Dọc theo đường đi Tam ca không hề buông tay, cùng Văn Chiêu đi vào Xuân Lan viện.
Bên trong Vọng Nguyệt đình, một sợi tóc trên trán Tam ca bị gió thổi bay, độ cong mềm mại. Văn Chiêu hiểu được Tam ca có chuyện nói với nàng liền im lặng chờ đợi.
"Chiêu Chiêu....Trước khi Tam ca đi cùng muội đón sinh thần nhé." Ánh mắt Tam ca nhìn nàng thậm chí có một chút cẩn thận.
Sau khi Văn Chiêu lên năm tuổi năm ấy đã không còn đón sinh thần. Bởi vì ngày đó cũng là ngày mẫu thân chết trên giường bệnh.
Sinh thần của nàng, chính là ngày giỗ của mẫu thân, mùng 10 tháng 2.
Tháng hai Thừa Bình năm thứ ba, Văn Chiêu té lộn nhào một cái, đập trúng đầu, mê man mấy ngày mới tỉnh. Lúc tỉnh lại liền gào khóc đòi mẫu thân, phụ thân đỏ vành mắt nói với nàng mẫu thân bị bệnh, không thể tới thăm nàng.
Hài tử nhỏ bé liền vén chăn muốn xuống giường, miệng nói: "Mẫu thân bị bệnh, Chiêu Chiêu đến thăm."
Phụ thân ấn nàng lại, lấy chăn đắp kín: "Ngoan, đừng để bị cảm lạnh. Mẫu thân con.... Bà ấy bị bệnh đậu mùa, sẽ truyền nhiễm, Chiêu Chiêu không được đi."
Văn Chiêu nói nàng không sợ đã thấy sắc mặt phụ thân đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhắc nhở nàng, nói bị lấy rồi sẽ ngủ mãi không tỉnh, cũng sẽ không nhìn thấy phụ mẫu.
Ngay lúc đó phụ thân chỉ muốn giữ nàng để nàng không đi tìm mẫu thân, lại không nghĩ tới câu nói này lại chọc cho Văn Chiêu khóc đến nửa đêm. Từ nhỏ nàng đã thông tuệ hơn so với những người cùng tuổi, vừa nghe lời này liền biết bệnh của mẫu thân sẽ mất mạng, nghĩ đến nếu mẫu thân của nàng chết đi, Văn Chiêu liền thút thít đến thở không nổi, cuối cùng khóc đến mệt lả ngả vào lồng ngực phụ thân ngủ mất.
Mùng 5 ngày đó, Văn Chiêu nghĩ đến là sinh thần của mình, nàng bất luận thế nào cũng phải thăm mẫu thân một chút. Mẫu thân còn thiếu nàng lễ sinh thần vẫn chưa tặng đây.
Nghe nói sau khi mẫu thân sinh bệnh liền dời đến nhà kề. Đêm đó, nàng dựa vào mình có vóc dáng nhỏ bé, lén lút chạy tới bên ngoài cửa phòng, phụ thân ở chính thất đã tắt đèn, tâm trạng Văn Chiêu thả lỏng, rón rén muốn đi vào.
Cũng không biết có phải là trời cao thương xót hay không, muốn thành toàn cho nhớ nhung của nàng, trong phòng vậy mà lại không có đến một nha hoàn trông coi, Văn Chiêu nhìn thấy trên giường ở nhà kề có một người liền vui mừng trong lòng, nàng mặc kệ tới cái gì mà truyền nhiễm, nàng muốn gặp mẫu thân.
Nhưng chờ đến khi nàng đến gần lại thấy mẫu thân đưa lưng về phía nàng, thân thể run lẩy bẩy, dường như đang khóc, chỉ là tiếng khóc này sao lại kỳ quái như vậy, không giống như tiếng của mẫu thân....
"Mẫu....thân?"
Bóng tối trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu non nớt, tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn liền im bặt.
Trong lòng Văn Chiêu đột nhiên sinh ra chút khủng hoảng, còn chưa đợi nàng nghĩ rõ ràng lý do liền nhìn thấy người trên giường đến gần, ôm chặt lấy nàng, nước mắt thấm ướt cổ nàng.
"Tại sao lại là phụ thân? Mẫu thân đâu?"
Người ôm nàng không nói gì, vẫn khóc, phảng phất như bóng tối này đã che lấp hết khiến ông có thể không kiêng kỵ gì mà phát tiết bi thương.
Mãi đến khi Văn Chiêu ngơ ngác được Tam ca nắm tay dẫn vào linh đường mới bừng tỉnh phát hiện mẫu thân đã mất, mà ngày mẫu thân tạ thế ấy, chính là sinh thần của nàng.
Nàng kinh ngạc mà rơi lệ, Tam ca nâng mặt nàng lau đi một giọt lại một giọt. Nàng hỏi có phải mẫu thân ở trong hộp gỗ này không, mi mắt Tam ca run rẩy, gian nan chầm chậm gật đầu.
Sau đó là rất nhiều ngày đêm trôi qua, đôi khi Văn Chiêu cũng sẽ nhớ đến buổi tối sinh thần tối tăm ấy, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái không nói được.
"Tam ca...."
Tam ca nhìn nàng muốn cự tuyệt, ôn nhu ngắt lời nàng: "Chuyện Tam ca hối hận nhất những năm này chính là đã không cho muội trải qua một sinh thần thật tốt đẹp, bây giờ đi cũng cũng không chắc là mấy năm, Chiêu Chiêu sẽ thành toàn cho Tam ca chứ?"
Đêm đó Văn Chiêu liền đi Từ đường, muốn vì nàng bất hiếu mà thỉnh tội. Năm nay nàng nên vì Tam ca mà đón một sinh thần thật tốt rồi.
Đi tới bên ngoài Từ đường, hạ nhân trông coi Từ đường lúc nhìn thấy nàng liền lo sợ trong phút chốc, Văn Chiêu nghe thấy bên trong có tiếng người liền dùng tay ra hiệu im lặng với hai hạ nhân này. Văn Chiêu ló đầu nhìn, là phụ thân.
"Văn Dập phải chuyển ra ngoài rồi, xin nàng hãy phù hộ nó bình an suôn sẻ...." Phụ thân đã gọi khuê danh của mẫu thân, không nghĩ tới vào lúc này phụ thân lại đến thăm mẫu thân.
"Đã chín năm rồi, Văn Dập lớn lên càng ngày càng giống nàng, thường khiến ta cảm thấy hoảng hốt..."
Ngữ khí của phụ thân bình thản, lại làm cho Văn Chiêu nghe được suýt nữa rơi lệ.
Trước kia vào ngày giỗ của mẫu thân phụ thân cũng không xúc động và đau buồn như vậy, tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng tâm tư Văn Chiêu tinh tế nên rất dễ phát hiện. Bởi vậy vẫn có chút oán giận phụ thân đối với mẫu thân tình cảm không sâu nặng, nhưng hôm nay lại thấy phụ thân đau buồn như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì Tam ca phải rời Kinh sao?
"Chiêu Chiêu." Đột nhiên có một tiếng gọi khiến Văn Chiêu giật mình một cái, thấy người đến là Tam ca, Văn Chiêu hơi thở phào nhẹ nhõm, thương cảm vừa rồi đột ngột tiêu tán.
Hai hạ nhân này thấy Tam ca liền như được đại xa, làm lễ với hắn. Tiếng kêu của Tam ca đương nhiên là phụ thân nghe thấy. Phụ thân đứng dây từ trên bồ đoàn, vỗ vỗ vai Tam ca, sau đó nhìn Văn Chiêu một chút mới đi ra ngoài.
"Tam ca huynh phải kêu muội trễ một chút, muội nhìn phụ thân đang nói chuyện với mẫu thân..."
Văn Dập mang theo áy náy nói: "Là Tam ca không chú ý, quấy rầy phụ thân cùng mẫu thân."
Sau đó hai người mới tiến vào Từ đường. Bài vị của mẫu thân đã không còn góc cạnh, vừa nhìn liền biết là do vuốt qua nhiều lần.
Văn Chiêu cùng Tam ca trịnh trọng khấu đầu với mẫu thân. Trong bức họa ở giữa là tổ tiên Khương gia, từ khi nàng nhớ được thì ông đã mang ánh mắt thương xót như vậy để nhìn hậu nhân, ánh nến trong nội đường chập chờn, bóng của họ ở phía sau nhẹ nhàng lay động.
"Nữ nhi bất hiếu, năm nay muốn đón sinh thần vào ngày của người..." Văn Chiêu lầm bầm.
Tam ca cách xa nàng mấy thước, lời nói nhỏ trong miệng nàng nghe không rõ ràng. Chỉ có khói xanh trước bài vị mờ mờ ảo ảo.
So với sinh thần của Văn Chiêu, tiệc mừng của Đại ca lại làm sớm hơn.
Vốn tiệc mừng này đã sắp xếp vào tháng ba, thời gian dư dả, cảnh xuân cũng được dịp. Nhưng Đại ca nghĩ Văn Dập đi chuyến này chẳng biết khi nào trở về, liền muốn làm tiệc mừng trước, đúng lúc vì hắn làm tiệc tiễn đưa.
Đang lúc tình cảnh bi thảm như vậy, việc vui như vậy đến vừa lúc.
Bởi vì trong triều thế cuộc căng thẳng, lòng người bàng hoàng, tiệc mừng cũng làm đơn giản, cũng chỉ là bố trí tiệc rượu trong Khương phủ, phát tiền mừng cho hạ nhân, lại cho vãn bối hồng bao thôi.
Đại ca thường ngày dáng vẻ một bộ lạnh lùng, hôm nay một thân hỉ bào lại làm hắn nổi bật có mấy phần nhân tình ý vị. Mặt mày hắn khoan khoái cùng mọi người nói chuyện, dường như tạm thời đã quên mất Tam đệ hắn sắp rời kinh đến Lũng Hữu xa ngàn dặm.
Đêm nay Tam ca cùng Đại ca Nhị ca uống rượu, như là nếu không say không ngừng, nhưng lại không có một trưởng bối nào khuyên bảo.
Thời điểm buổi tiệc giải tán, Đại ca khoác tay lên vai Tam ca, chậm rãi dặn dò: "Đi tới nơi đó, phải mua được chỗ ở trước, mua nhiều hạ nhân, tuyệt đối chăm sóc tốt bản thân."
Nhị ca cũng nói: "Nơi đó là địa bàn của QUảng An vương, đệ cùng bọn họ phải có quan hệ tốt, cuộc sống sẽ không chật vật."
Tam ca gật đầu: "Đại ca Nhị ca hãy yên tâm."
Sinh thần ngày đó, Tam ca từ rất sớm đã gõ cửa phòng Văn Chiêu.
Văn Chiêu lúc này đang ngồi trang điểm trước gương, tóc đen xõa dài, Phù Diêu đang chải cho nàng, nhìn thấy Tam ca lập tức phúc thân kêu Tam công tử.
Văn Dập nhìn tóc dài của Văn Chiêu như tơ lụa xõa ra sau lưng như thế, trong lòng cảm thán Chiêu Chiêu thấm thoát đã trưởng thành thành đại cô nương rồi.
"Để ta." Văn Dập cầm lấy lược trong tay Phù Diêu, cánh tay khác nhẹ nhàng khoác lên vai Văn Chiêu, hai người cùng nhìn vào gương. Văn Chiêu nhìn thấy khóe miệng Tam ca có ý cười trấn an lại hoài niệm, nhất thời nói không ra lời.
"Lúc mùa hè, Tam ca cũng ở trên thuyền chải tóc cho muội, Chiêu Chiêu để búi tóc của nam tử cũng tương đối đẹp. Chỉ là Tam ca không xứng chức, lâu như vậy rồi vẫn chỉ làm cho muội búi tóc đơn giản như vậy. Tam ca đồng ý với muội phải đi học bơi, cũng nuốt lời, có điều lần này ở nơi đó càng có thời gian để học. Lúc trở về dù cho ngã xuống từ Vọng Nguyệt đình cũng không sợ rồi...." Tam ca chưa bao giờ nhiều lời như vậy, bây giờ lại ở bên cạnh nàng chải tóc từ đầu đến đuôi liên miên lải nhải liên tục, nhưng Văn Chiêu vẫn lẳng lặng nghe, một chút ý tứ ngắt lời cũng không có.
"Nói đến từ khi Chiêu Chiêu sinh ra, Tam ca mỗi ngày nhìn thấy muội, chính là phải đi công vụ cũng muốn muội đi theo. Đột nhiên có một ngày mở mắt không nhìn thấy muội, cũng không biết có làm quen được hay không....", Tam ca cười khẽ, lại nói: "Chiêu Chiêu thật giống như trong một đêm đã lớn rồi, nhưng với Tam ca dù sao cũng cảm thấy Chiêu Chiêu vẫn là một bọc nước mắt, đi theo phía sau Tam ca muốn bỏ cũng không xong... Lúc Chiêu Chiêu ba, bốn tuổi, Tam ca cũng chỉ mới tám, chín tuổi, chính là tuổi muốn tự do, nhưng có một tiểu tử từ sáng đến tối muốn treo trên người ta. Nếu như không để ý đến muội, hoặc là hung dữ với muội, muội còn khóc, không dỗ thì không nín.
Tam ca nói đến chuyện đã qua lâu, khoảng cách thời gian còn thêm vào kiếp trước của nàng, Văn Chiêu có chút không nhớ rõ, nhưng vẫn tưởng tượng ra được hình ảnh như vậy. Nhưng luôn cảm thấy tiểu nữ hài dính người kia trong lòng nàng đã bị chôn quá sâu, nhưng nàng thiên chân khả ái đó trong lòng Tam ca vẫn tươi mới như vậy.
Hóa ra nàng tốt đẹp nhất chính là được cất giấu trong lòng Tam ca.
Trong mắt Văn Chiêu có chút ướt át, còn cười nói:"Tam ca đừng nói những thứ này, làm muội khóc cũng không phải dễ dỗ...."
Văn Dập tay không ngừng lại, cười thở dài một hơi, mang theo bao dung vô hạn: "Lần nào muội khóc Tam ca lại không dỗ được? Kỳ thực Chiêu Chiêu cực kỳ dễ dỗ, tiểu hài khác còn muốn kẹo muốn bánh ngọt, Chiêu Chiêu chỉ cần ôm, vỗ vỗ nói 'Tam ca dẫn muội đi chơi' là được rồi."
Văn Chiêu nín khóc mỉm cười: "Đúng vậy, sớm biết đã để Tam ca tốn tiền một chút."
Tam ca gật đầu: "Hôm nay Tam ca liền tốn tiền một chút, mang muội ra ngoài ăn."
Tuy rằng cuối cùng vẫn là Phù Diêu chải lại tóc cho nàng, nhưng Văn Chiêu cảm thấy, gió đầu xuân se lạnh, tóc của nàng lại ấm áp.
Nơi đến chính là trà lâu kia, cũng vẫn là nhã gian đó. Đầu năm ngoài, Khương Văn Dập đỗ Trạng nguyên, thời điểm cưỡi đại mã dạo phố, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy cửa sổ lầu hai có một đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Chỉ là lúc này không phải như vậy, bên trong nhã gian lúc này chỉ có hắn và chủ nhân của đôi mắt kia, không có những người khác.
Nhìn Tam ca gọi món ăn, Văn Chiêu đột nhiên có một ý nghĩ, kéo ống tay áo Tam ca, nói: "Tam ca có muốn nếm thử tay nghề của muội không?"
Văn Dập sứng sờ, lập tức nhớ tới Văn Chiêu đã nói với hắn kiếp trước nàng đã ở Thực thực cục, trong lòng phút chốc đã bị chua xót lấp kín, nhưng vẫn cười gật đầu.
Nụ cười trên mặt Văn Chiêu rõ ràng, liền nói với chưởng quỹ mượn nhà bếp của họ.
Đều nói quân tử xa nhà bếp, tiểu nữ tử như nàng đương nhiên không cần kiêng kỵ những thứ này. Nhưng Tam ca vậy mà cũng muốn đi theo làm việc vặt, Văn Chiêu ngắn hắn ngoài cửa: "Tam ca chờ là được rồi."
Tam ca lại không chịu, kiên trì muốn giúp đỡ, Văn Chiêu không thể làm gì khác hơn là thoải hiệp.
Văn Dập thỏa mãn nở nụ cười. Hắn bỏ lỡ rất nhiều chuyện kiếp trước của Chiêu Chiêu, hắn muốn nhìn dáng vẻ nàng nấu ăn.
Nàng chỉ ở lại Thượng thực cục hai năm, phương pháp nấu nướng học được cũng không nhiều, ngược lại kỹ thuật cắt thái cùng công phu trang trí bàn ăn cũng không tệ lắm, cũng là vì nàng đã học chút điêu khắc cây nến cơ bản.
Văn Dập vốn là để đền bù thiếu hụt những năm tháng của Văn Chiêu, nhưng bởi vì kỹ thuật cắt thái của nàng, trong lòng càng thêm khó chịu. Chiêu Chiêu vốn là đích nữ Quốc công phủ, khắp Kinh thành tìm không ra mấy người tôn quý hơn so với nàng, nhưng sau khi Quốc công phủ có chuyện nàng lại một mình giãy giụa ở trong cung lâu như vậy. Quên đi thân phận đại gia khuê tú của mình, chịu nhịn những nhân vật trước đây nàng không để vào mắt mài mòn nàng, mỗi ngày lo lắng đề phòng, chỉ lo một ngày nào đó bị phát hiện liền mất mạng để báo thù cho người nhà.
Văn Chiêu tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của hắn, có chút thẹn thùng cười: "Ở trong phủ an nhàn lâu như vậy, nhà bếp cũng trở nên mới lạ rồi."
Văn Dập cười theo nàng, không nói gì.
Trước đây không lâu, tiếc nuối lớn nhất của hắn chính là nhiều năm như vậy không cùng Chiêu Chiêu đón sinh thần. Nhưng bây giờ, tiếc nuối lớn nhất của hắn, chính là sau khi thiếu hụt trong năm tháng của nàng nhiều năm như vậy, còn phải bất đắc dĩ mà tiếp tục vắng bóng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận