Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 68: Định ra hôn sự

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 374 lượt xem
  • 3341 chữ
  • 2021-09-13 09:23:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Văn Chiêu mới từ Lục Nhiên biết được bản lĩnh của Ngụy Lương, tâm trạng cảm thán hóa ra dụng ích của Ngụy Lương lại là cái này. May mà nàng đem Ngụy Lương trả lại cho Lục Nhiên, nếu không cũng không có vở kịch hay ngày hôm nay, mà lợi kiếm này của Ngụy Lương ở chỗ nàng sợ là sẽ bị gỉ mất, con thiên lý mã cũng chỉ có thể gặp Bá Nhạc Lục Nhiên mới có thể phát huy tác dụng lớn.

 

Chỉ là Văn Chiêu không nghĩ tới, án phóng ngựa này thật vất vả mới dời ánh mắt của bách tính Kinh thành ở chỗ nàng đi, nhưng có chuyện khác lại một lần nữa đặt nàng ở trung tâm.

 

Ngày hôm đó lại có người đến cửa cầu thân nàng, mà còn là Trang Khởi đã lâu không gặp!

 

Lục Nhiên từng dùng một câu nói đánh giá Trang Khởi, là "Tâm như hổ trên núi, thân như chuột trong khi", Văn Chiêu cảm thấy vô cùng thích hợp, tính tình Trang Khởi vốn là mắt cao hơn đầu, lại cứ không chiếm được cơ hội phát huy tài năng.

 

Trang gia vì quan hệ của Trang Thái phó, toàn bộ bị phân thành phe Thái tử. Có thể tưởng tượng được, tình cảnh của bọn họ càng khó khăn. Trang Khởi trải qua mấy năm, vẫn là một Lang trung nho nhỏ.

 

Có người nói, chức quan này của công tử nhà họ Trang muốn "Cướp thê" của Lục Thị lang sợ là khó xử. Lại có người khác lắc đầu tranh luận nói: "Nhưng mà lấy gia thế Trang gia thì thế nào cũng cao hơn một bậc. Lục Thị lang dù sao cũng là người ngoài Kinh, nói lại thì, Quốc công phủ sao lại cam lòng đem nữ nhi bảo bối gả ra ngoài Kinh chứ?"

 

Đối với chuyện Trang Khởi đến cầu thân Văn Chiêu cực kỳ kinh ngạc, dù sao kiếp trước Trang Khởi đến cầu thân vẫn là cữu cữu ép buộc, kiếp này không biết vì sao, chẳng lẽ lại là vì cữu cữu bức bách?

 

Trang Khởi bên ngoài không biết Văn Chiêu nghĩ thế nào, nếu là biết Văn Chiêu cho rằng hắn bị phụ thân áp bức, vậy thì thật sự là oan uổng hắn. Thật sự muốn nói bức bách, cũng là hắn bức bách phụ thân mới đúng.

 

Phụ thân nói, cô nương Tư Mã gia không còn, Khương gia là đối tượng thông gia được Thái tử vừa ý nhất, Trang gia bọn họ trung thành với Thái tử, không thể đoạt Thái tử phi tương lai.

 

Hắn liền khẽ cắn răng thỏa hiệp, nhưng đợi lâu như vậy không thấy tin tức của Khương gia cùng Thái tử, ngược lại nghe được tin của Khương gia cùng Lục Nhiên, cái này làm sao hắn ngồi yên được? Hắn không thể cướp Thái tử phi tương lai, nhưng nếu đối thủ là Lục Nhiên, hắn sẽ không cố kỵ!

 

Lục Nhiên mặc dù không lưu ý lắm tên tình địch Trang Khởi này, nhưng người khác cũng đã khiêu khích, hắn lại không thể không lộ diện. Mà vài ngày trước đó náo loạn ra tin tức, vào lúc này nếu như không ra mặt, vậy tin tức đó trở thành trò cười rồi.

 

Sau đó đến trước cửa Khương gia cầu thân lại có thêm một nhà.

 

Lục Nhiên trên mặt mang theo ý cười, trong lòng lại chảy máu. Hắn hiểu được lần cầu thân này hắn cùng với Trang Khởi sợ là ai cũng không thể thành.

 

Vốn là muốn sau khi truyền ra tin với Văn Chiêu thì sẽ án binh bất động kéo dài thời gian, không nghĩ tới nửa đường giết ra một người gây rối, miễn cưỡng đem tính toán Hoàng thượng sớm thực hiện.

 

Đáng trách, Trang Khởi này quãng thời gian dài như vậy không có động tĩnh, náo ra một động tĩnh liền khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, còn không thể phát tác.

 

Bách tính đang vây quanh bên ngoài Khương phủ xem náo nhiệt, còn hâm mộ Khương Nhị cô nương có phúc khí bực này, người đến cầu thân đều là người dễ nhìn trong vạn chúng, tùy tiện gả cho người nào cũng là may mắn được thấy, mỗi ngày mỗi ngày nhìn, sợ là có thể sống thêm vài năm nữa.

 

"Cái này ngươi không biết đâu, Khương Nhị cô nương cũng có khuôn mặt đẹp như tiên trên trời, muốn tắm mắt cũng thành."

 

Bách tính thích nghe những chuyện tài tử giai nhân này, lần này đàm luận càng hăng say.

 

Khương Nhị gia đang có chút lờ mờ, ngày thường không cầu thân, hôm nay liền hai nhà đến. Mà còn bớt đi bước phải mời ông mai bà mối, gào thét liền mang theo sính lễ chạy đến cửa lớn, khiến mọi người đến vây xem, thực sự khiến ông bất mãn, hai người này tựa như tiểu tử vắt mũi chưa sạch, khiến ông làm sao yên tâm đem khuê nữ bảo bối giao phó ra ngoài?

 

Văn Chiêu nghe nói Lục Nhiên cũng đến, thực sự có chút buồn cười. Chuyện cầu thân vốn không có trong kế hoạch của bọn họ, Lục Nhiên chắc là bị Trang Khởi "ép" tới rồi.

 

Bây giờ trong đầu Lục Nhiên không biết có bao nhiêu bực bội đây. Lần đầu cầu thân trong đời là bị người ta ép, biết rõ không có kết quả còn phải mang theo nụ cười đứng trước cửa mặc cho mọi người vây xem như xem khỉ.

 

Quả nhiên, hai người này đứng trước cửa một lúc, còn chưa thấy người Khương gia đi ra, liền nghe thấy tiếng móng ngựa truyền đến.

 

"Thánh chỉ đến--------"

 

Người ở đây nghi ngờ không thôi, một đám lớn quỳ rạp xuống. Người Khương cũng đều đi ra quỳ nghe ý chỉ. Chờ nghe xong, mọi người lúc này mới phản ứng lại, Hoàng thượng vừa rồi còn khen ngợi một chuỗi dài lời khen "Hiền lương thục đức" cũng là làm nền cho câu "Nhân duyên của Khương thị Văn Chiêu trẫm tự có an bài" kia.

 

Hoàng thượng quả nhiên ra tay rồi.

 

Lục Nhiên cúi đầu nhìn mặt đất, ánh mắt kiên định, chinh là vì hôn sự của hắn và Văn Chiêu, hắn phải mau thi hành kế hoạch thôi.

 

Thời điểm giải tán, Lục Nhiên liếc mắt nhìn Văn Chiêu, ánh mắt nàng an bình nhu hòa, phảng phất như không bị thánh chỉ này làm quấy nhiễu, chỉ là lúc đối diện với ánh mắt của hắn lại lóe lên, trong mắt đột nhiên như chứa ánh sao, ánh mắt biến hóa như thế khiến tâm hắn lại một lần nữa ầm ầm nhảy lên.

 

Hắn nhất định phải sớm lấy Văn Chiêu về, mỗi ngày ngắm đôi mắt tràn đầy tinh tú này.

 

Ý chỉ này của Hoàng thượng khiến trên dưới Khương phủ đều lo sợ bất an, đến tột cùng là vì nguyên do gì mà Hoàng thượng phải ra tay can thiệp hôn sự của một cô nương gia đây? Nếu không phải biết Hoàng thượng không mê sắc đẹp, bọn họ sợ là lo lắng Hoàng thượng có phải có loại tâm tư kia hay không.

 

Bên trong Khương phủ. Đại gia nói với Nhị gia: "Sớm biết vậy liền một tiếng đồng ý lời cầu thân, cũng còn tốt hơn là bị Hoàng thượng bắt bí hôn sự, bây giờ e là hôn sự này sẽ biến thành một công cụ sắc bén cho đấu tranh trong triều, cũng không biết Hoàng thượng dùng như thế nào."

 

Nhị gia mặc dù đối với câu "Một tiếng đồng ý" kia của Đại gia sinh lòng không vui, nhưng cũng có thể hiểu ý của Đại gia, chỉ than thở: "Nếu Hoàng thượng đã theo dõi hôn sự của Văn Chiêu, thì sẽ không để chúng ta dễ dàng kết thân với người khác. Mà..... Đại ca huynh còn chưa nhìn ra chân tướng cô nương Tư Mã gia bị thiêu chết sao?"

 

Đại gia nghe nói đến chuyện này, lập tức trợn to mắt: "Ý của đệ là.... Không phải là....."

 

Nhị gia gật đầu: "Đệ vốn dĩ còn lo lắng lửa này sẽ đốt tới phủ của chúng ta, bây giờ giống như bi ngươi ta dập tắt, Văn Chiêu lúc này thẳng thắn tâm tư đúng là đúng lúc."

 

Nói tới chỗ này, Nhị gia có chút nghĩ mà sợ; "Nếu chúng ta ngỗ ngược với ý tứ của Hoàng thượng, e là Văn Chiêu cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy...." Nếu bọn họ cố ý kết thân với người bên ngoài, lại như Thái tử cố ý kết thân với Tư Mã gia, Nhị gia cũng không hiểu được cuối cùng có thành người thứ hai chôn thân đám cháy hay không, tuy nói Hoàng thượng nhất định sẽ đổi cách, không phải chôn thân đám cháy thì là gieo người vách núi, hoặc là bị kẻ xấu giết chết, tóm lại không trốn khỏi cái chết.

 

Chỉ là, mặc kệ bọn họ sầu lo thế nào, thanh đao này vẫn sẽ hạ xuống.

 

Chưa đến một tháng, Hoàng thượng đối với hôn sự của Văn Chiêu đã có manh mối.

 

Tất cả mọi người không nghĩ tới, trong lúc mấu chốt này, sau khi trở về đất phong từ yến tiệc không lâu, Quảng An vương lại vô cùng lo lắng vào Kinh, càng là vì Thế tử nhà mình mà thỉnh cầu một nhi tức tốt.

 

Nụ cười trên mặt Hoàng thượng ôn hòa, ha ha nói: "Nhi tức tốt không, Trẫm sớm vì Tương Nhi mà giữ lại đây."

 

Cùng ngày liền triệu Văn Chiêu vào cung.

 

Phù Diêu đỏ vành mắt thay y phục cho Văn Chiêu, Văn Chiêu sờ đầu nàng: "Đừng buồn, ta lại không phải đi chịu chết."

 

Ngược lại Phù Cừ muốn nói lại thôi mà nhìn Văn Chiêu. Trước đó vài ngày nàng nghe được động tĩnh trong phòng tiểu thư mà tiểu thư còn cố ý không muốn các nàng đi vào, sau đó lại cự tuyệt nàng đi ra ngoài ra hiệu cứu mạng, Phù Cừ suy đoán, tiểu thư sợ là đã có người trong lòng, mà người kia còn có võ.

 

Đêm khuya xông vào hương khuya dĩ nhiên không hợp lễ nghi, nhưng những nhà giàu có có ai chân chính hoàn toàn tuân theo lễ nghi đâu.

 

Sau đó lại nghe chuyện tiểu thư nhà mình vừa ý Lục Thị lang. Nàng biết Lục Thị lang này lợi hại lại đẹp đẽ, mà còn đã cứu tiểu thư, trong lòng liền xem trọng đoạn nhân duyên này, chỉ là không nghĩ tới.....

 

Cũng không biết vì sao, tiểu thư nhìn lại bình tĩnh như vậy, thực sự không hợp với lẽ thường.....

 

Văn Chiêu từ sau khi biết mình sẽ giống như Tư Mã Dục kiếp trước, liền biết nếu như Hoàng thượng muốn nhúng tay vào hôn sự của nàng, tất nhiên là phải đem nàng gả cho Lý Tương, bởi vì trong lòng nắm chắc, đến lúc này càng không cảm thấy khổ sở.

 

Lý Tương bằng tuổi nàng, thậm chí so với nàng còn nhỏ hơn một hai tháng, bởi vậy kết thân phải đợi hắn lớn hơn một chút, nếu như trước khi kết thân bọn họ có năng lực lật đổ thế cuộc, như vậy hôn ước này đương nhiên có thể không tính. Có điều cũng chỉ có mấy năm..... Kiếp trước mất mười mấy năm hoàn thành chuyện này, kiếp này muốn sớm hơn, Văn Chiêu trong lòng rất là không chắc chắn.

 

Khương Nhị gia cùng Văn Chiêu đi gặp vua, dọc đường đi vẫn là Văn Chiêu an ủi ông, Nhị gia lộ ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Hôn sự của khuê nữ ta ngay cả phụ thân ta đây cũng không thể làm chủ, phụ thân khó có thể buông."

 

"Phụ thân, đừng nghĩ thứ này, Văn Chiêu không buồn, đến lúc đó phụ thân cần phải tranh thủ lấy được nhiều thứ tốt chỗ Hoàng thượng mới phải." Chủ một nước sau khi bên ngoài truyền ra tin Khương gia có ý với Lục Nhiên còn cố ý muốn thao túng hôn sự của Văn Chiêu, nhất định sẽ nghĩ cách động viên bọn họ.

 

Nếu phản kháng không được, vậy phải hưởng thụ nhiều chỗ tốt chút.

 

Nhị gia sau khi nghe Văn Chiêu nói như vậy, viền mắt càng nóng lên. Khuê nữ của ông đến khi nào mới có thể nghĩ đến bản thân! Thời điểm như thế này cô nương khác đều là khóc rống không ngừng, còn nữ nhi của ông lại cười nói ông tranh thủ chút chỗ tốt!

 

Văn Chiêu cùng Nhị gia tiến vào điện hành lễ, Hoàng thượng cười nói; "Đứng lên đi. Khương Nhị à, Tiểu Khương nhị nhà ngươi quả nhiên là tốt, khó trách hiền đệ này của ta không quản ngàn dặm xa chạy tới vì Tương Nhi cầu nhi tức."

 

Rõ ràng đây là chủ ý của lão hồ ly này, từ trong miệng lão ta nói ra lại thành ý tứ của Quảng An vương rồi. Có điều Văn Chiêu đối với quan hệ của Hoàng thượng và Quảng An vương đúng là có chút nghi ngờ. Dù sao từ bên ngoài nhìn vào, đến cầu thân là Quảng An vương, Hoàng thượng chỉ là giúp đỡ hoàn thành nguyện vọng mà thôi, nhưng chuyện hai kiếp chồng lên nhau nên nàng biết, đây rõ ràng là Hoàng thượng đã an bài xong!

 

Lý Tương mới mười bốn tuổi, căn bản là không cần Quảng An vương cấp tốc đến Kinh thành để cầu nhit ức, vì vậy, Quảng An vương này cùng Hoàng thượng có giao dịch gì?

 

Nhị gia khiêm tốn vài câu liền nghe Quảng An vương cười nói: "Khương Nhị cô nương như vậy, Tương Nhi nhất định sẽ thích!" Ông sẽ nói như vậy, bởi vì căn bản Lý Tương không có đến. Có điều nói đến cũng trôi chảy, Quảng An vương đều gấp đến độ chỉ một tháng liền chạy đến Kinh thành, nhất định sẽ không mang theo Thế tử chịu đựng xóc nảy khổ sở.

 

Lý Tương dù sao nhỏ hơn Văn Chiêu một chút, nhân gia bình thường cũng không muốn gả khuê nữ cho một tiểu phu quân, nếu không chờ nam tử đến tuổi chính trực, thê tử đã tuổi già sắc suy, nhìn thế nào cũng phải mối nhân duyên tốt.

 

Hoàng thượng nhìn thấy vẻ mặt Nhị gia rõ ràng không hề muốn, nhưng cẩn thận che giấu, còn cười nói chuyện với Quảng An vương, thần tử phối hợp như vậy khiến tâm trạng Hoàng thượng thỏa mãn, quyết định sau này sẽ cho Khương gia một vài chỗ tốt để bồi thường.

 

Bọn họ rất nhanh đã bàn bạc xong xuôi, Hoàng thượng lúc này hạ chỉ, tứ hôn cho Khương thị Văn Chiêu cùng Quảng An vương Thế tử, chờ sao khi Thế tử tròn mười sáu tuổi thì thành thân.

 

Sau đó lại ban một ý chỉ khác: Khương Tam công tử Khương Văn Dập bất cứ lúc nào cũng có thể hồi Kinh nhậm chức, đồng thời thăng làm Lại bộ Thị lang.

 

Bây giờ chỉ có một vị Lại bộ Thị lang, ý chỉ này đem vị trí Thị lang khác để lại cho Tam ca, có ý chỉ này, lại có thêm một người bản lĩnh khác không được làm Thị lang.

 

Ý chỉ này khiến Văn Chiêu thỏa mãn cực kỳ, lập tức xua tan hoàn toàn mây đen mà ý chỉ trước đó mang đến.

 

Không nghĩ tới lúc này gắng gượng để có lợi ích lại liên quan đến Tam ca, quả nhiên là so với hoàng kim vạn bạc tơ lụa cũng động lòng người. Không thể không nói, Hoàng thượng chính là khống chế lòng người, "Người bị hại" là nàng cũng bị vuốt lông cho ngoan ngoãn.

 

Ân huệ đến từ kẻ thù, tư vị cũng là thơm ngọt. Đợi sau khi nàng nhận ý tốt của Hoàng thượng rồi lại mưu tính làm sao để đối phó với lão.

 

Đêm đó, Văn Chiêu nằm trên giường tính xem khi nào Tam ca quay về mới tốt, nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác Tam ca về ngay bây giờ cũng được.

 

Bây giờ Quốc công phủ đã không cần lo lắng bị người ta quy về phái bảo hoàng. Bọn họ vốn là không muốn đối nghịch với người của phe Thái tử, dù sao Thái tử mới là quốc quân tương lai. Nhưng hôm nay Quốc công phủ đã bị ép trói cùng chỗ với Quảng An vương, chiếu theo quỹ đạo phát triển kiếp trước, Quảng An vương sẽ đối lập thủy hỏa bất dung với Thái tử, những người phái bảo hoàng kia đều có thể lui về sau làm khán giả rồi.

 

Đây cũng là mưu kế của Hoàng thượng, nếu phái bảo hoàng đối lập với phe Thái tử, dù cho phái bảo hoàng thế lực mạnh mẽ, vẫn sẽ không thể tránh khỏi bị suy yếu, lão ta mới nghĩ đến chuyển bia đạn đi chỗ khác.

 

Vốn la phải lo lắng cho kết cục của Quốc công phủ, nhưng Văn Chiêu vừa nghĩ tới Lục Nhiên, liền cảm thấy tình thế cũng không có xấu như vậy, dù sao nàng còn có Lục Nhiên.

 

Mà Lục Nhiên và Thái tử lúc này đang có quan hệ vượt qua cả quan hệ lợi ích, vì vậy sau này Thái tử đăng cơ, Quốc công phủ sẽ không vì Quảng An vương mà bị liên lụy.

 

"Thật không có lương tâm, nàng không khổ sở một chút nào?"

 

Văn Chiêu nhìn theo giọng nói, cười hì hì nói: "Ta rất la khổ sở, chàng cũng không an ủi ta một chút."

 

Lục Nhiên ngồi bên giường, híp mắt nhìn về phía Văn Chiêu đang nằm: "Ta sợ cách an ủi của ta nàng không chịu nổi."

 

Tuy hai mắt hắn híp thành độ cong nguy hiểm, nhưng trong đó vẫn lộ ra ánh sao, Văn Chiêu ngồi dậy ôm lấy vòng eo hắn, ngửa đầu nhìn: "Chàng có cách nào trong vòng hai năm giải trừ hôn ước này không?"

 

Lục Nhiên bị dáng vẻ này của Văn Chiêu làm cho trong đầu hóa thành nước, ôm nàng nói: "Thánh chỉ đã hạ, làm sao giải trừ?"

 

Văn Chiệu bị sư bất đắc dĩ trong lòng hắn làm sợ đến trong lòng hồi hộp, nàng theo bản năng mà cảm thấy Lục Nhiên nhất định sẽ dự đoán được, Lục Nhiên nhất định có cách, vì vậy trong lòng nàng chưa từng sợ.

 

Nhưng nàng dường như không nghĩ tới, Lục Nhiên không phải vạn năng, hắn cũng có chuyện không làm được.

 

Lúc đang sợ sệt, sau gáy lại ấm áp: "Đừng có đoán mò, coi như không thể giải trừ, ta cũng sẽ không để nàng gả cho hắn."

 

Vì vậy.... đây là biện pháp gì? Kháng chỉ bất tuân?

 

Văn Chiêu đang không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng sau khi cảm nhận được Lục Nhiên đang dùng lực sau gáy mình, sau đó cả người Văn Chiêu vùi vào lồng ngực Lục Nhiên, chóp mũi đều là hơi thở hắn.

 

"Hoài Khanh....." Lục Nhiên sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tên chữ của mình từ miệng Văn Chiêu, hai chữ này từ trong miệng nàng càng có chút mùi vị triền miên, khiến lòng hắn hơi rung động.

 

"Tên chữ này là Tiết tướng vì chàng mà lấy sao? Chàng thích không?"

 

Hóa ra là muốn hỏi việc này.

 

"Tên chữ cũng không phải là Tiết tướng lấy, Tiết tướng vốn lấy cho ta hai chữ 'Lăng Vân', sau đó ta nói với lão, từ trước lúc tạ thế phụ thân đã lấy tên cho ta." Giọng nói của Lục Nhiên vững vàng, nhưng trong lời nói lại có chút phiền muộn: "Chỉ là hai chữ 'Hoài Khanh' này không phải nghĩa 'Hàm nhân hoài nghĩa, danh công cự khanh' như Tiết tướng hiểu, phụ thân ta lấy tên này bởi vì nhớ mẫu thân ta. Khi đó cơ thể ông không tốt, sợ ngày tháng không còn nhiều, liền sớm lấy tên này cho ta."

 

Hoài Khanh Hoài Khanh, không phải ngóng trông nhi tử được phong tước, chỉ là hoài niệm thê tử đã mất mà thôi.

 

Văn Chiêu càng ôm hắn chặt hơn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top