Có điều trong nháy mắt Văn Chiêu liền muốn rời đi, Lục Nhiên lại không đồng ý, ôm nàng không buông, thuận thế hôn sâu hơn.
Mỗi một lần nàng chủ động đều khiến hắn vui mừng, khiến hắn cảm giác bản thân không phải đang hát kịch một vai.
Văn Chiêu cảm thấy có chút không thở được, sắc mặt cũng ngày càng hồng. Lục Nhiên vỗ nhẹ trên lưng nàng, thấp giọng nhắc nhở nàng hít thở.
Chẳng biết vì sao, nụ hôn vừa rồi cũng không khiến nàng ngượng ngùng như vậy, một tiếng trầm thấp lại dịu dàng nhắc nhở này lại khiến nàng mắc cỡ không dám nhìn hắn, vội quay lưng nói: "Chàng mau mau về đi thôi."
Đợi một lúc phía sau không có động tĩnh, Văn Chiêu xoay người đã thấy không còn ai. Vừa rồi còn giục hắn quay về, bây giờ Lục Nhiên không nói tiếng nào đi mất, nàng lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Chỉ là bây giờ đã qua canh ba, nếu còn không ngủ thì sẽ chẳng ngủ được mấy canh giờ. Văn Chiêu ở trên giường xoay người mấy cái, lúc này mới ngủ, nhưng trong lòng nàng có chuyện đè ép, trong giấc mộng cũng không yên ổn.
Nghe thấy tiếng hít thở trong phòng đều đều, một bóng người trong bóng tối xuất hiện, cúi người hạ một nụ hôn lên trán cô nương đang say ngủ.
Ngày hôm sau, cái tráp bị khóa đã rơi vào tay Quách Dần.
"Mượn trâm tóc của cô nương dùng một lát." Ở đây chỉ có một cô nương là Văn Chiêu, tuy rằng đôi mắt Quách Dần chỉ nhìn ổ khóa trên tráp, Văn Chiêu lại hiểu ý, đưa tay lấy một cây trâm hoa ngọc trai trên đầu xuống đưa cho hắn.
Chỉ là trong lòng lại có chút nghi hoặc, hôm qua nàng và Lục Nhiên nhìn, khóa trên tráp cũng không đơn giản, chỉ dùng một cây trâm sợ là không mở ra.
Nghi hoặc, đã thấy ân nhân cầm cây trâm của nàng bắt đầu nắn, mấy cái liền làm cho chuôi cây trâm thành dáng vẻ quanh co khúc khuỷu. Văn Chiêu nín thở nhìn, chuôi trâm tuy rằng làm bằng vàng nên mềm, nhưng muốn tay không nắn thành như vậy không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Ân nhân, thật là lợi hại.....
Quách Dần hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt sùng bái của Văn chiêu, chỉ để ý đem cây trâm đã nắm tra vào trong khóa, chỉ là bên trong giống như bị kẹt chỗ nào đó, để lại nửa cây trâm ở bên ngoài. Quách Dần lấy trâm ra, lại nắn thêm một lần nữa.
Như thế lặp đi lặp lại, chẳng qua ba lần là có thể hoàn toàn luồn cây trâm vào. Uốn một cái, cái khóa liền mở ra.
Văn Chiêu mừng rỡ trong lòng, nhận lấy tráp, mở ra. Đã thấy bên trong chính là ngân phiếu, nhìn thế nào cũng không phải vật chứng.
"Chẳng lẽ đây là tiền riêng hạ nhân kia chôn?" Hoặc là tiền bạc lai lịch không quá sạch sẽ, không thể làm gì khác hơn là đem chôn, miễn cho người cùng phòng phát hiện.
Bên trong không phải là vật chứng mà nàng mong ngóng tìm được, coi như là tiền tài bạc vạn cũng không thể khiến nàng vui mừng.
Lục Nhiên cầm lấy tráp, sau khi đổ tiền bạc trong tráp ra liền kiểm tra bên ngoài, bên trong tráp xem có khắc chữ hay không, nhưng vẫn không phát hiện ra gì.
Hoặc là, đây thật sự chỉ là một cái tráp bình thường dùng để cất giấu tiền riêng thôi. Ma ma kia chẳng qua là cảm thấy người chôn tráp bộ dạng lén lút khả nghi, tuy nhiên chỉ là khả nghi, cũng không có chứng cứ nói rõ người này chính là ám vệ Hoàng thượng để lại làm bằng chức định tội.
"Thôi, lại đi tìm những manh mối khác xem."
Văn Chiêu trong lòng có chút thất lạc, Lục Nhiên nghe xong câu này lại càng không chịu từ bỏ, vẫn cầm tráp xem xét.
"A Dần, ngươi tới nhìn một cái, đế tráp này có phải hơi dày không?"
Nhưng đế tráp bình thường đều sẽ làm bốn vách dày chút, Quách Dần không để ý lắm nhận lấy tráp, lắc lắc: "Không có âm thanh, nên không có vách kép."
Lục Nhiên lặng yên trong nháy mắt, đột nhiên mở miệng: "Nhưng nếu có vật khảm trong vách gỗ thì sao? Từng có người dùng cách này truyền mật thư, ta đã từng đọc trong một cuốn sách cổ."
"Được, thử một chút." Quách Dần nói xong liền rút kiếm bổ bốn vách của tráp ra, chỉ còn lại một cái, cầm lên cẩn thận nhìn nói: "Có dấu vết ghép lại."
Văn Chiêu trong mắt chứa khao khát nhìn sang, Quách Dần sử dụng kiếm chếch một bên đế vạch một cái, chỉ thấy vốn là một tấm gỗ dày, bây giờ lại chia làm hai miếng gỗ mỏng, ở giữa có khảm một miếng ngọc bội tinh xảo khéo léo.
"Chính là nó!" Văn Chiêu lấy ngọc bội được khảm ra: "Đây là Hoàng thượng phỏng chế theo ngọc bội của Thái tử, lúc trước Tư Mã Dục trúng kế đi tới Phi Lai lâu, cùng ngọc bội kia có liên quan."
Lục Nhiên biết, Văn Chiêu mặc dù miệng đang nói Tư Mã Dục, kỳ thực cũng là đang nói bản thân nàng. Kiếp trước ác mộng của nàng bắt đầu, chính là từ miếng ngọc bội này.
Tay nắm nhẹ miếng ngọc bội của Văn Chiêu hơi run rẩy, kiếp này quỹ đạo sự việc thay đổi nhiều lắm, mà người chôn thân trong đám cháy kia cũng không phải nàng.
Tuy rằng Tư Mã Dục từng hại nàng, nhưng sau khi nàng ta chết đi, trong lòng Văn Chiêu lại không mảy may sung sướng, dù sao Tư Mã Dục cũng có thể nói là một Khương Văn Chiêu khác. Kiếp trước Tư Mã Dục an phận làm một quân cờ trong tay Hoàng thượng, kiếp này nàng lại muốn đánh vỡ ván cờ này!
Mà hôm nay coi như tìm được vật chứng then chốt như vậy, trong lòng nàng vẫn tràn đầy bất an. Đối thủ của nàng là người trên vạn người kia, chỉ cần không có niềm tin tuyệt đối đánh được một trận đẹp đẽ lật ngược thế cờ, nàng liền không cách nào yên giấc.
Trên đường trở về, Văn Chiêu đem chứng cứ phạm tội tìm được cùng đề nghị "Hứa hôn" của Lục Nhiên phân tích trong lòng một phen, quyết định thấu đáo ra được con đường thứ ba.
Ngày thăng quan của Lục Nhiên sắp đến, Văn Chiêu lại nhớ đến một chuyện khác. Kiếp trước Dịch Trạch chính là sau lễ trưởng thành của Lục Nhiên không lâu liền xảy ra chuyện. Kiếp này nàng không muốn Trang Vân lại sớm như vậy phải thủ tiết, không muốn nhi tử của bọn họ A Giản nhỏ tuổi như vậy đã không còn phụ thân.
Mà Dịch Trạch lúc này đang tỉ mỉ quan sát bình lưu ly trong tay. Hắn đã tìm đại phu kiểm tra, ngoài thuốc trị thương bình thường trong lọ ra, trong bình này có gì đó mà ngay cả lão lang trung trong Kinh cũng không phân biệt được.
Vì vậy...... Dược mà người đứng đằng sau sai A Trương hạ dược hắn, chính là dược này!
Nhưng mà, manh mối tới đây lại gặp trở ngại. Hắn đối mới bí ẩn trong dược này không có chút đầu mối nào, A Trương cũng biến mất không thấy.
Nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy đôi mắt A Vân A Giản sạch sẽ trong suốt, đều sẽ nhắc nhở chính mình, phải nhanh, mau mau chứng minh mình không liên quan đến Thiên sư, như vậy thê nhi của hắn mới có thể ngẩng đầu trước mặt mọi người.
Ngày đó theo thường lệ mang theo vải bọc, đi tới một hiệu thuốc ở thành tây, chờ mong người có thể biết chỗ dược này. Nhưng hôm nay ngược lại có chút kỳ quái, tiếng nói chuyện phiếm trong hiệu thuốc không có căm phẫn sục sôi mắng Dịch phủ và Thiên sư, cũng không nhắc đến trận đại hỏa trước đó vài ngày của Phi Lai lâu, ngược lại lại nói đến Lục Thị lang.
"Ta nghe nói, tôn nữ tế của Vinh Quốc công có tin tức rồi!"
"Không phải lúc trước đã gả đi rồi sao? Là Chấn Bắc hầu Thế tử kia."
Mấy người trong hiệu thuốc đều chỉ là có chút đau ốm, bởi vậy lúc đứng xếp hàng còn rảnh rỗi tán gẫu.
"Không không không, lúc này là Nhị phòng hay Tam phòng cũng không biết. Có điều có người nói, ở trong phủ của Sách Thị lang Lục đại nhân nhìn thấy lệnh bài của Vinh Quốc công phủ! Đại để chính là vừa ý hắn. Có điều ngẫm lại cũng bình thường, Lục Thị lanh này là đệ tử đắc ý nhất của Tiết tướng, thăng quan so với ai khác cũng nhanh hơn!" Người nói chuyện nói đến mặt mày hớn hở, giống như có được tin tức cực tốt.
"Thật chứ? Ngươi đi hỏi một chút rốt cuộc là Khương gia Nhị cô nương hay là Tam cô nương..... Tam cô nương kia, không phải từng bị hủy dung sao? Như vậy làm sao đứng trước mặt đám Vũ cơ tướng mạo đẹp đẽ của Lục phủ?"
Dịch Trạch nghe một lúc liền không tiếp tục, cầm bình dược đi ra ngoài. Đúng như dự đoán, vẫn không tìm được người nhận ra loại dược này.
Nếu trực tiếp đem vật này làm chứng cứ, lại không có sức thuyết phục. Người khác có thể nói, hắn tự mình hạ dược lại thỉnh Thiên sư đến giải vốn là kế hoạch của hắn, ý đồ mang Thiên sư đến trước mặt Hoàng thượng. Mà A Trương lại không thể vì hắn làm chứng, còn nữa, A Trương không biết đã đi đâu.
Thôi.
Dịch Trạch đi trên đường, lại một lần nữa nhớ đến chuyện phiếm vừa nghe. Người khác không biết, hắn lại hiểu được, có quan hệ với Lục Nhiên nhất định là Khương Nhị cô nương. Năm ngoái trên Xuân yến của Trưởng công chúa hắn liền nhìn ra manh mối, chỉ là không hiểu hai người này sao lại chậm chạp không có động tĩnh, hắn còn tưởng là Quốc công phủ không đồng ý.
Nói ra, cũng nên vì Lục Thị lang mà chuẩn bị một phần lễ vật. Tuy rằng bọn họ không cùng phe, cũng không gây trở ngại việc hắn thưởng thức Lục Thị lang này. Bất luận là tài năng hay là tâm tính, người kia đều là đẳng cấp, khiến hắn thỉnh thoảng sinh ra chút cảm giác đáng tiếc.
Đáng tiếc. Nếu như hắn là phái thanh lưu, ngược lại có thể thâm giao một phen.
Đang lúc tiếng thơm truyền xa, Lục phủ trước nay lại chưa từng náo nhiệt. Vốn là nghĩ trong phủ chỉ có một chủ tử là hắn, Lục Nhiên liền không mua bao nhiêu người hầu, bây giờ khách khứa nhiều, ngược lại có vẻ nhân thủ không đủ. Những người trong tối làm việc cho hắn lại không thể lấy ra dùng, cũng may bóc lột sức lao động của Ngụy Lương một hồi cũng có thể miễn cưỡng ứng phó.
Hôm nay Văn Chiêu sẽ theo phụ thân đến xem lễ, Lục Nhiên nghĩ đến đây liền cảm thấy trong lòng có chút chờ mong.
Văn Chiêu trước đó vài ngày đã nói với phụ thân vừa ý Lục Nhiên rồi. Khương Nhị gia trước kia đã chú ý tới hậu sinh như vậy, có thể trên cung yến cuối năm khen nữ nhi của ông, ông có thể không nhỡ kỹ sao. Chỉ là không nghĩ tới, hắn vốn tưởng rằng Lục Nhiên là đơn phương tương tư, bây giờ nữ nhi ông lại thẹn thùng nói với ông vừa ý Lục Nhiên. Thật sự là, không cẩn thận nữ nhi đã bị lừa mất rồi!
Toàn bộ quá trình Nhị gia nghiêm mặt, nói muốn quan sát hắn, mà lập trường của Lục Nhiên thực sự khiến ông do dự, nếu như nữ nhi theo Lục Nhiên, như vậy Quốc công phủ khó tránh khỏi dính dáng đến phái bảo hoàng. Vậy Văn Dập của ông không phải là không công bên ngoài sao?
Nhị gia nghĩ đến đây, liền cảm thấy trong lòng hơi buồn phiền.
Nhưng nữ nhi đã nói vậy rồi, còn cầu khẩn ông muốn theo đến xem lễ, Nhị gia khẽ cắn răng vẫn là đáp ứng rồi.
Văn Chiêu lần này thẳng thắn vốn là tiến hành thuận lợi kế hoạch, nhưng lúc đứng trước mặt phụ thân nói ra tâm tư, vẻ thẹn thùng này cũng không phải giả bộ.
Lễ đội mũ còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đã có vài khách mời đến sớm, Những người đến sớm hoặc là có quan hệ tốt với Lục Nhiên, hoặc là có tâm muốn trèo cao, lúc này lại ngồi chung một chỗ, tán gẫu đến hợp ý.
Lục phủ không có trưởng bối, bởi vậy việc đãi khách hoàn toàn rơi trên vai Lục Nhiên, mọi người nhìn tân quý trong triều này mà sinh ra chút đồng tình. Hắn chẳng qua là đến tuổi trưởng thành, như từ lâu phụ mẫu đều mất, huynh đệ tỷ muội thân cận cũng không có, cũng chưa từng thú thê, qua nhiều năm như vậy đều là lẻ loi một mình.
Một Hộ bộ Lang trung ỷ mình lúc trước từng làm việc với Lục Nhiên, liền cùng người xung quanh nói về Lục Nhiên, từ gia thế Lục Nhiên đến lúc nhậm chức Hộ bộ, nói đến có đầu có đuôi. Thấy mọi người nghe say sưa, khi thì thổn thức, khi thì reo hò, trong lòng sinh qua chút cảm giác quang vinh.
Lúc này, hắn đã thấy chính chủ đang hỏi thăm khách khứa, đang đi về phía bên này. Lang trung này chẳng biết vì sao có chút chột dạ, liền ngừng câu chuyện. Nhưng hắn không có chuyện để chột dạ, chuyện hắn nói đều là thật còn có chút tích cực.
Lang trung ưỡn ngực, đem chột dạ trong đầu đuổi ra ngoài, cùng Lục Nhiên hỏi thăm. Liền thấy Lục Nhiên cười đáp lại hắn, nụ cười trên mặt Lang trung càng sáng lạn hơn.
Chờ Lục Nhiên đi rồi, bên cạnh có người muốn hắn nói tiếp, Lang trung hắng giọng một cái, đang muốn mở miệng đã thấy trên mặt đất có một vật gì đó.
Vừa nhặt lên nhìn, lại là khăn tay, hình như là nữ tử thêu, bên trên để lại khuê danh, "Văn Chiêu".
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận