Lục Nhiên vùi vào cổ nàng nửa ngày không có động tĩnh, tóc của hắn ở trước mắt Văn Chiêu, bị nước mưa thấm ướt dính sát lên áo bào trắng như tuyết, nhìn như là mực vẩy trên giấy. Văn Chiêu như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay đặt lên tóc hắn.
Dường như một động tác nhẹ nhàng như vậy đã khiến hắn tỉnh lại, Lục Nhiên hơi đứng thẳng nhìn nàng: "Đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh."
Văn Chiêu nhớ đến nha hoàn của nàng, nàng nửa đêm khiến cả người ướt đẫm như vậy, thế nào cũng nói không rõ, còn muốn đánh thức Phù Diêu các nàng nấu nước, động tĩnh này cũng quá lớn....
Đang lúc do dự, Lục Nhiên nhân tiện nói: "Vậy ta mang nàng ra ngoài." Vừa dứt lời thân thể Văn Chiêu liền bay lên.
"Thả ta xuống, ta thay y phục là được rồi."
"Này chàng đi đâu vậy?"
Không được hắn đáp lại, Văn Chiêu không thể làm gì khác hơn là ôm sát cổ hắn, lại nhìn thấy khóe miệng hắn có nụ cười ung dung thích ý.
Văn chiêu vốn cho rằng hắn muốn mang nàng về Lục phủ tắm rửa, trong lòng còn có chút chống cự, lại không nghĩ đến hắn lại mang nàng tiến vào Phi Lai lâu. Lúc này Phi Lai đã đóng cửa, chỉ có gian phòng của chưởng quỹ có một ngọn đèn nhỏ, từ trong cửa sổ lộ ra ánh sáng mờ nhạt. Cơn ác mộng của kiếp trước, lúc này là một phái nhu hòa yên ắng.
Lục Nhiên thả Văn Chiêu xuống, vươn mình nhẹ liền đi qua cửa sổ, không có bất kỳ tiếng động gì. Văn Chiêu trong lòng có chút sốt sắng, cũng không biết người này có phải ra vào Khương phủ quen rồi, bây giờ ở bên ngoài lại làm điệu bộ như vậy.
Cửa lớn của Phi Lai lâu khẽ mở, Lục Nhiên kéo Văn Chiêu vào trong, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí ngược lại thật sự như làm kẻ trộm.
Văn Chiêu kéo hắn lắc đầu liên tục. Dù cho trên người nàng ướt đẫm, nhưng nàng không muốn không lên tiếng chào hỏi mà lén lút đi vào như vậy.
Lục Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười, hướng về bốn phía nói: "Đi ra đi, dẫn nàng đi tắm."
Âm thanh cũng không lớn, nhưng trong lúc yên tĩnh như vậy lại đặc biệt rõ ràng. Văn Chiêu sững sờ, chỉ thấy xung quanh có người bước ra, mặc y phục bình thường, đều là y phục của tôi tớ.
Có hai nữ tử đi đến bên cạnh nàng, làm dáng vẻ "Xin mời", rồi đi trước dẫn đường. Văn Chiêu tinh tế quan sát, hai người này tuy là nữ tử, nhưng điệu bộ lại là nhi nữ giang hồ, vừa rồi cũng không phúc thân như nữ tử bình thường, mà bước tiến trầm ổn, vừa nhìn liền biết chính là người lão luyện.
Lần này Văn Chiêu còn có điều gì không hiểu? Phi Lai lâu này rõ ràng chính là sản nghiệp của Lục Nhiên! Những hạ nhân này cũng đều có công phu.
Không nghĩ tới, nơi ác mộng kiếp trước bắt đầu, chính là địa bàn của hắn. Như vậy trận hỏa hoạn không chỉ phá hủy dung mạo của nàng, còn phá hủy cả một cứ điểm của hắn.
Văn Chiêu được dẫn đến lầu hai, càng ngày càng đến gần gian phòng hỏa hoạn hừng hực lúc trước, thân thể Văn Chiêu càng không thể khống chế mà run rẩy. Nỗ lực đè xuống hồi ức đáng sợ, Văn Chiêu theo tỳ nữ tiến vào một nhã gian.
Nhã gian này so với chỗ ăn cơm bình thường cũng không quá khác nhau, còn đang nghi hoặc, liền thấy một tỳ nữ nhẹ nhàng xoay tròn lọ hoa trong góc, liền nghe được tiếng đá ma sát nhẹ. Phía sau bức tường ban đầu lại có một thế giới cách biệt!
Bên trong có giường, bàn trà, đầy đủ mọi thứ, dù cho ở lâu dài cũng thoải mái. Đứng trong gian phòng kín, tiếng động nhỏ bên ngoài đều nghe được, Văn Chiêu đột nhiên hiểu rõ tác dụng của gian phòng này.
Nếu như người bên ngoài dùng cơm đang thương nghị cơ mật, có người trốn trong gian phòng kín nghe trộm, liền có thể nghe rõ ràng việc bọn họ thương nghị! Mà người tới Phi Lai lâu dùng cơm đều là không giàu sang thì cũng cao quý, cũng không biết Lục Nhiên dựa vào Phi Lai lâu đã nghe được bao nhiêu chuyện tình bên ngoài!
Nhưng làm Văn Chiêu kinh ngạc nhất không phải thế lực hay thủ đoạn của Lục Nhiên, người kiếp trước có thể tuổi trẻ như vậy có quyền thế làm khuynh đảo triều chính, dù sao cũng sẽ không đơn giản. Khiến nàng trong lòng rung động chính là, chuyện cơ mật như vậy Lục Nhiên lại bệ vệ phơi ra trước mặt nàng.
Phải biết, nàng chỉ cần thoáng tiết lộ ra ngoài, với Lục Nhiên mà nói là tổn thất rất lớn.
Nhưng hắn lại đem lợi khí như vậy đặt vào tay nàng.
Văn Chiêu trừng mắt nhìn, nhịp tim đập loạn mà đứng tại chỗ. Mà lúc này, nước nóng đã được đưa tới.
Nàng có quá nhiều điều muốn hỏi hắn, liền qua loa tắm xong, thay y phục tỳ nữ đưa tới. Y phục bên trong cùng kiểu với cái lúc trước của nàng, Lục Nhiên đúng là chu đáo. Cũng.... Quan sát rất cẩn thận....
Văn Chiêu từ trong phòng đi ra, tìm kiếm bóng người của Lục Nhiên khắp nơi, một tỳ nữ thấy vậy nói: "Chủ tử đang ở trong phòng tắm rửa."
"Làm phiền dẫn ta đến đó." Câu nói vừa mới thốt lên Văn Chiêu liền cảm thấy không thích hợp, sửa lại nói: "Thôi, đợi hắn tắm xong thông báo một tiếng là được, đa tạ."
Nàng đã tắm xong tên kia vẫn còn tắm. Văn Chiêu yên lặng nhổ nước bọt một hồi liền quay người trở về phòng.
Một lát sau Lục Nhiên đến tìm nàng, hắn bây giờ đương nhiên là y phục khô ráo, nhưng lại không khác với cái trước đó chút nào, Văn Chiêu nghĩ đến hôm nay hắn mặc chính là bạch y ngày thường cực ít khi mặc, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lục Nhiên kéo nàng ngồi xuống, giơ tay rót chén trà cho nàng: "Có gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Văn Chiêu thoáng ngồi thẳng, giương mắt nhìn hắn: "Bất luận hỏi cái gì cũng đồng ý nói sao?"
Lục Nhiên gật đầu, cười khẽ: "Ừ, cái gì cũng đồng ý nói."
"Chàng hôm nay vì sao lại mặc bạch y?" Văn Chiêu quyết định hỏi từ chỗ nhỏ trước, tiến lên dần dần, cuối cùng hỏi điều nàng muốn hỏi nhất.
"Thừa tướng đang giám sát ta." Câu nói này như là hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại khiến Văn Chiêu trợn to mắt: "Chính vì ngày thường không hay mặc áo bào trắng, bởi vậy những người theo dõi ta kia cũng không quen. Thời điểm ban ngày, ta mặc bạch y ra ngoài, đến đây, lập tức đổi với một người dịch dung mặc bạch y, giả làm ta hồi phủ, dù cho tư thái có sự khác biệt, nhưng vì không hay mặc bạch y nên những người kia không dễ phát hiện. Bọn họ chỉ có thể tưởng là một thân bạch y này khiến bọn họ cảm thấy không quen thôi."
Văn Chiêu biết tâm tư Lục Nhiên cẩn thận, lại không nghĩ đến hắn lại dựa vào chi tiết này để lấy giả đánh tráo, che giấu tai mắt của Tiết tướng. Mà kỳ nhân dị sĩ dịch dung đều có thể tìm được, có điều kiếp trước Văn Chiêu cũng đã đến nơi dịch dung này, chẳng qua chỉ là mô phỏng theo da người mà thôi, chỉ là chế luyện khá là không dễ, bởi vậy người có tay nghề cực ít.
Nói tới dịch dung, Văn Chiêu lại một lần nữa nhớ đến ân nhân. Cũng không biết.... Ân nhân hiện tại đang ở nơi nào, hắn bắt đầu báo thù rồi sao.....
Có điều chỉ hoảng hốt đôi chút, Văn Chiêu liền phục hồi tinh thần: "Chàng không phải là học trò mà lão đắc ý nhất sao? Lão vẫn chưa yên tâm về chàng sao?"
Mà tính tình Tiết tướng thẳng thắn quang minh như vậy, lại sắp xếp tai mắt bên người Lục Nhiên....
Lục Nhiên nâng chung trà lên thổi thổi, khói trắng bay trước mặt hắn, mơ mơ hồ hồ.
"Nàng đã nghĩ sai về Tiết tướng. Lão ta thật ra là con cáo già, đối với ai cũng sẽ không yên tâm. Bên cạnh ta vẫn luôn có người của lão, chỉ là từ sau khi hắn chọn phe, người giám sát bên cạnh ta càng ngày càng nhiều, có lẽ bởi vì tình hình căng thẳng đã khiến hắn cảnh giác, có điều việc này cũng vừa vặn nói rõ rằng lão đặt ta ở vị trí quan trọng." Dứt lời Lục Nhiên còn cười cợt, không hề hay biết hoàn cảnh như vậy sẽ nguy hiểm cỡ nào, một khi không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục.
Văn Chiêu càng nghe càng cảm thấy không đúng: "Chàng là người của Thừa tướng...." Nàng do dự nói chầm chậm, bởi vì đây là vấn đề nàng quan tâm nhất, cũng là vấn đề quan trọng nhạy cảm nhất. Văn Chiêu chăm chú nhìn hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra sự chống cự. Nếu như hắn không muốn trả lời, hoặc đáp án không phải như nàng muốn, nàng liền từ bỏ việc truy hỏi.
Dù sao vấn đề này.....
"Ta không phải là người của lão." Lục Nhiên đem cốc trà trong tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, thản nhiên nhìn thẳng Văn Chiêu.
Trong lòng Văn Chiêu nảy lên một cái, hắn lại trả lời dứt khoát như vậy!
Chính là thời điểm tâm trạng chấn động, đã thấy Lục Nhiên đứng dậy bước đến, nhẹ nhàng ấn lên hai vai nàng, kề gần tai nàng nói: "Ta không phải là phái bảo hoàng. Lần này nàng còn không cần ta không?" Nói xong lời cuối Văn Chiêu còn nghe được chút ý tứ oan ức.
Văn Chiêu cảm thấy bên tai hơi ngứa, thoáng nghiêng đầu: "Thế nhưng ở bên ngoài chàng vẫn là người của lão...." Nói thì nói thế, nhưng trong lòng nàng lại lập tức như trời quang mây tạnh.
Nàng không cần phải đối lập với hắn, thật tốt.
Tóc dài của Văn Chiêu xõa sau lưng, Lục Nhiên ngửi thấy mùi hương trên tóc nàng, sương mù trong lòng cũng tan hết, an bình thỏa mãn. Nhẹ nhàng cầm lấy, Lục Nhiên mở miệng: "Tình hình sáng tỏ chúng ta liền thành thân, được không?"
Hăn ở sau lưng nàng, hai người một đứng một ngồi, ánh nến vàng ấm áp chiếu bóng của bọn họ lên vách tường, trên mặt Văn Chiêu hiện lên một áng mây hồng, quay đầu không đáp: "Chờ tình hình sáng tỏ, ta cũng thành gái lỡ thì rồi."
Lục Nhiên nhìn đỉnh đầu nàng, tâm trạng kỳ quái, cảm thấy lần mây đen này đến khi nào mới có thể tan hết đây. Tùy rằng.... trực giác của nàng có thể đúng.
"Sẽ không quá lâu." Tuy là động viên nàng như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không chắc, dù sap tình hình bây giờ quá mức phức tạp.
Phái bảo hoàng quá lớn mạnh, bản thân Hoàng thượng thế lực hùng hồn, sâu không lường được. Sau đó còn có Tiết tướng như một con rắn lớn núp ở chỗ tối tùy thời hành động. Mà ngày cung yến ấy Hoàng thượng nói với Quảng An vương cùng Thế tử cũng khiến hắn nhiều lần suy đoán.
Thái tử ở thế yếu, bây giờ càng ngày càng mơ hồ rồi....
Mắt thấy hai người rơi vào trầm mặc, Lục Nhiên mở miệng lên tiếng: "Ta mang nàng đi xem mệt đạo của ta."
Mọi thứ hôm nay hắn cho nàng nhìn đều là cơ mật, hắn lại không hề để ý, thậm chí như có chút cưng sủng, muốn cho nàng thấy kiệt tác của hắn.
Lối vào mật đạo ở ngay trong hầm rượu, Lục Nhiên mang theo đèn, gõ gõ lên vách đá, liền thấy vách đá động một cái, dùng lực đẩy liền thấy một con đường tối đen.
"Thật là tối." Văn Chiêu nhìn màu đen dày đặc, đáy lòng sinh ra chút bất an.
Lục Nhiên nắm chặt tay nàng nói: "Hôm nay không vào cũng được. Chỉ là muốn nói cho nàng biết, chờ mật đạo này xây xong, sẽ liên thông thư phòng của ta với Phi Lai lâu, đến lúc đó ta ra ngoài làm việc sẽ không phải lén lút như vậy nữa."
"Sẽ không bị những tai mắt kia nghe được động tĩnh sao?"
Lục Nhiên nói: "Bây giờ còn chưa xây đến phủ của ta, đến lúc đó đại để phải mời gánh hát vào phủ náo nhiệt một chút rồi."
Văn Chiêu gật đầu, như vậy mới có thể che đi tiếng động khỏi tai mắt. Tựa như nhớ ra cái gì đó, Văn Chiêu cười hát: "Gánh hát cũng không cần phải mời, những Vũ cơ kia ở chỗ chàng là đủ rồi, hàng đêm sênh ca, buổi tối cũng có thể xây mật đạo."
Lục Nhiên bất đắc dĩ nhìn nàng: "Sao lại nhắc đến bọn họ?"
Văn Chiêu vốn là ngữ khí trêu tức, càng nói càng nghiến răng nghiến lợi: "Ta nghe người ta nói, Lục đại nhân diễm phúc không cạn, ngay cả những mỹ nhân uống rượu cũng là cao thủ đấy."
Ghen chính là ý tứ để ý đến hắn. Lục Nhiên cười đến sung sướng, hai người một tối sầm mặt một cười vui vẻ, so sánh rõ ràng.
"Chờ thời cơ đến, ta liền có thể đuổi bọn họ ra ngoài."
Thời cơ này là gì không cần nói cũng biết, nhưng kiếp trước Văn Chiêu lại chờ đến lúc sắp chết.
Hy vọng kiếp này, nàng có thể khiến thời cơ này đến sớm một chút. Làm sao để sớm đây?
Trong lòng Văn Chiêu nóng lên, nhớ đến ngày ba tháng ba kiếp trước, chính là ngày đại hỏa ở Phi Lai lâu phá hủy dung mạo của nàng. Mà kiếp này ngày ấy sắp đến, trận đại hỏa này có lẽ sẽ không có, nhưng người nàng muốn tìm lại vô cùng có khả năng ở nơi đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận