*: Thành ngữ "Điểu tận cung tàng" 鳥盡弓藏 (Chim chết thì cây cung bị cất đi) ý chỉ sự quên ơn. Bởi vì chim đã bị bắn chết, cây cung không còn dùng làm gì nữa, nó bị đem cất đi. Thành ngữ nói về những kẻ thành công nhưng lại quên ơn người đã giúp mình lúc trước.
Văn Chiêu chỉ làm ba món ăn, Tam ca đã dùng quen ngọc thực sơn hào hải vị nhưng vẫn ăn đến say sưa ngon lành, dáng vẻ chăm chú khiến Văn Chiêu nhớ tới lúc Tam ca ở thư phòng xem tranh được cất giữ, biểu hiện nghiêm túc.
"Tam ca, thế nào?" Văn Chiêu hơi mở to mắt, như một tiểu hài tử mong ngóng được trưởng bối tán dương.
Văn Chiêu bởi vì đã sống khoảng thời gian nhiều hơn, đã trải qua nhiều cực khổ, so với cô nương cùng tuổi thành thục hơn đôi chút. Bởi vậy nàng đột nhiên ngây thơ càng khiến Văn Dập nhìn thêm hoảng hốt.
Văn Dập cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, có thứ gì đó bị kẹt, không lên được cũng không xuống được.
Hắn rất muốn.... rất muốn mang theo Chiêu Chiêu đi cùng.
Sau khi hồi phủ, Văn Chiêu nằm trên tráp lấy hà bao ra. Từ khi Tam ca quyết định muốn tự xin chuyển ra ngoài, nàng liền thêu cái này, bây giờ việc đã làm xong, chỉ chờ ngày Tam ca khởi hành.
Nhìn hà bao thêu trúc xanh này, Văn Chiêu nhớ tới ở Lũng Hữu cây trúc không phát triển được, cái này cho Tam ca cũng coi như có cái để nhớ nhung.
Văn Chiêu đặt hà bao trên người, nằm trên giường nghiêng qua một bên suy nghĩ.
Ngoài cửa sổ có vài tiếng chim nhỏ hót khẽ không quá to, Văn Chiêu bỗng dưng ngồi dậy, cất hà bao liền đi đến thư phòng của Tam ca.
Buổi chiều, Văn Chiêu để nghị với mẫu thân vì Tam ca mà đi đạo quán xin túi phúc, Tần thị vui vẻ đồng ý, ngày hôm sau liền cùng Văn Chiêu đi đến Tây Sơn đạo quán.
Tây Sơn đạo quán bởi vì có quan hệ với Thanh Nguyên thiên sư nên đèn nhang vô cùng dồi dào. Mặc dù không phải ngày lễ ngày tết nhưng trên núi, trong đạo quán đều là người đến cầu phúc.
Tần thị liếc nhìn đạo đồng đang phát túi phúc cũng không đi qua bên đó, vẫn cứ muốn đại đạo sĩ pháp lực cao thâm tự mình cho túi phúc, thế là cúng không ít tiền nhang đèn.
Có được túi phúc của đại đạo sĩ, Tần thị lúc này mới thỏa mãn, cùng Văn Chiêu quay người muốn đi lại liền bị người phía trước ngăn lại.
"Bần đạo nhìn số mệnh của vị lương nhân này đột nhiên có xu thế suy kiệt, đặc biệt tới để cảnh báo." Người này nhìn có vẻ là một lão đạo sĩ, tay cầm phất trần có dáng có vẻ.
Tần thị bán tín bán nghi mà nhìn ông ta, lo lắng người này đến dọa bà.
"Lương nhân không tin sao? Nhưng bần đạo tính ra được ra trong nhà lương nhân có một người phải đi xa..." Sắc mặt Tần thị khẽ thay đổi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bởi vì chuyện của Văn Dập tìm tòi nghe ngóng là có thể biết.
".....Bần đạo còn tính được, trước đây không lâu trong nhà lương nhân mới loại bỏ ô uế, gia đình mới có thể an bình." Lần này Tần thị triệt để giật mình, trước đó trong phủ trúng độc hạ độc toàn là bẩn thỉu xấu xa, ô uế trong miệng đạo sĩ kia như chỉ Yến thị, vậy ông ta thật là có bản lĩnh.
Nhưng như vậy liền nói rõ, bà thật sự có số mệnh có xu thế suy kiệt, Tần thị hỏi: "Chân nhân này có thể tính được ta vì sao mà suy kiệt không?"
Nhưng đạo sĩ kia lại phủi phất trần một cái rồi mỉm cười khiến trong lòng Tần thị sốt ruột.
Đạo sĩ từ trong ngực lấy ra một cái túi gấm: "Đem vậy này gao cho người có thể làm chủ trong nhà lương nhân. Nhớ kỹ, không được để mất, không được mở ra xem trước thời hạn."
Tần thị gật đầu liên tục, lúc trở về trên mặt còn có chút thần sắc khẩn trương.
Không có nửa điểm trì hoãn, hồi phủ liền đi về phía Thọ Diên đường, sau khi báo với lão phu nhân, lão phu nhân cũng xem trọng việc này. Lão nhân gia đối với thần quỷ càng là thêm kính sợ, đụng phải lời cảnh báo như vậy không dám sơ suất nửa phần, vội gọi người đi mời Quốc công gia đến.
Sau khi QUốc công gia nghe xong liền chạy đến, điều ông tin nhất chính là bản thân mình, nhưng thê tử của ông lo lắng như vậy, ông chung quy phải nghĩ biện pháp để bà nhẹ lòng.
Thời điểm mở túi gấm ra, thê tử cùng Nhị nhi tức trong nội đường đều nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi vật trong tay của ông, tâm trạng QUốc công gia không tên mà nổi giận, không biết là ai, ngay cả QUốc công phủ cũng dám trêu đùa.
Trong túi gấm là một tờ giấy, ông vừa lấy ra nhìn, bên trên viết: "Điểu tận lương cung tàng, vị cực mưu thần vong."
Chim tận, lương cung tàng. Địch quốc diệt, mưu thần vong.
Quốc công gia trong lòng căng thẳng, ông cảm giác lần này không phải có người đang trêu đùa Quốc công phủ. Đây là lời cảnh báo.
Ông đương nhiên biết đạo lý công cao chấn chủ, nhưng bây giờ ông đang ở vị trí này, duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao. Nếu ông nhượng bộ yếu thế, không biết ngày nào đó đã bị Hoàng thượng tìm được cơ hội mà xử tỉ. Ông chỉ có vững vàng nắm chặt binh quyền trong tay, mới là lựa chọn tốt nhất đối với toàn bộ Quốc công phủ.
QUốc công gia nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhưng nhìn thấy mặt sau tờ giấy cũng có chữ, ngược lại bên trên không viết lời cảnh báo, mà chỉ là lời chỉ điểm: "Mạnh mẽ không xuất binh, tính trước làm sau."
Người chỉ điểm này có thể đoán chính xác tính tình của ông. Tính táo bạo của ông đã để ông thời niên thiếu hăng hái đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tuy nhiên cũng để ông chịu không ít thiệt thòi. Nhưng mà nhiều năm như vậy đã trôi qua vẫn không thay đổi được.
Quốc công gia để tờ giấy vào lại trong túi gấm, cái gì cũng chưa nói. Tần thị có chút lo âu liếc mắt nhìn ông, ngược lại lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói: " Dáng vẻ này của ông ấy có vẻ là nghiêm túc rồi, sợ là sợ ông ấy không đồng ý còn muốn trấn an ta."
Ngày hôm sau chính là ngày Tam ca khởi hành.
Văn Chiêu đưa hà bao nàng tự tay thêu ra, Văn Dập nhìn đường chân kim trên hà bao um tùm lại chỉnh tề, thắt hà bao vào bên hông.
Văn Đàm vùi trong lòng Tần thị khóc, Văn Dậu lại kéo vạt áo bào của Tam ca nói: "Tam ca ca có thể không đi không?"
Thấy cái đầu nhỏ của cu cậu ngửa đến vất vả, Tam ca ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu, lắc đầu cười: "A Dậu phải ngoan ngoãn, không được để cho mẫu thân và các tỷ tỷ không vui nha."
Văn Dậu trong mắt ảm đạm, nhưng vẫn cười trịnh trọng gật đầu: "A Dậu sẽ bảo vệ mẫu thân cùng tỷ tỷ, Tam ca ca yên tâm đi đi."
Đứa bé này quá hiểu chuyện, Văn Dập đột nhiên cảm thấy nếu cậu bé khóc lớn náo lớn hoặc như Văn Đàm khóc lóc không chịu qua nói lời từ biệt như vậy đều tốt. Nhưng cậu bé lại ngoan ngoãn khiến lòng người đau đớn.
Cách đó không xa là con ngựa toàn thân trắng như tuyết, trong đầu mùa xuân này khiến người khác nhìn vào cảm thấy rét lanh. Con ngựa này dường như trong một đêm từ con ngựa con mà lúc trước tổ phụ đưa cho Tam ca trưởng thành thành tuấn mã khỏe mạnh. Nó phì mũi một hơi, không kiên nhẫn mà giục Tam ca.
Tam ca không muốn nhiều lời nữa, vươn mình leo lên ngựa, hắn kéo dây cương, xe ngựa phía sau cũng khởi hành theo.
Lúc này mặt trời mùa xuân phía chân trời đã ló ra một nửa, sớm chiếu sáng đầy trời.
Đuôi ngựa như một cây phất trần mà vung vẩy, Tam ca cưỡi trên bạch mã đột nhiên quay đầu, nhìn Văn Chiêu hô to: "Chiêu Chiêu, đến khi muội cập kê, Tam ca nhất định sẽ trở về!" Hình dáng của hắn được bao phủ bởi một tầng hào quang, tiếng hô kiên định xuyên qua gió mát của sáng sớm.
Văn Chiêu cười trịnh trọng gật đầu.
Lúc này Tam ca mới thúc ngựa, cùng xe ngựa phía sau biến mất trước tầm mắt của mọi người.
Vốn là cảm thấy Tam ca chỉ cần bình an khỏe mạnh, dù ở đâu cũng không sao. Nhưng vì sao Tam ca vừa đi xa, Văn Chiêu vừa rồi còn cười đột nhiên lại rơi lệ, không thể làm gì hơn là bắt chước Văn Đàm vùi vào lòng Tần thị.
Nàng khổ sở như vậy, đại khái là bởi vì.... Tam ca cưỡi con ngựa nàng thích nhất đi mất rồi.
Con ngựa kia cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, lúc nàng cập kê có thể gặp được sao?
Sau khi Tam ca đi, Văn Chiêu ngồi bên giường, tâm trạng vắng vẻ. Vấn đề lúc trước nàng hết sức đè xuống lúc này lại nổi lên.
Lục Nhiên theo Tiết tướng đứng về phía Hoàng thượng....
Kiếp trước, Tiết tướng trung lập, Lục Nhiên cũng trung lập theo, bởi vậy lần triều đình thay máu kia Lục Nhiên cũng không được thăng quan, mà mãi đến sau khi Dịch Trạch chết bất đắc kỳ tử mới lên tới vị trí Môn hạ Thị lang..... vì lẽ đó lập trường kiếp này thay đổi càng khiến hắn được sớm thăng quan.
Lục Nhiên vốn là nên theo con đường của Tiết tướng mới đúng, kiếp trước chính là một đường như vậy đi tới vị trí Thượng thư lệnh. Nàng mặc dù nghĩ thông rồi, có thể hiểu được, nhưng lại không thể thỏa hiệp, phía sau nàng còn có Khương gia, chính là vì mối thù kiếp trước cũng không thể đứng về phía Hoàng thượng.
Huống hồ Hoàng thượng này tính tình chính là "Chim tận lương cung tàng", Quốc công phủ từ trên xuống dưới hơn trăm người, không chịu nổi mạo hiểm.
Nói đến thì thời gian đến lúc Dịch Trạch chết bất đắc kỳ tử cũng không còn xa.... Chao ôi, Trang Vân cũng sắp sinh nhỉ.
Văn Chiêu đè xuống tâm tư hỗn loạn, lấy ra ngọc bội khóa trong hộp gỗ, vô thức xoa xoa, từng chút từng chút. Noãn ngọc man mát, lòng nàng cũng không tìm được nơi đặt chân.
Trên ngọc hình như có dấu ấn, Văn Chiêu nhìn kỹ ngọc bội, bên trên có khắc bốn chữ "A Nhiên của ta".
Bốn chữ này đương nhiên theo thời gian đã trở nên mơ hồ, thêm vào đó, Lục Nhiên nhất định là thường xuyên vuốt ve ngắm nghía, càng mơ hồ không thấy rõ, nhưng dáng vẻ vài chữ này càng có vẻ ôn nhu tình thâm.
Vẫn là ngày có chút lạnh, thân thể nhỏ bé của Văn Chiêu run lên.
Ngày hôm sau, Lục Nhiên ở chỗ người gác cổng nhận được một cái hộp, người gác cổng nói là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đưa tới, hơn nữa còn phải giao tận tay hắn.
Trong lòng Lục Nhiên đột nhiên hoảng loạn không thể ức chế.
Nhưng hắn cũng không dám mở ra ngay tại chỗ. Gần đây trong phủ hắn dường như có thêm mấy đôi mắt, khiến hắn không thể manh động. Trên mặt không hề thay đổi, Lục Nhiên nhấc chân bước vào thư phòng.
Thư phòng của hắn chính là người nhà không bẩm báo cũng không được tới gần, vượt qua khuôn phép sẽ bị nghiêm trị, bởi vậy vào thời điểm này là chỗ an toàn nhất.
Mở hộp ra, bên trong là ngọc bội đã nhiều lần qua tay, cùng một phong thư.
Trong thư chỉ nói "Đạo bất đồng, không dám lấy dòng dõi ra giao phó."
Nàng dường như vốn muốn viết rất nhiều lời, nhưng quay đầu lại chỉ viết một câu như vậy, bởi vậy giấy viết thư thật dài trống rỗng hơn một nửa. Chữ của nàng so với khuê tú bình thường âm vang hơn mấy phần, nhưng lúc này ý tứ kiên định không đổi như vậy khiến tim hắn như gặp một đòn nghiêm trọng.
Vào lúc này, hắn thật muốn lập tức chạy tới nói rõ ràng với nàng.
Hắn tin tưởng Văn Chiêu sẽ không lừa dối hắn, nói cho nàng biết cũng không sao.
Nhưng Tiết tướng dường như biết hắn đối với Văn Chiêu có chút không bình thường, đương nhiên sau khi Khương Văn Dập tự xin chuyển ra ngoài còn hắn chọn lưu lại, Tiết tướng cho rằng giữa Văn Chiêu và quyền lực hắn đã chọn quyền lực.
Tai mắt của Tiết tướng trải rộng Lục phủ, hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Vào lúc này, hắn làm sao có thể hy vọng xa vời có thể ở bên Văn Chiêu đây?
Mà nếu như hắn là Văn Chiêu cũng sẽ không vì tư tình nhi nữ mà không để mắt đến lập trường chính trị, mà sau lập trường này không chỉ có mình nàng, còn là toàn bộ Khương gia, bởi vậy mới có câu "Không dám lấy dòng dõi ra giao phó".
Chỉ là nàng như vậy.... có chút quá thẳng thắn. Lý trí như vậy khiến tâm tình của hắn trong nháy mắt ảm đạm đi.
Nhưng hắn thích Văn Chiêu cũng không phải thích những điểm này của nàng sao?
Coi như trấn an mình như vậy, trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, lần đầu tiên hắn cảm thấy cay đắng bất đắc dĩ như vậy, bây giờ cách lời thề muốn thực hiện thái bình thịnh thế của hắn với Thái tử không biết còn bao lâu, thời gian hắn và người trong lòng xa cách như vậy, lời thề trách nhiệm như vậy. Lục Nhiên lần đầu tiên nghĩ, nếu đến ngày đó, hắn sẽ thanh thản ổn định trôi qua tháng ngày đơn giản, vì người bên cạnh mà che phong chắn vũ, giang sơn bách tính để cho Thái tử lo.
Thở dài một hơi, Lục Nhiên nhẹ nhàng đóng hộp lại.
Ngơ ngẩn xuất thần một chút, Lục Nhiên lẳng lặng lấy cây nến điêu khắc để trong hộp gỗ đàn ra, đốt lên. Bốn phía hương thơm ấm áp quanh quẩn, trong lòng Lục Nhiên cuối cùng cũng an bình đôi chút. Chỉ là biện pháp an ủi này hắn lại không thể dùng lâu, nến điêu khắc chỉ có thể đốt một ngày, mà cô nương đưa cây nến cho hắn đại để sẽ không mang cái thứ hai đến.
Lục Nhiên hít khẽ một hơi, quyết định tìm thời cơ tránh tai mắt đi tìm nàng.
Nghĩ đến... cũng sắp rồi.
Thời điểm vào triều, Tiết tướng nhìn dáng vẻ Lục Nhiên có chút sa sút tinh thần, còn vỗ vỗ vai hắn trấn an, thái độ đối với hắn so với vài ngày trước đó đã tốt hơn nhiều.
Hôm nay trên triều lại một lần nữa trình diễn tiết mục náo loạn. Có quan Ngự sử nêu ý kiến nói Thanh Nguyên thiên sư gây loạn triều cương, nhất định phải sớm trừ khử.
Người này là thanh lưu. Người của Thái tử không thể động vào Thanh Nguyên thiên sư, động vào thì có người phái bảo hoàng nói Thanh Nguyên thiên sư là điều trị long thể cho Hoàng thượng, bởi vậy nói xấu Thanh Nguyên thiên sư chính là đối với Hoàng thượng bụng dạ khó lường, là bất hiếu, nhưng Hoàng thượng cũng không thể vì tội danh thất quải bát quái này mà xử trí Thái tử, bằng không khó có thể phục chúng, bởi vậy chỉ có thể mài đao với những quan viên theo phe Thái tử kia.
Đao này mài đến xoèn xoẹt kinh người, khiến người của Thái tử không dám nói Thiên sư nữa, nhiệm vụ gian khổ liền giao cho thanh lưu.
Mấy ngày nay đã có không ít thanh lưu nói Thanh Nguyên thiên sư, ngày xưa có hoạn quan ngoại thích tham gia vào chính sự, bây giờ có đạo sĩ chi phối thánh thính, những thứ này đều là bắt đầu cho sự suy sụp của vương triều.
Hoàng thượng nghe được cau mày, nhưng những quan ngự sử này không dễ dàng xử lý, không thể làm gì khác hơn là nén giận nghe bọn họ léo nha léo nhéo.
Sau khi quan ngự sử này nói Thanh Nguyên thiên sư xong không ngờ lại kéo đến trên người Dịch Trạch: "Thanh Nguyên thiên sư này ban đầu là ở tiệc vui của Môn hạ Thị lang mà bộc lộ tài năng, thần hoài nghi, Thanh Nguyên thiên sư chính là Môn hạ Thị lang hoặc là người sau lưng Môn hạ Thị lang được đưa đến bên cạnh Hoàng thượng, là yêu đạo che đậy thánh thính! Mà bản thân Môn hạ Thị lang càng có tư tưởng xấu!" nói đến phần sau càng là dáng vẻ vô cùng đau đớn, phảng phất như Dịch Trạch chưa bị diệt trừ, giang sơn còn lâm nguy.
Thời gian này có không ít người ở sau lưng nói như vậy, Thanh Nguyên thiên sư bây giờ địa vị trong lòng Hoàng thượng đến Tiết tướng còn không bì kịp, trên dưới trong triều, thậm chí là bách tính tôn thất đều đàm luận, chờ đến sau khi biết Thanh Nguyên thiên sư là ở tiệc vui của Dịch Trạch chứng tỏ "Thần lực, cảm thấy Thanh Nguyên thiên sư cùng Dịch Trạch nhất định là có quan hệ.
Dịch Trạch cắn chặt răng, đứng ra, chắp tay nói: "Ngày đại hỷ ấy vi thần đột nhiên ngất đi, xác thực rất kỳ lạ, chỉ là thần cũng không rõ ràng chuyện như thế nào, khẩn cầu Hoàng thượng minh xét!"
Đối với Hoàng thượng mà nói, sau lưng Thanh Nguyên thiên sư có Dịch Trạch hay không cũng không sao, ngược lại ông ta cũng chỉ tín nhiệm Trường sinh đan của Thiên sư, chính sự cũng sẽ không bị người khác chi phối, bởi vậy chỉ tùy tiện phất tay một cái, nói: "Dịch Thị lang đừng lo lắng, trẫm đương nhiên sẽ không oan uổng người vô tội."
Lời này nói đến ba phải, thêm nữa trong lòng Dịch Trạch cũng cảm thấy chuyện tình ngày ấy quái dị, bởi vậy vẫn ưu tư tầng tầng. Hít sâu một hơi, Dịch Trạch hướng về phía Hoàng thượng chờ lệnh: "Khẩn cầu Hoàng thượng cho vi thần thời gian, vi thần sẽ điều tra rõ việc này, dĩ chính thanh bạch."
Hoàng thượng chỉ tùy ý gật đầu.
Hoàng thượng không chút nào để ý, nhưng trong lòng Dịch Trạch nặng nề, dọc đường đi đều nghĩ đến điểm đáng ngờ ngày ấy, nhưng sự việc đã trôi qua lâu như vậy, một lát cũng nghĩ không ra.
Dịch Trạch nhếch môi, cau mày. Nhưng vừa mới vào cửa, sắc mặt của hắn liền trở nên nhu hòa, lang trung nói thê tử của hắn sẽ nhanh chuyển dạ, hắn không thể để thê tử cùng hắn đồng thời lo lắng những thứ này.
Đang nghĩ như vậy liền nghe thấy bên trong huyên náo, Dịch Trạch trong lòng căng thẳng, bước đi nhanh hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận