Lục Nhiên cảm thấy, hai người bọn họ lúc trước nên thẳng thắn với nhau, nói rõ chuyện này mới tốt, như vậy mới không khiến hai người bọn họ ngăn cách, buồn bã ủ rũ.
Lần trước chuyện phe phái, Văn Chiêu chỉ hiểu lầm hắn mấy ngày mà thôi, lại khiến hắn ăn ngủ không yên, chỉ muốn sớm tìm cơ hội nói hết thảy cho nàng biết. Cho nên thời điểm khi mưa đêm tí tách, hắn lại nghĩ đến lúc hai người ở trong khách trạm gõ lên tường, tiếng mưa rơi bên ngoài làm nổi bật lên tiếng ca trong veo nhu hòa của Văn Chiêu, khiến hắn mệt nhọc lao lực cả ngày cảm nhận được an bình cùng thích ý.
Lúc ấy hắn đang ở Phi Lai lâu, mưa đêm bên ngoài rơi liên tục, hắn cũng không nhịn được nghĩ, Văn Chiêu bây giờ đang làm gì, có ngủ hay không, có giống như hắn nhớ đên cơn mưa mùa hè năm ngoái không.
Mà bây giờ hắn không cần suy đoán, không cần tưởng tượng, cô nương của hắn ở ngay trong lồng ngực hắn, đầu nhỏ còn đang cọ lên vạt áo hắn, rất giống một con mèo con.
Chỉ là thế gian này không có mèo con nào khiến cho người ta nóng ruột nóng gan như nàng.
Mà bây giờ mèo con này đang liên miên nói chuyện với hắn.
"Kiếp trước Tư Mã gia bị vu khống là chủ mưu của vụ phóng hỏa, cũng bởi vậy mà mất đi mười vạn binh quyền, Tư Mã Dục cũng bị gả đi nơi xa", Văn Chiêu từ trong lồng ngực hắn ngồi dậy, trong mắt tràn đầy sầu lo: "Ta rất sợ kiếp này Khương gia cũng sẽ giống như Tư Mã gia trở thành kẻ thế mạng, người phải gả đi xa chính là ta...."
Nàng ở trước mặt hắn bày ra sự yếu đuối của bản thân, Lục Nhiên trong lòng ấm áp vui vẻ. Chỉ là.... Nàng sầu lo cũng không phải không có căn cứ, lấy hiểu biết của hắn đối với Hoàng thượng, chuyện như vậy Hoàng thượng sẽ làm ra được.
Nhưng cô nương hắn thích sao có thể gả cho người khác đây?
"Khi đó Tư Mã gia bị vu hãm thế nào? Nếu chúng ta có thể sớm tìm ra được 'chứng cứ phạm tội' này, sẽ không bị người ta hắt nước bẩn."
Lục Nhiên nói chuyện này, Văn Chiêu liền cẩn thận hồi tưởng lại.
Đáng tiếc, kiếp trước đoạn thời gian này đối với nàng mà nói, chính là thời điểm đen tối nản lòng thoái chí nhất, nàng cả ngày nhốt mình trong phòng, làm sao sẽ quan tâm tới chuyện xảy ra bên ngoài? Chuyện Tư Mã gia bị bắt cũng là phụ thân muốn dời đi sự chú ý của nàng mới nói cho nàng nghe.
Bây giờ nghĩ lại, phụ thân bọn họ khi đó phản ứng cũng quá bình thản. Tam ca cũng là tính tình bao che khuyết điểm, nhưng khi biết muội muội của mình bị Tư Mã gia hại thì rũ mắt, dường như cũng nản lòng thoái chí giống như nàng.
Xem ra lúc ấy phụ thân và Tam ca cũng đã biết được chân tướng, nhưng đối thủ quá mức cao cao tại thượng, động động ngón tay là có thể trừ khử bọn họ, sau đó tìm lời giải thích là có thể mọi việc thuận lợi rồi.
Người vẫn chẳng hay biết gì là nàng. Khi biết là Tư Mã gia làm hại nàng, Văn Chiêu thực sự là cực hận bọn họ, chính là trọng sinh một kiếp cảm giác đối với Tư Mã gia cũng cực kỳ kém.
Bây giờ nàng cũng hiểu được, đều giống nhau là quân cờ của Hoàng thượng, không có ai thảm thương hơn so với ai. Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao kiếp trước lúc Tam ca đang quan đồ thông thuận lại dứt khoát từ quan hồi phủ, người bên ngoài đều nói bọn họ huynh muội tình thâm, Tam ca quay về là vì chăm sóc nàng. Bây giờ nghĩ lại e là còn có một nguyên nhân, Tam ca không muốn dốc sức vì triều đình.
Lục Nhiên nhìn biểu hiện của Văn Chiêu có chút suy sụp liền tưởng tượng đến thống khổ bất lực của nàng ở kiếp trước. Nếu như Văn Chiêu không có ký ức như vậy, không buồn không lo mà sốt hẳn sẽ tốt hơn.
Chỉ là bây giờ nhân thế quá hỗn loạn, nàng có ký ức như vậy giúp nàng tránh họa cũng tốt.
"Ta xác thực không nhớ ra được..... Có điều phụ thân vì muốn ta phân tâm, lúc nhận được tin tức thì ngay lập tức nói với ra, vì vậy lúc bọn họ bị vu oan là sau lúc đại hỏa khoảng chừng một tháng."
"Ừ, lấy thời hạn nửa tháng, nếu trong phủ tìm được ai hoặc vật nào khả nghi, liền loại bỏ bọn họ, ta sẽ phái người giúp nàng. Nếu không được, cũng chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách." Lục Nhiên nhìn màn nhẹ nhàng tung bay, trong đầu có một ý nghĩ nảy mầm.
Trang Vân đã ra tháng, liền đến cửa phủ đón phu quân.
Thời gian này bên ngoài lời đồn nổi lên tứ phía, tuy rằng Dịch Trạch ở trước mặt nàng là dáng vẻ một bộ ung dung, nhưng nàng lại phát hiện ra, trong lòng hắn rất loạn. Tình cảnh của Thái tử càng kém, Thiên sư càng đắc ý, hắn càng bị chửi đến thảm.
Nàng chỉ muốn..... để hắn vừa xuống xe ngựa là có thể nhìn thấy nàng, cho hắn biết bất luận tình cảnh gian nan ra sao, nàng đều sẽ cười ủng hộ hắn.
Dịch Trạch ngồi trên xe ngựa, bên ngoài tình cờ truyền đến tiếng mắng của bách tính.
Hắn không thể oán bọn họ, những bách tính kia đều là bị người khác kích động, bọn họ không biết chân tướng của sự việc. Hắn chỉ có mau chóng điều tra chuyện của Thiên sư rõ ràng, vì chính mình mà rửa sạch oan khuất.
Dịch Trạch xoa xoa thái dương. Lúc này, xe ngựa đã dừng.
Nghĩ đến thê tử còn đang trong phủ cười đùa cùng hài tử, trên mặt Dịch Trạch hiện ra ý cười. Chỉ là không nghĩ tới thê tử của hắn đang ở cửa chờ hắn.
Dịch Trạch xuống xe ngựa, dắt tay Trang Vân: "Sao lại đứng ở cửa? Nàng vừa mới ra tháng thôi."
Trang Vân cười với hắn: "Quãng thời gian trước đã khiến ra ngột ngạt, cho nên muốn đi một vòng, liền ra tới cửa rồi."
Thê tử này của hắn nói một đằng làm một nẻo....
Dịch Trạch trong lòng mềm mại, cười nói: "Chúng ta vào thôi, ta và nàng ở trong phủ là đủ rồi."
Trang Vân cười híp mắt gật đầu, một cái chớp mắt tiếp theo đột nhiên mở to mắt: "Cẩn thận!"
Dịch Trạch không kịp chuẩn bị đột nhiên bị đẩy ra, hoảng loạn trong lòng ùn ùn kéo đến, nếu A Vân có sơ xuất gì.....
Một nam tử y phục bình dân mang theo một cái thùng gỗ, sắc mặt hung tàn mà hắt thứ bên trong đó ra, máu màu đỏ sẫm nhất thời xối từ đầu đến chân trên người người mẫu thân trẻ tuổi mới ra tháng này. Bách tính bốn phía xem náo nhiệt bọt mũi, nhẫn nhìn mùi tanh tưởi vỗ tay khen hay. Những người chất phác này, vào lúc này không khác gì ác quỷ.
Dịch Trạch lần đầu tiên cảm thấy bước chân mình nặng như ngàn cân, hắn đột nhiên ý thức được, hắn đã liên lụy đến thê tử, nếu chuyện này không được giải quyết, nhỉ tử vừa ra đời của hắn cũng sẽ bị người khác đối xử như thế.
Thê tử của hắn như một huyết nhân đứng ở cửa, Dịch Trạch đau lòng đến nín thở.
Hắn còn nhớ, thời điểm lần đầu tiên Trang Vân làm hà bao cho hắn, không cẩn thận đâm vào ngón tay, một chút máu chảy ra liền khiến sắc mặt nàng tái nhợt. Mà bây giờ, đầy người đầy mặt nàng đều là máu.
Dịch Trạch ép chính mình đi nhanh hơn chút nữa, tiếp được thân thể Trang Vân đang lảo đảo.
Dường như hoàn toàn không ngửi thấy máu chó tỏa ra mùi tanh hôi, Dịch Trạch ôm chặt Trang Vân đã hôn mê vào trong lòng.
"Vậy mà lại không hắt được ngươi! Hừ! Lãng phí nhiều máu chó mực của ta đây! Ngươi chờ đó, ngày mai ta lại tặng một thùng đến đây!" Người khởi xướng kia còn tàn bạo chỉ vào Dịch Trạch kêu gào.
Những bách tính kia căm ghét nhìn sang: "Cái đồ Thiên sư vứt đi kia cả ngày không ra, muốn hắt cũng hắt không được, cũng may nơi này có người khiến chúng ta hả giận!"
"Đúng vậy, gây xích mích quan hệ của Hoàng thượng cùng Thái tử điện hạ! Có ý đồ xấu! Thái tử điện hạ tốt như vậy, những người này lương tâm thực sự bị chó ăn rồi!"
Người hầu của Dịch Trạch cản người hắt máu chó kia, những bách tính kia lại chửi càng dữ, trong lúc nhất thời tình cảnh có chút khó khống chế.
Những người này đang nói đến hăng say, thấy Thị lang đại nhân quyền cao chức trọng hai mắt dại ra dáng vẻ không chút phản kháng nào, trong lòng thoải mái một trận. Từ trước đến giờ đều là dân không đấu với quan, ngay cả quan phục Cửu phẩm cũng có thể đè chết bọn họ, bây giờ lại có nhiều người đồng thời "Đấu quan" như vậy, ép quan viên này đến không thể phản kháng. Mà đây là đại quan Chính Tứ phẩm!
Bọn họ nhiều người như vậy đều chỉ trích hắn, hiển nhiên là vấn đề của hắn. Bọn họ cũng hiểu được đạo lý pháp không trách số đông, bởi vậy sức lực trong lòng cũng dồi dào.
"Cút!"
"Các ngươi đều cút cho ta!"
Một người thường ngày ôn hòa khoan dung một khi nổi giận lên, trong mắt đều là màu đỏ như máu. Lệ khí vô biên bao phủ lấy đôi mắt từ trước đến giờ không hề lay động.
Bách tính đang chửi rủa bị bộ dáng của hắn dọa đến không thể mở miệng, đám người an tĩnh trong nháy mắt. Những thị vệ kia trong lòng đều rùng mình, bọn họ theo Dịch đại nhân nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế.
Tựa hồ như muốn ăn thịt người.....
"Người nào tiếp tục gây sự, giết chết không cần luận tội."
Thị vệ nghe được câu này đều kinh ngạc đến cực điểm. Quyết định như vậy không nghi ngờ sẽ hủy đi quan thanh của đại nhân, sau này bách tính nói đến cũng chỉ sẽ cảm thấy là đại nhân đang xem mạng người như cỏ rác, sát hại người vô tội, mà sẽ không cảm thấy là hắn bị ép vào bước đường cùng không thể không hành động!
"Sau đó Dịch Trạch ta sẽ lấy mũ tạ tội."
Dịch Trạch nói câu này liền không cần nhiều lời nữa, ôm Trang Vân vào trong phủ. Từ quan là đại sự như vậy, hắn lại nói đến vô cùng bình thản. Mỗi một người đứng ở cửa không tự chủ mà ngậm miệng.
Trang Vân bất tỉnh nhân sự nằm trong vòng tay hắn, Dịch Trạch bước nhanh chân vào phòng. Nha hoàn hồi môn của Trang Vân nghênh tiếp thấy tình cảnh này, sợ đến khóc lên.
"Nhanh đi múc nước đến, tắm rửa cho phu nhân." Dịch Trach ngay cả khí lực giải thích cũng không có, nhấc tay áo không ngừng lau mặt Trang Vân, chỉ lo nàng đang hôn mê cũng bị mùi hôi tanh quấy nhiễu.
Khi tỉnh lại Trang Vân đang nằm trên giường, trên người đã sạch sẽ, chỉ là vẻ mặt vẫn mệt mỏi.
Nàng vốn là choáng khi thấy máu, bây giờ lớn như vậy còn bị một thùng máu chó mực hắt đầy người, Trang Vân bây giờ hoàn toàn không dám hồi tưởng lại tình cảnh khi đó.
Dịch Trạch thấy nàng tỉnh lại liền đỡ nàng dậy, bưng thuốc lên đút cho nàng: "Ngoan, uống canh tỉnh thần này, nàng sẽ thoải mái hơn."
Trang Vân nhẹ nhàng gật đầu.
Trong phòng như là mới được cẩn thận lau qua, nghĩ đến là Dịch Trạch lo lắng mùi máu tanh lưu lại sẽ khiến nàng cảm thấy không khỏe, mới dặn dò hạ nhân thanh tẩy.
Trang Vân mở miệng muốn uống, nhưng cảm thấy trong dạ dày cuộn lên, chỉ muốn nôn. Dịch Trạch để chén thuốc xuống, vỗ nhẹ lưng nàng, vô cùng kiên trì mà nhẹ nhàng.
"Không sao không sao, bây giờ không muốn uống thì không uống, chốc nữa lại gọi A Trương sắc một bát nữa."
Chờ Trang Vân bình thường lại, canh tỉnh thần đã lạnh. Dịch Trạch bưng chén thuốc ra ngoài, A Trương đang đứng đợi ở cửa.
Tùy tùng này đi theo hắn mấy năm, đối với điều trị thân thể rất có kinh nghiệm, sắc ra canh tỉnh thần canh giải rượu đều rất hữu hiệu.
"Sắc cho phu nhân một chén nữa, chén này lạnh rồi."
A Trương "Vâng" một tiếng, thân sắc áy náy trên mặt chợt lóe lên, bận bịu cúi đầu đỡ lấy chén thuốc, đi về phía cửa viện.
Bởi vì vẻ mặt không dễ phát giác này, Dịch Trạch nhìn bóng lưng A Trương đi xa, ánh mắt đột nhiên có thêm một tia ý tứ xem xét, đang nhấc chân muốn quay người trở về phòng nhìn thê tử, nhưng đột nhiên đứng lại bất động. Một suy đoán hoang đường nhô ra từ đáy lòng hắn.
Ngày đại hỷ, tửu lượng hắn chịu không nổi, xin lỗi mọi người. Sau đó trên đường trở về hỷ phòng, uống một bát canh giải rượu A Trương sắc cho hắn....
Không đúng không đúng, A Trương theo hắn nhiều năm như vậy, sẽ không hại hắn.
Nhưng ngày đó hắn cũng chỉ uống rượu và canh giải rượu. Khách mời cũng không sao, rượu kia đương nhiên không có vấn đề. Vì lẽ đó chỉ có....
Hắn tin tưởng A Trương hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, nhất định có mấy phần tình cảm. Vì lẽ đó mặc dù canh giải rượu có vấn đề, A Trương cũng biết là sẽ không lấy mạng mình.
Bởi vậy sau lưng Thiên sư quả thật có người xúi giục, mà A Trương đã vì người kia mà dốc sức.
Dịch Trạch hít dài một ngụm khí.
Hóa ra hắn nhiều ngày chịu đựng chê trách đều nên do người khác phải chịu đựng, hắn chẳng qua chỉ là kẻ thế mạng thôi....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận