Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 67: Án phóng ngựa

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 407 lượt xem
  • 2663 chữ
  • 2021-09-13 09:22:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bên trong Tử Thần điện.

 

Nghe thấy trong màn truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thái giám cung nữ đứng bên ngoài đều là cúi đầu không nói. Chỉ là chẳng biết vì sao, tâm tình Hoàng thượng hôm nay dường như đặc biệt không tốt, phát tiết có hơi tàn nhẫn.

 

Một lát sau, động tĩnh bên trong ngừng lại, mà nam đồng còn đang buồn bã gào khóc.

 

"Cút đi."

 

Sau đó là "Rầm" một tiếng, chắc là bị Hoàng thượng một cước đạp rơi xuống giường. Lúc này mới có hai thái giám đi đến kéo nam đồng đi, nhưng đều là nơm nớp lo sợ, sợ bị Hoàng thượng giận chó đánh mèo.

 

Mà Hoàng thượng bên trong lại nằm ngửa mặt, mình đỉnh màn màu vàng, nhớ đến kế hoạch khó thực hiện của lão.

 

Bên ngoài đều là chuyện Khương gia vừa ý Lục Nhiên, lão sao có thể đem tội danh mưu hại Tư Mã Dục đẩy lên đầu bọn họ? Vốn định dựa vào đó để tước đi một nửa binh lính của họ, lại đem Tiểu Khương nhị gả cho Lý Tương, bây giờ cũng không được rồi.

 

Nhưng lão là chủ của một nước, vận mệnh của bọn họ ra sao đều do lão định đoạt! Bây giờ mặc dù lão không thể tùy tiện tước đi binh quyền của người khác, nhưng lão tiện tay đặt ra một đạo ý chỉ lại có thể phá hủy nhân duyên người khác.

 

Hoàng thượng lại nghĩ đến học trò kia của Tiết tướng, đúng là người tài giỏi, lại còn là người của phái bảo hoàng. Thôi, sau khi chuyện thành công bồi thường hắn là được.

 

Chỉ là trong đầu lão vẫn cực kỳ buồn bực, rất cần một cái gì đó khai thông: "Hà Hưu! Lấy cho trẫm một viên Trường Sinh đan!" Hà công công bị gọi tên "Vâng" một tiếng liền khom người lui ra.

 

Chờ nuốt xuống một viên Trường Sinh đan, Hoàng thượng khoan khoái thở dài một cái, ngã lên giường rồng.

 

Hồi lâu, Hoàng thượng mở mắt ra nói: "Các ngươi lui xuống..... Ngươi không phải Hà Hưu! Ngươi là ai?"

 

Thấy dáng vẻ Hoàng thượng một bộ nghi ngờ không thôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý hắn, Hà công công lập tức ngã quỵ trên mặt đất, gấp giọng hô: "Tiểu nhân chính là Hà Hưu! Hoàng thượng!"

 

Hoàng thượng xoa xoa mi tâm, lại mở mắt nhìn, đây rõ ràng vẫn là Hà công công ban đầu kia, khoát tay một cái nói: "Lui ra đi." Lão vừa rồi không biết sao, vậy mà lại hoa mắt.

 

Xem ra là bị chuyện của Khương gia làm cho tức đến chập mạch rồi.

 

Văn Chiêu đang ở trong viện đọc sách tiêu khiển, thấy Nhị ca bước đến: "Nhị ca?"

 

Dáng vẻ Khương Văn Ngọc một bộ muốn nói lại thôi, sau đó dường như hạ quyết tâm, ngồi xuống đối diện Văn Chiêu. Ghế đá man mát, Văn Ngọc tùy ý sửa lại vạt áo.

 

"Nhị muội muội, muội thật sự vừa ý Lục Nhiên?" Hắn lúc trước liền cảm giác được Lục Nhiên đối với đường muội này có chút không thỏa, nhưng hắn không nghĩ tới hai người này lại là hai bên tình nguyện.

 

Tùy rằng dung mạo Lục Nhiên đẹp đẽ lại tài trí hơn người, nhưng Nhị muội muội hắn lại giống như không mở lòng, chưa từng thấy nam tử nào vào được mắt muội ấy. Lúc này vậy mà lại trực tiếp cùng Nhị thúc nói rõ tâm tư.

 

Văn Chiêu đối với câu hỏi này của Nhị ca cũng không bất ngờ, bởi vậy cũng không có lúng túng ngượng ngùng, chỉ cười gật đầu.

 

"Muội cũng biết trong Lục phủ đã có hai mươi Vũ cơ?"

 

Văn Chiêu đặt sách cầm trong tay lên bàn đá, nghiêm mặt nói: "Nếu không phải lúc đó Nhị ca huynh vừa tân hôn, bây giờ cũng có mười Vũ cơ đi."

 

Văn Ngọc lặng lẽ, những Vũ cơ kia xác thực là Hoàng thượng muốn nhét vào. Nhưng đáy lòng hắn chính là không muốn Văn Chiêu cùng Lục Nhiên bên nhau. Nói đến hắn cũng đã từng làm việc với Lục Nhiên, biết được là người có tài có thể đảm đương, nhưng......"

 

"Như thế, Tam đệ không phải là không công bên ngoài sao? Khương gia vẫn là đứng vào phái bảo hoàng." Trong mắt Văn Ngọc lộ ra chút không cam lòng, lúc trước Văn Dập vì bình an của Khương gia mà tự xin ra bên ngoài, hắn tuy rằng nói Văn Dập bảo trọng, nhưng cũng vì thế mà khó sống tốt một thời gian.

 

Lại là vấn đề lập trường. Mi mắt Văn Chiêu hơi chùng, lên tiếng nói: "Chỉ cần chờ thêm một thời gian, những lo lắng này sẽ không còn nữa."

 

Những cái khác lại không chịu nhiều lười, Văn Ngọc cân nhắc câu nói này nhiều lần, vẫn là không nghĩ ra.

 

Văn Chiêu nhìn bóng lưng Nhị ca đi xa, hắn dường như vừa đi vừa suy nghĩ, trong bước chân mất đi sự hào hiệp ngày xưa.

 

Trà dư tửu hậu của bách tính trong Kinh thành vốn không thiếu đề tài, lần này tiếp sau chuyện của Lục Nhiên Văn Chiêu lại có chuyện mới ra lò.

 

Đều biết gia thế của Đương kim Hoàng hậu cũng không xuất chúng. Khi đó Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, Tạ thị lợi dụng thân phận nữ nhi của quan Tứ phẩm trong Kinh thành gả vào phủ Thái tử làm Lương đễ, sau khi Nguyên hậu hoăng thệ được lập làm Hoàng hậu. Bời vì hậu cung của Hoàng thượng thực sự đơn bạc, gia thế Tạ thị xem như là trung đẳng, tư lịch cũng không đơn giản, mặc dù lập bà làm hậu bị một phần đại thần phản đối, nhưng cũng xem như là thuận lợi, dù sao Hoàng thượng dường như cũng không phải người yêu thích sắc đẹp, Thái tử cũng không nhỏ, những đại thần kia đem con gái mình nhét vào hậu cung cũng không có tiền đồ tốt đẹp gì.

 

Lại nói Tạ gia này, vốn dĩ quan viên lớn nhất chính là phụ thân của Tạ thị, tuy nhiên chỉ là một quan Tứ phẩm. Hậu tộc như vậy thực sự không tính là cường thế. Hoàng thượng cũng là nghĩ đến điều này, mới ban cho nhạc phụ của mình tước vị Anh Quốc công. Đều là Quốc công, Anh Quốc công này lại không tay nắm trọng binh như hai Quốc công khác, chỉ là nói nghe êm tai thôi.

 

Nhưng mà, coi như không có thực quyền, lại không trở ngại con cháu Tạ gia sinh lòng kiêu ngạo.

 

Nếu bọn họ vốn là trâm anh thế gia thì cũng thôi, nhưng như thế này một khi đắc thế rất ngang ngược đắc ý, những chuyện lớn chuyện nhỏ mấy năm nay khiến bọn họ trong miệng bách tính không để lại danh tiếng tốt gì, có điều vẫn là Hậu tộc, rất nhanh có thể đè xuống.

 

Có điều lúc này lại có chút ngoại lệ.

 

Quốc cữu gia Đương triều ôm mỹ nhân phóng ngựa trong đường phố, thời điểm đường làm quan đang rộng mở, cũng không biết từ đâu nhảy ra một tiểu nhi tóc trái đào, đang liếm hồ lô hoàn toàn không biết nguy hiểm, mắt thấy tiểu nhi phải nằm dưới móng ngựa, lại nhảy ra một tiểu lang quân, cứu tiểu nhi kia mà bản thân lại bị bóng ngựa đạp xa mấy trượng, tắt thở tại chỗ.

 

Quốc cữu gia bị dọa đến hoảng hồn. Nếu như giẫm chết một hài tử bình thường thì hẳn là còn có thể giải quyết, nhưng nhìn người này ăn mặc không giàu sang thì cũng cao quý, hắn sợ là rước họa vào thân rồi.

 

Vốn còn ôm may mắn, ngóng trông là con cháu phú thương, chỉ cần không phải con cháu quan viên, sự tình đều dễ nói. Hoàng hậu tỷ tỷ của hắn nhất định sẽ cứu hắn.

 

Nhưng không như mong muốn, người này vừa vặn là Tam cô nương Uy Viễn hầu phủ.

 

Sự tình lần này lớn rồi. Uy Viễn hầu dù sao cũng là hầu phủ, Tam cô nương còn là đích nữ, mà hôn sự cũng đã định rồi, cuối năm liền gả cho thứ tử của Hoài An bá phủ Vương Sùng. Bây giờ người này đã hết, hai nhà cũng không bỏ qua, một đường tố cáo Quốc cữu gia.

 

Quốc cữu gia khóc lóc van cầu Hoàng thượng, Hoàng hậu chỉ muốn một cước đạp bay hắn, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng, chỉ có thể quở trách trên miệng: "Phải nói với đệ bao nhiêu lần, làm việc phải thu liễm! Tự người tính xem đã gây ra bao nhiêu chuyện!"

 

Quốc cữu gia chỉ lo khóc, Hoàng hậu than thở: "Lúc này có chuyện không phải là người khác, là cô nương hầu phủ, khó giải quyết rồi."

 

Quốc cữu gia khóc thút thít mở miệng: "Cô nương kia cũng có lỗi, tại sao lại phải nữ phẫn nam trang ra ngoài! Ngay cả nha hoàn cũng không mang theo, nếu không bây giờ cũng không xảy ra chuyện!" Hoàng hậu nghe thấy hắn vẫn đẩy trách nhiệm đẩy lên người người chết, không thể nhịn được vung tay áo đánh hắn. Mặc dù không dùng tay, có điều tay áo này lại ác liệt, Quốc cữu gia bụm mặt không dám mở miệng, chỉ là vẻ mặt càng ngày càng oan ức.

 

Hoàng hậu trong lòng mềm nhũn: "Thôi, ta nghĩ cách, đệ đi ra ngoài đi. Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tỷ tỷ giúp đệ giải quyết chuyện như vậy!" Dứt lời, Hoàng hậu mệt mỏi nhắm mắt lại, kỳ thực trong lòng bà rõ ràng, nếu còn tiếp tục, bà có lẽ vẫn sẽ giúp hắn.

 

Dù sao đệ đệ của bà là điều ấm áp duy nhất trong cái nhà lạnh lẽo kia.

 

Quốc cữu gia sau khi liên tục bảo đảm mới ra khỏi điện, để lại một mình Hoàng hậu trong điện trầm tư.

 

Bà biết, Kinh Triệu Doãn là người của Thủ Nghĩa, nhưng bà quen biết chỉ có mấy người, không biết Thủ Nghĩa có muốn mạo hiểm vì bà như vậy.

 

Hoàng hậu bình tĩnh lại, gọi người mang giấy bút tới, viết bốn chữ "Chỉ cầu xử nhẹ", giao cho Lưu Ly bên cạnh: "Đưa đến Tiết phủ."

 

Bà cùng Tiết tướng đưa thư qua lại như vậy đã hơn một năm, trong cung chỉ cho là bà gửi thư nhà. Bởi vì mỗi khi bà có tin muốn gửi cho Tiết tướng, đều sẽ chuẩn bị một phong thư khác gửi về Tạ gia, sau đó nhiều lần thay người truyền tin trên đường, vì vậy có người muốn truy tìm tung tích cũng khó khăn.

 

Thời điểm tin này truyền đến tai Văn Chiêu, quả thật khiến nàng giật nảy cả mình. Sau đó lại nghĩ, khó trách, chẳng trách nàng đối với Tam cô nương Uy Viễn hầu phủ kia không có ấn tượng gì, nói vậy kiếp trước nàng ta cũng hương tiêu ngọc vẫn vào lúc này đi.

 

Chuyện này trong bách tính quả thật là một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, trong nhất thời tất cả trà lâu tửu lâu thanh lâu đều nói chuyện này, ngay cả thoại bản cũng xuất hiện tình tiết Quốc cữu gia triều đại không thật nào đó ỷ thế hiếp người.

 

Tất cả mọi người biết, cô nương này chết đi là vì cứu người mà vùi thân dưới móng ngựa, mà làm người khác cảm động nhất chính là, cô nương này là nữ nhi Hầu phủ, mà người nàng cứu chỉ là nhi tử của một quả phụ bán đậu phụ ở thành đông mà thôi.

 

Không để ý thân phận liều mình cứu người như vậy không thể nghi ngờ là đã làm cảm động toàn bộ bách tính trong Kinh thành, những nhân gia quyền quý kia cũng vì nàng mà thổn thức không ngớt.

 

Mà bách tính càng cảm động thì càng căm phẫn sục sôi, thậm chí có người không sợ Hậu tốc, đi đến ngoài cửa Tạ phủ kêu gào giết người đền mạng.

 

Lúc Tiết tướng nhận được thư, càng là biểu hiện một bộ "Quả nhiên là như thế", chỉ là việc này của Quốc cữu gia thật sự có chút khó giải quyết, lão cũng phải cân nhắc đắn đo.

 

Nhưng lão chí ít cũng phải giúp Quốc cữu gia giảm nhẹ hình phạt, nếu không Vân Đại sợ là sẽ oán lão. Thế nhưng trong thâm tâm lão thực sự cảm thấy đệ đệ Vân Đại như vậy vẫn là chết sớm là tốt, nếu không sẽ hỏng đại sự của bọn họ.

 

Cuối cùng Kinh Triệu Doãn nhận được lệnh, phán Quốc cữu gia bồi thường vạn lạng bạc, ăn cơm tù ba năm.

 

Nghe tới giống như xử không nhẹ, nhưng hai phủ Uy Viễn hầu và Hoài An bá lại không vừa ý, bọn họ lại không thiếu tiền, muốn nhiều ngân lượng như vậy làm gì, bọn họ muốn chính là một mạng đền một mạng!

 

Uy Viễn hầu liền trách cứ Kinh Triệu Doãn cùng một giuộc với Tạ gia, không để ý công đạo chính nghĩa.

 

Chỉ là Tiết tướng không nghĩ tới, ngọn lửa này vậy mà lại đốt trên người lão.

 

Uy Viễn hầu này không biết sao, đã lấy được thư lão viết cho Kinh Triệu Doãn, trên mặt còn viết phải xử nhẹ Quốc cữu gia!

 

Nội dung bức thư này cùng với phong thư lão viết cũng giống nhau, nhưng chọn từ lại có chút khác biệt, vì vậy thư này căn bản không phải lão viết! Thế nhưng chữ trong thư này lại giống với bút tích của lão như đúc! Khiến người khác không thể không tin thư này chính là lão viết.

 

Lần này càng là toàn bộ trên dưới Kinh thành xôn xao, Thừa tướng gia Đương triều kêu Kinh Triệu Doãn đại nhân xử nhẹ Quốc công gia?

 

Quan hệ này nghe thật ý vị sâu xa!

 

Thời điểm Hoàng thượng nhận được tin tức này sắc mặt càng là một mảng âm trầm.

 

Lão cho rằng Kinh Triệu Doãn là người của mình, không nghĩ tới Kinh Triệu Doãn ai trung thành với Tiết tướng! Còn có, Tiết tướng vì sao phải giúp Quốc cữu?

 

Lẽ nào quan hệ giữa Tiết tướng và Tạ gia cũng không đơn giản sao?

 

À, lão đã coi thường Thừa tướng mà mình tự đề bạt rồi.

 

Có điều, hắn cũng muốn biết đứng sau lưng Uy Viễn hầu là người nào, lại dám cùng Tiết tướng hò hét, không chỉ có như vậy, còn có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy được thư của Tiết tướng, thành công khiến Tiết tướng mạnh mẽ ngã chổng vó một cái.

 

Xem ra chủ một nước như lão cũng bị người ta đem ra sai khiến. Hoàng thượng nhấp một miếng trà nóng, quyết định yên lặng xem thời thế, trước tiên bàng quan xem Tiết tướng cùng thế lực thần bí kia cắn nhau.

 

Lần này đại thần trong triều đều có chút kỳ quái, Hoàng thượng vậy mà lại không chất vấn Tiết tướng. Những người ngóng trông kia đều thất lạc không ngớt, mà thân cận với Tiết tướng lại thở phào nhẹ nhõm.

 

Đứng dưới đại thụ xác thực hóng gió tốt, đại thụ ngã thì lại đè chết hoa cỏ, đại thụ Tiết tướng này lại không thể ngã.

 

Có điều kết quả này đúng là đúng như dự đoán của Lục Nhiên.

 

Lúc trước sau khi xảy ra chuyện phóng ngựa của Quốc cữu gia, hắn lập tức quyết định dựa vào đó để hãm hại Tiết tướng, liền tìm công văn có bút tích của Tiết tướng trong thư phòng, giao cho Ngụy Lương cân nhắc, sau đó Ngụy Lương liền viết ra một phong thư.

 

Hắn cũng biết lấy tâm tư của lão hồ ly Hoàng thượng, tất nhiên có thể thấy là Tiết tướng đứng sau việc này, vì lẽ đó sẽ không như ý nguyện của Tiết tướng.

 

Có điều cũng không sao, hắn chỉ muốn Hoàng thượng hoài nghi Tiết tướng mà thôi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top