Khi đó nàng là Thái tử phi được chọn, bị người khác lấy tờ giấy cùng ngọc bội mật ước của Thái tử ra ngoài phủ. Nàng đối với Thái tử không có cảm tình gì, nhưng bị vướng bởi thân phận của hắn, lại không thể không đến.
Ngược lại sau này sẽ là thê tử của hắn, gặp mặt một lần đương nhiên cũng không sao.
Đến Phi Lai lâu nhưng mãi không đợi được người, mà bên trong góc có vài thùng rượu lớn, hương rượu trong phòng nồng nặc khiến nàng cảm thấy bất thường, đang muốn đi ra ngoài, đã thấy cửa bị khóa cứng ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau thì ngọn lửa bốc lên, lúc lửa lan tới thùng rượu thì thế lửa mạnh lên, phát ra tiếng nổi "Ầm ầm".
Văn Chiêu tìm kiếm lối thoát xung quanh, chỉ thấy bên trong nhã gian này chỉ có một cửa sổ có thể đi ra bên ngoài, chỉ là lúc này giấy trên cửa sổ đã bị lửa thiêu sạch sẽ, trên song cửa cũng bị bao lấy một tầng lửa.
Đại hỏa chỗ cửa sổ hừng hực khiến người chùn bước, mà sau khi nhảy ra ngoài còn ngã mạnh trên đường, không chết cũng lột da.
Nhưng đến cùng xem như là một con đường sống.
Bốn phía càng ngày càng nóng rực, ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ. Nhưng nàng vô luận như thế nào cũng phải đi ra ngoài! Trong lòng nàng có một giọng nói, nói cho nàng biết sống sót so với cái gì cũng quan trọng hơn, sống sót mới không có lỗi với mẫu thân, nếu nàng cứ như vậy chết đi, mẫu thân ở dưới cửu tuyền cũng không nguyện thấy nàng!
Văn Chiêu tích góp khí lực lên chân đá về phía cửa sổ, ánh lửa trong nháy mắt vây lấy nàng, ngọn lửa leo lên người nàng, thiêu đốt khiến nàng trong nháy mắt tựa như mất đi cảm giác đau đớn. Nhưng nàng lại cảm giác dường như có người đến gần nàng, còn giúp nàng dập đi ngọn lửa trên người....
Văn Chiêu trên mặt đau đến ray rứt, nhưng mơ mơ màng màng nhìn thấy cách đó không xa có người đứng thẳng, trên mặt hiện ra ánh bạc, mà người tốt trên đỉnh đầu nàng tựa như thở dài một tiếng "Đáng tiếc....."
Có điều trong nháy mắt, nàng liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Mà sau khi được ân nhân cứu, nàng lại càng khẳng định lúc đại hỏa hôm ấy, ân nhân đã xuất hiện ở Phi Lai lâu. Cũng không biết là đúng dịp đi ngang qua, hay là vẫn ở trong lầu, sau khi bén lửa mới ra ngoài.
Bất kể là loại nào, ngày 3 tháng 3 năm nay, tại Phi Lai lâu có thể nhìn thấy ân nhân.
Tuy rằng kiếp này nàng cùng ân nhân còn chưa quen biết, nhưng nàng lại có trí nhớ của kiếp trước, biết khi nào có thể tranh thủ cùng ân nhân hợp tác lần thứ hai. Dù sao coi như làm lại một kiếp, thâm cừu đại hận của ân nhân với Hoàng thượng lại không thay đổi.
Lễ cầu mát ngày hôm đó, Khương Nhị gia cùng Khương Văn Ngọc được gọi vào trong cung.
Hoàng thượng khi còn trẻ cũng có sở trường thi phú văn chương, sau khi đăng cơ vẫn thích nhã nhặn, bởi vậy Hoàng thượng bổ nhiệm người làm quan cũng thiên vị những người tài hoa xuất chúng. Ngày hôm đó lão liền làm một Lưu Thương yến ở trong cung, mời nhiều văn nhân mặc khách* trong thiên hạ, văn thần trong triều đương nhiên cũng ở trong hàng ngũ này. (*: văn nhân trong giới văn chương).
Văn Chiêu sáng sớm cũng liền tắm rửa, nước nóng để tắm bỏ thêm phong lan, nhuộm một thân mùi thơm.
Kiếp trước hôn kỳ của nàng sắp đến, bởi vậy không cùng bọn Thính Lan đi ra ngoài đạp thanh. Kiếp này không giống, hôn sự của nàng vẫn chưa định ra, có thể giống như nữ tử khuê phòng bình thường, tóc mây búi cao, thân hương bội lan, đi bên bờ Loan Hà thưởng thức xuân đạp thanh.
Tần thị cũng muốn dẫn nàng đi ra ngoài, kết bạn với nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi. Nàng đã mười bốn, có thể nhìn mặt nhân gia rồi, Tần thị không giống với chủ mẫu bình thường, so với môn đăng hộ đối, bà dường như càng hy vọng Văn Chiêu gả cho người nàng thích. Dù sao lấy tiền tài thế lực của Quốc công phủ, thừa sức để nàng không lo áo cơm, bởi vây thiếu duy nhất chính là gặp được một người tri kỷ.
Lễ cầu mát cả trai lẫn gái đều muốn buông thả cởi mở hơn so với ngày thường, cảnh "Xuân" bên bờ sông Loan Hà hòa thuận vui vẻ, nam nữ hai bên bờ cách nước sông nhìn nhau, duyên gặp mặt còn có thể đối thơ hòa khúc.
Tần thị cười nói: "Ta già rồi, Chiêu Chiêu con mang theo mấy muội muội đi đi, đến bờ sông cẩn thận một chút."
Từ sau khi chuyện năm trước phát sinh, đây là lần đầu tiên tỷ muội các nàng ở cùng một chỗ, bên cạnh không có trưởng bối, ai cũng không cần che giấu, bầu không khí liền có mấy phần lúng túng.
Văn Chiêu trong lòng buông tiếng thở dài, chỉ quan tâm mang theo các nàng đi về phía bờ sông. Mà theo bản năng cách xa Thính Lan một chút, dù sao Thính Lan có thừa dịp nàng không chuẩn bị mà đẩy nàng xuống sông hay không cũng khó nói, có thể hại nàng một lần liền có thể hại lần hai.
Thính Lan từ trước đến giờ nhạy cảm, sau khi nhận ra Văn Chiêu phòng bị nàng thì trong lòng cay đắng khôn kể, nhưng chỉ có thể khẽ cắn răng nuốt xuống phần cay đắng này, tự giác bước chậm lại vài bước.
Đến bên bờ Loan Hà, Văn Chiêu cảm giác tay áo bị kéo nhẹ lại, lập tức nghiêng người tránh đã thấy tay Thính Nguyệt dừng giữa không trung, trên mặt sững sờ, trong mắt có chút bi thương đau đớn.
Văn Chiêu yên lặng không nói, nhưng lại nắm nhẹ tay Thính Nguyệt dắt qua. Mà một động tác tinh tế như thế đã khiến cô nương trâm cài chi linh trong phút chốc mặt mày hớn hở.
Thính Nguyệt khó chịu và sung sướng đều đơn giản như vậy, so với bản thân mình bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người khác yêu thích. Lúc Văn Chiêu nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của Thính Nguyệt, trong lòng không ngừng được mà nghĩ như vậy.
Chính là trước lúc bị xét nhà kiếp trước, nàng cũng chưa từng đơn giản như vậy, khi đó nàng chẳng qua chỉ là cô nương tính tình có mấy phần cố chấp quái lạ mà thôi. Đối với kế mẫu kế muội không coi ra gì, chỉ khi đối mặt với Tam ca cùng phụ thân mới có mấy phần thiên chân khả ái, thỉnh thoảng thậm chí cũng sẽ sinh ra trốn tránh với bọn họ, muốn nhốt chính mình lại, ai cũng không gặp.
Nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, nàng đã không nhớ rõ tại sao khi đó lại có nỗi lòng cổ quái như vậy.
Chỉ là.... Nàng như vậy, tại sao lại nhận được sủng ái của người nhà cùng sự yêu thích của Lục Nhiên?
"Cô nương." Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người gọi một tiếng, Văn Chiêu lấy lại tinh thần, chỉ thấy một chàng thanh niên cầm phong lan trong tay đứng trước mặt nàng, thấy nàng nhìn sang sắc mặt lập tức đỏ lên.
Hắn dường như không quen câu chữ, chỉ đưa phong lan tới nói: "Cô nương khiến người thấy tâm hỷ, có thể kết mối thiện duyên không?"
Đây là tập tục lễ cầu mát, đem phong lan tặng cho nam tử nữ tử có duyên gặp mặt, biểu đạt sự quý mến của bản thân. Tặng đi chính là tâm ý, nhưng nhận lấy là lễ tiết, đương nhiên nếu nhìn hợp mắt, cũng có thể tặng lan cho nhau, đoạn nhân duyên này xem như là kết trái.
Nam tử trước mắt này cử chỉ ngây ngô, Văn Chiêu không tên nhớ đến Lục Nhiên, người kia dường như từ trước đến giờ cử chỉ có mức độ, dáng vẻ thành thạo điêu luyện, so với người trước mặt, nên xem như là cao thủ trong số đó.
"Đa tạ." Văn Chiêu nở nụ cười với hắn, nhận lấy cành phong lan này, lập tức dắt Thính Nguyệt đi xa. Ý cười của nàng ung dung nhạt nhẽo, dáng đi phong lưu duyên dáng, khiến nam tử nhìn mà sững sờ tại chỗ.
Trong lòng Thính Nguyệt sinh ra ngóng trông, nàng nếu có thể được một nửa Nhị tỷ tỷ thì tốt rồi.
Thính Lan không có mục đích đi dọc theo bờ sông, dáng vẻ đối với những công tử kia một bộ thiếu hứng thú. Văn Chiêu thoáng nhìn bên kia bờ sông, đã thấy Vương Sùng của Hoàn An bá phủ cùng cô nương Uy Viễn hầu phủ đang cùng nhau đi tới, lúc Vương Sùng này nhìn thấy Thính Lan liền loạn nhịp tim trong nháy mắt.
Lúc trước tin đồn Thính Lan hủy dung, mẫu thân của hắn liền lập tức cùng Uy Viễn hầu gia cũng không nhiều, sau đó lúc biết Thính Lan chưa hủy dung thì đã muộn .
Vương Sùng nhận ra được Văn Chiêu phát hiện hắn thất thần nhìn Thính Lan, tựa như bị bỏng, lập tức bị thu tầm mắt lại.
Kỳ thực hắn với Thính Lan cũng không gặp nhau được bao nhiêu, không thể nói là cảm tình sâu, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng thôi, như là thiếu hụt cái gì đó, nhưng lại không tìm được.
Đêm đó Văn Chiêu liền lặng lẽ ra khỏi phủ, có Phù Cừ vô cùng thận trọng yểm trợ, nàng có thể yên tâm. Chỉ là thân nữ trang này cũng không thuận tiện làm việc lớn.
Hôm nay phố xá náo nhiệt, mới nhìn đều là nam nữ trẻ tuổi dắt tay cùng đi. Đối với những người chưa thành thân mà có tình nhân mà nói, hiếm thấy có một ngày có thể không hề kiêng kỵ mà ở trên đường nắm tay cười đùa, đương nhiên là muốn quý trọng, cửa hàng tiểu thương hai bên cũng được lợi theo.
Cô nương gia thích mua đồ ăn cùng đồ chơi nhỏ, đôi nam nữ phía trước Văn Chiêu liền mua mặt nạ con mèo mang theo, một đen một trắng rất là xứng đôi. Như vậy dù cho ở trên đường gặp người quen cũng không cần ngượng ngùng rồi.
Văn Chiêu cũng ở đây nghỉ chân, nhìn những người này chuẩn bị đến đầy đủ. Phần lớn là hình dáng động vật, còn có vài kiểu dáng thần quỷ, lại không thấy ân nhân mang mặt nạ màu bạc, tâm trạng Văn Chiêu an tâm hơn chút, hôm nay nàng một phen mưu tính nên sẽ không thành công dã tràng rồi.
"Vị cô nương này mua một cái thử đi?"
Cuối cùng Văn Chiêu chọn một cái mặt nạ con hồ ly.
Nàng nghe ân nhân đề cập tới, hắn từng có cơ duyên cứu một con tiểu hồ ly bị thương, khi đó đệ đệ của hắn đã không ở bên cạnh, hồ ly lại có vài phần thông tuệ đáng yêu, ân nhân liền nuôi dưỡng nó, vừa vặn giải sầu cô quạnh. Chỉ là một ngày bình thường sau đó, hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về, đã thấy đồng môn ương ngạnh kia của hắn cười với hắn đến phóng túng, trên cổ lại có thêm một cái khăn màu nâu nhạt choàng lên.
Đó là lần thứ nhất hắn đâm đồng môn.
Lão Các chủ sớm đã đi về phía tây, Tân Các chủ còn quá nhỏ, trong các chính là thời điểm rục rịch. Hắn từ nhỏ so với người ngoài đã có nhiều hơn mấy phần năng khiếu tập võ, nhưng bởi vì mẫu thân dạy bị người khi dễ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, sau đó mẫu thân qua đời, ràng buộc như vậy vẫn theo hắn, nhưng lần kia lại khiến hắn quên hết những dạy dỗ kia.
Thế nhưng hắn cảm thấy thật vui sướng.
Nhìn những người này hay lấy việc bắt nạt hắn và đệ đệ làm vui mắt trợn tròn, không cam lòng ngã xuống, hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại. Từ đó, hắn hiểu được đạo lý thực lực làm đầu, nếu như A Mão còn có thể quay về, hắn cũng sẽ không bao giờ để nó bị uy hiếp.
Mẫu thân à, vì sao lại dạy hắn đạo lý giúp mọi người làm điều tốt, nếu không A Mão có thể sung sướng lớn lên dưới sự che chở của hắn rồi.
Quách Dần dựa theo ước định đi tới Phi Lai lâu.
Nghe nói Lục Thị lang hôm nay ở trên Lưu Thương yến nhận được khen ngợi của Hoàng đế, hắn lại cảm thấy không thoải mái trong lòng, vì sao Lục Nhiên phải lấy lòng lão gia hỏa buồn nôn kia.
Quách Dần một đường xuyên qua hành lang, tiến vào trong góc một căn phòng. Lúc này thời gian ước định còn chưa tới, Quách Dần liếc mắt nhìn về hướng hầm rượu, rót cho mình một chén trà.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nhưng lại không phải là sáu tiếng ba chậm ba nhanh mà hắn cùng Lục Nhiên ước định.
Quách Dần nâng kiếm mở cửa, đã thấy ở cửa là một tiểu lang quân mặc áo bào trắng mang theo mặt nạ hồ ly. Quách Dần không chút biến sắc để hắn đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Ngươi là người phương nào?" Lúc nói kiếm đã kề trên cổ Văn Chiêu.
Văn Chiêu lại không thấy sợ, điều này đối với một người trứ danh "Một kiếm đứt cổ" không lập tức xuất kiếm chính là không có ý định giết nàng, chỉ cần nàng có thể trả lời.
Quách Dần trong lòng càng ngày càng kinh ngạc, người này không chỉ không sợ hãi chút nào, còn chắp tay nói: "Ta là tới hợp tác với ngươi." Chỉ là nàng vừa nói lời này, Quách Dần liền nghe ra đây là một cô nương.
Đột nhiên xuất hiện một người chạy đến nói muốn hợp tác với hắn, còn là một cô nương, Quách Dần vẫn không thu kiếm: "Há? Ngươi dựa vào cái gì mà hợp tác với ta?"
"Chỉ bằng việc ta biết điều ngươi muốn biết."
Quách Dần không nói gì, lẳng lặng chờ câu sau của nàng.
"Ta đối với thói quen sở thích của vị kia rõ như lòng bàn tay, cũng có thể vẽ ra sơ đồ bố cục phòng vệ trong cung, như vậy ta có thể có tư cách chứ?" Sơ đồ bố cục phòng vệ này vẫn là kiếp trước ân nhân vẽ cho nàng, có điều lại là chuyện mấy năm sau đó rồi. Ân nhân muốn thăm dò những bố cục phòng vệ này còn phải phí chút công phu. Bây giờ có thể có sơ đồ phòng vệ sẵn có, bớt đi bao nhiêu phiền phức hung hiểm, tin rằng ân nhân sẽ động tâm.
Quách Dần cũng đang kinh ngạc, người này lại biết người hắn muốn đối phó là ai, không chỉ có vậy, còn biết nhiều như thế! Nếu như.... Nếu như nàng nói sự thật, như vậy hắn muốn lấy mạng cẩu Hoàng đế kia chỉ cần chờ ngày là được rồi! Chỉ là.... Nàng cũng quá khả nghi rồi.
Văn Chiêu nhìn ra hắn dao động, quyết định thêm một mồi lửa: "Thật không dám giấu giếm, ta là người Vinh Quốc công phủ, bây giờ Quốc công phủ chiến công đầy rẫy, nếu như lần này chiến dịch Tây Bắc Tây Nhung lại đại bại, liền cực dễ công cao chấn chủ, Đương kim Thánh thượng lại gian xảo, rất nghi kỵ, Quốc công phủ ngàn cân treo sợi tóc. Lúc này mới muốn hợp tác với ngươi, lấy đầu của người kia xuống!"
Quách Dần trong lòng hơi động, kiếm liền rời ba tấc. Văn Chiêu trong lòng vui vẻ, đã thấy ân nhân lần thứ hai nhìn sang, ánh mắt sắc bén: "Sao ngươi biết được mục tiêu của ta? Nói rõ, kiếm này tự nhiên sẽ rời đi."
Văn Chiêu rùng mình, nàng biết được đương nhiên là vì kiếp trước, bây giờ nàng nên nói như thế nào? Nhưng nàng lại vô cùng cần mượn sức mạnh của ân nhân.
Chỉ cảnh báo đến tổ phụ cũng không thể làm nàng yên tâm, nếu nằm trong danh sách bỏ mạng của Hoàng thượng rồi, một chiêu không được tự nhiên có chiêu tiếp theo. Vì vậy Hoàng thượng một ngày còn chưa bị diệt trừ, trong lòng nàng bất an!
Nghĩ được lời giải thích, Văn Chiêu nở nụ cười, kết hợp với mặt nạ hồ ly che nửa mặt kia, phong lưu nảy sinh: "Những gì ta biết không chỉ có những thứ này, có muốn ta nói từng cái một cho ngươi nghe không?"
"Đương kim Thánh thượng rất yêu trẻ con, thời gian ngắn đã có nam hài từ bảy tuổi đến mười một tuổi bị túm vào cung, phần lớn là tên tuổi bị xếp vào hàng đồ tế thờ cúng ở nơi hương dã, người trong nhà của những nam hài kia không có cửa kiện cáo, không thể làm gì khác hơn là nuốt giận vào bụng, nhưng lại có một loại người giang hồ, không sợ cường quyền, trong lòng chôn thù hận, chỉ đợi một ngày lấy máu Thiên tử tế kiếm."
Quách Dần trong lòng chấn động mạnh. Sở thích này của cẩu Hoàng đến rất ít người biết, nàng lại biết quá tường tận, mà đối với chuyện tình của hắn cũng rõ như lòng bàn tay.
Mũi kiếm của hắn hơi run rẩy. Nhân vật nguy hiểm như vậy hắn thật muốn một kiếm chấm dứt nàng! Nhưng mà nàng biết càng nhiều, lại càng có thể hợp tác với hắn, nếu hắn giết nàng, khả năng tổn thất lại càng nhiều.
"Vì lẽ đó vì sao ta biết được không quan trọng, quan trọng là, ngươi cần ta." Kiếm khí sắc bén tạo ra một vệt máu trên cái cổ mềm mại của nàng, Văn Chiêu cũng không tránh.
Cuối cùng Quách Dần thu kiếm vào vỏ.
Vào lúc này, cửa vang lên tiếng gõ cửa ba chậm ba nhanh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận