Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 53: Chuyển đến Lũng Hữu

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 347 lượt xem
  • 2576 chữ
  • 2021-09-13 09:16:27

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Văn Chiêu biết, Tam ca của nàng không phải là người thích khóc, nhưng ngày đó sau khi nghe nàng nói kết cục của bọn họ, Tam ca ôm nàng rất lâu không nói gì, lúc đi viền mắt vẫn còn hồng.

 

Trải qua lần này, Tam ca kiên định muốn rời đi.

 

Mà Lục Nhiên thì đang trong phòng của Thái tử cùng hắn uống rượu lúc nửa đêm.

 

Mấy năm trước, nụ cười của Thái tử sạch sẽ như ánh mặt trời, dù cho cục diện chật vật không thể tả, nhưng cõi lòng cũng đầy hoài bão, thiếu niên chỉ lên trời xanh muôn vàn hào khí nói muốn thiên hạ công minh an lạc, chính là người trước mắt cười đến cay đắng khôn xiết nằm nhoài trên bàn này.

 

Mà đến bây giờ cũng đã chín năm. Thời gian như thoi đưa, chưa tới mười năm đã cảnh còn người mất.

 

Thời điểm Thừa Bình năm thứ 3, Trường Giang nổi lên hồng thủy, mà Thái tử chẳng qua chỉ là hài tử mười tuổi. Tạ Hoàng hậu mang long thai, mẫu tính bảo vệ huyết mạch khiến bà không yên tâm về nam hài mười tuổi, liền nghĩ cách đưa hắn ra ngoài. Nhưng thay đổi khía cạnh mà suy nghĩ, đây không phải là thăm dò Thánh tâm sao? Bà mang long thai trong bụng, có thể dễ dàng đem nhi tử nguyên hậu đuổi ra khỏi cung, nếu như chứng minh trong bụng của bà là long nhi, như vậy chẳng phải vô cùng có khả năng trở thành người tôn quý nhất sao?

 

Nhưng Hoàng thượng thờ ơ không quan tâm đến hài tử thế nào, tùy ý liền phái một hài tử mười tuổi đi đốc công giúp nạn thiên tai.

 

Thế là Thái tử đến Giang Đô, gặp được Lục Nhiên vừa mất đi chỗ dựa không lâu.

 

Tiền bạc giúp nạn thiên tai tầng tầng truyền xuống bị những đại thần kia cắt xén, bởi vì biết Thái tử ở đây nên đã thu liễm, nhưng khi đó Thái tử còn trẻ đơn thuần, lại không cho phép một hạt cát lọt vào trong mắt, lúc đó Thái thú Giang Đô ở trước mặt hắn, Thái tử liền không chút lưu tình mà quát mắng.

 

Thiếu niên nho nhỏ đứng giữa đại sảnh, trừng mắt lạnh lẽo mắng những đại thần này là những "Con chuột lớn" cao lớn vạm vỡ, dáng vẻ mười phần khí thế, những đại thần kia nhìn thấy hắn buộc lệnh bài Thái tử bên hông, đều cúi thấp đầu chịu giáo huấn.

 

Cuối cùng Thái tử hừ lạnh một tiếng, lệnh những đại thần này sớm phun ra những khoản cứu trợ, nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.

 

Mà đêm xuống hắn liền nhìn thấy một con chuột lớn trong chăn.

 

Thái tử trong cung từ xưa đến giờ chưa từng nhìn thấy vật này, lập tức bị dọa đến nhảy lên một cái, gọi tùy tùy đi vào, lại không nhìn thấy con chuột kia nữa rồi.

 

Hắn cảm thấy trong lòng chán ghét, mà nghĩ đến lúc ban ngày hắn một trận tức giận mắng những đại thần kia, liền cảm thấy đây là bọn họ đang trêu cợt hắn, tức giận gần chết, nhưng lại tóm không được người kia.

 

Ngày thứ hai, Thái tử liền ở khách trạm, Thái thú ba lần mời hắn đều bị cự tuyệt.

 

Ở trong khách trạm, hắn đụng phải một thiếu niên tuổi xấp xỉ hắn. Người kia so với hắn cao hơn một chút, tinh điêu ngọc trác thật là dễ nhìn, Thái tử đối với người này liền có mấy phần hảo cảm, bởi vì hắn thuở nhỏ đã yêu thích những người tốt đẹp.

 

Thái tử hỏi hắn từ đâu tới, thiếu niên kia liếc nhìn Thái tử một cái, chỉ chỉ dưới bàn chân.

 

Từ lòng đất đến? Thái tử kinh ngạc không ngớt, người này chẳng lẽ là đang đùa hắn?

 

"Người địa phương." Thiếu niên kia nhìn dáng vẻ hắn có chút kinh ngạc, giải thích một câu.

 

Thái tử cảm thấy người này tựa hồ có hơi lão thành, liền cùng hắn nói thêm vài câu. Đang nói chuyện, bên ngoài có một thiếu niên lớn hơn chút tiến vào, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, người kia phảng phất như không nhìn thấy hắn, chỉ chăm chú nhìn người địa phương thú vị này trước mặt hắn: "Những người kia ta thay ngươi giải quyết rồi, ngươi có thể trở về."

 

Thái tử nghe xong như vậy, não nghĩ ra một bộ hý kịch khác, đối với Lục Nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên: "Hóa ra ngươi cũng giống ta, đều là bị đuổi ra ngoài sao?"

 

Lục Nhiên không đáp lời hắn, chỉ nhìn hắn một chút, nói: "Nếu không có nhà để về, có thể đến Lục gia tìm ta. Ta tên Lục Nhiên."

 

Thời điểm hai người đi xa, thiếu niên lớn hơn chút kia dường như có chút ý tứ trách cứ Lục Nhiên: "Chính ngươi đã khó khăn như vậy, còn muốn phát thiện tâm giúp đỡ người khác?"

 

Thái tử trong lòng bất ngờ, cái gì gọi là "Giúp đỡ"? Hắn ở Hoa Hạ này là dưới một người trên vạn người đó!

 

Nhưng rất nhanh, hắn đã tiến vào Lục phủ.

 

Họ Lục là thế gia vọng tộc ở Giang Nam, mạch này tuy là nhánh, nhưng nhân khẩu rất đơn giản. Nhưng khiến Thái tử cảm thấy kỳ quái là, chủ tử Lục phủ chỉ có mấy người, hạ nhân lại đặc biệt nhiều, có vẻ khí thế cực kỳ, có thể nhìn ra từ trong cách bố trí thấy được người nhà này không phải người yêu xa hoa khoe khoang.

 

Thái thú nghe nói hắn vào ở Lục phủ, lúc này mới không tới quấy rầy hắn. Chắc là cảm thấy xảy ra vấn đề gì đều có thể đẩy cho Lục gia, nếu như ở khách trạm, Thái thú là hắn khó trốn tránh tội lỗi.

 

Chỉ là không nghĩ tới hắn ở lại liền ở tới hai năm.

 

Lúc đi Thái thú còn có ý đến sớm đưa hắn đi, khiến phụ hoàng cảm thấy hắn vẫn ở tại phủ Thái thú. Thái tử không muốn để cho hắn toại nguyện, hồi cung liền cáo trạng, nói mấy người Thái thú kia vứt chuột vào trong chăn của hắn.

 

Còn chưa nói xong đã bị phụ hoàng ngắt lời, phụ hoàng cau mày nhưng không có ý tứ thay hắn ra mặt, chỉ nói: "Đường đường là nam nhi mà lại đi sợ một con chuột?"

 

Thái tử lập tức không dám nói, chỉ lo phụ hoàng thất vọng về hắn.

 

Có điều cũng không sao, hai năm trôi qua, hắn đã sớm không để con chuột kia canh cánh trong lòng, chỉ là... trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu. Sợ là cho tới bây giờ, phụ hoàng vẫn không biết gì về chuyện hai năm này của hắn.

 

Ngày hôm sau mấy người Lục Nhiên ở trong phủ Tiết tướng thương nghị sự tình, Tiết tướng ngồi ở vị trí đầu, tựa hồ có hơi mệt mỏi: "Mấy ngày gần đây triều đình mưa gió biến hóa, các ngươi nếu không có lập trường giống ta liền nói ra đi, ta không ép buộc."

 

Mọi người nhìn nhau, nhưng không có ai đứng ra, Tiết tướng đứng về phía Hoàng thượng, nếu không giống như lão, bị Hoàng thượng biết được, không chừng sẽ nghĩ bọn họ về phe Thái tử Đảng sao? Tình hình Thái tử bây giờ, địa vị của đảng trong triều giống như nghịch đảng. Dù chưa bị xử lý bắt giam, nhưng hoàn cảnh tuyệt không đoán được, có sai lầm sẽ bị tấn công, hoặc mà tìm ra sai lầm phải trừng trị ngoài trời. Thảm trạng như vậy khiến người không cùng lập trường cũng không dám đứng về phía bên kia.

 

Lúc này một người đi về phía trung tâm, chắp tay trầm giọng nói: "Học trò tự xin rút lui, khẩn cầu lão sư trước mặt Hoàng thượng vì học trò mà nói đôi lời!"

 

Nội đường càng thêm yên tĩnh.

 

Tiết tướng cười than một tiếng: "Vinh Quốc công phủ muốn làm thanh lưu sao?"

 

"Trị thế thì lại xuất, thời loạn thì lại ẩn. Học trò ra làm quan, cho đến ngày nay chỉ muốn cách xa hỗn loạn một chút." Văn Dập không trực tiếp trả lời vấn đề của Tiết tướng.

 

Tiết tướng gật đầu: "Lời này vẫn là đừng nói ra ngoài, trong lòng Hoàng thượng, bây giờ còn đảm đương không nổi thời loạn lạc." Lúc nói chuyện liếc mắt nhìn Lục Nhiên, thấy hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích mới thỏa mãn nở nụ cười.

 

Lục Nhiên nhìn Khương Văn Dập kiên định muốn rời xa Kinh thành, trong lòng cay đắng. Hắn vì không muốn bị nhập vào phái bảo hoàng, ngay cả tự xin rút lui cũng làm được, như vậy.... chuyện của hắn và Văn Chiêu lại phải gác lại rồi....

 

Đợi đến khi thiên hạ thái bình, đợi đến khi hắn không cần kiêng kỵ gì nữa, đường đường chính chính thú nàng làm thê, cũng không biết còn bao lâu nữa.

 

Lục Nhiên đột nhiên cảm thấy đầu xuân này có chút lạnh.

 

Ngày mùng 4 tháng 2 hôm đó, Hoàng thượng hạ chỉ cho một nhóm quan viên ở Kinh thành chuyển ra ngoài. Không biết có phải vì có quan hệ với Quốc công phủ hay không mà Khương Văn Dập được phái đi đến Lũng Hữu giàu có đông đúc, nhậm chức ty công Trung Châu.

 

Chuyển ra ngoài ngoại trừ muốn tránh họa mà được chuẩn tấu, cũng không thiếu quan viên có quan hệ với Thái tử. Những quan viên kia không ít người thành tích đạt loại thượng trong đợt khảo thí, chính là dù cho không thăng quan cũng có thể duy trì chức vụ, nhưng bởi vì Hoàng thượng quyết tâm muốn chèn ép Thái tử mà bị chuyển đến nơi xa xôi bần hàn. Sai lầm lớn nhất mà những người này phạm phải cũng chỉ là "Nói xấu mưu hại" Thiên sư mà thôi.

 

Đây là lần thay đổi cơ cấu quan viên lớn nhất trong mấy năm gần đây, khiến trên dưới trong triều cảm thấy bất an.

 

Người được thăng quan đương nhiên cũng có, nhưng đều là phái bảo hoàng. Vài học trò dưới tay Tiết tướng đều có. Tỷ như tân quý Lục Thị lang kia, đã được thăng làm Chính Tứ phẩm Trung thư Thị lang rồi, mặc dù vẫn là Thị lang, nhưng phân lượng lại hoàn toàn khác.

 

Một bên chỉ là phụ tá của Hộ bộ Thượng thư Trương đại nhân, một bên lại là phó quan của Toàn bộ Trung thư tỉnh, cùng một Thị lang khác làm phụ tá cho Trung thư lệnh đại nhân. Mà chức Trung thư lệnh này lại do Tiết tướng đảm nhận.

 

Xem ra, phân lượng của Lục Nhiên trong lòng Tiết tướng càng ngày càng nặng....

 

Trước đó Văn Dập không có thương lượng cùng người nhà, bởi vậy, thời điểm tin tức truyền đến trong phủ đã nhấc lên sóng to gió lớn.

 

Văn dập đứng ở trung tâm Thọ Diên đường, tổ phụ đang trợn mắt nhìn hắn, vỗ bàn nói: "Khương gia chúng ta cần phải trốn trốn tránh tránh sao?!" Văn Dập lẳng lặng đứng thẳng người, nghe tổ phụ nổi nóng, không mở miệng một câu.

 

"Khương Thế Mậu ta cũng không tin, ai có thể động đến Vinh Quốc công phủ chúng ta! Cần con phải đi ra ngoài sao?!" Tiếng nói của tổ phụ như sấm nổ, tổ mẫu ở một bên yên lặng rơi lệ, Văn Dập nhìn cảnh này mà trong lòng bị nhéo một cái.

 

Tổ phụ tức giận sục sôi, mặt đỏ lên, Đại bá dù cho có chút sợ tổ phụ nhưng vẫn lên tiếng nói: "Phụ thân xin cẩn thận lời nói..."

 

Lời này của ông quả thật có chút đại nghịch bất đạo, nếu như bị người có tâm thổi phồng, e là sẽ làm Hoàng thượng tức giận. Văn Chiêu thở dài, nếu tính tình nóng nảy của tổ phụ có thể thay đổi thì tốt rồi, chỉ là tổ phụ có lẽ không thích nghe ý kiến của nữ tử, dù cho tổ mẫu nói gì cũng không có tác dụng lớn, huống chi là tôn nữ này. Nghĩ đến chuyện phát sinh không lâu sau đó, Văn Chiêu cảm thấy bất luận thế nào đều phải nghĩ biện pháp cảnh báo với tổ phụ.

 

Tổ phụ cầm lấy cốc trà lại nặng nề để xuống, như là không có chỗ phát tiết, "Hừ" một tiếng, hất áo bào đi khỏi: "Tùy con vậy."

 

"Chỉ là khi trở về đừng kể khổ."

 

Lúc tổ phụ đi bước chân rất nhanh, tựa như có cái gì đó đáng sợ đang đuổi theo ông.

 

Đại bá nhìn Văn Dập một chút liền đi ra ngoài, Nhị ca thì lại vỗ vai hắn: "Chuyện đã chắc chắn, trân trọng đi." Lần này điều chỉnh quan viên hoàn toàn không theo lẽ thường, thành tích hắn đạt được loại thượng lại không được thăng quan, chẳng qua là vì hắn không chọn phe thôi. Bây giờ chính là thời điểm bất đắc dĩ, Tam đệ muốn tránh họa cũng có thể lý giải.

 

Văn Dập gật đầu.

 

Đợi một lát mới thấy phụ thân đi tới.

 

Trên mặt Nhị gia thậm chí còn mang theo nụ cười, trấn an hắn nói: "Văn Dập, con làm đúng." Coi như cả nhà trên dưới đều cảm thấy Văn Dập phải ở lại, nhưng chuyện phe phái không cẩn thận sẽ liên lụy đến tính mạng cả phủ, bọn họ không thể mạo hiểm.

 

Nhị gia tuy là trấn an Văn Dập, nhưng trong mắt lại là đau thương, vì bảo đảm an nguy của bọn họ lại phải hy sinh một vãn bối chưa tới hai mươi, mà đây còn là nhi tử của ông.... Ông bước đi vô cùng gian nan, đi chưa được mấy bước liền xoay người lại: "Cũng có thể không rời Kinh, nếu không chúng ta đứng về phía Hoàng thượng?"

 

Lời nói ra khỏi miệng Nhị gia cũng tự cảm thấy hoang đường, thánh chỉ đã hạ, há có đạp lý thu hồi. Nhưng mà, nếu như trước khi Văn Dập tự xin rời Kinh có thể bàn bạc với bọn họ, bây giờ có lẽ kết quả đã khác.

 

Bởi vì Văn Dập có quan hệ sư đồ với Tiết tướng, Quốc công phủ không thể đứng về phía Thái tử, lại có thể thuận thế theo phe Hoàng thượng, coi như bọn họ cũng không biết Hoàng thượng có mấy phần khả thi có thể thiên thu muôn đời. Dù sao từ xưa đến nay cũng không có Hoàng đế trường sinh bất lão, chỉ có Hoàng đế bỏ mình vì đan độc.

 

Văn Dập trong đầu lại một lần nữa những chuyện mà Hoàng thượng làm với Khương gia kiếp trước, cười lắc đầu với Nhị gia một cái.

 

Vẻ mặt Nhị gia thoáng tia ẩn nhẫn, quay người bước nhanh đi mất.

 

Văn Dập nhìn bóng lưng Nhị gia, đứng bất động, một lát sau có một bàn tay cầm lấy tay, Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn: "Tam ca, chúng ta đi thôi."

 

Đối với Văn Chiêu mà nói, chỉ cần Tam ca có thể bình an sống tiếp, ở Kinh thành làm quan hay cắm rễ ở nơi khác đều tốt, nhất định phải có một chỗ lập thân.

 

Đôi mắt nàng rất bình tĩnh, nhưng lại có sức mạnh động viên lòng người. Văn Dập dắt nàng cùng nhau đi ra ngoài.

 

Bên ngoài là quang cảnh đầu mùa xuân, mặt trời vừa vặn, gió lại có chút se lạnh.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top