Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 69: Ấp ủ quỷ kế

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 392 lượt xem
  • 2853 chữ
  • 2021-09-13 09:23:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Từ lúc tuyển phi, Thái tử liền biết Lục Nhiên chính là vừa ý cô nương Khương gia. Bởi vậy sau khi hắn biết phụ hoàng hứa hôn Văn Chiêu cho Lý Tương, đối với Lục Nhiên sinh ra mấy phần áy náy.

 

Hôn sự của hắn bị phụ hoàng thao túng cũng thôi, bây giờ ngay cả cô nương Lục Nhiên thích cũng thành công cụ cân bằng thế cuộc của phụ hoàng.

 

Chỉ là hắn thế nào cũng không nghĩ đến, hôm nay sẽ có một vị khách không mời mà đến.

 

Thúc phụ của hắn Quảng An vương sau khi thành công tìm được một nhi tức tốt vậy mà lại đến bái phỏng chất nhi vừa mất đi hôn thế này.

 

Thúc phụ cười ha hả nhìn hắn, nói đến đòi uống chén trà. Thái tử liên tục nói không dám, gọi người dâng trà: "Thúc phụ hôm nay đến là vì chuyện gì?"

 

"Thế nào, không có chuyện thì không thể tới sao?" Quảng An vương miễn cưỡng nhấp một miếng trà, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn hắn.

 

Thái tử cảm thấy kỳ quái, thái độ của thúc phụ với hắn hôm nay so với ngày xưa một trời một vực. Trước đây mặc dù nói chuyện không thân cận, nhưng đến cùng vẫn tôn trọng hắn. Tuy rằng hắn là vãn bối, nhưng là Thái tử một nước, tương lai sẽ trực tiếp ngự trị trên ông ấy. Nhưng hôm nay ông ấy càng không chút khách khí, lời nói thần thái có bao nhiêu ngạo mạn thâm ý.

 

Chuyện khác thường tất có quỷ quái. Thái tử âm thầm phòng bị.

 

"Ôi, chất nhi, chính là ta tới thăm con một chút, dù sao cô nương Tư Mã gia qua đời, con khổ sở cũng là tất nhiên, chỉ là con vẫn phải nhìn về phía trước, không có người này thì tìm người khác. Nói đến thúc phụ ta đi, đối với nhi tức Khương gia này cực kỳ hài lòng, may mà ra tay sớm, nếu không nhi tức này đã bị cướp lấy rồi."

 

"Nói đến thật là có duyên, Thái tử phi được chọn đã tạ thế là người Vệ Quốc công phủ, nhi tức của ta thì sao, thì lại là người của Vinh Quốc công phủ, hai người đều là cô nương Quốc công phủ. Con nói khéo hay không?" Ngữ khí Quảng An vương đột nhiên từ ngạo mạn trở nên thân thiết, chỉ là nội dung trong lời này lại là từng chữ xuyên qua tim.

 

Nếu như hắn thực sự đối với Tư Mã Dục tình căn thâm chủng, bây giờ sợ là đã không kiềm chế được tính khí. Mà dân gian có tin đồn nói Thái tử phi của hắn chết rồi, sẽ lại tìm một người như Khương Nhị cô nương vậy, điều kiện vô cùng giống Tư Mã Dục. Vì vậy câu "Bị cướp lấy" kia của thúc phụ sợ là nói hắn rồi.

 

Chỉ là, thúc phụ hôm nay vì sao liên tiếp nói như đâm, như là vô cùng muốn làm cho hắn tức giận.

 

Càng như vậy, lại càng không thể để ông ta như nguyện: "Thúc phụ nói phải."

 

Quảng An vương thấy tính khí Thái tử tốt như vậy, một chút không vui cũng không có, trong lòng thầm nói chất nhi này đúng là một quân vương tốt như dự đoán.

 

Đáng tiếc. Long ỷ này chỉ có thể là của Tương Nhi.

 

Nghĩ tới đây, ánh mắt Quảng An vương ngày càng sắc bén. Ông nhất định phải hoàn thành chuyện này, như vậy Tương Nhi mới có cơ hội.

 

"Thúc phụ nói thẳng, chất nhi tuyệt đối đừng để ý."

 

"Nào có. Những lời tâm huyết của thúc phụ, chất nhi thụ giáo."

 

"Ta nói chất nhi con chỗ nào cũng tốt, chính là tính khí có hơi mềm mỏng, như vậy không làm được cửu ngũ chí tôn!" Trong giọng nói của Quảng An vương pha thêm thở dài, như là thật đang lo lắng vì Thái tử.

 

"Thúc phụ thận ngôn. Phụ hoàng khỏe mạnh, chất nhi không dám vượt qua phép tắc." Thái tử nghiêm mặt nói.

 

Một bộ nghiêm túc lẫm liệt không thể xâm phạm rơi vào trong mắt Quảng An vương khiến ông ta cười lên: "Sợ gì, ở đây ngoại trừ ta và hắn ra thì còn lại đều là tâm phúc của con không phải sao? Ta nói chất nhi con cũng quá cẩn thận rồi, vì vậy Hoàng huynh mới có thể không để con vào mắt, lúc cuối năm còn ở trước mặt mọi người nói con như chim cút, có kiểu nói nhi tử ruột như vậy sao?"

 

Thúc phụ này thực sự là nghĩ tất cả biện pháp để đâm vào nỗi đau của hắn.

 

"Con và phụ hoàng ngoại trừ là quan hệ phụ tử, còn là quan hệ quân thần. Khổng Tử nói 'Quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử*', bởi vậy có thể thấy được phụ hoàng đem quan hệ quân thần đặt trước quan hệ phụ tử cũng là có căn cứ." (*: Làm vua ra vua, quan ra quan, cha ra cha, con ra con.)

 

Quảng An vương thấy Thái tử ngoài mặt không có chút rung động nào, trong lòng cười gằn, trên mặt hiện ra một chút: "Nhưng nếu con cùng hoàng huynh không phải quan hệ phụ tử thì sao?"

 

Thái tử lúc trước hỉ nộ không hiện rõ vào đúng lúc này rốt cục cũng vỡ, giọng nói cất cao: "Thúc phụ hôm nay sao lại thích ăn nói lung tung."

 

Quảng An vương ha ha cười nói: "Không nên tức giận, không nên tức giận, thúc phụ đây không phải nghe nói tiên hoàng tẩu ngoại trừ hoàng huynh còn có một đoạn tư tình ở ngoài mà."

 

Thái tử đã hoàn toàn đen mặt, mẫu hậu hắn mất sớm có thể nào để người bên ngoài sỉ nhục?

 

"Thúc phụ như cố ý muốn nói tới một vài lời nói vô căn cứ, cũng không được trách chất nhi không hoan nghênh thúc phụ làm khách như trước kia rồi." Hắn tức giận đến đau ngực, nhưng giáo dưỡng tốt chính là khiến hắn tìm từ hữu lễ có lễ, mà tiên hoàng hậu dạy hắn thành như vậy sao có thể là người làm trái đạo đức?

 

Mà Thái tử so với ai khác cũng rõ ràng hơn, mẫu hậu hắn tuy biết sở thích của phụ hoàng, nhưng lại không oán giận hay không cam lòng. Mẫu hậu hắn chính là người nhẫn nhục chịu đựng như thế.

 

Đều nói tử giả vi đại, không thể vọng nghị, mà mẫu hậu hắn lại lương thiện ôn nhu như vậy. Cũng không biết thúc phụ hắn sao lại nói được lời chê trách mẫu hậu, chẳng lẽ chính là muốn làm hắn tức giận sao? Làm hắn tức giận sẽ mang đến lợi ích cho thúc phụ sao?

 

Nước trà đã từ đậm chuyển sang nhạt, Thái tử lại không có ý sai người đổi trà. Ý tứ trục khách đã rõ ràng như vậy, Quảng An vương còn như là không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, vu vạ ở đây không đi.

 

"Đã nói thúc phụ không biết nói chuyện, nếu mạo phạm chất nhi kính xin chất nhi tha thứ."

 

Trước đây sao lại không phát hiện thúc phụ của hắn là người vô lý như thế? Nếu như Lục Nhiên ở đây, nhất định sẽ ở trong lòng thầm nhổ nước bọt thúc phụ tính khí đê tiện ngút trời đi.

 

Thái tử cắn răng, vẫn không mở miệng mắng ông ta.

 

"Ta nói chất nhi con không thể không biết được loại sở thích kia của hoàng huynh." Câu nói này vừa ra khỏi miệng, tâm phúc của Thái tử vùi đầu càng sâu, thật hy vọng bản thân không có ở trong phòng....

 

"Có một số việc vẫn là đừng thảo luận, chất nhi lo lắng thúc phụ sẽ rước họa vào thân." Sắc mặt của Thái tử đã lạnh đến mức có thể thành băng.

 

"Vì lẽ đó, tiên hoàng tẩu mới sẽ không chịu cô đơn." Quảng An vương trong phút chốc không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thái tử, trong mắt cơ hồ mang theo chút chờ mong.

 

Nội đường yên tĩnh trong nháy mắt, liền nghe được "Ầm" một tiếng, Thái tử đặt chung trà lên bàn, cắn răng như là vặn vẹo, gằn từng chữ một: "Cô xấu hổ không thể cùng người bất kham đối ẩm."

 

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

 

Bị mắng là "Người bất kham", Quảng An vương lại không chút nào tức giận, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười sung sướng.

 

Thái tử quay về phòng liền nằm trên giường, chăn đắp qua đầu.

 

Quá tức giận quá tức giận, thật muốn đánh lão ta một trận!

 

A!!!!!!

 

Nha hoàn sai vặt đứng trong phòng đều cúi đầu không dám nói, mỗi khi Thái tử đắp chăn qua đầu như vậy thì ngàn vạn không thể quấy rầy, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!

 

Lần trước có một nha hòa không có mắt, ôn nhu tiểu ý xốc chăn của Thái tử lên, nói: "Điện hạ, đừng để ngộp chết ~" giọng điệu thiên hồi bách chuyển kia làm cho người ra cảm thấy "Nhịn chết" không phải loại "Nhịn chết" kia. Nhưng khi đó cứ thế không có người vào nhắc nhở, động tác của nha hoàn này quá nhanh, hai là, Tiểu Đề Tử này thật sự là quá khiến người ta ghét! Suốt ngày muốn dụ dỗ Thái tử điện hạ của bọn họ!

 

Như vậy..... chỉ có thể nhắm mắt thôi.

 

Ngày sau đó một thiếu nữ bị phạt nhảy ếch ba vòng quanh phủ Thái tử. Phủ đệ bình thường nhảy ếch ba vòng cũng thôi, nhưng phủ Thái tử sẽ không giống, cũng không biết lúc nha đầu này nhảy ếch có hối hận sao lại tiến vào phủ Thái tử làm nha hoàn hay không.

 

Thái tử thật không dễ dàng mới ổn định lại, cạ mắt trên chăn, lúc này mới vén lên: "Chuẩn bị nước, ta muốn tắm."

 

Ngày hôm sau lúc Thái tử vào triều liền cảm thấy ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn không thích hợp lắm, nhất thời trong lòng lo sợ, nhớ tới hôm qua thúc phụ cố gắng làm mình tức giận, trong đầu có chút dự cảm không ổn.

 

"Thái tử tốt của trẫm, con có biết thúc phụ con sau khi đi ra từ phủ con liền biến mất rồi không?" Hoàng thượng vừa mở miệng chính là ngữ khí chất vấn, giống như khẳng định sự biến mất của Quảng An vương có liên quan đến Thái tử.

 

Thái tử đối với phụ hoàng của hắn đã không còn ôm mong đợi gì, bởi vậy trong lòng không có oan ức, chỉ có tức giận: "Phụ hoàng, vì sao thúc phụ không tìm thấy cũng muốn trách lên đầu nhi thần? Nhi thần trong lòng thật là khổ sở."

 

Hoàng thượng nở nụ cười, rất tốt, cánh cứng rồi: "Nhưng có người nói Quảng An vương lúc đi ra từ phủ con tràn đầy tức giận, chính là nói, các con hôm qua nhất định đã xảy ra tranh chấp, điểm ấy con giải thích thế nào?"

 

Thái tử nghiêm mặt nói: "Hôm qua lời nói của thúc phụ mất quy cách, đối với phụ hoàng mẫu hậu bất kính nghi ngờ, nhi thần bởi vậy mà bi phẫn. Nếu phụ hoàng cảm thấy nhi thần hành sự có lỗi, kính xin phụ hoàng trách phạt, chỉ cầu phụ hoàng đừng oan uổng nhi thần."

 

Quan viên trong triều nghe xong cũng nói: "Khẩn cầu Hoàng thượng minh xét!"

 

Hoàng thượng nhìn dáng vẻ Thái tử nghĩa chánh ngôn từ, lòng sinh tức giận. Hơn nữa nhiều đại thần cũng đang nói giúp như vậy, trong lòng càng cười gằn. Những người nói giúp Thái tử không chỉ có người của phe Thái tử, cũng không thiếu người là phái Thanh lưu.

 

"Thôi, Minh Nhi, Quảng An vương mất tích, phụ hoàng thực sự sốt ruột, nhưng hiềm nghi của con thực sự không nhỏ, bởi vậy phụ hoàng vẫn cần phải phái người kiểm tra phủ đệ của con."

 

Thái tử cắn răng. Phụ hoàng phái người kiểm tra còn không phải muốn tìm ra cái gì có thể tính kế hắn?

 

Dù sao hắn thật sự không quá tín nhiệm Đế vương vô tình này....

 

"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, trước mắt cần phải có biện pháp tìm ra thúc phụ trước mới phải, dù sao thúc phụ cực kỳ có khả năng chỉ là đi nơi nào đó tiêu dao."

 

Tiêu dao..... Có thể đi đâu tiêu dao, chẳng lẽ là chìm đắm trong mỹ nhân hương không muốn tỉnh lại?

 

Vốn là chuyện nghiêm túc, bị Thái tử nói như thế, lập tức có quan viên không kiềm chế được nở nụ cười.

 

Sau khi cố hết sức ngừng lại, lại nghe Thái tử nói: "Chỉ là nhi thần thực sự không rõ, vì sao phụ hoàng lại chắc chắn thúc phụ đã xảy ra chuyện? Dù sao thúc phụ cũng chỉ mới một đêm không về mà thôi."

 

Lời vừa thốt ra, những đại thần này đã hoàn toàn không còn ý cười, Hoàng thượng và Thái tử lại giương cung bạt kiếm, những thần tử bọn họ vẫn là nên cúi đầu thấp một chút mới tốt.

 

Hoàng thượng cũng bị những lời nói trắng này của Thái tử làm cho bị nghẹn trong phút chốc: "Ngươi hẳn là cảm thấy phụ hoàng ta đây có ý định hại ngươi? Thực sự là bất trung bất hiếu! Bất trung bất hiếu! Ta muốn phế ngươi không phải chỉ là một câu nói thôi sao?!" Lúc nói chuyện còn đập một cốc trà, Thái tử không tránh, cốc trà này vẫn không tới chỗ hắn.

 

Hoàng thượng càng tức.

 

Thần tử bên dưới phần phật quỳ xuống, hai tiếng "Bất trung bất hiếu" vừa rồi của Hoàng thượng đã khiến bọn họ rất sợ, trừ đi bất trung bất hiếu, Thái tử làm sao có thể thuận lý thành chương đăng cơ làm đế? Người khác muốn phản đối hắn cũng chỉ cần câu bất trung bất hiếu này của Hoàng thượng là đủ. Mà sau đó còn có một câu muốn phế Thái tử, càng khiến bọn họ sợ không dám thở mạnh.

 

Bây giờ còn chưa vào hạ, sao lại nóng đến mức bọn họ cả người đầy mồ hôi đây.

 

"Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng không thể!" Vẫn còn có vài thần tử can đảm mở miệng nói chuyện.

 

"Hoàng thượng, Thái tử chỉ là còn trẻ không hiểu chuyện, xin Hoàng thượng bớt giận."

 

Thái tử vừa nghe lời này liền cảm thấy gặp chuyện rồi. Tiết Thừa tướng này cũng thật là không nỡ bỏ qua cơ hội nào để mà giày vò hắn!

 

Quả thực chỉ thấy phụ hoàng thêm tức giận, ngón tay chỉ vào hắn run rẩy: "Hắn còn nhỏ?! Lúc trẫm lớn như nó đã vâng mệnh xuất chinh thu phục Tây Bắc rôi!" Nếu như Vinh Quốc công ở đây chắc chắn không nhịn được mà lén lút khinh bỉ, lần Hoàng thượng xuất Kinh kia còn không phải do ông hộ tống sao? Hơn nữa ông còn bị người ta cản trở khắp nơi, trận nào cũng không thể đánh nhanh, không đề cập nữa không đề cập nữa.

 

Hoàng thượng tiện tay vớ lấy một cuốn tấu sớ quăng lên người Thái tử, lúc này lại ném trúng, nhưng Thái tử ngay cả lông mày cũng không nhíu lại một cái.

 

"Hoàng thượng bớt giận!" Mắt thấy Hoàng thượng không thể nhịn được, Tiết tướng lúc này mới thành khẩn khuyên bảo.

 

"Hoàng thượng", lúc này Tô Thái sư đứng dậy, ông là đế sư, Hoàng thượng không thể không "Tôn sư trọng đạo", nếu không đức hạnh của lão ta cũng sẽ bị lên án: "Thần cho rằng muốn phế Thái tử cần phải có lý do đầy đủ, lập phế Thái tử không chỉ là chuyện của hoàng gia, càng là chuyện quốc gia bách tính, bởi vậy nếu Hoàng thượng thực sự muốn phế Thái tử, xin hãy đem đội của Thái tử bày ra rõ ràng, chiếu cáo thiên hạ, cho chúng thần tâm phục khẩu phục."

 

Thái sư nói xong trịnh trọng quỳ lạy dập đầu.

 

Hoàng thượng trong đầu đã tức giận đến bốc lửa, nhưng vẫn nhịn không phát tác: "Thái sư xin đứng lên, trẫm thụ giáo."

 

Tô Thái sư nói một tiếng không dám, lúc này mới chầm chậm đứng dậy. Ông đã từng tuổi này, còn phải chỉnh đốn lại giang sơn xã tắc này.

 

Quần thần lúc này mới đứng dậy theo, thầm nghĩ, đa tạ Thái sư ngăn cơn sóng dữ!

 

Sau khi hạ triều về tới thư phòng, trên mặt Thái tử rốt cục cũng giãn ra. Hắn biết, lúc này đã chọt vào lũ lớn rồi. Hắn qua lại với hai huynh đệ Lý Khảm tài trí sẵn sàng vì hắn dôc lòng suy nghĩ, hắn đương nhiên biết hôm qua thúc phụ không ngừng làm hắn tức giận chính là vì hôm nay, mà theo hắn phân tích, rất có thể thúc phụ là chịu chỉ thị của phụ hoàng mới làm như vậy.

 

Chỉ là thúc phụ vốn có thể sống an nhàn ở Lũng Hữu, vì sao phải khuấy đảo Kinh thành? Là vì phụ hoàng bức bách hay là có mưu đồ khác? 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top