Văn Chiêu nghe nói Trang Vân sinh được quý tử, lập tức mừng tít mắt, liền muốn đi Đại phòng tìm Nhị tẩu cùng đi thăm Trang Vân và tiểu gia hỏa.
Nhưng Tô Mục Uyển vậy mà lại lộ vẻ mặt ngượng nghịu, nói thân thể không khỏe liền không đi.
Kiếp trước Văn Chiêu chính là ăn cơm nhìn ánh mắt người khác, đương nhiên nhìn ra "Thân thể không khỏe" trong miệng Tô Mục Uyển chỉ là tìm cớ thôi, ngồi xuống bên cạnh nàng, Văn Chiêu nhìn vào mắt nàng hỏi: "Nhị tẩu, tẩu có gì khó xử sao? Văn Chiêu có lẽ có thể cùng tẩu nghĩ biện pháp?"
Tô Mục Uyển trước khi gả vào Khương phủ đã có quan hệ tốt với nàng, sau khi gả vào càng thường xuyên cùng nhau hàn huyên, đương nhiên là ngoại trừ sau khi Nhị ca hạ triều cùng với ngày nghỉ. Từ có rất nhiều phương diện mà Tô Mục Uyển cũng không giấu nàng, lần này không biết chuyện gì lại khiến nàng ta dường như có chút tiều tụy.
Tô Mục Uyển nhớ tới chuyện của Tiết tướng, tuy rằng thời gian trôi qua bên Tiết tướng vẫn không có động tĩnh gì, nhưng lần này nơi Văn Chiêu muốn đi là Dịch phủ.
Môn hạ Thị lang là quan sử dưới trướng Tể tướng, Dịch Trạch tự nhiên là cùng Tiết tướng qua lại thân cận. Tô Mục Uyển hiện tại đã không phải là tiểu cô nương vừa đến nơi này, nàng biết đại sự triều đình quan hệ lợi ích trước mặt, đối với Dịch Trạch mà nói, "Bạn tốt của thê tử" là nàng đây có thể có mấy phần phân lượng cũng khó nói, cho nên nàng không thể mạo hiểm như vậy.
Tô Mục Uyển nhìn khuôn mặt thân thiết của Văn Chiêu, thời gian này lo lắng sợ hãi như muốn vỡ đê, nhưng nàng lại không thể nói với Văn Chiêu, nói rồi chính là hại muội ấy.
"Nói chung thời gian này ta phải ít đi ra ngoài, Văn Chiêu, ta quả thật có nỗi niềm khó nói, cũng không tiện nói với muội, muội cũng không cần hỏi, được không?"
Nhìn Tô Mục Uyển trong mắt như có nước mắt ẩn hiện, Văn Chiêu gật đầu: "Vậy.... ôi, nói chung vạn sự rộng lượng chút, nếu là chuyện có liên quan đến Nhị ca, tẩu cứ việc nói với muội, Nhị ca muốn bắt nạt tẩu, muội là người đầu tiên không đồng ý!"
Tô Mục Uyển trong lòng càng ngày càng chua xót, chỉ cố gắng cười cười gật đầu.
Mà Văn Chiêu cũng không nghĩ đến, chuyện ràng buộc Tô Mục Uyển lại một chuyện thiên đại cơ mật.
Sau khi tới Dịch phủ, Văn Chiêu gặp được Trang Vân mới làm mẹ trên mặt sự vui sướng bị che giấu đi.
Thời gian này thật giống như người người đều bị mây đen vây lấy. Chuyện Trang Vân thuận lợi sinh quý tử là tin vui duy nhất Văn Chiêu nghe gần đây, nhưng chủ nhân của tin lại không cao hứng như nàng tưởng tượng.
Hài tử nhỏ nhắm mắt nghiêng qua trong lòng nàng, Trang Vân nhìn mắt hắn nhu hòa lại đau thương.
Văn Chiêu trong lòng nặng nề, tới gần một chút, hỏi: "Tiểu gia hỏa đã đặt tên chưa?"
Trang Vân nhẹ gật đầu: "Lấy nhũ danh là A Giản."
Hai chữ này lướt qua trong đầu Văn Chiêu, Văn Chiêu cười khẽ: "Là một cái tên hay."
"Ta chỉ hy vọng nó bình an lớn lên, đơn giản sống qua ngày."
Hôm nay Trang Vân nói chuyện cũng không giống như trước kia, Văn Chiêu lo lắng nhìn nàng, bỗng thấy Trang Vân trong mắt đã có giọt nước mắt như hạt đậu lớn lăn xuống.
Trang Vân dựa vào vai nàng, hu hu khóc lớn, thân thể run rẩy không thôi.
"Chiêu biểu muội.... Vì sao người khác lại nói Dịch Trạch như vậy? Hắn vô tội mà...."
Văn Chiêu thế mới biết để Trang Vân khó chịu như vậy chính là việc Dịch Trạch bị chê trách, những người bất mãn Thanh Nguyên thiên sư chính bản thân Thiên sư cũng bó tay hết cách, giống như là tìm nơi phát tiết, dồn dập đem mũi dùi nhắm tới Dịch Trạch.
Trong triều vốn là cái vòng lớn, lợi ích quan hệ hỗn loạn, bên trong lại có rất nhiều cái vòng nhỏ, trùng điệp bài xích lẫn nhau. Những người bị giáng chức chuyển ra ngoài đều là phe Thái tử, bị đẩy tội danh "Nói xấu Thiên sư" không ít. Còn lại những người thanh lưu may mắn thoát khỏi đối với khó khăn của phe Thái tử đều có cảm giác bầu bí thương nhau, bởi vậy nhìn Thiên sư càng ngày càng bất bình. Dịch Trạch này chẳng qua là bị liên lụy thôi.
Nhưng quả thật có một nhóm người cho rằng Thiên sư chính là do Dịch Trạch tìm tới, sau khi Thiên sư đến, Thái tử liên tiếp bị chèn ép, những đại quan đứng về phía Thái tử giáng chức liền giáng chức, chuyển đi liền chuyển đi, phía trên Dịch Trạch trống rỗng, nếu muốn thăng quan chẳng phải không còn lâu nữa sao.
Nhưng những người này lại không nghĩ tới, nếu Dịch Trạch thật sự muốn thăng quan, chỉ cần hướng về phía Hoàng thượng tỏ chút vẻ trung thành đứng về phía bảo hoàng là được, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không tỏ rõ thái độ, là mười phần phái trung lập.
Mà vào thời điểm hỗn loạn như vậy, cực ít người nghĩ theo hướng này, cũng càng ít người chú ý đến thái độ kỳ quái của Thái sư.
Tô Thái sư là Đế sư đương triều, đương nhiên là sẽ bị xếp vào phái bảo hoàng, nhưng ông như là mai danh ẩn tích, cáo ốm xin nghỉ ở trong phủ không ra ngoài, khách tới cũng khước từ hết thảy.
Hoàng thượng chỉ cho là Thái sư tuổi tác đã cao, sợ thời cuộc rung chuyển sẽ gây họa tới bản thân liền không quản ông. Chỉ là trong lòng cảm thấy, thật sự là càng già càng sợ phiền phức, lão sư cũng không có ích....
"Thanh giả tự thanh, thời gian này sẽ qua nhanh thôi...." Văn Chiêu không thể giúp nàng, không thể làm gì khác hơn là tận lực động viên.
Trang Vân vẫn còn khóc: "Trước đó vài ngày lúc ta ra cửa còn bị người ta ném trứng gà vào mặt.... bách tính trong Kinh nghe nói Thiên sư là yêu đạo, thấy bọn ta liền mắng, nói bọn ta là tiểu nhân, Dịch Trạch là nịnh thần...."
Văn Chiêu nghe xong cả kinh liền muốn nhìn kỹ mặt nàng, Trang Vân lắc đầu nói: "Không có ném trúng ta, thế nhưng lúc đó ta vì tránh liền té lộn nhào một cái, lúc đó mới động thai.... Cũng còn may có nha hoàn bà vú đúng lúc mang ta hồi phủ."
Văn Chiêu tức giận dâng lên: "Những dân chúng kia sao lại bắt nạt một nữ nhân có thai chứ? Ta vẫn cho là những bách tính kia giản dị lương thiện, không nghĩ tới bọn họ độc ác lên lại đáng sợ như vậy!"
"Bọn họ chẳng qua là bị người khác xui khiến thôi, thật sự muốn bắt nạt bọn ta là những người trong triều kia! Chiêu biểu muội đừng tức giận...."
Văn Chiêu nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Vậy mà lại là tỷ dỗ muội, phải là muội động viên tỷ mới đúng. Được rồi được rồi, mấy ngày này cũng không cần đi ra ngoài, an ổn chờ ở trong phủ, chờ thêm một thời gian nữa tất cả sẽ trở nên tốt hơn rồi. Nếu như tỷ không có hứng thú, muội tới ở cùng tỷ!"
Trang Vân gật đầu, lại buông mi mắt: "Ta ngược lại thật ra không có gì, chỉ là nghĩ đến Dịch Trạch ở trong triều phải chịu trách móc nặng nề và bạc đãi thế nào, ta liền không muốn nghĩ....."
Văn Chiêu vỗ lưng nàng: "Nghĩ đến Dịch Thị lang là người trầm ổn, chịu đựng được...." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Văn Chiêu cũng không chắc, dù sao Dịch Trạch kiếp trước mất sớm, mà nguyên nhân cái chết không rõ. Hoặc là bị đấu đá hãm hại, hoặc là.... Chính là bản thân không chịu nổi.
Nhìn Trang Vân dù sinh hài tử nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn trắng nõn mềm mại đến có thể so với thiếu nữ khuê phòng, Văn Chiêu thầm hạ quyết tâm, kiếp này bất luận thế nào cũng không để nàng sớm như vậy đã phải thủ tiết.
Trang Vân ngẩng đầu từ người Văn Chiêu lên, bụm mặt nói: "Ta đã làm mẹ rồi, lại vẫn làm nũng với muội...."
"Đúng rồi, biểu ca phải.... rời Kinh sao?"
Văn Chiêu gật đầu, thở dài: "Đi nửa tháng rồi, buổi sáng có lúc muội còn cho rằng Tam ca còn ở trong phủ."
Thời gian này đối với nàng mà nói, xem như là thời gian dày vò nhất từ khi trọng sinh đến nay, ngăn cách hai nơi với Tam ca, đoạn tuyệt lui tới với Lục Nhiên, chỉ có lúc nhìn phụ thân mẫu thân, còn có Văn Đàm Văn Dậu, nàng mới không có cảm giác mình lại một lần nữa không có gì cả.
Thời điểm Văn Chiêu hồi phủ liền thấy vẻ mặt người gác cổng lo âu, hỏi hắn, người gác cổng vẻ mặt đau khổ nói: "Trong cung vừa truyền tin tức, nói Tây Nhung nội loạn, Tể tướng khác họ chiếm Hãn vị, bây giờ không thừa nhận hòa ước tám năm thái bình nữa! Quốc công gia.... E là phải đi Tây Bắc nữa rồi!"
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, mỗi lần Quốc công gia chinh chiến sa trường, những hạ nhân này cũng nóng ruột nóng gan đi theo, dù sao nếu QUốc công gia xảy ra chuyện gì, bọn họ ăn của Quốc công phủ cũng sẽ gặp xui xẻo theo.
Văn Chiêu gật đầu. Nàng nhớ tới đoạn thời gian này, chỉ là không nhớ ra được ngày cụ thể nào thôi, liền nửa tháng trước hợp tác với Tam ca, mượn thiên văn cảnh báo với tổ phụ.
Đêm đó tổ phụ gọi tất cả người của ba phòng đến Thọ Diên đường tuyên bố chuyện này.
Hãn vương mới của Tây Bắc khiêu khích uy nghiêm của Hoa Hạ, Hoàng thượng lệnh cho ông xuất chinh lấy chấn quốc uy.
Tổ phụ đã gặp tân Hãn vương của Tây Nhung vài lần. Người kia so với ông nhỏ hơn hai giáp, nhưng là một thân bản lĩnh, hữu dũng hữu mưu, vốn là quan văn nhưng từ ở trên sa trường xung đột vũ trang với ông. Chỉ là người có tài khó tránh khỏi kiêu căng tự mãn, vị này cũng vậy, một thân kiêu căng bất tuân, đối với sự thần phục của tiền Đại hãn với Hoa Hạ cực kỳ bất mãn, sai khi chiếm vị liền muốn trước mặt Hoa Hạ vực dậy khí phách.
Vừa có địa vị liền khiêu khích Hoa Hạ, mới nhìn thì không phải hành động sáng suốt, nhưng sau khi nghĩ kỹ mới biết, đây chính là thời cơ tốt nhất.
Bọn họ vẫn chưa ổn định lại sau khi tuyết tai, Tây Nam lại chiến sự liên tiếp, lúc này chính là lúc Hoa Hạ "Hư nhược" nhất, thừa lúc vắng mà vào chính là dã tâm mà tân Hãn vương sẽ thực hiện. Thời cơ chớp mắt là qua như vậy, nếu như chờ hắn tự mình đứng vững bước chân, chờ Tây Nhung quốc lực mạnh mẽ, thì khi đó Hoa Hạ lại càng quốc phú lực mạnh, lại khó mà với tới.
Mà hôm nay trên đại điện ánh mắt Hoàng thượng nhìn ông như vậy, chính xác là như nhìn một lưỡi dao sắc chưa bị rỉ. Chỉ là nếu như lưỡi dao này nhọn quá mức, cũng không biết có bị vót đi hay không.
Trước mắt Khương Thế Mậu lại một lần nữa hiện ra câu "Chim tận lương cung tàng, vị cực mưu thần vong". Thiên văn này vào tay ông bất quá mới nửa tháng, chiến sự Tây Bắc lại nổi lên, không thể nói là không thần kỳ. Có lẽ lão đạo sĩ kia có thể nhìn ra số mệnh con người lành dữ.
Ông khiêm tốn nói tuổi già không còn dùng được, khẩn cầu Hoàng thượng phái Trấn quốc Đại tướng quân cùng ông xuất chiến, cũng cam nguyện trở thành Phó tướng của Trấn quốc Đại tướng quân. Nếu như là ngày thường, ông tất nhiên là vạn phần không muốn đánh trận còn phải nghe người khác léo nha léo nhéo, ý kiến không hợp còn phải giằng co, chỉ là lúc này, ông cảm thấy vẫn là nên tin thiên văn một lần.
Hoàng thượng đầu tiên là ngạc nhiên liếc ông một cái, dường như không ngờ ông sẽ nói điều này. Cuối cùng liền cười nói: "Vinh Quốc công sao có thể oan uổng làm Phó tướng? Như vậy đi, trẫm ban thưởng hai người các ngươi cùng cấp, sóng vai xuất chinh Tây Bắc!"
Một nhánh trong quân đội có hai Đại tướng quân xuất chinh, điều này khá là ly kỳ, bởi vì nếu ý kiến không hợp nhau liền cực kỳ dễ bỏ lỡ cơ hội chiến đấu, nhưng Hoàng thượng lại một mực làm như vậy.
Nhưng Quốc công gia trong lòng cảm an định chút, Trấn quốc Đại tướng quân này đã đứng về phía Hoàng thượng, bây giờ là sủng thần của Thiên tử danh xứng với thực, cùng ông xuất chinh chắc chắn bảo đảm. Nếu như thắng, công lao cuối cùng chia như vậy, ông đương nhiên cũng không gây chú ý phải không? Nếu không may nhãi con Tây Nhung ở nơi đó ăn ba ba, Hoàng thượng nhìn phân lượng của Trấn quốc Đại tướng quân cũng sẽ không trách phạt bọn họ, dù sao bọn họ đều là Đại tướng quân, đương nhiên có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Chỉ là ông làm sao cũng không nghĩ rõ ràng, câu "Mạnh mẽ không xuất binh, tính trước làm sau" là chỉ cái gì.
Mà Văn Chiêu nghe nói ý chỉ của Hoàng thượng như vậy, tâm trạng cũng an định chút.
Nàng biết tổ phụ sẽ khải hoàn trở về, công lao cuối cùng này chia có Trấn quốc Đại tướng quân kia một nửa, tổ phụ sẽ không đến mức công cao chấn chủ. Mà dưới tình huống có hai vị chủ soái, tổ phụ muốn hành sự lỗ mãng cũng sẽ nhận khuyên can của Trấn quốc Đại tướng quân.
Kiếp trước, sau khi tổ phụ chiến thắng, đề phòng dư nghiệt Tây Nhung làm loạn, còn ơ rlaij Tây Bắc một thời gian. Mà Hoàng thượng trong thời gian này khai đao với Quốc công phủ.
Ông ta sai người giả truyền tin tức đến Tây Bắc. nói ở trong phủ Vinh Quốc công phát hiện công văn tư thông với địch phản quốc, đã đem toàn bộ quý phủ áp giải đến đại lao chờ ngày xử trí.
Tổ phụ vừa nghe liền hai mắt như máu, ông ở trên sa trường vung mồ hôi tung máu, Hoàng đến tiểu nhân lại ở Kinh thành bắt thê nhi tôn bối của ông khai đao! Lúc này Đại tướng quân chủ soái liền chạy về Kinh thành.
Con đường ở thành trì dường như để ông khải hoàn trở về, mở rộng cửa thành nghênh đón ông. Tổ phụ phẫn nộ hoàn toàn không có lý trí, càng không nhận ra được dị thường. Nếu như Quốc công phủ thật sự bị mưu hại, ông có thể nhận được tin tức, những quan viên ở thành trì dọc đường này đương nhiên cũng sẽ bết, sao lại nhiệt tình nghênh đón ông?
Tổ phụ một đường chạy về Kinh thành, ở ngoại thành lập tức bị người của Trấn quốc Đại tướng quân chặn lại.
Tướng sĩ trấn giữ biên cương không có lệnh không được hồi Kinh, bằng không bị tội mưu nghịch luận xử.
Lần này ông không phải bị chụp mũ "Tư thống với địch phản quốc" mà là "Mưu nghịch".
Mệt cho Hoàng thượng còn giả vờ từ bi, chỉ hạ chỉ chém tổ phụ, những người còn lại của quý phủ bị lưu vong, không được bị liên lụy. Không ít bách tính còn cảm thấy đương kim thánh thượng là khoan dung độ lượng, đối với loạn thần tặc tử bậc này còn lưu lại tình cảm.
Nhưng mà, loạn thần tặc tử trong miệng bọn họ, chính là danh thần công tướng trước đây không lâu vì Hoa Hạ dẹp yên dịch tả ở Tây Bắc.
Đương nhiên cũng có người vì ông mà lên tiếng bất bình, nhưng bên dưới long uy hiển hách, nếu tùy tiện nói ra, không chừng cũng bị chụp mũ phản tặc.
Cả nước trên dưới, chỉ có Phó tướng của tổ phụ năm đó ở trong đó lấy huyết thư vì tổ phụ minh oan, cuối cùng cắn lưỡi tự sát. Huyết thư này từng chữ như châu ngọc, ra sức phê phán Hoàng thượng "Địch quốc diệt, mưu thần vong", một đời đế vương lại không thể tha thứ cho một công thần vì nước lập công lao hiển hách.
Những thứ này đều là Văn Chiêu thời điểm người trong cung nói chuyện nghe được, nhưng khiến nàng khó hiểu chính là, vì sao thời gian tổ phụ hành hình, lại đột nhiên có một đám người xông lên cướp pháp trường.
Khi đó nàng đang luyện tập đao pháp, Vân Thúy cách đó không xa là người làm sứ cùng ở cùng với nàng, đang cùng một cung nữ ở nơi khác tiến vào, nói qua chuyện phát sinh ở Kinh thành lúc trước.
"Ngày đó ta cùng phụ thân đúng lúc bán thức ăn ở chợ, vốn là không muốn thấy tình cảnh máu tanh, đã thấy xuất hiện chừng mười mấy người trong đám bách tính vọt lên, ý đồ cứu tặc tử, may mà đao phủ này tay mắt lanh lẹ, đã chém xong tặc tử này...."
Văn Chiêu tay run lên, liền cắt trúng ngón tay, máu chảy ra. Người nói chuyện bên kia nghe thấy động tĩnh nhìn về phía bên này.
Vân Thúy lấy khăn lau cho nàng, trong đầu Văn Chiêu quanh quẩn từ "Tặc tử" vừa rồi của Vân Thúy, cười nhạt rút tay: "Không sao."
Sắc mặt nàng như thường, nhưng trong lòng đã đau đến không còn cảm giác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận