Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 51: Thắp nến trò chuyện

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 357 lượt xem
  • 2863 chữ
  • 2021-09-13 09:15:35

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đêm mùng 1 tháng Giêng, trở về từ cung yến mọi người liền lo liệu gia yến. Cung yến tuy náo nhiệt, nhưng dù sao cũng không sánh được với toàn gia vây quanh bàn cơm, ấm áp hòa thuận.

 

Trên cung yến, người Nhị phòng đã có thể diện đến lợi hại, thời điểm Nhị gia lôi kéo thê nữ vào chỗ, trên mặt cũng mang theo ý cười.

 

Không còn ánh mắt đố kị và không cam lòng, Văn Chiêu cảm thấy trong lòng yên bình, gương mặt của Thính Lan cũng trầm tĩnh, phảng phất như không có tâm tình gì. Tam muội muội này.... Quả nhiên là đã thay đổi rất nhiều....

 

Chỉ là Văn Chiêu còn tình cờ nhớ đến, thời điểm Khất xảo tiết, Thính Lan trên mặt vẫn còn nụ cười ngại ngùng yếu ớt.

 

Nhị ca cùng Tam ca thành tích khảo thí cũng không tệ. Tam ca là tiểu khảo, được loại ưu. Nhưng Nhị ca là đại khảo, bởi vì công lao công trình đường sông năm ngoái, nên được vị thứ nhất, Lại bộ tổ chức khảo thí cho hắn. Mọi người đều dự đoán, năm sau hai người này đều sẽ được thăng chức.

 

Tổ phụ cười ha hả vỗ vai hai người, nói chuyện uống rượu, Đại ca cũng nâng ly rượu chúc mừng hai người.

 

Nhị gia cùng Tam ca sau khi uống một chén nói: "Ta nhớ con cùng Lục Thị lang quan hệ vô cùng tốt?"

 

Tam ca gật đầu xưng phải, Nhị gia lại nói: "Lục Nhiên này dường như có chút tùy tiện, nhưng có điều ánh mắt lại rất tốt." Dứt lời còn nhìn lướt qua Văn Chiêu.

 

Văn Chiêu gắp thức ăn, làm bộ như không nhìn thấy, trong lòng cũng đang oán thầm. Hôm qua ở cung yến, Trưởng công chúa xác thực là đang nói đến dung mạo của nàng, Lục Nhiên nếu như muốn tránh nặng tìm nhẹ tùy ý nói một câu khách sao là được, nhưng hắn lại muốn nghiêm túc cẩn thận tán thưởng dung mạo của một nữ tử. Nói dễ nghe một chút là tính tình nghiêm túc của thiếu niên phong lưu, nói khó nghe chính là có chút tùy tiện.

 

Tam ca trầm ngâm, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Lục huynh ngày thường không phải như thế."

 

Nhị gia nghe ra chút ý tứ, nhíu mày, lại nhìn lướt qua Văn Chiêu, thấy nàng còn đang yên lặng ăn uống, phảng phất như không nghe thấy bên này nói chuyện, ngược lại công phu lấy thịt cua lại cực kỳ thành thạo. Nhìn dáng vẻ ngay cả ăn cơm cũng đẹp như vậy, Nhị gia trong lòng cảm thán nữ nhi đã lớn mười tám lần.

 

Văn Ngọc nghe xong cũng nói: "Người này không phải đồ háo sắc, có thể tuổi còn trẻ đã làm đến Thị lang, đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy."

 

Tô Mục Uyển nhẹ nhàng liếc hắn một cái, dường như đang nói hắn thuận tiện tự khen chính mình.

 

Nhị ca cười nhìn nàng nói: "Vị trí Thị lang của ta đây là dựa vào tổ phụ cùng Đại ca mới gắng gượng đến."

 

Tổ phụ cười ha ha nhưng không lên tiếng, Đại ca nói: "Nhị đệ chớ khiêm tốn, có thể ngồi vững vàng vị trí này cũng là bản lĩnh của đệ." Đại bá cũng vỗ vai: "Sao phải tăng uy phong cho người khác, dập đi chí khí của chính mình?"

 

Nhị ca có chút bất đắc dĩ, lại nghe Đại bá hỏi: "Lục Nhiên này thành tích khảo thí thế nào?"

 

Ông hỏi đến tùy ý, nhưng Văn Ngọc lại nghe ra phụ thân thật sự để ý. Hắn và Lục Nhiên là Tiến sĩ cùng khóa, lại đều là Thị lang, thường bị người khác đem ra so sánh. Phụ thân cũng khó tránh khỏi muốn tranh cao thấp.

 

"Là thượng thượng, phụ thân, lần này người cũng đừng có nói con tự dập đi chí khí của mình."

 

Đại bá im lặng trong phút chốc, nói: "Hắn sao có thể có thành tích khảo thí cao như vậy? Ta nhớ tới người được thượng thượng mấy năm gần đây chưa có ai."

 

"Chuyện kênh đào lần này, ngoài trừ Tiết tướng, công đầu chính là của hắn, sơ đồ là hắn vẽ, giám sát công trình hắn cũng có phần, mà hồi đó con đã sớm chạy về thành thân, cũng là hắn ở lại khắc phục hậu quả. Phụ thân, người ngoài muốn nói thế nào, người đừng để trong lòng không thoải mái là được."

 

Tam ca cũng yên lặng gật đầu.

 

Đại bá không thể làm gì khác hơn là nói: "Phụ thân hiểu được, chỉ là thành tích quá gây chú ý, đương nhiên phải hỏi một chút."

 

Ngược lại tổ phụ dường như có chút hứng thú với Lục Nhiên, lại hỏi Nhị ca Tam ca rất nhiều vấn đề.

 

Chờ đến khi nghe được Lục Thị lang không phải người trong Kinh, mà sau này phụ mẫu trong nhà chết sớm, tổ phụ thổn thức một hồi, nói: "Thân thế lận đận như vậy, còn có thể tuổi trẻ đã ngồi lên vị trí cao, hiếm thấy, hiếm thấy." Người khác không biết phân lượng của Hộ bộ Thị lang này, nhưng ông rất rõ ràng, Hộ bộ lẽ ra nên có hai Thị lang, nhưng thời điểm Lục Nhiên nhậm chức lại là một người làm việc của hai người, tương ứng, quyền lên tiếng cũng đương nhiên tăng lên gấp đôi.

 

Tuy là trăm năm vọng tộc ở Giang Nam, nhưng đến cùng không phải gia chủ, phụ mẫu chết sớm càng là họa vô đơn chí, nghĩ như vậy, thiếu niên Thị lang chưa đến hai mươi ngay cả một chỗ dựa cũng không có.

 

Văn Đàm nhớ đến người Đại ca ca này, bảo tháp đèn của nàng là do hắn lấy được, lúc nói chuyện liền có chút đồng tình: "Ca ca Lục gia lần này phải một mình ăn Tết...."

 

Văn Chiêu đang yên lặng ăn cơm, đột nhiên có chút nuốt không trôi.

 

Lục Nhiên mới từ chỗ Thái tử trở về, một thân y phục dạ hành còn chưa thay.

 

Mùa đông này tuyết lớn tàn phá, phương bắc còn có thể, nhưng phương nam bởi vì tuyết rơi cực nhỏ, một khi tuyết lớn liền tổn thất nặng nề. Mà cuối năm này vừa mới trải qua một vụ thu hoạch liền nghênh đón tuyết lớn mười năm khó gặp. Ngày tháng an vui của bách tính chưa được lâu lại lập tức lâm vào nước sôi lửa bỏng.

 

Mà hôm qua trên điện còn đang ca tụng Hoàng thượng "Kim nhật kiến hà thanh".

 

Đối với lần tuyết tai này ở Giang Nam, Hoàng thượng vậy mà lại kêu Thái tử đi an bài công việc cứu tế. Thái tử trong lòng nửa mừng nửa lo, nhưng hắn lại hoàn toàn lo lắng.

 

Hoàng thượng bây giờ, chỗ nào còn có tình thân để nói?

 

Mở vạt áo ra, y phục dạ hành cởi được một nửa liền nghe bên ngoài có chút động tĩnh. Vào lúc này, hạ nhân trong phủ đều đã nghỉ ngơi, làm sao còn có tiếng động đây. Lục Nhiên nhìn y phục dạ hành trên người, lập tức kéo xuống một cái, đem giấu dưới gối.

 

Vươn mình lên giường, nhắm mắt chợp mắt, cũng đang lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

 

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Nhiên trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, nếu là kẻ xấu, sao lại ngốc đến mức gõ cửa?

 

"Chủ tử." Là giọng của Ngụy Lương. Lục Nhiên hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng suy nghĩ Ngụy Lương có chuyện gì quan trọng, lại vào thời điểm này mà tìm hắn.

 

Mở cửa đã thấy một người đứng bên cạnh Ngụy Lương, y phục dạ hành trên người giống như hắn vừa rồi, chỉ là nhỏ hơn một chút.

 

Người mặc y phục dạ hành dường như có chút ngượng ngùng, mặc dù mặt không rõ ràng nhưng hắn có thể nhìn ra từ trong động tác nhỏ của nàng.

 

Nàng thoáng nghiêng thân thể, đầu cũng nghiêng qua một bên không nhìn hắn.

 

Lục Nhiên phất tay một cái cho Ngụy Lương lui, Ngụy Lương nhận lệnh, vừa chắp tay liền không thấy đâu.

 

"Nàng sao lại đến?" Hắn mặc dù ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Từ trước đến giờ đều là hắn tìm nàng, bây giờ Văn Chiêu lại tự mình đến.

 

Văn Chiêu cũng là nhất thời kích động, nghĩ người này trong phủ không có ai cùng ăn Tết, không biết có cô đơn hay không, liền thay y phục rồi đến.

 

Từ khi gặp tên vô lại Lục Nhiên này, kiêu căng của nàng dường như cũng bị chó ăn mất rồi.

 

Không gian lập tức tối tăm đóng kín, đáy lòng Văn Chiêu có chút bất an.

 

Lục Nhiên cảm giác được tay nàng lành lạnh, liền nắm tay nàng không thả, đang muốn đưa tay khác kéo nàng qua, lại bị nàng né tránh, nàng nói: "Cái này cho ngươi, đưa cái này xong ta liền trở về."

 

Mở tay ra, bên trong là một cây nến được chạm trổ, dáng vẻ cụ thể, trong bóng tối không thấy rõ lắm.

 

Ở trong ngự tiền, chung quy phải có chút tài nghệ mà người khác không có. Tay nghề này của Văn Chiêu dĩ nhiên lãng phí đã lâu, hôm nay làm lại khó tránh khỏi có chút không quen tay. Mà bởi vì thời gian cấp bách, cũng không có khắc thật khuôn mẫu, liền động dao lên cây nến, bởi vậy không có cẩn thận tinh xảo, màu sắc cũng đơn điệu, nhưng cũng là có dáng có vẻ.

 

Lục Nhiên kéo tay nàng, cầm lấy cây nến điêu khắc trong lòng bàn tay nàng, cảm giác một mảng trắng mịn, Lục Nhiên vuốt nhẹ, cảm thấy là hình dáng người.

 

Văn Chiêu muốn rút tay ra, lại nghe trong bóng tối có một tiếng cười nhẹ: "Không nghĩ tới ta đã lớn như vậy, còn có thể nhận được lễ vật năm mới." Trong lời nói của hắn chứa đựng sự sung sướng, khiến người khác nghe xong dường như cũng vui vẻ hơn.

 

Câu nói này khiến trong lòng Văn Chiêu mềm mại, Lục Nhiên hắn.... có lẽ đã mấy năm chưa nhận được lễ vật nhỏ như vậy rồi.

 

Bóng đen trước mắt như xoay chuyển, chốc lát sau liền có ánh nến sáng lên, toàn bộ gian nhà đều được bao phủ trong ánh sáng ấm áp.

 

Lục Nhiên bây giờ mới nhìn thấy rõ cây nến điêu khắc này là hình dáng của hắn, có điều là một thân áo bào trắng như ngọc. Hắn cực ít khi mặc áo bào trắng, luôn cảm thấy có chút huênh hoang, nhưng nhìn dáng vẻ của cây nến này, càng cảm thấy không có gì không tốt.

 

Văn Chiêu thấy hắn lập tức đem cây nến thắp sáng, khẽ hừ một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cất cẩn thận đấy."

 

Lục Nhiên kéo nàng ngồi xuống một bên án: "Cất cây nến này đương nhiên không so được với thắp lên cùng nàng trò chuyện." Trên bàn hắn có một chồng cao công văn, nhưng lại thu dọn đến ngay ngắn, tựa như khối đậu phụ."

 

Đồ của hắn theo khuôn phép cũ, người lại không theo lẽ thường, Văn Chiêu nhìn ngọn lửa trên đầu Tiểu Lục Nhiên, có chút buồn cười nói: "May là không phải điêu khắc dáng vẻ của ta."

 

Khuôn mặt Lục Nhiên được ánh nến chiếu lên, ấm áp rực rỡ, trên mặt cũng là thích ý cười nói: "Lần sau đưa hình dáng của nàng đi, ta chắc chắn sẽ cất cẩn thận, không khiến trên đầu nàng có lửa."

 

Đôi mắt đen như mực của hắn được ánh nến chiếu đến tỏa sáng, Văn Chiêu lại có chút không dám nhìn lâu, tâm trạng hoảng loạn không tên: "Ta đã nói đưa xong liền đi."

 

Thoáng ngồi nghiêng liền đối diện cửa sổ, Văn Chiêu nhìn thấy trên cửa sổ là bóng của hai người, càng là dáng vẻ kiều diễm ái muội, thẹn thùng hỏi hắn: "Cái này nếu người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

 

Lục Nhiên không chỉ không bớt phóng túng, ngược lại còn nắm tay nàng: "Ngược lại danh tiếng bên ngoài của ta bây giờ lại là thiếu niên phong lưu."

 

Văn Chiêu lườm hắn một cái, rút tay ra, nói: "Thanh danh không tốt, người nhà ta cũng sẽ không chấp nhận chàng."

 

Bên trong lời nói này quá phong phú, Lục Nhiên cơ hồ không kiềm chế nổi sự vui sướng trong lòng. Hắn đã sớm suy nghĩ đến việc thành thân của hai người, nhưng dù sao cũng không có được kết quả, thời cơ không đúng là một nguyên do, còn lại chính là thái độ của nàng.

 

Nàng tuy nói rằng tiếp nhận hắn, nhưng hắn trước sau không rõ ràng có mấy phần tình nghĩa.

 

Mà câu nói vừa rồi đã nói rõ thái độ của nàng.

 

Văn Chiêu không có được câu trả lời, còn đang nghi hoặc, lại bị ôm một cái vào lòng. Hắn mặc y phục bên trong, nhưng lồng ngực lại nóng rực như vậy, nhiệt độ cách y phục mỏng manh truyền tới, phảng phất cũng khiến nàng nóng lên theo.

 

Nàng cho rằng thái độ của mình đã rất rõ ràng rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy Lục Nhiên thành thạo điêu luyện như vậy, như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, kỳ thực trong lòng vẫn có không ít thấp thỏm bất an, một khi có được đáp án, liền kích động như thế này, Văn Chiêu cũng nhẹ nhàng cười lên.

 

Nhéo bên hông hắn một cái, Văn Chiêu sẵng giọng: "Nếu không phải thích chàng, sẽ để chàng hôn, còn nửa đêm chạy tới sao?" Như là nghĩ tới điều gì, lại ngước lên, nhìn vào mắt hắn, ngữ khí trịnh trọng: "Ta không phải người tính tình tùy ý, chàng đừng coi thường ta."

 

Thời khắc bảo vệ tiết tháo này, cái gì mà thẹn thùng đều phải vứt sang một bên.

 

Lục Nhiên gật đầu, nói: "Nếu nàng là người tùy tiện, ta chính là yêu râu xanh."

 

Văn Chiêu vẫn không hài lòng mà vểnh môi lên: "Coi như chàng là yêu râu xanh, ta cũng không phải người tùy tiện." Mắt nàng mở to, phảng phất như nóng lòng đợi câu đáp lời của hắn. Dáng vẻ như vậy, so với thời điểm thành thục còn đáng yêu hơn nhiều.

 

Lục Nhiên trong lòng mềm mại, cười đến bất đắc dĩ lại dung túng: "Phải phải phải."

 

Văn Chiêu cảm giác như hôm nay mình có hơi chủ động, nhưng tâm trạng lại không thấy hối hận, chỉ là cần phải đúng mực, kiếp trước dù nàng chưa từng nghiêm túc yêu thích một nam tử, nhưng nhiều năm từng trải như vậy làm cho nàng hiểu được đạo lý tốt quá hóa dở, liền nói với hắn: "Ta về đây."

 

Lục Nhiên cười nhìn nàng.

 

Văn Chiêu nhắc nhở chính mình không nên bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, lại nói thêm lần nữa: "Ta về đây."

 

Trong ánh sáng ấm áp, người kia thở dài một tiếng mềm mại, từ trong phòng lấy cho nàng một cái áo choàng. Là màu đen, còn mang theo chút hơi ấm. Lục Nhiên khoác lên cho nàng, nhân tiện buộc dây lưng, nói: "Sau này nhớ mặc ấm một chút."

 

"Ai nói lần sau muốn đến hả?"

 

Cô nương này vẫn không bắt được trọng điểm, Lục Nhiên cười, thay nàng chỉnh lại áo choàng, lại mang mũ tới: "Hồi phủ tùy ý xử lý là được." Áo choàng này đương nhiên không thể để người khác thấy, Văn Chiêu gật đầu.

 

Văn Chiêu muốn đi, đã thấy Lục Nhiên tựa như vẫn có chuyện muốn nói với nàng, liền nhìn hắn. Lại nghe người kia mang theo ý cười nói: "Bộ pháp của nàng không đủ thành thạo, không thể đi qua canh giữ nghiêm ngặt của phủ đệ."

 

Hắn nói chuyện này, Văn Chiêu lại nghĩ tới khi mình đến đã bị Ngụy Lương phát hiện, sau đó Ngụy Lương mang theo thâm ý liếc nhìn nàng một cái, không nói hai lời liền mang nàng đến phòng của Lục Nhiên. Nàng thật sự không phải tới làm cái gì mà người khác không thể thấy, lại không thể giải thích, không thể làm gì khác là đi theo hắn, giống như thật sự bị định tội.

 

Lục Nhiên dường như nhìn ra nàng có chút tức giận, sờ đầu nàng: "Thời điểm nàng quay lại ta có thể dạy nàng."

 

Câu nói này cũng không trấn an được Văn Chiêu đang xù lông, Lục Nhiên đúng như dự đoán bị trừng một cái.

 

Cô nương này tính tình thật lớn, xoay người rời đi, khoác áo choàng một màu đen quay về, lại có mấy phần tiêu sái. Mãi đến khi thấy bóng người nàng hòa vào đêm tối, Lục Nhiên mới đóng cửa lại.

 

Cây nến trong phòng đang cháy, Tiểu Lục Nhiên đã bị đốt trụi cái đầu. Lục Nhiên lắc đầu cười, thổi một hơi, màn đêm liền nuốt chửng ánh sáng màu vàng hầu như không còn.

 

Cũng không biết đây là nến gì, sau khi đốt trong phòng lại có một mùi hương ấm áp, tựa như Văn Chiêu vẫn còn ở đây.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top