Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 60: Thật đáng tiếc

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 371 lượt xem
  • 2708 chữ
  • 2021-09-13 09:19:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Văn Chiêu biết, kiếp trước ngoại trừ ân nhân, còn có tên còn lại ở đây. Nàng bất tiện quấy rối ân nhân thương nghị sự tình với người khác, liền định cứ vậy rời đi. Ân nhân nếu muốn cùng nàng đồng mưu đại kế, chắc chắn sẽ đến phủ tìm nàng.

 

Lục Nhiên có thể yên lặng không tiếng động tiến vào Khương phủ, ân nhân cũng có thể tự nhiên lui tới.

 

Chỉ là nàng lại không nghĩ rằng, người xuất hiện ở cửa, chính là Lục Nhiên. Mày kiếm của hắn cau lại, trên mặt là biểu hiện nghiêm túc khó gặp.

 

Thời điểm Văn Chiêu mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, Lục Nhiên đã đóng cửa lại, nhưng lại không để nàng đi ra ngoài.

 

Hóa ra, người kiếp trước ở dưới lầu tiếp nàng nói một câu "Đáng tiếc" kia là hắn..... Hắn như vậy là đáng tiếc dung mạo của nàng sao, hay là đáng tiếc cứ điểm của hắn bị một cây đuốc thiêu sạch sẽ?

 

Văn Chiêu cảm giác điều mình quan tâm không khỏi quá kỳ quái.....

 

Kiếp trước, ấn tượng của nàng đối với Lục Nhiên chỉnh là một Tể tướng trẻ tuổi quyền lực mà thôi, hiểu biết của nàng về hắn chỉ giới hạn ở việc nghe người ta hàn huyên mà thôi. Bây giờ nhìn lại, từ lúc mùa xuân Thừa Bình năm thứ 14 bọn họ đã gặp nhau, mà không phải bản thân nàng cho là sau khi tiến cung mới nhìn thấy hắn.

 

"A Dần, đây chính là cô nương ta nói, chuyện của ngươi cũng là ta nói cho nàng nghe, nếu ngươi không thoải mái thì cứ cho ta vài kiếm, thế nào?"

 

Vừa rồi nghiêm túc như vậy thật giống như phù dung sớm nở tối tàn, Lục Nhiên lại có biểu hiện cười mà không phải cười. Chỉ là Văn Chiêu lại nhạy cảm nhận ra được, hắn có lẽ có chút tức giận..... Lục Nhiên hắn nói như vậy, là vì nàng mà che giấu? Lẽ nào hắn không muốn biết rõ ràng bản thân nàng tại sao lại biết nhiều chuyện bí mật vậy sao?

 

Quách Dần thở ra một hơi, nói: "Thì ra là như vậy, ta còn tưởng cô nương là thần thánh phương nào. Lần sau nên nói rõ mới đúng, đỡ khiến ta phải làm tổn thương đến người trong lòng của người huynh đệ của ta đây."

 

Văn Chiêu theo bản năng mà sờ cổ, đã không còn chảy máu. Vừa rồi ân nhân vốn cũng không có ý định giết nàng, chút vết thương ấy cũng chỉ là kiếm khí gây nên

 

Trong chớp mắt lại bị Lục Nhiên bắt lấy tay, trên mặt hắn lần nữa xuất hiện vẻ nghiêm túc: "Đừng đụng, cẩn thận vết thương trầm trọng.:

 

Lục Nhiên mở tay về phía Quách Dần, Quách Dần liền lấy một cái bình nhỏ phóng vào tay hắn.

 

Quách Dần trải qua ngày tháng mũi đao liếm máu, thuốc trị thương đương nhiên là mang theo bên người. Văn Chiêu âm thầm kinh ngạc với sự hiểu ngầm cùng tùy ý giữa bọn họ, suy đoán quan hệ của hai người.

 

Lục Nhiên dắt nàng đến ngồi bên cạnh bàn, nhẹ nhàng thoa thuốc trị thương cho nàng. Hắn chăm chú như vậy, luôn nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ nàng, Văn Chiêu mặt ửng hồng, không dám nhìn thẳng.

 

Quách Dần mắt thấy Lục Nhiên thoa thuốc cong rồi, nhân tiện nói: "Được rồi, chớ ở trước mặt người cô đơn là ta mà ân ái. Chúng ta nói chính sự." Hắn tự xưng "Người cô đơn" tuy có ý tứ tự giễu, nhưng lại miêu tả chân thật. Tuổi thơ mất nơi nương tựa, sau đó mẫu thân cũng đi, thân đệ bảy năm trước lại bị nanh vuốt của Hoàng thượng cướp đi, thời điểm cô quạnh nuôi tiểu hồ ly cũng bị người ta lột da.

 

Kiếp trước ân nhân thường xuyên tự giễu bản thân bát tự quá cứng, bởi vậy nên khắc chết người thân, vì lẽ đó hắn nên tự giác cách xa người khác một chút mới tốt.

 

Nghĩ tới những thứ này, sắc mặt ửng hồng của Văn Chiêu rất nhanh khôi phục lại bình thường.

 

Nàng mặc dù đối với quan hệ của Lục Nhiên và ân nhân kinh ngạc không ít, lại không thể biểu hiện dáng vẻ mới biết được, nếu không vừa rồi Lục Nhiên che chở liền trở nên uổng phí. Dù cho coi như trong lòng nàng có nhiều vấn đề muốn hỏi cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống. Tỉ như hắn cùng ân nhân là loại quan hệ nào, tỉ như vì sao hắn cũng là địch với Hoàng thượng, lập trường của hắn cuối cùng là gì!

 

Lục Nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không giới thiệu quan hệ của Quách Dần với hắn, liền bắt đầu chủ đề chính." "Mật đạo đã xây xong, sau này có chuyện quan trọng thì gặp mặt ở đây."

 

Quách Dần gật đầu, nhìn về phía Văn Chiêu: "Nữ nhân của ngươi nói có sơ đồ bố cục phòng vệ hoàng cung, lấy ra đây đi, nếu có thể trực tiếp lấy đầu của lão ta thì không thể tốt hơn rồi."

 

Văn Chiêu nghe "Nữ nhân của người", sắc mặt lại đỏ, chỉ là dù sao ân nhân cũng là người trong giang hồ, từ trước đến giờ không câu nệ tiểu tiết, nếu nàng muốn lấy danh xưng này để hắn đổi giọng, khả năng lại khiến trong lòng hắn không thích.

 

Lục Nhiên nhìn Quách Dần một chút, nói: "Gọi nàng là Khương cô nương là được. Có điều chỉ dựa vào một bức sơ đồ phòng vệ đã muốn lấy tính mạng lão, lại không có khả năng lắm. Coi như là thời điểm phòng vệ yếu kém nhất cũng khó có thể một đòn trúng mục tiêu, một khi không thể một đòn trúng mục tiêu thì sẽ dẫn các thị vệ ở những nơi khác lại ."

 

"Bởi vậy biện pháp an toàn nhất là trước tiên đem người của chúng ta vào cung. Sơ đồ phòng vệ này dùng để chúng ta liên lạc với bọn họ, tránh tai mắt."

 

Lục Nhiên không suy nghĩ nhiều liền nói ra, có lẽ là đã sớm vẽ ra kế hoạch trong lòng rồi, cũng là nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Văn Chiêu!

 

Kế hoạch này của hắn cùng kinh nghiệm kiếp trước của nàng giống nhau biết bao!

 

Lẽ nào kiếp trước chuyện ân nhân an bài cho nàng hết thảy, duỗi tay đằng sau đều là Lục Nhiên sao?! Như vậy nàng sống thêm một kiếp, lại đem chính mình từ thủ hạ của hắn thành người hắn thích rồi hả?

 

Thời khắc đột nhiên bị vạch trần ở nơi này, Văn Chiêu lại một lần nữa nhớ đến lúc bị phạt quỳ ở ngoài Tử Thần điện, Tể tướng quyền khuynh triều chính kia khi đi ngang qua nàng, ngả ngớn xoa mặt nàng, cung nhân xung quanh xem náo nhiệt, đây chẳng qua là nhất thời phong lưu, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn rõ ràng là giúp nàng chỉnh lại mặt nạ!

 

Chỉ là lúc ấy hai người bọn họ, một người cao tận trên mây, một người thấp đến bụi trận. Hắn quyền cao chức trọng, khuê tú không xuất giá khắp Kinh thành đều tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Tể tướng trẻ tuổi phong lưu tài tử chưa thành thân này. Mà nàng đến cả nhà còn không có, một người ở trong thâm cung vì đại kế báo thù mà chịu nhục, ngoại trừ báo thù thì những người khác chuyện khác nàng đều không để trong nàng.

 

Bây giờ thời gian quay lại, nàng đang ở thời điểm nàng vẻ vang nhất, mà Tể tướng tương lai này thì còn đang từng bước từng bước trên con đường làm quan, ở trong triều đình biến hóa quỷ quyệt.

 

"Xếp vào Thượng thư cục thì thế nào? Tìm cơ hội bỏ độc vào đồ ăn của lão ta, chỉ là độc này phải tìm kỹ, phải khó nghiệm ra." Quách Dần đề nghị. Biện pháp này chính là nhiệm vụ ân nhân an bài lúc nàng mới vào cung.

 

Khi đó nàng vừa tròn mười bảy, ở Thượng thư cục học tay nghề hai năm mới có cơ hội làm trợ thủ làm bữa ăn khuya cho Hoàng thượng ở Ty thiện. Chỉ là chuyện hạ độc không quá khả thi, kiếp trước tuy tìm được ngân châm nghiệm không ra độc, nhưng Hoàng thượng quá cẩn thận, sau khi nghiệm độc vẫn muốn cung nhân ăn thử, may mà nàng vừa làm xong bữa khuya liền trốn đi, chỉ là cung nữ đưa thiện kia lại thành người chết thế.

 

Nếu như muốn qua cửa cung nhân ăn thử này, chỉ có tìm độc hiệu quả chậm, nhưng loại độc đó thường độc tính yếu, cần dùng lâu dài, nhưng Hoàng thượng đa số đều đều đồ ăn của Ngự thiện phòng, thời điểm gọi Thượng thực cục đưa thiện cũng không nhiều, mà số lượng người có tư lịch thấp như nàng làm trợ thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc Ty thiện làm đồ ăn đặc biệt cẩn thận, muốn tìm cơ hội hạ độc cũng không đơn giản.

 

Hơn nữa, muốn tìm một người có đầy đủ kiên trì cùng quyết tâm thực sự khó khăn. Trừ phi xuất hiện Khương Văn Chiêu thứ hai, người chỉ có hai chữ báo thù chống đỡ sống sót như nàng mới có thể ngày qua ngày ngủ đông, sau đó còn có thể nhịn xuống kích động, chờ thời cơ tốt lập tức giải quyết Hoàng thượng, hạ vào độc mãn tính không dễ bị phát giác vào trong đồ ăn, lại lẳng lặng chờ đợi một thời cơ.

 

Người như vậy quá khó tìm, thời cơ như vậy quá khó đợi. Văn Chiêu nôn nóng muốn đem thắng lợi của Thừa Bình năm 22 đến sớm hơn.

 

Văn Chiêu nói: "Xếp vào Thượng thư cục không bằng nghĩ cách xếp vào Ngự tiền. Thứ nhất, đa số thời điểm Hoàng thượng đều gọi Ngự thiện phòng truyền thiện, thứ hai, Hoàng thượng dùng bữa ngoại trừ nghiệm độc bằng ngân châm ra, còn có gọi cung nhân ăn thử."

 

Lụ Nhiên liếc nhìn nàng một cái, lại không hỏi nàng vì sao biết những thứ này, gật đầu: "Đúng, xếp vào ngự tiền, còn có thể hỗ trợ chính sự, nhìn như là việc nhỏ không đáng kể nhưng có thể ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng lớn. Hơn nữa ý của ta là, trước hết không động đến Hoàng thượng, bây giờ thế lực của Tiết tướng quá lớn, mà lão ta cùng Hoàng hậu cùng nhau làm một luồng dây thừng, nếu Hoàng thượng chết rồi hai người bọn họ nhân cơ hội làm ác trái lại không dễ xử lí. Nếu như có thể mượn tay Hoàng thượng diệt trừ bọn họ thì có thể bớt đi chút phiền toái."

 

Văn Chiêu kinh ngạc mở to mắt. Nàng vừa rồi mới nghe được cái gì? Tiết tướng cùng Hoàng hậu? Bọn họ lại là chuyện gì?

 

Quách Dần rõ ràng không vui: "Mục tiêu của ta chính là cẩu Hoàng đế kia, Tiết tướng Hoàng hậu thế nào, thực sự không liên quan với ta."

 

"Nếu để bọn họ chó cắn chó thì sao? Hoàng thượng muốn loại trừ bọn họ đương nhiên là phải trả giá thật lớn, đến lúc đó đối phó Hoàng thượng dễ hơn chút, mà cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, phải biết tọa sơn quan hổ đấu mới là chuyện làm ít hiệu quả nhiều nhất."

 

Lục Nhiên dường như luôn có thể biết điểm yếu của người khác ở đâu. Lời này rõ ràng vô cùng mơ hồ, lại khiến Quách Dần gật đầu.

 

Văn Chiêu nhẹ nhàng kéo tay áo Lục Nhiên, hắn lập tức hiểu ý, giải thích: "Mặc dù thời điểm Hoàng thượng còn là Thái tử, Hoàng hậu chính là Lương đễ Thái tử, nhưng dường như người trong lòng bà ta là Tiết tướng, xuất giá vào phủ Thái tử bất quá là ý tứ của Tạ gia."

 

"Năm ngoái nàng ở Tây Sơn đạo quán gặp ta, chính là vì Thái tử phát hiện ra Tiết tướng hoạt động nhiều lần, kêu ta chú ý theo dõi, liền theo người của Tiết tướng lần tới đạo quán. Đạo ẩn kia chính là người của Tiết tướng, chính là vì Hoàng thượng muốn trường sinh, lấy điều này ly gián Hoàng thượng với Thái tử, Hoàng thượng cùng Thái tử ồn ào càng kịch liệt, lão ta cùng Thái hậu càng được lợi."

 

Lục Nhiên nhìn Văn Chiêu có chút sững sờ, như là đang cố gắng tiêu hóa lời hắn nói, dáng vẻ có chút đáng yêu, cười nắm tay nàng nói: "Không sai, kỳ thực ta là người bên phía Thái tử, lúc ta mười một tuổi có dịp gặp Thái tử, khi đó hắn bị phái đến Giang Đô trị thủy, ở nhờ chỗ của ta, hai năm sau liền thân thuộc với nhau. Hắn muốn tự tay tạo nên thời đại hưng thịnh nhất hải thanh hà, ta muốn chính mắt thấy được bách tính an cư lạc nghiệp, cũng để cho phụ thân có tài nhưng không gặp thời của ta nhìn thấy bản lĩnh của nhi tử ông, cho nên liền cùng hắn hẹn ước, ta vào Kinh khảo thủ công danh, giúp hắn đăng cơ."

 

Nhìn nụ cười mặt mày triển khai trên mặt Lục Nhiên, Văn Chiêu dường như nhìn thấy hình ảnh thời đại hưng thịnh. Trọng sinh một kiếp của nàng chỉ vì thay đổi vận mệnh, bảo vệ người nhà, bây giờ nghe hắn nói, dường như tâm tình hơi trống trải.

 

Quách Dần nhìn dáng vẻ hai người nhìn nhau cười, gõ gõ bàn: "Này ta nói, ta còn ở đây, các ngươi lại muốn ân ái."

 

Ân nhân của nàng rõ ràng có thân thủ cao nhân giang hồ, còn có thân thế người nghe được rơi lệ, nhưng mồm mép lại không tha ai, khiến người khác dễ dàng quên hắn là kiếm khách giết người không chớp mắt.

 

Lúc này nụ cười trên mặt Lục Nhiên vừa thu lại, nhíu mày nói: "Thật giống như có cái gì cháy, có mùi khét!"

 

Cháy rồi hả?! Nhưng kiếp này rõ ràng có rất nhiều chuyện thay đổi, vì sao trận đại hỏa này vẫn xảy ra?!

 

Văn Chiêu ngửi thấy mùi khét trong không trung, đại hỏa trước mắt hừng hực. Dường như lại một lần nữa nàng đặt mình trong địa ngục, tuyệt vọng dâng tràn như kéo tới, đại hỏa kiếp trước, nàng vì nhớ tới mẫu thâm, mới có sức lao ra khỏi vòng vây của lửa, giãy dụa như vậy khiến nàng cả đời không quên, bây giờ chỉ một chút mùi khét bay trong Phi Lai lâu liền có thể khiến nàng cả người run rẩy không thôi.

 

Lục Nhiên đang muốn đi kiểm tra, đã thấy người đứng bên cạnh hắn sắc mặt trắng bệch, hai mắt đăm đăm, thân thể run rẩy như đang ở trong trời đông giá rét. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc sợ hãi như vậy của Văn Chiêu, dù cho lần bị hạ độc kia nàng vẫn khắc chế, mà lần này nàng lại bị sự hoảng sợ hoàn toàn chiếm cứ tinh thần.

 

Hắn không hiểu nguyên nhân, nhưng lại đau lòng dáng vẻ yếu ớt của nàng bây giờ, khẽ ôm nàng, nói: "Không cần sợ, ta sẽ không để nàng có việc gì." Nói xong liền ôm nàng đi ra ngoài.

 

Trận đại hỏa ở Phi Lai lâu ánh đỏ nửa bầu trời.

 

Ba người Lục Nhiên đã đứng ở bên ngoài, Văn Chiêu cảm nhận được sau lưng có một luồng hơi nóng từ Phi Lai lâu bay đến, thân thể run rẩy không thôi. Lục Nhiên ôm lấy nàng, vỗ từng hồi trên lưng nàng động viên.

 

Văn Chiêu nhắm hai mắt chôn trong lồng ngực hắn, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt quái dị xung quanh. Lục Nhiên chỉ để ý động viên nàng. Trái lại là Quách Dần, đứng ở một bên nhìn hai người mặc y phục nam tử ôm ấp trước mặt mọi người, cảm thấy kịch này còn dễ xem hơn trận đại hỏa một chút.

 

Chỉ là Phi Lai lâu này là tâm huyết của Lục Nhiên, cũng không biết là ai phóng hỏa.

 

Đáng tiếc.....

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top