Lục Nhiên nhìn gian phòng đại hỏa hừng hực kia, hai mắt híp lại, cũng không biết là ai, tính kế vậy mà lại tính đến cứ điểm của hắn rồi.
Chỉ là trước mắt còn phải trấn an được cô nương quan trọng nhất của hắn đã.
Ngày hôm sau Văn Chiêu tình lại từ trên giường, làm sao cũng không nhớ được bản thân sao lại về được. Sắc trời bên ngoài đã sáng, nàng xoa xoa thái dương, thấy hai người Phù Diêu cùng Phù Cừ đi vào, liền đứng lên để mặc cho các nàng hầu hạ, trên miệng hỏi: "Hôm qua có đại sự gì không?"
Phù Diêu nói: "Muốn nói đại sự, phải nói đến chuyện cô nương Tư Mã gia tạ thế....."
Tư Mã Dục qua đời?!
Nàng biết trận đại hỏa hôm qua tất nhiên không phải là trùng hợp, cho nên mới hỏi, lại không nghĩ rằng người bị mưu hại là Tư Mã Dục!
"Đúng vậy, bây giờ toàn bộ Kinh thành đều nói đến chuyện này. Hôm qua Phi Lai lâu bị thiêu cháy, Thái tử phi được chọn bị thiêu sống ở trong đó! Lúc trước cô nương Tư Mã gia và tiểu thư không quá hợp nhau, nhưng bây giờ người không còn, Phù Diêu lại không cảm thấy thoải mái, ôi......"
Văn Chiêu đột nhiên cả người không còn lực, co lại ngồi trên giường.
"Tiểu thư? Tiểu thư!" Hai nha hoàn sốt sắng gọi nàng, Văn Chiêu lại không có sức đáp lại.
Tư Mã Dục giống nàng kiếp trước, đều đến Phi Lai lâu gặp đại hỏa, duy nhất không giống chính là nàng liều mạng còn sống, lấy việc hủy dung để đánh đổi, Tư Mã Dục lại chôn thân trong đám cháy, thế gian lại không còn Tư Mã Dục.
Nhưng kiếp trước chuyện phóng hỏa tra ra là tác phẩm của Tư Mã gia, Hoàng thượng vì vậy mà ra sức trách cứ Tư Mã gia một phen, cũng tước đi của bọn họ mười vạn binh lực, sau đó hạ chỉ Tư Mã Dục xuất giá đến Lũng Hữu, gả cho tiểu phu quân nhỏ hơn nàng một tuổi Lý Tương.
Vậy kiếp này là ai ở phía sau duỗi tay đây?
Khương gia bọn họ không muốn vị trí Thái tử phi, Trấn quốc Đại tướng quân phủ lại kiên định đứng về phía phái bảo hoàng, những nhà khác chính là nghĩ cách để Tư Mã Dục không ngồi lên được vị trí Thái tử phi.
Nhớ tới mấy năm qua hai Đại Quốc công phủ phân tranh cao thấp, nhớ tới lúc cung yến tổ phụ cùng Vệ Quốc công phủ trước sau cùng vểnh ngón út lên, Văn Chiêu lâm vào khủng hoảng vô biên.
Nếu như thủ phạm hại nàng hủy dung kiếp trước không phải Vệ Quốc công phủ, hơn nữa tổ phụ cùng Vệ Quốc công đối địch chỉ là cho Hoàng thượng xem, hình thành một thế cân bằng đối lập để Hoàng thượng nhẹ lòng, như vậy thủ phạm đích thực phóng hỏa Phi Lai lâu chính là....
Vị ngồi trên vạn người kia!
Nếu như vậy, kiếp trước ngọc bội dẫn nàng ra khỏi phủ, lấy năng lực của Hoàng thượng, muốn làm ra một miếng ngọc bội giống của Thái tử đương nhiên là chuyện cực kỳ đơn giản rồi!
Đúng rồi, lão ta căn bản không muốn Thái tử đăng cơ, như vậy lão ta tuyệt đối không muốn Thái tử có thê tộc cường thế như vậy làm hậu thuẫn. Thế là lão ta liền cười híp mắt đáp ứng, nhưng đã sớm ở trong bóng tối tìm thời cơ, muốn đem uy hiếp như vậy nhổ đi!
Văn Chiêu cảm thấy cả người phát lạnh. Hoàng thượng không hổ là người thượng vị đắm chìm quyền mưu nhiều năm, đem vận mệnh của bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay, khiến bọn họ xa lánh nhau, cắn xé lẫn nhau, lão ta ở một bên cười xem cuộc vui, ai cũng không trách đến trên người lão!
Nếu không phải vì nàng trọng sinh một kiếp, đem chuyện hai kiếp ra so sánh, còn phát hiện bọn họ từ lâu đã không ngừng rơi vào cái hố Hoàng thượng đã đào sẵn rồi.
Vì lẽ đó, kiếp trước Tư Mã gia cũng là người bị hại, người được lợi lớn nhất là Hoàng thượng, vừa để Thái tử không còn Thái tử phi thế lực cường đại, lại làm suy yếu thế lực của Tư Mã gia, khiến tình thế của hai Quốc công phủ như nước với lửa, bản thân còn thu hồi mười vạn binh quyền, đích thực là một hòn đá trúng nhiều con chim!
Bây giờ dường như là đem vận mệnh hai Quốc công phủ đổi chỗ như thế, bị vu oan phóng hỏa hại người chỉ vì vị trí Thái tử phi liền biến thành Khương gia, chờ sau khi Khương gia giao ra mười vạn binh quyền, nàng "Tư Mã Dục" kiếp trước này cũng sẽ bị gả đến Lũng Hữu xa xôi.....
Sau đó Quáng An vương cũng sẽ bị Hoàng thượng đem ra làm quân cờ cân bằng thế cuộc.
Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy bản thân biết được lý do của những chuyện mà kiếp trước không hiểu. Khi đó chính là vì Hoàng thượng am hiểu quyền mưu chi đạo, bọn họ bị xoay vòng, Lục Nhiên cùng ân nhân mới có thể đem người ẩn nấp ở ngự tiền, mai kia con đường hành thích vua.
"Giúp ta rửa mặt thôi....."
Trong mắt tiểu thư rốt cuộc có thần thái, Phù Diêu trong lòng vui vẻ, dáng vẻ vừa rồi của tiểu thư thực sự là khiến nàng sợ hãi.
Phù Cừ chải tóc cho nàng, trên miệng nói: "Nô tỳ luôn cảm thấy nếu lúc tuyển Thái tử phi tiểu thư không giả xấu, bây giờ...." Nàng vừa nói xong, Phù Diêu liền hít vào một ngụm khí lạnh: "Phù Cừ ngươi nói cái gì đáng sợ vậy!"
Văn Chiêu đè lại tay Phù Diêu đang sợ đến run rẩy: "Phù Cừ nói không sai." Dứt lời liền lẳng lặng nhìn bản thân trong gương, không nói thêm một câu.
Lục Nhiên sau khi nghe nói người tối hôm qua có chuyện là Tư Mã Dục lại nhớ tới thân thể Văn Chiêu run rẩy không ngừng. Còn nhớ tới chân dung hắn thấy trong thư phòng Thái tử lúc tuyển phi kia, khi đó Văn Chiêu rõ ràng vẫn chưa có tình cảm sâu đậm với hắn, lại để cho họa sĩ vẽ chân dung nàng lúc giả xấu, rõ ràng là không muốn gả đến phủ Thái tử.
Nhưng mà, đối với một nữ tử khuê các bình thường mà nói, Thái tử trẻ tuổi anh tuấn như vậy, thân phận lại tôn quý, không nghi ngờ là người tốt nhất được chọn làm phu quân. Vậy thì Văn Chiêu khi đó không muốn như vậy liền làm cho người ta phải suy nghĩ.
Hắn đương nhiên sẽ không tự đại mà cảm thấy Văn Chiêu là vì hắn, dù sao khi đó quan hệ của hai người còn chưa xác lập. Mà ngồi lên vị trí Thái tử phi là nâng cao thêm một bậc cho toàn gia, không thể nghi ngờ là phù hợp với tính cách luôn nghĩ cho người nhà của Văn Chiêu.
Hắn đột nhiên có một suy đoán..... Nếu như chuyện của Tư Mã Dục từng là chuyện nàng đã trải qua....
Lục Nhiên lấy vài cuốn sách từ trên kệ. Kinh thư thường ngày bị hắn gác xó phủ một tầng bụi mỏng, bây giờ lại lấy được sự quan tâm của chủ nhân.
Thái Bình kinh là đạo giáo chi ngôn, trong sách nói: "Người ở trong trời đất, người người có một kiếp, không được trọng sinh. Trọng sinh độc chiếm đạo nhân, khải tử hoàn sinh, thi giải giả nhĩ." Lục Nhiên ném nó qua một bên lại lật ra một cuốn sách khác.
Trong A Hàm kinh thì lại nói, sinh tử luân hồi, sinh tử lưu chuyển, là vì chấp nhất ái lạc bên ngoài, triệu lai quả báo, cho nên mới có tái sinh kiếp sau.
Quyển sách trên tay Lục Nhiên rơi xuống bàn. Không đúng, làm sao cũng giải thích không được tại sao lại có chuyện như vậy, giải thích không được tại sao nàng lại có thể giữ lại ký ức kiếp trước, mà vẫn là bản thân nàng, không có đầu thai làm một người khác.
Có điều có thể khẳng định là, Văn Chiêu kiếp đó nhất định đã gặp chuyện không tầm thường, mà trong lòng chấp niệm chưa tan, mới có trọng sinh kiếp này.
Lục Nhiên đột nhiên rất muốn biết, hắn ở trong trí nhớ của nàng, đến cùng là đóng vai nhân vật như thế nào.
Tư Mã Dục vừa chết, Tư Mã gia lại không có cô nương vừa độ tuổi, thông gia giữa Thái tử cùng Vệ Quốc công phủ cũng chỉ có thể như vậy liền thôi. Vì thế, bên trong phe Thái tử buồn bực, dồn dập suy đoán thủ phạm sự kiện phóng hỏa này là ai, lại muốn khiến bọn họ họa vô đơn chí.
Thái tử rõ ràng là người thừa kế Hoa Hạ chính thống duy nhất lại có năng lực, vì sao lại liên tục bị hãm hại? Khiến những thần tử suy nghĩ vì giang sơn xã tắc là bọn họ đau lòng theo!
Ngày đó ở trên triều, cả nhà Tư Mã gia lệ rơi tại chỗ, trực tiếp cầu xin Hoàng thượng vì họ làm chủ, trong lòng người đứng bên cạnh cũng là thổn thức không ngớt.
Quả thật là cây lớn thì đón gió to. Trong tay Tư Mã gia cầm hai trăm ngàn đại binh, lại có một Thái tử phi, đương nhiên là chuyện dễ dàng, chỉ có điều người hại bọn họ sợ là lai lịch không nhỏ, mới dám làm chuyện như vậy!
Thái tử đứng giữa cung điện lau lệ muốn Hoàng thượng vì hắn làm chủ, chỉ là đáy lòng lại là một mảng lạnh lẽo. Hôm qua Lục Nhiên đã cùng hắn phân tích, có thể không động thanh sắc làm ra chuyện như thế lại không sợ bị tra ra, cũng chỉ có phụ hoàng tốt của hắn thôi!
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, thoáng ngồi thẳng người, tức giận đến ho khan, sắc mặt đỏ lên nói: "Lại xảy ra chuyện như vậy! Trẫm thật vất vả mới tìm được một nhi tức tốt, lại bị người ta hại! Trẫm nhất định sẽ bắt người đứng đằng sau, cho Vệ Quốc công phủ một câu trả lời!"
Quả nhiên là xướng đến tuyệt hảo. Lục Nhiên trong lòng tràn đầy trào phúng, trên mặt lại làm ra dáng vẻ một bộ thay đổi sắc mặt, cùng thần tử xung quanh hô lớn: "Hoàng thượng anh minh!"
Sau khi hạ triều những đại thần ở trên bậc bạch ngọc vẫn đang nói chuyện này, hoặc là ngầm hiểu ý trao đổi ánh mắt.
Cả ngày hôm nay trong lòng Văn Chiêu đều hoảng sợ, đặc biệt là sau khi nghe nói Hoàng thượng thề son sắt cam kết phải bắt được hung thủ, nàng càng ngày càng lo lắng Khương gia sẽ trở thành kẻ thế mạng của Hoàng thượng.
Trong lòng ưu lo hoảng sợ liền trằn trọc không ngủ được.
Lúc nghe được tiếng vải ma sát bên ngoài cửa sổ, Văn Chiêu trong lòng lại dường như cảm thấy yên bình trong nháy mắt.
"Kiếp trước vào lúc này, chúng ta chắc là còn chưa làm quen đi."
Đột nhiên nghe lời như vậy, tim Văn Chiêu đột nhiên "Rầm rầm" kinh hoàng.
"Không phải, ta chắc chắn không bảo vệ được nàng trước lửa lớn." Lục Nhiên đến gần giường, cầm lấy tay nàng, đặt trên lồng ngực hắn: "Cho dù ta là một kẻ dân thường, cũng sẽ vọt vào đám cháy cứu nàng ra."
"Nếu như là không cứu được nàng, ta cũng nhất định sẽ bởi vì chấp niệm, hối hận trong lòng, giống như nàng mà đầu thai làm người."
"Chiêu Chiêu, nói cho ta nghe đi."
Nam tử trước mặt này thông tuệ đến mức làm người khác bối rối. Mà mỗi một câu đều đánh làm tâm khảm của nàng, khiến tâm phòng bị của nàng từng tấc từng tấc bại lui.
"Kiếp trước trận đại hỏa này cũng không có lấy mạng của ta...."
Lục Nhiên lấy được hồi đáp, quãng thời gian dài nghi hoặc như vậy lấy được hồi đáp, vốn là nên kích động mừng như điên, nhưng vì nghĩ đến cảnh ngộ của nàng mà trong lòng nặng nề.
"Mà là phá hủy dung mạo của ta. Ngày ấy đại hỏa thiêu cháy lâu, chàng là người đầu tiên thấy ta, thời điểm tiếp được ta dưới Phi Lai lâu, còn nói một câu 'Đáng tiếc', thật không biết chàng là đáng tiếc Phi Lai lâu bị đốt, hay là đáng tiếc mặt của cô nương gia bị phá hủy!"
Thời điểm nói chuyện này ra, Văn Chiêu lại cười, dường như vết sẹo kiếp trước đã không còn.
Lục Nhiên nắm tay nàng, lẳng lặng nghe tiếp.
"Nói như vậy, nàng kiếp trước còn là thủ hạ của ta?"
"Đúng vậy, Lục đại nhân."
"Không đúng, ta kiếp trước nhất định cũng thích nàng, nhưng nàng một lòng muốn báo thù, vì lẽ đó ta mới không ra tay."
"Nói mò. Chàng khi đó cũng không gặp ta được mấy lần mà."
Lục Nhiên lại dường như cực lực muốn chứng minh bản thân kiếp trước "Yêu say đắm", nghiêm mặt nói: "Nàng nhìn thân hình Quách Dần có phải tương tự giống ta?"
Văn Chiêu gật đầu.
"Lần trước người mặc áo trắng dịch dung giả trang thành ta chính là hắn. Nói không chừng kiếp trước ta cũng đóng vai hắn để đến gần nàng thì sao. Mà so với hắn giả trang ta, ta muốn giả trang hắn dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần mang theo mặt nạ là được...."
Nghe Lục Nhiên tính trẻ con hiếm thấy biện giải, Văn Chiêu lại trở nên trầm mặc.
Bởi vì hành tung ân nhân đúng là một số thời điểm không giống nhau lắm....
Lục Nhiên còn đang liên miên nói chuyện, giữa hai lông mày không nhiều lắm sự sâu không lường được so với Tể tướng kiếp trước, có thêm chút phong lưu phóng túng, nhưng lại tuấn tú đẹp đẽ giống nhau.
"Cho nên nói, hai kiếp của nàng đều là ta...." Lục Nhiên còn chưa dứt lời thì đã thấy Văn Chiêu tựa vào lồng ngực hắn.
Lục Nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, thở dài mềm mại, ôm lấy nàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận