Tổ phụ rất nhanh sẽ khởi hành, ông cưới trên chiến mã, khôi giáp trên người bóng loáng, tóc bạc hai bên chải đến cẩn thận tỉ mỉ.
Văn Chiêu đứng bên cạnh Tần thị. Nghĩ thầm, đây chính là tổ phụ của nàng, chinh chiến một đời, cuối cùng lại bị xem là nghịch tặc mà xử tử.
Có điều kiếp này sẽ không có kết cục như vậy, bởi vì Văn Chiêu nhìn ra được tổ phụ đã để thiên văn này trong lòng. Ngoại trừ có thêm Trấn quốc Đại tướng quân cùng xuất chinh, thái độ của tổ phụ đối với chuyện Đại ca không xuất chinh cũng rất khác nhau.
Kiếp trước Đại ca vốn là muốn cùng tổ phụ xuất chinh, nhưng Đại tẩu vào lúc này cũng chẩn ra được hỉ mạch, Đại ca nghĩ nếu mình xuất chinh chính là một hai năm, Đại tẩu liền phải một mình mang thai, hài tử sinh ra cũng không nhìn thấy thân phụ, nhưng một bên là quốc gia đại sự. Thời điểm đang xoắn xuýt khó xử, Đại bá mẫu đã một câu khiến hắn thông suốt.
"Nếu con không đi xuất chinh, tổ phụ con phái một người khác thay thế vị trí của con, vậy thì có cái gì khác nhau? Nhưng con có thể ở lại bên cạnh Thu Tang, ôm hài tử vừa mới sinh ra, đặt tên, vậy coi như rất khác nhau rồi."
Tuy rằng tổ phụ và Đại bá không tán thành lời này, nhưng Đại ca lại quyết định ở lại. Vì thế, tổ phụ đầu tiên là nổi giận, sau đó lại lời lẽ vô tình, nói hắn không ôm chí lớn, là ánh mắt yến tước thiển cận.
Nhưng Đại ca vẫn kiên quyết ở lại cùng Đại tẩu, tổ phụ lại không nói gì, còn tán thành gật đầu. Nhìn dáng vẻ như là lo lắng chuyến này hung hiểm, gây họa tới Đại ca.
Tổ phụ từ trước đến giờ không phải người nói nhiều, lúc ly biệt cũng chỉ đưa lưng về phía mọi người mà vung tay lên. Dù cho trong lòng ông rõ ràng, lần từ biệt này, lần gặp lại tiếp theo đã không còn là Thừa Bình năm thứ 12 nữa.
Ngày đó, Văn Chiêu cùng mẫu thân và Đại tẩu đi Vân Tưởng các xem y phục. Lúc chưa đi ra ngoài, nhìn thấy phố xá náo nhiệt lại có chút hoài niệm. Những bách tính này là chính bọn họ bảo vệ mà sống qua ngày, đối với những chuyện trong triều bất quá chỉ là câu chuyện lúc rỗi rãi, bởi vậy bọn họ so với những quyền quý nhân gia càng ung dung hơn nhiều.
Đại tẩu có tin vui liền muốn mua y phục đơn giản rộng rãi hơn chút, nhưng y phục như vậy đa số lại không đẹp, bởi vậy Tần thị ở bên cạnh cẩn thận nghiêm túc giúp nàng tham khảo.
Văn Chiêu không có mục đích đi lại lung tung trong cửa hàng, bây giờ treo bán chính là áo xuân, từng kiện y phục như là được thêu mùa xuân. Lần trước đến đây, nơi này vẫn còn là váy hè khinh bạc. Mà vào lúc ấy, tất cả mọi người giống như là vui vẻ hơn so với hiện tại.
Lục Nhiên ở bên trong nhìn cô nương hơi ngẩng đầu kia. Nàng đang xem áo xuân treo bên trên, trong mắt lại có hoài niệm không thể nói rõ. Cổ của nàng thon dài, bên ngoài là ánh sáng mềm mại.
Người bên ngoài không nhìn thấy nơi này, ánh mắt Lục Nhiên không chút kiêng kỵ.
Mà Văn Chiêu của hắn từ trước đến giờ nhạy cảm, lập tức như phát hiện ra cái gì, tầm mắt quét một vòng về phía bê này, sau đó thu hồi.
Chính là lúc vô tình lướt qua, tim của hắn lại sống dậy mà nhảy lên.
"Chiêu Chiêu à, cũng không biết Tam ca của con ở bên ngoài có thể tự mua cho mình xiêm y hay không." Tầm mắt Tần thị chuyển một cái liền thấy áo bào của nam tử, không khỏi nghĩ đến Văn Dập ở bên ngoài xa nghìn dặm.
Văn Chiêu nhìn trường bào màu xanh nhạt này, trong lòng nghĩ đến Tam ca mặc y phục này nhất định rất đẹp.
"Mẫu thân cứ yên tâm đi, Tam ca cũng không phải tiểu hài tử, đương nhiên sẽ chăm sóc tốt chính mình." Nói đến đây, Văn Chiêu đột nhiên nhớ đến, năm nàng cập kê Tam ca cũng phải thăng quan rồi...... Huynh ấy nói thời điểm nàng cập kê nhất định sẽ về, nhưng nếu không có ý chỉ điều huynh ấy hồi Kinh, huynh ấy cũng chỉ có thể lặng lẽ quay về, sau đó mau chóng đi. Như vậy quan lễ của huynh ấy thì sao đây? Quan lễ là phải làm náo nhiệt, lặng lẽ quay về cũng không được. Trong cuộc đời một nam tử số ngày trọng đại không nhiều, Tam ca muốn một mình trải qua sao?
Văn Chiêu trong lòng ngưng đọng, nàng đột nhiên rất muốn đến chỗ của Tam ca.
Lục Nhiên nhìn trong mắt Văn Chiêu đầy nhớ nhung đau khổ, trong lòng cũng bắt đầu đau. Nàng đến khi nào mới có thể đối xử với hắn như trân trọng Văn Dập đây?
Từ Vân Tưởng các đi ra, bọn họ liền đi tửu lâu dùng bữa. Trên đường đến nhã gian ở lầu hai, có bàn khách đang cười nói việc hôn sự ủa Hoài An bá cùng Uy Viễn hầu phủ đã định rồi.
"Chà chà, cũng coi như là thời gian này có một việc vui rồi...."
"Còn không phải sao, mấy ngày gần đây động tĩnh bên trên thật là lớn."
Tên còn lại dùng tay ra hiệu im lặng: "Có một số việc, ít nói thì tốt hơn..."
Âm thanh phía sau càng thêm mơ hồ, mấy người Văn Chiêu cũng đi đến nhã gian.
Nhã gian này cách phòng sát vách chỉ một bức mành, bởi vậy tiếng nói chuyện hơi lớn sẽ nghe được. Bên kia dường như là một bàn nam tử, thời điểm rượu say tai nóng liền bắt đầu nói lời thô tục.
"Nếu ta nói, Vũ cơ này, xinh đẹp nhất vẫn là của nhà Lục Thị lang. Trước đó vài ngày, hắn không phải được thăng quan sao, mấy người Hộ bộ chúng ta liền nháo muốn đi đến phủ hắn uống rượu, chúng ta nói muốn đến chung vui, hắn liền gọi những Vũ cơ kia ra...."
"Chà chà chà, người nào cũng như rắn nước, eo nhỏ lắc lư, như dùng sức dán lên người chúng ta, cực kỳ câu người. Quan trọng là các nàng còn rất biết uống rượu!" Nói đến "Biết uống rượu", quan viên này khà khà cười lên!
Mấy người khác cũng "Ngươi hiểu ta hiểu" mà cười theo, vừa hưng phấn lại hâm mộ: "Lục đại nhân thực sự là diễm phúc không cạn!"
"Vậy cũng không phải, ngươi cũng chưa nhìn thấy người khác thăng quan rất nhanh. Vì vậy nếu muốn sung sướng, vẫn phải thêm sức lực."
Tần thị nhìn sắc mặt Văn Chiêu chìm xuống, tức giận nói: "Đây là những người nào, nói những lời thô tục như vậy!" Mà nơi này ngoại trừ hai phu nhân, còn có một người chưa xuất giá, cũng khó trách Văn Chiêu nghe xong mà đen mặt.
"Nếu không thì chúng ta nói với Tiểu nhị một tiếng, chúng ta đổi chỗ khác?" Thẩm Thu Tang cũng có chút lúng túng. Văn Đạp từ trước đến giờ giữ mình trong sạch, cho nên nàng cũng chưa gặp những trò vui yêu diễm kia, chỉ là nghe tiếng cười của bọn họ cảm thấy có chút bối rối.
Lúc này sắc mặt của Văn Chiêu đã như thường, tiếng ho liên hồi. Mấy người bên kia nghe thấy có tiếng ho của nữ tử trong trẻo, tiếng cười bỗng dưng dừng lại, lúc trò chuyện cũng không nói những lời khó nghe nữa.
Chỉ là trong đầu Văn Chiêu vẫn bị một lớp lưới đen bao phủ, không được rõ ràng.
Nàng đứng trên lập trường của Khương phủ, quyết định đoạn tuyệt lui tới với Lục Nhiên, nhưng bây giờ nghe những lời liên quan đến "Phong lưu dật sự" của hắn vẫn cảm thấy khó chịu.....
Thời điểm hắn nói không đụng vào những mỹ nhân kia, câu "Thích Chiêu Chiêu nhất, cũng chỉ thích Chiêu Chiêu" nàng vẫn chưa quên. Có điều thời gian ngắn như vậy đã cảnh còn người mất.
Đêm đó bóng đêm kéo dài.
Mưa xuân không thoải mái như mùa hè, Văn Chiêu có chút hoài niệm mưa mùa hè năm ngoái, "Lách tách lách tách", dùng lực rất lớn mà rơi xuống đất, trên mái hiên, cũng rơi vào lòng, một hồi lại một hồi.
"Meo~"
Văn Chiêu đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu. Chẳng lẽ Họa Cúc chưa ôm Bánh Bao về phòng sao? Bên ngoài còn mưa nữa.
Xòe ô, Văn Chiêu bước ra sân trước, nhưng không thấy Bánh Bao. Chỉ có tiếng nước mưa tinh tế rơi trên ô giấy dầu.
"Meo~" Bánh Bao lại kêu một tiếng, Văn Chiêu theo hướng của tiếng kêu mà tìm kiếm.
Nàng càng không phát hiện, mái hiên của mình đã bị chim yến làm tổ, Bánh Bao lúc này đang ngồi xổm trong tổ, cũng không biết có giẫm cho những trứng chim này nát bét hay không.
Cái tổ này dường như không chịu nổi trọng lượng của Bánh Bao, có một ít mảnh vụn rơi xuống.
"Bánh Bao, mau xuống đây." Văn Chiêu thu ô lại, đứng dưới mái hiên, gọi Bánh Bao.
AI biết Bánh Bao nhìn nàng một cái, sau đó liền nhảy lên trên nóc nhà, ngồi xổm trên chóp mái từ trên cao mà nhìn xuống nàng, toàn thân trắng như tuyết khiến nó như một đóa hoa cao lĩnh.
Tích tụ trong lòng Văn Chiêu không có chỗ phát tiết, liền mượn tâm chơi đùa, giẫm trên cành cây khô một cái liền lên được nóc nhà.
Bánh Bao rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng nàng. Hóa ra khoảng cách giữa người và mèo cũng cần dùng thực lực để chinh phục.
"Thế nào? So với công phu của ngươi thì thế nào?"
Bánh Bao nghiêng đầu nhìn nàng, đỉnh đầu trắng của nó bị ướt đến xẹp xuống. Nó cảm thấy có chút không thoải mái, liền không hề nhìn Văn Chiêu, tung người một cái liền biến mất trong bóng tối.
Văn Chiêu cảm giác mình thực sự điên rồ, lại cùng một con mèo nói chuyện.
Còn đang trời mưa ban đêm như vậy leo lên nóc nhà.
Nhưng mà.... Tại sao nàng cảm thấy thoải mái như vậy?
Một nụ cười trên khóe miệng, Văn Chiêu chậm rãi nằm xuống.
Bởi vì trời đang mưa, sau khi mặt trăng bị mây đen che khuất, bóng tối đêm nay có chút tối. Nhưng những hạt mưa bụi kia như chứa đựng ánh sáng yếu ớt, khiến nàng có thể thấy rõ chút, một giọt lại một giọt như một chiếc kim bạc đâm xuống, cũng không khiến người khác cảm thấy đau đớn. Chỉ là dần dần, mắt của nàng đã bị nước mưa xối đến chỉ có thể hé ra một cái khe nhỏ, xuyên qua mi mắt là một bầu trời hỗn độn.
Văn Chiêu thả lỏng, nhắm mắt lại, mưa bụi từng chút từng chút thấm ướt nàng, khiến nàng như dán trên nóc nhà.
Nàng rốt cục cũng có thể yên tĩnh chốc lát.
Đang lúc yên tĩnh như vậy, cảm giác của nàng dường như trở nên nhạy cảm hơn. Cũng bởi vì phần nhạy cảm này, nàng nghe thấy có tiếng gió nhẹ bên cạnh.
Văn Chiêu mở mắt ra nhìn hắn: "Chàng tới làm gì?"
Lục Nhiên đang bên cạnh nàng, dáng vẻ bắt chước nằm xuống, nhắm mắt nói: "Bên cạnh nàng."
"Nàng nên lấy lại cái hộp kia đi."
Người bên cạnh nhẹ nhàng, không phải nhiều lời nữa.
Văn Chiêu ngồi dậy, hơi nhíu mày nhìn hắn. Hôm nay hắn vậy mà lại mặc áo khoác trắng như tuyết, trong đêm tối tản ra ánh sáng nhu hòa. Cực kỳ hiếm thấy hắn mặc áo bào trắng, nhưng bây giờ, hắn đang nhắm mắt, tùy ý nằm đó, xiêm y đã có chút bẩn, sợi tóc cũng ngổn ngàng, nhưng có vẻ đẹp không nói ra được.
"Chàng ngày mai còn phải vào triều, vẫn là về sớm đi."
Ngữ khí Văn Chiêu lành lạnh, nhưng khóe miệng của Lục Nhiên lại nhếch lên: "Là lo lắng ta cảm lạnh?"
Rõ ràng cũng đã trả cái hộp có hắn, hắn vẫn còn ở đây không rõ ràng, lời nói cũng đều là ý tứ ám muội phong lưu. Văn Chiêu nhớ tới lời nói thô tục lúc ban ngày, nhìn màu trời tối lờ mờ, vẻ mặt càng lạnh hơn: "Lục đại nhân, mời về."
Nửa ngày không có câu trả lời, Văn Chiêu nghiêng đầu nhìn, nhưng đột nhiên bị hắn kéo vào lòng.
Trời đất quay cuồng, nàng liền bị hắn đặt bên dưới, nước mưa không dứt đều bị hắn cản lại.
Đã không có nước mưa, Văn Chiêu có thể mở to mắt nhìn hắn, nhưng Lục Nhiên lại che mắt nàng, Văn Chiêu lập tức cảm nhận được trên mặt có vô số mềm mại chạm vào, hắn dường như muốn hôn tất cả nước mưa trên mặt nàng.
Văn Chiêu sửng sốt trong nháy mắt mới phản ứng lại được, kêu lên: "Thả ra! Họ Lục! Yêu râu xanh!"
"Nàng nếu muốn đánh thức nha hoàn thì có thể kêu lớn tiếng một chút." Âm thanh trên đỉnh đầu chầm chậm, lại khiến Văn Chiêu không còn lên tiếng, chỉ là vẫn không đẩy được hắn.
"Đừng làm loạn.... để ta ô một lúc...." Ngữ khí Lục Nhiên đột nhiên có chút uể oải, Văn Chiêu nghe được trong lòng khựng lại, động tác đẩy ra cũng ngừng lại.
Lục Nhiên cảm giác được Văn Chiêu không đẩy hắn, liền chôn đầu vào cổ nàng, gần như phóng túng hô hấp bên trong mùi hương trong veo chỉ thuộc về riêng nàng.
Không còn hắn che chắn, nước mưa lại một lần nữa rơi trên mặt nàng, Văn Chiêu chớp đôi mi đã bị thấm ướt, cũng phóng túng cùng với hắn.
Chỉ đêm nay, cái gì cũng không nghĩ. Hắn chỉ là nam tử nàng thích mà thôi, không phải Trung thư Thị lang quyền thế, không phải phái bảo hoàng, hắn chỉ có một tên gọi, Lục Nhiên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận