cũng không thiếu cái gì, Hoàng thượng cũng không biết phải làm sao để thưởng cho lão.

 

Trên yến tiệc, Tiết tướng cũng tự mình nói: "Đây vốn dĩ nằm trong phận sự của thần, không cần phong thưởng."

 

Hoàng thượng nghe được nụ cười đậm thêm mấy phần, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nói với Tiết tướng: "Trẫm nhớ tới Tiết Thừa tướng có một nữ nhi bảo bối?"

 

Vung tay lên: "Trẫm cho phép nàng ta có quyền tùy ý chọn vị hôn phu ở Hoa Hạ của ta, những người chưa thành thân, tùy nàng ta lừa gạt là được." Dứt lời còn bắt đầu cười ha hả.

 

Trên mặt Tiết tướng tựa như có chút thẹn thùng, nhưng vẫn tiếp nhận ban thưởng như vậy.

 

Bởi vì công lao của Khương Văn Ngọc Khương Văn Dập và Lục Nhiên trong công trình kênh đào không nhỏ, bởi vậy cũng được thưởng hậu hĩnh, Khương Văn Dập trực tiếp từ Hàn lâm lên tới Lại bộ, miễn tư lịch cùng khảo thí, được xem là quan viên thăng chức nhanh nhất năm nay.

 

Lục Nhiên cùng Khương Văn Ngọc đương nhiên là thăng quan cực nhanh, Hoàng thượng nghĩ không thể bên trọng bên khinh, liền muốn thưởng cho Lục Nhiên cùng Khương Văn Ngọc những Vũ cơ xinh đẹp. Khương Văn Ngọc liên tục xin tha nói: "Thần mới thú thê tử vào cửa, thật sự không thể được...."

 

Tình cảnh này có bao nhiêu tương tự với Trưởng công chúa lúc trước, phu thê đang son sắc ngọt ngào, lão lại ban thưởng chuyện phiền lòng như vậy, mệt cho lão còn tự cho là việc thiện.

 

Hoàng thượng vừa nghe lời Khương Văn Ngọc, cảm thấy có đạo lý, tiểu Khương Nhị bây giờ đối với tân thê tử của hắn đang còn mặn nồng lắm, qua thời gian này lại tìm thêm phu nhân cũng không trễ. Bởi vậy cười nói: "Trẫm thiếu chút nữa đã quên việc này, thôi, những mỹ nhân này đều thưởng cho Lục ái khanh đi."

 

Lục Nhiên không có vận khí tốt như Khương Văn Ngọc, hắn chưa thành thân, cũng không thể nói hắn có cô nương trong lòng, vì lẽ đó không thể nhận chứ?

 

"Chuyện kênh đào vốn là bổn phận của thần, vi thần không dám luận công ban thưởng."

 

Hoàng thượng ha ha cười nói: "Trẫm nói ngươi nên được thưởng thì ngươi nhận đi! Gia Bình nói tính tình ngươi trung nhân, Lục ái khanh cũng không nên học những điều cổ hủ kia."

 

Trong lòng Lục Nhiên bối rối, nhưng Hoàng thượng vẫn cười nhìn hắn: "Lục ái khanh đừng cự tuyệt, nếu không tốp mỹ nhân này trẫm nên để đâu? Vẫn là mỹ nhân xứng với tài tử..."

 

Nếu như lúc này hắn nói không gần nữ sắc, sau đó vào thời điểm hắn muốn thú nàng, có thể bị tính là khi quân hay không? Nếu không thích Văn Chiêu, hắn không thú thê cũng được.

 

Nhưng bây giờ có một người như vậy xuất hiện, giọng nói và dáng điệu của nàng không lúc nào không khắc trong tim hắn, như là có người thắp một ngọn đuốc trong lòng hắn, chỉ chốc lát sau liền bén lửa, khiến hắn sinh ra khát vọng mãnh liệt.

 

"Thần, tạ chủ long ân."

 

Thời điểm Lục Nhiên nói câu này, Văn Dập đang nhìn hắn, trong mắt có sự phức tạp không nói ra được.

 

Tiết tướng quay về liền đem ban thưởng của Hoàng thượng nói cho Tiết Cẩm Phức, hỏi nàng vừa ý ai: "Nếu như phải gả cho Lục Nhiên này, cũng là một câu nói của con, Cẩm Nhi cảm thấy thế nào?"

 

Tiết Cẩm Phức bĩu môi: "Hoàng thượng ban cho hắn nhiều mỹ nhân sao? Cẩm Nhi vì sao phải gả cho hắn để cùng một đám nữ tử cùng hầu một phu? Người Cẩm Nhi muốn gả, nên chỉ có một mình Cẩm Nhi là được!"

 

"Những mỹ nhân kia để trong phủ không động vào là được, hắn vẫn chỉ đối tốt với một mình Cẩm Nhi."

 

"Không được, nghĩ đến cũng thấy ghét! Mà hắn đã từng từ chối một lần, dù gả cho hắn cũng không vui vẻ!"

 

Tiết tướng thấy nữ nhi lão nói không xuất giá như chém đinh chặt sắt như vậy, cũng chỉ đành thôi, tuy nói gần đây lão toàn lực bồi dưỡng Khương Văn Dập nhất, nhưng ở trong lòng lão, hữu dũng hữu mưu nhất, có thể nhậm chức lớn, vẫn là Lục Thị lang đã từ chối lão một lần, người như vậy, nơi tốt nhất chính là ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay lão, vì lão mà tận lực.

 

Chuyện Văn Dập thăng chức rất nhanh đã truyền đến trong phủ, vì chuyện đổi đường mà nhận được thưởng, nhưng lại không có mỹ nhân, vì sao kiếp này lại sai lệch một chi tiết nhỏ như vậy?

 

Hay là, Lục Nhiên vì dây dưa với nàng không rõ, mở ra chuyện tình cảm then chốt, yêu thích sắc đẹp? Chẳng biết vì sao, thời điểm ý niệm này như con rắn bò qua đầu nàng, nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

 

Đêm đó, Văn Chiêu năm trên giường, bên ngoài ánh trăng yếu ớt, trong phòng cũng tối tăm chỉ nhìn thấy một vài hình dáng như ẩn như hiện.

 

Màn che như bị gió thổi mà mở ra, nhẹ nhàng mà bị nhấc lên một độ cong kiều diễm.

 

Văn Chiêu nhàn nhạt mở miệng: "Lục Nhiên ngươi lại tới làm gì?" Tuy rằng ngữ khí bình tĩnh, nhưng có ý tức giận khó có thể phát giác.

 

"Thị lực của nàng ngược lại không tệ."

 

"Lục đại nhân có được nhiều mỹ nhân như vậy, không ở trong phủ bồi tiếp, lại đến chỗ của ta." Văn Chiêu nói xong mới phát giác được có gì đó không đúng, lời nói như vậy dường như là đang ghen, không phải để hắn đắc ý sao!

 

Trong bóng tối quả nhiên có vài tiếng cười khẽ, người kia nhẹ giọng nói: "Biết nàng sẽ suy nghĩ nhiều, vì lẽ đó phải tới một lần, tránh cho ta bị oán còn đần độn u mê."

 

Bóng đen kia tựa như ngồi ngay bên giường, Văn Chiêu cảm thấy có chút không dễ chịu, muốn ngồi dậy nói chuyện với hắn. Lục Nhiên đè vai nàng lại: "Ta sẽ đi ngay, nàng không cần ngồi dậy."

 

Văn Chiêu gật đầu, cũng không biết hắn có nhìn thấy hay không.

 

Lục Nhiên thấy Văn Chiêu không nói lời nào, trong lòng có hơi hoảng loạn, theo bản năng mà muốn giải thích cho nàng nghe: "Những người kia, ta sẽ không động vào..."

 

"Ngươi có động vào hay không có liên quan gì đến ta đâu?"

 

Nhưng mà... bọn họ không phải đều tâm ý tương thông sao? Lục Nhiên nghe được trong bóng tối hơi có tiếng thở hổn hển, phảng phất như tỏ rõ rằng chủ nhân không bình tĩnh, tâm trạng sáng sủa hơn chút.

 

"Ta thích Chiêu Chiêu nhất, cũng chỉ thích Chiêu Chiêu, vì lẽ đó sẽ không động vào người khác, nàng nói xem, chuyện này có liên quan đến nàng không?"

 

Tiếng nói của hắn trầm thấp ôn hòa, trong đêm tối có chút ôn nhu lưu luyến.

 

Văn Chiêu đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe lời như vậy, còn chưa kịp tiêu hóa liền cảm giác được Lục Nhiên lần mò trên cánh tay nàng, lập tức trong tay bị nhét một món đồ gì đó, trắng muốt mát lạnh.

 

"Khối ngọc bội này trước kia ta đã muốn cho nàng, chỉ là khi đó nàng đã trả lại cho ta rồi." Món đồ trong tay này vậy mà lại là ngọc bội lần trước rơi trong khuê phòng của Văn Chiêu, sau đó ở Xuân yến của Trưởng công chúa đã trả lại cho hắn, nhưng lại nhận được câu nói như đùa cợt, bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn nói là thật sao?

 

Ngọc bội lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, Văn Chiêu đang nghĩ có nên nhận hay không, lại nghe Lục Nhiên nói: "Đây là của mẫu thân ta để lại, bà nói để sau này tặng cho cô nương mình thích."

 

Trong lòng Văn Chiêu chấn động mạnh, ngọc bội quý trọng như vậy, sao có thể nói đưa là đưa? Trong nháy mắt, nàng cảm thấy ngọc bội mát lạnh trong lòng bàn tay dường như nóng rực lên.

 

Nhưng theo nàng phân tích, Lục Nhiên cũng không phải người hành động theo cảm tính, nhìn động tác tựa như qua loa đều có vẻ có ý nghĩa trọng đại. Trong bóng tối, Văn Chiêu hỏi hắn: "Ngươi thật sự muốn đưa cho ta sao?"

 

Một tiếng thở dài nhu hòa từ nơi rất gần lại như rất xa truyền đến, một lát sau Văn Chiêu nghe Lục Nhiên nói: "Nhận lấy đi, ngọc bội như vậy mẫu thân để lại cho ta rất nhiều."

 

Hả??

 

Văn Chiêu cảm thấy bầu không khí kiều diễm trong phòng dường như lập tức bốc hơi hết, tức giận nói: "Cái người này!"

 

Đang lúc này, Lục Nhiên bắt được cánh tay nàng giơ lên, trong lời nói mang theo ý cười không thể đè nén: "Ta nói đùa."

 

Trong bóng tối, cánh tay ngọc trắng nõn tinh tế của nàng lộ ra một đoạn, như sinh ra chút ánh sáng dìu dịu, trước mắt Lục Nhiên giống như sáng tỏ ra một chút, lờ mờ cũng thấy được đôi mắt như thủy quang của nàng, như những vì tinh tú vào ban đêm.

 

Văn Chiêu còn đang tức giận vì hắn đùa cợt, nhưng đột nhiên cằm chạm phải cái gì đó mềm mại lạnh lẽo.

 

Đều do ban đêm trời quá tối.

 

Lục Nhiên không chạm được đến nơi hắn muốn, có thể coi như là sai lầm nhưng cũng thật mỹ lệ. Mềm mại, nhẵn nhụi, thơm ngát.

 

Hắn quyết định đâm lao thì phải theo lao, một đường băn khoăn trằn trọc, như một con bươm bướm nhẹ nhàng bay vào khe núi, nơi đó có nước chảy róc rách, có u cốc Hương Lan, khiến nó lưu luyến quên đường về, càng không muốn rời đi.

 

Mỹ ngọc vô giá, khiến người ngưỡng mộ một tấc lại một tấc quỳ lễ.

 

Văn Chiêu cảm thấy cổ có chút ngứa, mà trong lòng có chút kích động xa lạ ập tới, vội vàng muốn đẩy bóng đen đang gần trong gang tấc này ra, vừa chạm vào chính là tóc đen như tơ lụa, một khúc xanh ngọc vùi vào tơ lụa, như mất đi khí lực, cũng đẩy không ra. Nàng muốn hắn cách xa một chút, cũng muốn hắn tới gần một chút.

 

Tại sao ánh trăng bên ngoài lại yếu ớt như vậy, nếu sáng hơn một chút, có lẽ nàng sẽ có khí lực đẩy hắn ra....

 

Văn Chiêu cảm thấy trên người có một lớp, như là chăn dày hơn một chút, đè nàng đến hô hấp cứng lại, trong bóng tối như ẩn nấp một con thú nguy hiểm, hô hấp của nó nặng trĩu, thủ thế chờ đợi.

 

Đều do bóng tối, khiến con thú dịu dàng trong bóng tối thả ra nội tâm khát vọng, nó khát vọng ngọt ngào, khát vọng mềm mại, khát vọng vẻ đẹp nhân thế gian. Nhưng cho dù nó khát vọng hừng hực như vậy, cũng chỉ có thể ôn nhu liếm láp, liếm láp mềm mại ngọt ngào mà nó yêu thích, hôn môi đồ ăn mà nó không nỡ nuốt vào bụng.

 

Đầu óc Văn Chiêu như tương, kiếp trước nàng không có trải qua tiếp xúc nóng bỏng cùng xa lạ như vậy, nàng cảm giác như mình sắp bốc hơi trong không khí.

 

Vào lúc này Lục Nhiên đột nhiên đứng dậy, thả một luồng không khí lành lạnh vào, xua tan nóng bỏng vốn có.

 

Hô hấp của hắn vẫn hơi nặng, nhưng nói chuyện lại mang theo ý cười, như một hài đồng có được một món đồ chơi yêu thích, có một loại vui mừng tự nhiên: "Chiêu Chiêu của ta, vẫn còn chưa lớn...." Dứt lời còn kèm theo một tiếng thở dài mềm mại, sủng nịch mà bất đắc dĩ.

 

Văn Chiêu cảm giác như mình nghe hiểu lời hắn, sắc mặt đỏ lên, may mà trong đêm đen không thấy được.

 

Lục Nhiên hôn lên trán nàng: "Không phải chê nàng nhỏ, không nên tức giận."

 

Đem chăn lụa đắp cho nàng ổn rồi: "Ta đi đây." Nói xong xoay người một cái liền biến mất ngoài cửa sổ, quả quyết bỏ chạy như lúc đến.

 

Trong lòng Văn Chiêu rối bời, lúc thấy hắn đi thoải mái như vậy, trong lòng có chút khó chịu, ngay cả ý tứ "Ngủ sớm một chút" cũng không biết nói một câu!

 

Nhưng nàng lại không biết, nụ hôn giữa trán này, chính là lời chúc "Ngủ ngon" tốt nhất.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top