Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 50: Che giấu mãnh liệt

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 347 lượt xem
  • 3123 chữ
  • 2021-09-13 09:14:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thời điểm Tiết tướng được cung nhân dẫn đi thay y phục, bước chân mạnh mẽ, nhìn dáng dấp này có vẻ như vẫn chưa bình ổn được sự ấm ức.

 

Hoàng thượng nhưng lại vô tri vô giá, vẫn cười ha hả cùng mấy người bên cạnh nói chuyện. Lúc nói chuyện với Thái tử, Thái tử đáp lại đến mức cực kỳ cung kính cẩn thận, Hoàng thượng cười mắng hắn như chim cút, làm việc không tự nhiên hào phóng. Lúc Hoàng thượng nói lời này, tuy là cười, lại khiến người bên dưới hô hấp đều nhẹ đi chút.

 

Hoàng thượng đây là.... Lại muốn khai đao với Thái tử sao?

 

Thời gian này liên tiếp chèn ép Tháo tử, nếu như Thái tử gặp phải tình huống như thế mà còn có thể tự nhiên hào phóng không giữ lễ nói chuyện với Hoàng thượng, đó mới là kỳ quái, nói không chừng Hoàng thượng còn có thể cảm thấy Thái tử lòng dạ sâu không lường được.

 

Trái cũng không được, phải cũng không được.

 

Mọi người thấy Thái tử cúi đầu thưa vâng, trong lòng cảm khái không thôi. Nhưng nụ cười trên mặt Hoàng thượng lại càng nồng đậm.

 

Hoàng thượng như nhớ ra gì đó, nói với Vệ Quốc công: "Người nào là nhi tức tương lai của trẫm?"

 

Tư Mã Dục lập tức ngồi thẳng, sau đó dưới sự chăm chú của Hoàng thượng mà bước ra giữa điện. Sau khi hành lễ, Tư Mã Dục vẫn chưa đứng lên, cảm giác xung quanh trầm mặc có hơi lâu.

 

Một lúc mới nghe bên trên truyền đến tiếng nói: "Sao lại giống nhi tử của ta câu nệ chất phác như thế? Vệ Quốc công à, ngươi có thể khiến tôn nữ tốt của ngươi sửa đổi tính tình một chút, trẫm thích nhi tức hoạt bát đáng yêu một chút."

 

Tư Mã Dục lạnh cả người, vẫn nhìn thảm đỏ thẫm trên mặt đất, nghe được tổ phụ thưa vâng, Hoàng thượng kêu nàng về chỗ, lúc này mới đứng dậy.

 

Thời điểm đứng dậy, nàng cảm thấy có chút hoảng hốt, dường như cảm thấy đại điện sáng chói.

 

Văn Chiêu lẳng lặng nhìn. Lúc trước nàng cũng lúng túng như vậy. Chính là thay đổi câu nhi tức hoạt bát đáng yêu, tình hình như vậy cũng chỉ có thể như chim cút, trừ phi nhi tức đó ngu dại, không phân biệt được tình hình.

 

Nàng còn biết, Hoàng thượng cùng Thái tử lập tức sẽ trở nên quyết liệt.

 

Tuồng vui này Tiết tướng không xem được, lúc lão trở lại đã thay một bộ thường phục mới, tựa như không phát hiện ra sự yên tĩnh kỳ dị xung quanh, chỉ để ý cười tạ lỗi với Hoàng thượng, nói xin lỗi vì đã vắng mặt, khiến Hoàng thượng mất hứng.

 

Dáng vẻ nói chuyện xác thực là tùy ý hơn Thái tử.

 

Có điều nếu Hoàng thượng đối với Thái tử như đối với Tiết tướng, Thái tử cũng sẽ không cẩn thận từng li từng tí như vậy.

 

Hoàng thượng cười ha hả kêu lão về chỗ, lại nói: "Nếu Tiết ái khanh tạ lỗi, vậy tự phạt ba chén đi!"

 

Tiết tướng cũng không nhăn nhó, lúc này nâng tay liền uống. Mọi người lại khen tửu lượng Tiết tướng tốt.

 

Thị lực của Tô Mục Uyển vô cùng tốt, thời điểm nhìn Tiết tướng cũng thấy rõ tay áo của lão, lúc này mặt mày tái mét.

 

Văn Ngọc cảm giác được người bên cạnh lảo đảo, vội vã đỡ lấy nàng, thân thiết hỏi nàng có phải thân thể không khỏe không. Tô Mục Uyển như là đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lập tức lấy tay đỡ trán, như là đầu choáng váng.

 

Nhưng dường như Tiết tướng phát hiện ra, sau khi ngồi xuống có người nhìn mình. Sau đó nhích lại gần Dịch Trạch, vẻ mặt ôn hòa cùng hắn nói chuyện. Dịch Trạch thấy Tiết tướng đột nhiên nói tới chuyện tuyết rơi ở Giang Nam gần đây, không dám thất lễ, cùng Tiết tướng một hỏi một đáp.

 

Tô Mục Uyển thấy Tiết tướng lúc đang nói chuyện, không dấu vết mà giật tay áo, trái tim đột nhiên trầm xuống, phảng phất như rơi xuống vực sâu vô biên.

 

Lão ta phát hiện ra sao....

 

Văn Ngọc lần thứ hai hỏi nàng, Tô Mục Uyển dựa vào người hắn, chỉ nói thân thể không thoải mái. Văn Ngọc muốn dẫn nàng đi thiên điện nghỉ ngơi, vừa rồi Tô Mục Uyển còn không đồng ý, lúc này lại gật đầu liên tục.

 

Đến Thiên điện, Tô Mục Uyển vẫn không dám nói, Văn Ngọc nhìn vẻ mặt nàng, cũng biết sự tình không đơn giản. Nhưng trong cung tai mắt đông, thật sự không phải là nơi tốt để nói chuyện.

 

Văn Ngọc ôm lấy nàng, trầm mặc trong Thiên điện dần lan ra.

 

Mà trong chính điện lúc này đang huyên náo, Hoàng thượng gọi Vệ Quốc công cùng Vinh QUốc công xem ai tửu lượng tốt, hai người này ngày thường cũng không quá hợp nhau, nghe xong "Thánh dụ" này, lập tức ngươi một chén ta một chén mà uống.

 

Hai người này là lão thần ngang dọc quan trường nhiều năm, rốt cuộc vẫn có chừng mực, uống đến gần đủ liền thu tay. Văn Chiêu ngồi cách tổ phụ không xa, nàng thấy thời điểm tổ phụ để chén rượu xuống vậy mà lại vểnh ngón út lên.

 

Văn Chiêu cũng không biết tổ phụ có thói quen nhỏ như vậy. Trong lòng đang cười, cũng trong nháy mắt thấy Vệ Quốc công phủ đối diện cũng vểnh ngón út lên.

 

Động tác cực nhỏ, không cẩn thận lưu ý sẽ không thấy được.

 

Sau khi thấy được hai người này mờ ám, Văn Chiêu trong lòng có chút không bình tĩnh. Động tác của hai người này chỉ có hai loại giải thích, một là khiêu khích thị uy, hai là trao đổi tin tức cho nhau.

 

Mà trải qua một kiếp, Văn Chiêu đương nhiên là nghiêng về ý trước. Nhưng mà.... Nàng luôn cảm thấy có chút quái dị không thể nói rõ cũng không thể tả rõ được.

 

Uống một hớp rượu mơ, lại nhìn vị trí của Nhị ca Nhị tẩu. Cũng không biết Nhị tẩu thế nào rồi...

 

"Đừng uống, rượu mơ uống nhiều cũng sẽ say." Đang lo lắng, chén rượu trong tay đã bị Tần thị lấy đi. Không nói thì thôi, Tần thị nhắc đến, Văn Chiêu mới cảm thấy trên mặt nóng lên.

 

Khuôn mặt trong suốt như ngọc, một khi hồng lên sẽ càng xinh đẹp không sao tả xiết, lập tức đã có một số tầm mắt hoặc công khai hoặc lén lút nhìn tới.

 

"Đó là Nhị cô nương Vinh Quốc công phủ sao?" Một âm thanh nhu hòa nhưng khó nén sự uy nghiêm vang lên, chính là Gia Bình trưởng công chúa. Hoàng thượng vừa nghe, tựa như có chút hứng thú nhìn sang.

 

Văn Chiêu đứng dậy hành lễ: "Chính là thần nữ."

 

Trưởng công chúa cười nói: "Không gặp mấy tháng, Khương Nhị cô nương đã trổ mã đến càng ngày càng tốt."

 

Tần thị lo lắng Văn Chiêu sẽ không ứng phó được, vội vàng nói tiếp: "Trưởng công chúa điện hạ quá khen."

 

Trưởng công chúa vung tay, cười đến nhu hòa: "Lần trước ở Xuân yến bổn cung đã vô cùng yêu thích nữ nhi nhà ngươi, cảm thấy là mỹ nhân từ trong trứng, bây giờ xem ra quả thật không giả." Ngữ điệu có loại ung dung từ tốn, khiến tất cả mọi người không tự chủ được mà chuyên tâm nghe nàng nói chuyện.

 

Tại cung yến có thể được Trưởng công chúa khích lệ như vậy, là vinh dự hiếm thấy, đối với hôn sự cũng rất có ích, Tần thị trong lòng rất cao hứng.

 

Ai biết Trưởng công chúa đã nói thêm một câu: "Lục Thị lang cảm thấy thế nào?"

 

Đang lúc mọi người mang theo ánh mắt khác nhau, Lục Nhiên tự nhiên hào phóng đứng dậy trả lời: "Tiên phu nhất hà nhuận, tú sắc nhược khả xan."* Bây giờ đang trên bàn tiệc, câu "Tú sắc khả xan" của Lục Thị lang không thể thích hợp hơn. (*: Đại khái ví sắc đẹp như món ăn.)

 

Mọi người nghe xong trên mặt đều mang theo ý cười, Lục Thị lang này quả thật là người phong lưu, có người nói trước đây không lâu còn một hơi thu nhận chừng mười mỹ nhân Hoàng thượng ban thưởng, bây giờ lại trước mặt mọi người không chút che giấu sự thưởng thức đối với Khương Nhị cô nương.

 

Quả thật là phong lưu xuất thiếu niên.

 

Người cùng tham gia Xuân yến lại nghe ra ý tứ khác, câu thơ tiếp theo chính là "Yểu điệu đa dung nghi", khiến người khác thật sự không khó để nghĩ đến “Quan sư khúc”. Trưởng công chúa cười đến mặt mày nhu hòa, cùng Phò mã gia trao đổi ánh mắt, tựa như hồi tưởng lại, thiếu niên kia đỏ mặt tỏ tình với nàng.

 

Từ lúc Hoàng huynh thưởng mỹ nhân cho Lục Nhiên, nàng liền biết Hoàng huynh cũng không đồng ý nhân duyên giữa Lục Nhiên cùng Khương gia, nhưng nàng thấy Lục Nhiên khuôn mặt trẻ tuổi thanh liêm sâu sắc, tựa như bị lây nhiễm mà ngưỡng mộ phần tâm tư nàng, trong lòng đã nghĩ sẽ giúp hắn một chút.

 

Khúc dạo ngắn này đã khiến mùi thuốc nổ trên cung yến hầu như không còn, chỉ có người được mọi người tán dương kia thì hận không thể chui xuống đất.

 

Bị đặt dưới con mắt mọi người với Văn Chiêu mà nói cũng không tính là khó chịu, nhưng người khen ngợi nàng lại không phải người ngoài, khiến nàng thẹn quẫn không ngớt, lo lắng mẫu thân cùng phụ thân có thể nhìn ra điều gì đó.

 

Văn Chiêu trên mặt cười đến ngại ngùng hữu lễ, hướng về phía Lục Nhiên phúc thân.

 

Dư quang của Thái tử thoáng nhìn về phía nàng, trong mắt cũng có vẻ tán thưởng, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế, Văn Chiêu trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngồi trở lại vị trí, nhưng lại cảm giác được một tầm mắt nóng rực, Văn Chiêu nhìn về phía bên kia, đã thấy Tư Mã Dục như không có chuyện gì mà nhìn nàng, nâng chén nở nụ cười, cùng động tác trong tiệc vui của Nhị ca giống nhau như đúc, nhưng trong mắt lại không có sự đắc ý, nhưng có loại thâm trầm khó miêu tả.

 

Thính Lan bên cạnh chén rượu run lên, hơi sánh ra ngoài một chút.

 

Vừa rồi Lục Nhiên đã khiến nàng lòng như tro nguội, nhưng cũng không có cảm nhận nào khác, Nhị tỷ tỷ so với nàng ưu tú hơn nhiều như vậy, nàng dù cho có không cam lòng tranh đoạt đến đâu đi chăng nữa thì cũng vô dụng, nàng lại đột nhiên hoảng hốt.

 

Xem ra là vẫn không thể làm chuyện xấu, một khi đã làm thì tựa như vĩnh viễn không thể sống yên ổn. Giống như nàng, dường như một đêm đột nhiên phát hiện, bản thân không thể quay về là Thính Lan lúc ban đầu nữa.

 

Hoàng thượng trầm ngâm trong phút chốc, cười ha hả nhìn về phía Quảng An vương: "Trẫm nhớ tới, hình như Tương Nhi và Khương Nhị cô nương cùng tuổi?"

 

Quảng An vương liếc nhìn nhi tử ngoan ngoãn nhanh nhen bên cạnh, cười trả lời: "Đúng vậy, qua năm là đã mười bốn rồi."

 

Hoàng thượng vuốt râu khen: "Tương Nhi cũng đã lớn như vậy, thật là một tiểu lang quân tuấn tú, so với dáng vẻ môi hồng răng trắng của Khương Nhị cô nương cũng không tồi." Lại so sánh Thế tử với một cô nương gia, mọi người trong lòng cảm thấy quái dị, nhưng vẫn nở nụ cười phụ họa. Chỉ có Lục Nhiên trong lòng chìm xuống, một suy đoán trong đầu hắn nảy mầm.

 

Lý Tương sắc mặt ửng đỏ, liếc nhìn Văn Chiêu. Chỉ chốc lát sau sắc mặt liền như cũ, dùng như không cảm thấy lúng túng. Mọi người trông thấy được cảm thấy Thế tử này tính tình thật tốt, hay có lẽ khá là đơn thuần, không cảm thấy sự tán thưởng như vậy có gì xúc phạm. So ra, Văn Chiêu nhìn có vẻ lúng túng hơn so với hắn.

 

Quảng An vương sắc mặt hơi tối sầm lại, nhìn ra có chút không ngờ, nhưng đã cực nhanh che giấu, tán gẫu cười gật đầu, nói huyết mạch Lý gia đương nhiên là không tồi. Ý tứ chính là Hoàng thượng có thể chú ý đến thể diện của hoàng gia, nói chuyện chú ý chút.

 

Hoàng thượng nghe xong lời này sắc mặt vẫn không thay đổi, dường như lên cơn nghiện đánh giá người khác, lại nhìn về phía Nhị gia.

 

"Người của Khương gia thật tốt. Kia chính là đệ đệ của Khương Nhị cô nương?" Hoàng thượng nhìn Văn Dậu, trong mắt là yêu thích dày đặc.

 

Tiểu nam hài tám tuổi vẫn còn mũm mĩm, mềm mại khiến cho người người yêu thích.

 

Tần thị cười thưa phải, dắt Văn Dậu đi ra. Văn Dậu không khóc không nháo, cực kỳ ngoan ngoãn.

 

Văn Chiêu không dấu vết mà nhíu mày lại, nhưng lại không có lý do ngăn cản. Thái tử cùng Lục Nhiên đều nhìn chăm chú biểu hiện trên mặt Hoàng thượng.

 

"Ha ha, thật sự rất tốt." Hoàng thượng cười khen, lại nói với Vinh Quốc công: "Bồi dưỡng hắn cho tốt, ngày sau nhất định là nhân tài trụ cột."

 

Tôn tử được Hoàng thượng tán dương, đương nhiên là cực kỳ vui vẻ, Vinh Quốc công cười thưa vâng. Người khác thầm nghĩ Vinh Quốc công phủ đây là vận mệnh gì, lại có hai hậu bối được khích lệ, mười phần thể diện.

 

Đang lúc này, ánh mắt Hoàng thượng ánh lên sự băn khoăn, lại hỏi: "Người kia chính là tân nương của Minh Uy tướng quân của chúng ta sao?"

 

Thẩm Thu Tang cúi đầu thưa phải.

 

"Nữ nhi Thẩm thần y, quả thực danh bất hư truyền. Năm đó trẫm mời hắn cũng mời không được, bây giờ nữ nhi lại gả tới Kinh thành, duyên pháp thế gian này, quả nhiên là không thể nói rõ."

 

Mọi người vừa nghe trong lòng liền rét lạnh. Nghe khẩu khí của Hoàng thượng, cũng không biết có phải muốn giận chó đánh mèo với nữ nhi thần y rồi không.

 

Thẩm Thu Tang hạ thấp người nói: "Gia phụ thân thể không được tốt, xuống núi bất tiện, thần nữ thay mặt gia phụ thỉnh tội." Ngữ điệu không nhanh không chậm, rất có sự kiên quyết của gia thế thần y, nhưng lại uyển chuyển hữu lễ, bởi vì nàng hiện tại không chỉ là nữ nhi của thần y, còn là tức phụ Trưởng tôn của Khương gia, nhất định phải đúng mực, không thể hạ thấp thể diện của Khương gia, càng không thể mang đến tai họa cho Khương gia.

 

Trong điện yên lặng trong phút chốc, Khương Văn Đạo cắn răng muốn thay Thẩm Thu Tang nói chuyện, đã thấy Hoàng thượng đột nhiên nở nụ cười, cất cao giọng nói: "Ha ha ha, đúng vậy, năm đó phụ thân ngươi cũng nói như vậy.... thôi thôi."

 

Hoàng thượng liếc mắt nhìn Thanh Nguyên thiên sư, cười khen: "Trẫm có Thiên sư là đủ rồi."

 

Thần tử bên dưới thấy thế cũng phụ họa theo. Những người này đều là đang xem xem ai có quyền thế, liền muốn dính chút vinh sủng. Mấy người Văn Dập yên lặng không nói, bọn họ vào quan trường cũng đã mấy năm, nhìn những người này bưng cao giẫm thấp vẫn là khó chịu trong lòng.

 

Lục Nhiên lắc lắc chén rượu, nhàn nhạt nhìn những người kia nhảy lên nhảy xuống. Thậm chí có một Hình bộ Lang trung làm thơ tại chỗ, lấy thơ ca tụng công đức, thơ rằng: Nghiêu Thuấn truyện thiên hạ, đồng tâm trí Thái Bình. Nhân gian tri kỷ đại, kim nhật kiến hà thanh.

 

Hoàng thượng cười đến không ngậm được miệng, hiển nhiên hắn lấy lòng được rồi.

 

Lục Nhiên đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, liếc nhìn Trang Khởi. Trò đùa này, thật là đặc sắc.

 

Trang Khởi không phát hiện ra tầm mắt này, chỉ biết người kia cũng là Lang trung như hắn, sau khi khảo thí năm nay sẽ quyết định ai được thăng chức, ở nơi này hắn lại làm cho thánh nhan vô cùng vui vẻ.... Trang Khởi siết chặt ly rượu trong tay.

 

Sau khi kết thúc yến tiệc, Tô Mục Uyển và Văn Ngọc lúc này mới cùng nhau trở về. Vừa về phòng liền đóng chặt cửa, Tô Mục Uyển chui vào trong lồng ngực của Văn Ngọc, thân thể run lẩy bẩy.

 

"Ta thấy, tay áo của Tiết tướng dính lông màu nâu...."

 

Văn Ngọc đầu óc cực kỳ linh hoạt, vừa nghe nàng nói như vậy liền hiểu chuyện gì xảy ra. Trong lòng cũng trở nên nặng nề, chuyện này thực sự không nhỏ. Nếu công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ mở ra một trận mưa máu gió tanh.

 

"Tiết tướng hình như đã phát hiện! Lão, lão nhìn ta, sau đó ngồi bên cạnh Dịch Thị lang giật tay áo...."

 

Tô Mục Uyển nói xong cảm thấy có chút sợ sệt: "Tiết tướng quyền thế ngập trời như vậy, có thể giết ta diệt khẩu hay không?"

 

Văn Ngọc động viên nàng từng hồi, nói: "Mấy ngày nay không được ra khỏi phủ, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, đừng sợ...."

 

Tiết tướng quả thật là người không đơn giản, nếu như là người ngay thẳng, há lại lúc phát hiện trên người có chỗ không ổn, lập tức tẩy sạch hiềm nghi?"

 

Yến tiệc qua đi, nếu có cung nhân phát hiện lông chó bám trên thảm, bẩm báo với Hoàng thượng, Hoàng thượng điều tra sẽ biết, Trang Vân thê tử của Dịch Trạch có nuôi mèo, con mèo đó cùng chó của Hoàng hậu cực kỳ thân thiết, bởi vậy lông dính trên người cũng là bình thường.

 

Có thế nào cũng sẽ không hoài nghi lão ta.

 

Chuyện này khiến Văn Ngọc cả đêm không ngủ được, phu thê hai người ôm nhau, mắt nhìn vào màn đêm hư không.

 

Đêm nay cũng suy nghĩ nhiều lần còn có Tiết tướng.

 

Vật cơ mật nhất của lão, đã bị người khác phát hiện.

 

Mà người đó còn liên quan đến Thái sư phủ và Quốc công phủ, không thể dễ động vào. Thật là phiền phức....

 

Tiết tướng trở mình, cảm giác bản thân nếu như tỏ rõ lập trường một chút, mấy ngày sau dù cho có người nhắc đến việc này, Hoàng thượng cũng sẽ chỉ coi như là lời nói vô căn cứ thôi.

 

Mùa đông này, thật sự là lạnh.

 

Tiết tướng đứng dậy đóng cửa sổ chặt hơn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top