Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 48: Trừng trị độc phụ

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 329 lượt xem
  • 5123 chữ
  • 2021-09-13 09:13:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Tiểu thư tối hôm qua gặp mộng đẹp sao?"

 

Văn Chiêu nhìn Phù Diêu trong gương đang vấn tóc cho mình: "Sao lại hỏi vậy?"

 

Bên môi Phù Diêu hiện lên một lúm đồng tiền: "Bởi vì tiểu thư vẫn còn cười."

 

Văn Chiêu nghe xong mới chuyển tầm mắt qua khuôn mặt của cô nương trong gương kia, nàng có chút buồn ngủ, nhưng đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười không giấu được, coi như môi nàng không mảy may tiết lộ cũng có thể khiến người khác nhìn ra nàng đang vui mừng.

 

Mà nhớ tới ngọn nguồn khiến nàng vui mừng kia, trên mặt Văn Chiêu liền hồng lên. Rõ ràng là mùa thu, vì sao còn nóng như vậy...

 

Nhìn nàng xa lạ như vậy, Văn Chiêu không thể không thừa nhận, nàng dường như thích hắn.... so với nàng nghĩ.

 

Ngày hôm đó Nhu biểu tỷ tìm Văn Chiêu, nói là biểu cô mẫu càng ngày càng muốn gả nàng tới phủ Thừa Ân bá, nàng cự tuyệt mấy lần cũng vô dụng. Văn Chiêu chưa bao giờ nghĩ đến hai người này sẽ đến với nhau, đặc biệt sau khi thấy ánh mắt Dung Hứa nhìn nàng, nàng cảm thấy Nhu biểu tỷ càng không thể gả cho hắn.

 

Nếu sau khi thành thân, Dung Hứa nhớ mãi không quên cô nương khác, vậy làm thê tử của hắn hẳn là sẽ chán ghét. Đặc biệt lúc Nhu biểu tỷ trở thành người đó, trượng phu của nàng nhớ tới biểu muội của nàng, Văn Chiêu cảm thấy Nhu biểu tỷ sợ là sẽ oán hận mình.

 

Vì lẽ đó, ít nhất, người gả cho hắn không thể là Nhu biểu tỷ. Nhưng nếu Dung Hứa này bệnh hay quên nặng hơn chút, không thích nàng nữa, đó mới là không thể tốt hơn.

 

Bởi vì, nàng không thể gả cho hắn.

 

"Văn Chiêu, Văn Chiêu?"

 

Văn Chiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng: "Nhu biểu tỷ muốn gả cho Trang biểu ca." Cũng không phải ngữ khí nghi vấn, trực tiếp khiến Kỷ Hướng Nhu hơi đỏ mặt.

 

"Chẳng qua là... có chút yêu thích thôi, có điều so với công tử Dung gia, ta đương nhiên là muốn gả cho hắn."

 

Văn Chiêu không biết sao lại nhớ đến Trang Đình kia, cũng không biết kiếp trước nếu hắn biết được nguyên nhân Nhu biểu tỷ gả cho hắn, giữa ba người họ chắc sẽ có nhiều lúng túng.

 

Không tình nguyện kết thân ngoại trừ Kỷ Hướng Nhu đương nhiên còn có Dung Hứa. Lúc trước vào thời điểm hắn cảm thấy mình hết hy vọng, lấy ai cũng như thế, nhưng bây giờ hắn vừa ý cô nương kia, nói không chừng cũng thích hắn? Có suy nghĩ nhỏ nhoi như ngọn lửa như vậy, hắn liền không muốn thành thân với người khác rồi.

 

Thời điểm khí trời dần lạnh, mặt của Thính Lan cũng khá hơn, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Yến thị chẳng hề để lại sẹo.

 

Yến thị vì loại bỏ lời đồn, nhiều lần giục Thính Lan ra ngoài.

 

Thời điểm Văn Chiêu nghe Phù Diêu nói điều này, ngồi trước gương trang điểm thở dài. Loại bỏ lời đồn thì có ích lợi gì? Phu quân kiếp trước đã bỏ lỡ rồi.

 

Hai nhà Hoài An bá phủ cùng Uy Viễn hầu phủ đã trao đổi thiếp canh, còn thiếu điều bàn bạc thời gian. Nhân duyên kiếp này của bọn họ không tái diễn là điều Văn Chiêu có thể biết trước rồi.

 

Ở Tây Bắc tuyết ra sức rơi xuống, cát dưới đất cũng đã bị phủ lên một lớp. Diều hâu đói bụng bay quanh trên đỉnh đầu, sa mạc rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh.

 

"Giá!" Mấy trăm kỵ binh tinh anh đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh này, móng ngựa lộc cộc vung trên tuyết, lưu lại trên mặt cát một hàng dấu chân.

 

Đoàn người đang tiến về phía quê nhà của mình, bọn họ đã cách xa hơn hai năm rồi.

 

"Đừng quên cái này." Tần thị cầm lấy lò sưởi tay trên bàn nhét vào ngực Văn Chiêu.

 

Gần đến cuối năm, Phi Lai lâu ở thành đông mới ra một món ăn ngon, Tần thị liền muốn mang theo mấy nhi nữ đi nếm thử. Chuyện làm ăn của Phi Lai lâu này vô cùng tốt, nếu không đặt trước có khi không dễ dàng vào được, Tần thị khoảng mười ngày trước đã đặt hẹn với chưởng quỹ.

 

Xe ngựa đứng trước cửa lớn của Phi Lai lâu, thời điểm Văn Chiêu bước xuống, ánh mắt nhìn tửu lâu này vô cùng phức tạp, trong mắt như có lửa nóng hừng hực đang thiêu đốt.

 

Mới đi vào, mấy người Văn Chiêu đã được dẫn lên phòng riêng ở lầu hai, bên trong lịch sự yên tĩnh, đẩy cửa sổ gỗ lê chạm trổ hoa văn ra còn có thể ngắm nhìn phố xá bên dưới.

 

Văn Đàm thích nhất là cá rán đường giấm ở đây, cá rán năm nay không giống với năm ngoài, bên trên có một lớp mật ong, rắc chút hạnh nhân giã nát, càng được trẻ con yêu thích.

 

Mấy món ăn còn chưa lên đủ, mấy người Văn Chiêu liền nghe thấy ngoài đường có tiếng kêu gào, Văn Đàm ngồi bên cửa đẩy cửa ra nhìn, cũng không quay đầu nói: "Bên ngoài có người té xỉu trên đường cái rồi! A, ngay lập tức liền có xe ngựa đến rồi!"

 

Văn Dậu ngồi thẳng người, trợn tròn đôi mắt hạnh đáng yêu không rành thế sự: "Gọi người bên cạnh mau đưa hắn vào ven đường."

 

Văn Đàm còn đang xem: "Có một đại tỷ tỷ xuống xe ngựa, nàng dường như muốn cứu người kia.... Ồ, đại tỷ tỷ hóa ra là biết y thuật sao?"

 

Thời điểm Văn Chiêu nghe đến đó có hơi ngưng thần, tựa như nhớ đến điều gì, cũng tiến về phía cửa sổ.

 

Nàng ta là....

 

Đại ca về rồi sao?

 

Văn Chiêu nhìn nữ tử mặc áo xanh đang thi cứu cho người té xỉu, hỏi Tần thị: "Mẫu thân, Đại ca có gửi thư nói quay về sao?"

 

Tần thị sững sờ: "Không có.... Không nghe phụ thân con nói tới cái này...."

 

Nữ tử mặc áo xanh thi cứu xong, người kia rất nhanh đã tỉnh lại, cũng không cần hắn nói tạ ơn, khoát tay mỉm cười quay về xe ngựa, khiến bách tính vây xem xung quanh khen "Thầy thuốc nhân tâm".

 

Thời điểm hồi phủ, thấy người gác cổng cười đầy vui mừng, Văn Chiêu trong đầu liền xác nhận thêm mấy phần...

 

"Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục công tử", người gác cổng hành lễ với họ rồi nói: "Lão gia và Đại công tử hôm nay đã về!"

 

Tần thị cả kinh, kéo Văn Chiêu cười nói: "Chiêu Chiêu thực sự nói cái gì chính xác cái đó!"

 

Vốn dĩ Quốc công gia gửi thư nói phải quay về, nhưng vì tuyết lớn ở Tây Bắc mà trở ngại, bây giờ bọn họ đều về đến Kinh thành, thư tín này còn không biết ở nơi nào.

 

Vì vậy người trong phủ biết được Quốc công gia và Đại công tử hồi phủ, vừa mừng vừa sợ, nhưng điều mà bọn nha hoàn sai vặt ngầm đàm luận nhiều nhất không phải cái này, mà là cô nương Đại công tử mang về kia.

 

Có người nói lúc ở Tây Bắc, Quốc công gia cùng với phụ thân cô nương kia chủ trì làm một bữa tiệc mừng giản dị, cô nương này mới theo Đại công tử trở về Kinh thành, bây giờ hồi phủ lại muốn làm bù.

 

Cho nên mới nói, Thế tử gia và Đại phu nhân trong lúc vô tình có thêm một nhi tức, đây vốn không hợp lễ pháp, nhưng Quốc công gia làm chủ, ai có thể nói không thích hợp chứ.

 

Nói đến Đại tẩu này của Văn Chiêu cũng coi như là quý nữ. Tây Vực gần sát Tây Bắc có một thế gia về y dược, Thẩm Thu Tang chính là xuất thân từ đây, thanh danh của nàng mặc dù không rõ ràng, nhưng phụ thân nàng một đời làm thần y, dù danh mãn thiên hạ nhưng lại bình dị khó gặp.

 

Đứng trước Thế tử gia cùng Đại phu nhân, Khương Văn Đạo nắm tay cô nương kia, hai người nhìn nhau, trong đôi mắt toát ra tình ý kiên quyết không rời. Đều nói yêu thương là từ trong mắt, muốn giấu cũng không giấu được, hai người làm phụ mẫu, thấy tình cảnh này, còn có gì để phản đối đây.

 

Theo dự định của Thế tử lúc trước là muốn Khương Văn Đạo chọn một quý nữ gia thế xuất chúng trong Kinh, sau đó kế tục gia nghiệp, nếu nhà mẹ đẻ của thê tử thực lực hùng hậu, sẽ cho hắn trợ lực không nhỏ.

 

Nhưng bây giờ nhi tức này ông cũng hài lòng, nữ nhi của thần y, thử hỏi trên dưới Kinh thành có mấy người có thể lấy được?

 

Thời điểm Văn Chiêu ra khỏi Xuân Lan viện liền thấy Thẩm Thu Tang đang ngồi xổm ở Thùy Hoa môn, tựa như đang nghiên cứu cái gì đó.

 

"Đại tẩu?"

 

Vì Thẩm Thu Tang và Đại ca đã bái đường, vì vậy Văn Chiêu nên gọi một tiếng Đại tẩu.

 

Thẩm Thu Tang nghe được tiếng liền ngẩng đầu lên, dung nhan lành lạnh nghiêm túc, có vẻ giống như một đóa hoa Cao Lĩnh: "Nhị muội muội che miệng mũi rồi đi lại đây."

 

Văn Chiêu mới vừa nghe có chút không rõ vì sao, nhưng vẫn làm theo, chờ ra đến Thùy Hoa môn lại bị Thẩm Thu Tang kéo đi.

 

Lão phu nhân nghe ma ma bẩm báo nói Đại tôn tức phụ có việc muốn nói với bà, vốn tưởng là chuyện chuẩn bị tiệc mừng, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được điều này.

 

Thùy Hoa môn hướng từ Xuân Lan viện đi đến Thọ Diên đường lại có người hạ độc!

 

Thẩm Thu Tang nói, phấn độc này cực nhỏ, sau khi rắc xuống sẽ bay trong không khí, rất dễ bị hít vào. Nhưng mùi cay độc, người hạ độc liền bỏ thêm hương Hàn Mai để đè mùi cay độc. Nhưng Thẩm gia đời đời làm nghề y, chút trò vặt ấy làm sao có thể qua mắt được nàng?

 

Lão phu nhân nghe được vừa kinh vừa sợ, đường đường là người của Quốc công phủ vậy mà lại làm ra loại chuyện này! Nhưng ra khỏi Thùy Hoa môn của Xuân Lan viện là có thể đến trước cửa Thọ Diên đường, người đứng sau chẳng phải là muốn mạng của ai liền được sao? Có một con rắn như vậy ẩn núp bên người, sao bà có thể an tâm?

 

"Có điều độc này chỉ là từ sơn cà phổ thông chế thành, mà lượng cũng ít, chỉ là hít lâu cả người sẽ bị sởi ngứa, nghiêm trọng hơn có thể bị mù."

 

Lão phu nhân trải qua sóng to gió lớn, nhưng nghe xong cả người vẫn phát lạnh, run giọng hỏi nàng: "Lão Nhị bọn họ...có thể có chuyện gì không?"

 

Cũng không biết độc này đã hạ được bao lâu, mấy người lão Nhị mỗi ngày đều đi qua Thùy Hoa môn hơn hai lần, nhất định đã hít vào đôi chút...

 

Nếu lão Nhị xảy ra chuyện gì, đợi bà bắt được người hạ độc, sẽ khiến người đó lấy cái chết để tạ tội!

 

Thẩm Thu Tang lắc đầu nói: "Không biết, độc này mặc dù đã hạ được một thời gian, nhưng là mãn tính, vẫn cần mấy người Nhị thúc phụ trở về rồi chẩn đoán, có điều Nhị muội muội chỉ hít vào một ít, chắc là mấy người Nhị thúc phụ cũng không có gì đáng ngại."

 

Văn Chiêu nghe xong lời Đại tẩu lại đột nhiên nhớ tới một người, không nghĩ tới, thủ đoạn của người nọ ngày càng âm độc...

 

Thẩm Thu Tang thấy Văn Chiêu đứng lặng ở nơi đó, một câu cũng không nói, chỉ cho là nàng bị dọa sợ rồi. Cũng không biết là ai muốn hại toàn bộ Nhị phòng, cô nương này cùng với đệ đệ muội muội nhỏ tuổi cũng không tha, quả thực là táng tận lương tâm.

 

Nàng vốn dĩ không muốn gả cho nhân gia quyền quý trong Kinh thành cũng vì biết trong trạch viện có người ngấm ngầm làm việc ác độc đáng sợ này, nhưng bây giờ, người nàng thích là nhi tử nhà quyền quý, nàng không có lựa chọn nào khác.

 

Thẩm Thu Tang lấy thuốc giải ra, gọi nha hoàn sắc thuốc, cho trên dưới Nhị phòng uống. Mấy gã sai vặt ở Thùy Hoa môn trúng độc nặng nhất, trên mặt đã nổi sởi, nhưng bọn họ lại tưởng tự mình sinh bệnh, còn lo lắng vì vậy mà mất đi bát cơm liền nghĩ trăm phương ngàn kế che giấu, không nghĩ tới là bị trúng độc.

 

Bọn họ đem sự thay đổi của mình giấu đi mà không báo, dẫn đến chuyện phấn độc đến bây giờ mới bị lộ ra, bởi vậy bị phạt quỳ gối ở cửa Nhị phòng run lẩy bẩy, vẻ mặt đưa đám thỉnh tội với mấy chủ tử.

 

Nhị gia đã trở về, thấy vậy gọi bọn họ lên trước, lại đứng bên cạnh Văn Dập nói: "Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải bắt được người đứng sau!"

 

Có thể hạ độc trong Quốc công phủ, nếu người này có thù với Nhị phòng, Văn Dập không nghĩ cũng biết, trong lòng đã có đáp án, bây giờ chỉ cần nắm lấy nhược điểm của người đó.

 

Quả sơn cà này là mãn tính, vì vậy trong phòng người đó chắc chắn có trữ độc, chỉ là không biết làm sao để vào tìm.

 

Văn Dập nhìn về phía Lưu Hương viện, yên lặng không nói.

 

Thời gian này Bánh Bao được Họa Cúc chăm sóc, không tính đến đuôi đã có, chân nhỏ cũng đã dài ra. Văn Chiêu thỉnh thoảng sẽ kêu Họa Cúc ôm Bánh Bao tới, Bánh Bao kia cực kỳ tham ấm, vừa vào phòng liền đi về phía giường.

 

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, từng mảnh từng mảnh, từ từ thong dong, cực kỳ giống cánh hoa rơi xuống từ đầu cành.

 

Văn Chiêu thả Bánh Bao xuống, đứng dậy đi về phía phòng của Tam ca.

 

Phòng của Tam ca vô cùng ấm áp, vừa vào cửa như đổi mùa. Khương Văn Dập thấy Văn Chiêu đi vào, phủi tuyết cởi áo choàng cho nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh án. Tay nàng buốt giá lạnh lẽo, yêu kiều nắm tay lại rúc trong lòng bàn tay Tam ca.

 

Tam ca mở sổ sách ra cho nàng xem: "Trời lạnh, quả sơn cà này đúng là bán đi không ít, càng khó tìm ra chứng cứ." Sơn cà này nếu như dùng hợp lý, có thể trị ho loại bỏ lạnh lẽo ẩm ướt.

 

Văn Chiêu nhìn sổ sách trầm mặc một hồi: "Nhưng người đó lại không giữ lại." Giọng nói lành lạnh, giống như tuyết.

 

Tam ca nắm tay nàng chặt hơn.

 

Buổi tối, một bóng đen vọt qua từ Xuân Lan viện.

 

Màn trướng được vén lên, Văn Chiêu không tiếng động ở trong phòng lui tới tìm kiếm. Mấy ngày nay tất cả mọi vật ở các viện đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, vì vậy độc này hơn phân nửa còn đang ở trong phòng của người đó.

 

Ngày hôm sau, Văn Chiêu từ sớm đã đến phía sau Thọ Diên đường.

 

Chờ mọi người đến đầy đủ, viền mắt Văn Chiêu đỏ lên, đứng ở trung tâm, lẻ loi đáng thương: "Tổ mẫu, Văn Chiêu khẩn cầu tổ mẫu cho người kiểm tra phòng của Tam thẩm!"

 

Người bên trong nghe vậy đều cả kinh, nhớ tới thời gian này trong phủ lòng người hoảng sợ, liền biết Nhị tiểu thư đây là hoài nghi Yến thị. Nhưng loại trực tiếp nói ra này.... Vẫn là thiếu suy tính chút. Có điều một cô nương gặp phải chuyện ác độc như vậy, rối loạn trận tuyến là có thể thông cảm được.

 

Ngay cả Tam ca cũng nửa kinh ngạc nửa không tán thành mà nhìn nàng, không thể nghi ngờ là đánh rắn động cỏ, còn có thể rơi vào hoàn cảnh chính mình bất nghĩa.

 

Văn Chiêu cơ hồ nức nở: "Lần trước Tam muội muội có chuyện, Tam thẩm liền hoài nghi là Văn Chiêu gây nên, lần này người ngứa nổi mẩn, Văn Chiêu không nghĩ vậy cũng khó."

 

Yến thị bước lên trước nửa bước, trợn to mắt, vừa kinh ngạc vừa vô tội: "Văn Chiêu sao lại liên lụy đến Tam thẩm? Lần trước là Tam thẩm không đúng, nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà hoài nghi thẩm..."

 

Cắn chặt răng, Văn Chiêu không đợi bà ta nói xong liền "Phịch" quỳ trên đất, thẳng thân người nhìn tổ mấu: "Nếu như Tam thẩm bị oan, Văn Chiêu cam nguyện chịu phạt!"

 

"Lần mẫu thân sinh non, chân tướng thế nào, Văn Chiêu cùng tổ mẫu hiểu rõ như thế, bởi vậy từ đầu đến cuối trong lòng đều có vướng mắc. Bây giờ Văn Chiêu chỉ muốn cầu xin kết quả, khẩn cầu tổ mẫu tác thành! Nếu như Tam thẩm vô tội, cũng có thể trả lại sự trong sạch cho bà ấy!"

 

Dứt lời liền chầm chậm lại trịnh trọng dập đầu.

 

Trán Văn Chiêu chống trên đất, tựa hồ như không đành lòng nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên già nua của tổ mẫu, chỉ cầu bà cho một câu nói.

 

Lão phu nhân nhắm mắt, làn váy của tôn nữ như cánh hoa tản ra, chứa đựng một loại tư thái quyết tuyệt. Tôn nữ của bà cũng đã nói ra chuyện mấy năm trước, bà sao có thể không thỏa hiệp? Chỉ là nếu như không tìm được chứng cứ, Văn Chiêu sẽ lúng túng thế nào, lão phu nhân không muốn nghĩ đến.

 

Thôi, đây là bà nợ Nhị nha đầu.

 

"Tức phụ lão Tam, cái này cũng là ngươi nợ Nhị phòng..."

 

Tâm trạng Yến thị lạnh lẽo. Dù cho bà không hề hoang mang nhưng vẫn bị quyết định này làm cho có chút không đứng vững. Mặc kệ hôm nay có thể tìm ra cái gì hay không, bà trước mặt hạ nhân cũng mất hết thể diện.

 

"Mẫu thân..."

 

Lão phu nhân xua tay ngắt lời, chậm rãi nói: "Chuyện lúc trước, cũng nên cho Nhị phòng một câu trả lời rồi."

 

Yến thị biết lão phu nhân đang nói đến chuyện ba năm trước, nếu hôm nay bà không đồng ý cho lục soát phòng, lão phu nhân có thể lôi chuyện cũ ra hay không, bà cũng không biết được.

 

Bà thật hận.

 

Đây chính là địa vị của bà trong phủ, bất tiện lại thấp kém như vậy, một vãn bối cũng có thể tùy tiện cưỡi trên đầu bà.

 

Nhưng trong phút chốc, bên mép Yến thị liền không dấu vết mà lộ ra nụ cười trào phúng. Bà thật muốn biết sau khi có kết quả, trên mặt chất nữ này sẽ có bao nhiêu đau đớn.

 

Thời điểm Văn Chiêu nghe thấy quyết định này tựa như trút được gánh nặng, mặt mày giãn ra. Tam ca kéo nàng sang một bên, còn chưa mở miệng, Văn Chiêu đã có thể nhìn ra sự không đồng ý trên mặt hắn.

 

Văn Chiêu cười lắc đầu với hắn.

 

Dáng vẻ này của nàng rơi vào mắt Yến thị, càng khiến cho bà sinh ra chút khoái ý vặn vẹo. Cười đi, cười đi, bây giờ có bao nhiêu hài lòng, đợi lát nữa sẽ có bao nhiêu khó coi.

 

Sự tình đích thật là do bà làm ra, nhưng bà không giấu độc ở đó. Không nghĩ tới chất nữ này lại ngây thơ như vậy, cho rằng bà sẽ đem chứng cứ để trong phòng mình. Vãn bối này muốn đấu với bà, vẫn còn non nớt lắm.

 

Từ sau khi Tiền ma ma thay bà gánh tội, bà phát hiện có trung bộc thật là tốt. Bị vẩy máu cũng là người khác, bà từ đầu đến cuối ngay cả tay cũng không bẩn.

 

Thính Lan mặt không thay đổi đứng một bên, dường như đang nhìn một trò khôi hài. Mà Thính Nguyệt trong lòng lại có chút vội vã, nàng cần ngay một kết quả, cắt đứt khoảng thời gian giãy giụa thống khổ này.

 

Nhìn mẫu thân khuôn mặt ung dung, nàng cũng không biết mình đang ngóng trông loại kết quả nào.

 

Vào lục soát gian phòng đều là nha hoàn ma ma, xem như là giữ lại chút thể diện cho Yến thị. Lúc trở lại trên mặt họ đều có chút quái dị.

 

"Thế nào?" Lão phu nhân hơi chống người lên một chút.

 

Đợi đến lúc bà nhìn thấy bình sứ trong tay ma ma, thân thể tuổi già không chịu được mà run lên.

 

"Độc phụ!" Lão phu nhân đưa tay quăng chén trà. Khoảng cách hơi xa, không ném trúng Yến thị, nhưng lại trúng Tam gia đứng đằng trước, đầu gối đau xót, cơ hồ muốn quỳ xuống. Tam gia cắn chặt răng, không nói tiếng nào.

 

Yến thị bị âm thanh "Choang" này làm cho cả kinh, phục hồi tinh thần lại từ trong ngẩn ngơ, vội vã la to: "Mẫu thân, con bị oan! Thuốc kia không thể ở trong phòng của con!" Rõ ràng đã giấu trong phòng hạ nhân, sao lại tìm được ở trong phòng mình?

 

Lão phu nhân không nguyện ý nghe bà ta nói nhiều, hít sâu một hơi hỏi Tam gia: "Lão Tam, độc phụ như vậy con nên làm sao?"

 

Tam gia nhắm mắt, một lát sau mới mở ra, tựa hồ dùng khí lực rất lớn: "Lan Nhi Nguyệt Nhi sẽ có mẫu thân mới...." Nữ nhi của ông sắp đến tuổi mai mối, không thể bị Yến thị liên lụy. Chuyện này nếu như giấu không được, cũng chỉ có thể thí tốt bảo soái.

 

Yến thị mở to mắt, không thể tin nói: "Chàng muốn hưu ta?!"

 

Trong lúc nhất thời trong phòng có chút yên tĩnh, Thính Nguyệt thân thể run lên, cuối cùng khó có thể chịu đựng mà vội vã chạy ra ngoài, vào lúc này không có ai nói nàng lễ nghi không đầy đủ. Thính Lan nhìn bóng lưng Thính Nguyệt gầy gò, lại nhìn phụ mẫu giằng co, nàng dĩ nhiên cũng khó chịu.

 

Cách đó không xa, Nhị tỷ tỷ vẫn lẳng lặng đứng, tỷ ấy bình tĩnh thong dong như vậy, như một khán giả, xem cãi vã nơi nội đường đều thành chuyện cười.

 

"Mọi người thương lượng kết quả xong, thông báo cho con một tiếng." Thính Lan nhàn nhạt bỏ lại câu này, liền ngoảnh mặt đi ra ngoài, dường như muốn đi tìm Thính Nguyệt, nhưng bước chân của nàng thong dong, dáng vẻ một chút nóng nảy cũng không có.

 

Thính Lan một đường đi qua những vẻ mặt khác nhau của người nhà, trong lòng độc mộc, nàng không muốn xen vào những chuyện này. Mẫu thân luôn nói nàng so với Nhị tỷ cũng không tồi, lời nói như vậy nàng nghe một chút liền cho qua, thế nhưng qua nhiều năm thân cận với Nhị tỷ như vậy làm cho nàng quên đi sự chênh lệch, nàng thỉnh thoảng cảm thấy mẫu thân nói đúng.

 

Có ý nghĩ xằng bậy, khoảng thời gian này nàng không phải là chính nàng nữa. Vừa mới nhìn dáng vẻ mẫu thân nàng xướng đến tuyệt hảo, nàng đột nhiên cảm thấy có chút bi thương.

 

Bây giờ nàng cái gì cũng không muốn làm, không muốn quản, cứ tùy bọn họ đi.

 

Tâm Yến thị lại một lần nữa lạnh thấu. Hai nữ nhi của bà... Ba, bốn năm trước còn có thể bảo vệ bà, nói tin tưởng mẫu thân là người tốt, nhưng lần này một hai đều đi ra ngoài, không để ý tới bà nữa. Yến thị cảm thấy ngực khó chịu, không thở nổi.

 

Trong lòng lão phu nhân từng gợn sóng nổi lên như thủy triều, nhìn dáng vẻ lão Tam thống khổ như vậy, bà nhớ tới mẫu thân là bà, cẩn thận như vậy, tinh khiết lại nhu nhược như hoa đinh hương năm cánh, nhi tử của bà cũng giống bà, giữ khuôn phép, chưa bao giờ muốn đồ không thuộc về mình. Nhưng bà.... Nhưng bà lại thú cho lão Tam một người như vậy!

 

"Lão Tam, người sau con tự mình chọn đi, là mẫu thân mắt mờ chân chậm... người sau cũng không bao giờ có thể phạm sai lầm nữa..." Giọng nói bà uể oải vô lực, lại khiến sắc mặt Yến thị khó coi, mỗi một chữ như một nhát dao, đâm vào trong lòng.

 

Bà thật sự sai rồi sao? Thời điểm Nhị chất nữ làm hại Lan Nhi của bà thảm như vậy, bọn họ sao lại không quản? Nữ nhi của bà hai mắt đẫm lệ cầu xin bà cởi dây trói, trong lòng bà nhói đau, nhưng chỉ có thể nhẫn tâm từ chối, thống khổ như thế bọn họ đều rõ ràng. Xảy ra chuyện chính là nữ nhi của bà, những người này thì biết cái gì? Chỉ có thể thương hại mà nhìn Lan Nhi, ánh mắt như thế cơ hồ khiến bà không thở nổi.

 

Bà hạ quả sơn cà sao có thể so sánh với thuốc của Văn Chiêu? Mà Nhị phòng cũng chỉ có hai gã sai vặt là xảy ra chút vấn đề, bọn họ từng người đều khỏe mạnh, dựa vào cái gì mà ở đây giả bộ đáng thương!

 

Mà thời điểm này không phải là lúc phát tiết bất mãn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đạo lý như vậy từ nhỏ bà đã hiểu. Yến thị "Phịch" một tiếng quỳ xuống, bi thương xin tha: "Tức phụ biết sai rồi, cầu xin mẫu thân nể tình tức phụ vẫn chưa làm nên sai lầm lớn mà tha cho tức phụ lần này!"

 

Vẫn chưa làm nên sai lầm lớn? Văn Dập nghe đến đó, siết chặt nắm đấm, có phải người Nhị phòng bọn hắn đều chết sạch mới gọi là làm nên sai lầm lớn?

 

"Hạ độc là tức phụ nhất thời bị quỷ ám, may mà mấy người Văn Chiêu không có chuyện gì, nhưng nếu vì vậy mà hưu tức phụ, Lan Nhi Nguyệt Nhi phải làm sao bây giờ! Tức phụ không dám nữa, cầu xin mẫu thân khoan dung!" Yến thị nói, nước mắt rơi xuống, phảng phất như hối hận đến cực điểm.

 

"Lan Nhi sắp tới tuổi mai mối, cũng không thể vì tức phụ nhất thời hồ đồ mà phá hủy cả đời nó...."

 

Thính Lan cũng sắp mười bốn, đương nhiên phải làm mai, nếu thân mẫu bị hưu, quả thực sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Nhưng tất cả những điều này không phải đều do bà ta làm ra sao?!

 

Lão phu nhân tức giận chống gậy một cái: "Nếu lúc trước ngươi có thể nghĩ như vậy, còn làm chuyện ác độc đến mức này sao! Ta hỏi ngươi, thời điểm ngươi làm xằng làm bậy, có nghĩ tới nữ nhi của ngươi không!"

 

Yến thị trong lòng kêu oan: "Tức phụ chính là nghĩ đến Lan Nhi mới phạm vào sai lầm đến mức này!"

 

Lão phu nhân nghe được càng thở hổn hển: "Nói như vậy, ngươi là đang oán Nhị nha đầu, cảm thấy nó làm hại Tam nha đầu? Ngươi sao có thể hồ đồ như vậy!" Càng về sau bà càng dùng sức, gậy cũng chống trên đất "Thùng thùng thùng", khiến lòng người căng thẳng.

 

Mọi người xung quanh thấy thế đều kêu lão phu nhân bảo trọng thân thể.

 

Nhìn những người này ánh mắt ân cần, lão phu nhân thoáng an ổn chút, nhưng thái độ vẫn cứng rắn: "Lão Tam, hưu đi. Hôn sự của Lan Nhi, ta sẽ cố hết sức tìm cho nó một mối thật tốt..."

 

Yến thị thấy lão phu nhân tàn nhẫn muốn hưu bà, vội vã cái gì cũng không để ý, quỳ gối tiến lên, ôm lấy chân lão phu nhân: "Mẫu thân, không được! Lan Nhi Nguyệt Nhi không thể không có con! Không được hưu tức phụ...."

 

Lão phu nhân ra hiệu ma ma đẩy bà ta ra: "Ngươi yên tâm, kế mẫu của chúng nó sẽ đối đãi rất tốt với chúng nó..."

 

Yến thị thốt lên: "Không được, kế mẫu sao so sánh được với thân mẫu? Không được, Lan Nhi Nguyệt Nhi không thể có kế mẫu, nếu như khắt khe, chúng nó biết đi đâu mà khóc đây...."

 

Nói xong chỉ thấy ánh mắt lão phu nhân nhìn bà ta ngày càng chán ghét.

 

Tần thị cơ hồ không nén được tính khí, lại bị Dung thị đè tay xuống. Trong lòng Tần thị quanh đi quẩn lại câu "Kế mẫu sao so sánh được với thân mẫu" của Yến thị, tức giận đến ngực cũng đau đớn.

 

Mọi người xung quanh không có một người thay bà lên tiếng, người luôn đứng ra hòa giải là Dung thị cũng im lặng không nói, cũng không có ý tứ vì bà ra mặt. Càng khỏi nói đến ánh mắt đang lạnh lùng nhìn bà, Tần thị trong mắt đều là căm ghét.

 

Hai nữ nhi của bà cũng bỏ lại bà.... Mà thứ xuất chỉ có Thính Châu ở đây, trong mắt nó mang theo chờ mong, nhìn thấy ánh mắt bà nhìn qua lại theo bản năng mà rụt lại.

 

Lão phu nhân nhìn ở trong mắt, càng kiên định nói: "Lão Tam, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay viết hưu thư luôn đi."

 

Ma ma bên cạnh lấy giấy bút đem đến, tay Tam gia có chút run, nhưng vẫn nắm chặt bút, nhất bút nhất họa viết trên giấy.

 

Yến thị thấy thế, gấp đến độ cái gì cũng không lo, liền đi tới muốn cướp bút lông, Tam gia dùng tay tách ra, Yến thị liền đổi tay, làm cho trên tay đều là mực. Lão phu nhân cau mày: "Giữ nó lại!" Nhìn xem, đây chính là tức phụ bà chọn, dáng vẻ hoàn toàn không có hình tượng như vậy, quả thực là làm nhục cửa nhà Quốc công phủ!

 

Yến thị bị ma ma giữ lại không ngừng giãy giụa, miệng gào khóc, nước mắt giàn giụa, y phục ngổn ngang.

 

Bà lần này mới phát giác được tình thế nghiêm trọng, khó có thể xoay chuyển rồi.

 

Nghĩ đến Thính Châu và Văn Đàm một mực nhìn tình cảnh trong nội đường, lão phu nhân mở miệng: "Mang Đàm Nhi và Thính Châu về phòng nghỉ ngơi đi..."

 

Quốc công gia mới từ trường luyện võ về, dọc đường đi nghe tùy tùng bẩm báo, tăng nhanh bước chân, chạy tới Thọ Diên đường.

 

Thấy dáng vẻ lão Tam đang viết hưu thư, hô: "Khoan đã!"

 

Giọng nói của ông có chút chất phác trầm thấp, mang theo nghiêm khắc không thể nghi ngờ, lại khiến Yến thị đột nhiên sinh ra hy vọng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top