Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 70: Dân chúng thỉnh tội

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 408 lượt xem
  • 2695 chữ
  • 2021-09-13 09:48:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nghe thấy trong căn phòng nhỏ có động tĩnh, Thái tử mở miệng hỏi: "Lâu của ngươi đã sửa xong chưa?"

 

Lục Nhiên cười khẽ: "Gần xong rồi. Điện hạ đã trong tình cảnh như vậy, mà vẫn quan tâm đến Phi Lai lâu của ta."

Thái tử lại không để ý chút nào: "Một đao kia sớm muộn cũng sẽ hạ xuống, hiện tại biết phụ hoàng chuẩn bị động thủ ta cũng an tâm một chút. Chẳng qua động tác của chúng ta nhanh hơn. Thực sự không nghĩ lão tặc Tiết Thủ Nghĩa kia lại nhảy lên nhảy xuống, có chuyện còn không nói thẳng, quanh co lòng vòng, tiện khí xung thiên."

 

"Điện hạ cũng biết mắng người rồi."

 

"Tiết lão tặc hại ta trúng một gậy, thù này không đội trời chung!" Thái tử sau khi hạ triều liền không còn nghiêm mặt, lúc này đổi thành gương mặt oan ức.

 

Thấy Lục Nhiên không nói gì nhìn mình, Thái tử lúc này mới nói tới chính sự: "Ý chỉ ta đưa cho ngươi đã đủ chưa? Nếu không ta sắp xếp một vài chuyện ra ngoài bảo Tạ Vân Đại viết thêm vài chữ?"

 

"Đủ rồi. Tiếp theo chỉ chờ bà ta gửi thư nhà thôi."

 

Trong lòng Thái tử sinh ra chút chờ mong, hắn bây giờ quá mức bị động, thật muốn làm ra chuyện gì đó.

 

"Đúng rồi điện hạ, ta muốn kéo Dịch Trạch vào phe của chúng ta," Lục Nhiên nhớ đến Môn hạ Thị lang trầm ổn đa trí kia, trong lòng sinh ra chút luyến tiếc: "Thê tử của hắn là tôn nữ của Trang Thái phó, vốn là vô cùng dễ dàng về phía điện hạ, nhưng bởi vì chuyện Thiên sư nên càng bị đẩy đi xa. Người này tính tình trầm ổn đáng tin, nếu như về phe chúng ta, sẽ là trợ lực không nhỏ, nếu bị kéo về phái bảo hoàng, lại là kẻ địch vướng chân vướng tay."

 

"Ta cho rằng, phải sớm báo cho hắn người đứng sau lưng Thiên sư."

 

Lục Nhiên nghĩ đến không tồi, lại không nghĩ đến Văn Chiêu lại trước hắn một bước làm xong chuyện này.

 

Ngày hôm đó Văn Chiêu ngồi xe ngựa, đi tới trước cửa Dịch phủ, Dịch phủ vẫn là cửa lớn đóng chặt, chỉ có cửa phụ còn có người hầu ra vào.

 

Văn Chiêu không che đậy chút nào xuống xe, gõ lên cửa lớn, lúc này người gác cửa mới mở ra một cái khe, thấy là Văn Chiêu liền mở cửa rộng hơn một chút.

 

Bách tính đi ngang qua có vài người dừng chân quan sát, thấy có người thăm hỏi Dịch phủ, càng là hứng thú dạt dào xem. Văn Chiêu cũng không lo lắng, nàng vừa mới được Hoàng thượng tứ hôn, làm một quân cờ mới ra lò trong tay Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ không để nàng bị bắt nạt rớt giá, những bách tính này cũng không dám làm gì nàng.

 

Không sai, Hoàng thượng nếu muốn tăng sức nặng của Quảng An vương, tất nhiên sẽ nâng Vinh Quốc công phủ lên.

 

"Lại có người viếng thăm Dịch phủ? Hẳn là một phe?"

 

"Ngươi xem cái xe ngựa kia, là cô nương Vinh Quốc công phủ, đến Dịch phủ chắc là Nhị cô nương, nàng ấy và phu nhân Dịch phủ là họ hàng đấy."

 

"Ôi, nói đến Trang thị này cũng là đủ khó xử, tổ phụ còn là Thái phó của Thái tử, kết quả là lập trường nhà chồng lại hoàn toàn không giống."

 

Văn Chiêu sau khi tiến vào liền thấy Trang Vân ra đón: "Chiêu biểu muội đến rồi! Bây giờ tình cảnh như vậy cũng chỉ có muội đến thăm ta."

 

Nhìn dáng vẻ Trang Vân có chút lộ vẻ xúc động, Văn Chiêu lại nở nụ cười, kéo tay nàng nói: "Tỷ yên tâm đi, chẳng mấy chốc là vượt qua cửa ải khó khăn này rồi."

 

"Thật chứ?" Trang Vân mở to mắt nhìn sang. Cho dù nàng biết hơn nửa câu nói này của Văn Chiêu chỉ là trấn an, vẫn vì sự chắc chắn trong đó mà tâm tư chập chờn.

 

"Muội có từng nói đùa chưa? Chỉ là hôm nay muốn mượn phu quân tỷ dùng một lát, tỷ có bằng lòng không?"

 

Lời này của Văn Chiêu đến không minh bạch, Trang Vân cũng không biết nàng muốn dùng như thế nào, nhưng vẫn là hào phóng vung tay lên nói: "Tha hồ lấy đi, tỷ muội như tay chân, phu quân như...."

 

"Như cái gì?" Trang Vân còn chưa dứt lời đã thấy có một người đứng ở cửa, nhàn nhạt nhìn nàng, trong mắt lại có ý tứ như cười như không.

 

Trang Vân ha ha cười gượng vài tiếng, Dịch Trạch bất đắc dĩ đi đến cầm tay nàng, lúc này mới nhìn về phía Văn Chiêu: "Khương Nhị cô nương."

 

Ngoại trừ Trang Vân, Dịch Trạch đối với những nữ tử khác luôn mang theo ý tứ xa cách, Văn Chiêu đáp lễ lại: "Dịch Thị lang." Trang Vân tựa hồ mới phát giác được mình vừa rồi có chút không có tiền đồ, ra sức nắm chặt, tàn nhẫn nhéo tay Dịch Trạch, oán trách nói: "Cái gì mà Khương Nhị cô nương, muội ấy là Chiêu biểu muội của ta, chàng cũng nên gọi là biểu muội mới đúng."

 

Dịch Trạch bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhìn về phía Văn Chiêu: "Biểu muội."

 

Văn Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng chỉ có thể đáp lại. Dịch Trạch lúc này mới quay người dẫn Văn Chiêu đến phòng khách chính thất.

 

Trà nóng mang lên, Văn Chiêu liếc nhìn phòng khách một chút, trong lòng Dịch Trạch đã biết nàng hôm nay đến không phải là tìm Trang Vân ôn chuyện, mà là muốn nói chính sự với hắn.

 

Lấy lễ của nam khách đối đãi với nàng, đủ thấy Dịch Trạch đối với nàng không tồn tại chút lòng thất lễ nào, là biết làm người.

 

Điều này làm cho Văn Chiêu càng vững tin chuyến này của mình không uổng phí rồi.

 

Văn Chiêu nói ngay vào điểm chính: "Dịch Thị lang có muốn biết người sau lưng Thiên sư không?"

 

Vừa dứt lời liền thấy ánh mắt sáng quắc của Dịch Trạch quét qua, vấn đề này đã quấy nhiễu hắn rất lâu, mỗi một ngày trì hoãn, trong lòng liền dày vò một phần.

 

"Xin giải thích nghi hoặc của tại hạ, biểu muội có yêu cầu gì cứ việc nói."

 

Tiếng "Biểu muội" kia vừa rồi còn bị Trang Vân ép gọi, lần này lại gọi đến thuận miệng, đầu óc người này quả nhiên là dùng tốt.

 

Văn Chiêu cũng không nói mình có yêu cầu gì, trực tiếp phun ra hai chữ: "Tiết tướng."

 

Dịch Trạch nghe xong đôi mắt chỉ tối đi, Trang Vân ngồi một bên lại hít vào một hơi. Dù sao Tiết tướng được xem như là cấp trên trực tiếp của Dịch Trạch, nếu là lão ta ngáng chân hãm hại, Dịch Trạch làm sao còn có thể vươn mình?

 

Dịch Trạch phút chốc có điều ngẫm nghĩ, một đôi mắt lại nhìn sang, Văn Chiêu biết đây là hắn đang hỏi mình sao lại biết được, nhân tiện nói: "Lục Nhiên nói cho muội biết, mùa xuân năm ngoái muội còn cùng huynh ấy ở đạo quan nghe trộm được Thiên sư cùng người ta mưu đồ bí mật, mà người mưu đồ bí mật cùng Thiên sư là tâm phúc của Tiết tướng."

 

Văn Chiêu thoải mái mà kéo Lục Nhiên ra, lại tùy ý nói: "Có điều chuyện cứu huynh lại liên quan đến muội, muốn cảm ơn thì cảm ơn muội đi."

 

Nàng nói chuyện này Dịch Trạch càng là nở nụ cười, hắn vẫn hơi nghi ngờ Lục Nhiên vì sao cứu hắn, trong lòng do dự không thể giải thích, hắn mặc dù cảm niệm ân tình, nhưng không thể không nghi ngờ động cơ của Lục Nhiên, bây giờ trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trang Vân mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì mà cứu chàng?"

 

Văn Chiêu thế mới biết Dịch Trạch không nói với Trang Vân! Bảo vệ Trang Vân thành như vậy, cũng chỉ có người trân trọng tỷ ấy chân chính mới làm như vậy.

 

Dịch Trạch đưa tay đặt nhẹ trên đầu Trang Vân: "Không sao, nàng đi nhìn xem A Giản có khóc hay không, ta và biểu muội nàng lại nói chuyện một chút."

 

Trang Vân biết Dịch Trạch đây là muốn điều mình đi, nhưng cũng không hiểu lầm cái gì, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

 

Trang Vân vừa đi, nhu tình trên mặt Dịch Trạch liền hết sạch, biểu hiện nghiêm túc, nghiêm mặt hỏi: "Các người vì sao lại giúp ta?"

 

Văn Chiêu thu mắt lại nói: "Nếu như ngày ấy người của Lục Nhiên không đúng lúc đánh đổ bát đựng thuốc của huynh, bây giờ huynh đang ở đâu rồi? Trang Vân là biểu tỷ của muội cũng là bạn khuê phòng tốt nhất của muội, muội không muốn tỷ ấy lẻ loi một mình." Ngữ khí của nàng chân thành, khiến Dịch Trạch không cảm thấy bị mạo phạm. Mà nàng nói cũng đúng sự thật.

 

Vẻ mặt Dịch Trạch buông lỏng: "Thôi, mạng của huynh là các muội cứu về. Muội có yêu cầu gì?"

 

Văn Chiêu biết nói chuyện với người thông minh như Dịch Trạch không thể đi vòng vo, trái lại gọn gàng dứt khoát càng tốt hơn: "Đi một chuyến đến Lục phủ." Mặc kệ đến lúc đó Lục Nhiên là muốn Dịch Trạch làm việc cho hắn hay là đứng về phe Thái tử, phải xem ý tứ của Lục Nhiên, nàng chỉ dựa vào quan hệ với Trang Vân đến Dịch phủ để không lôi kéo sự hoài nghi của người ta mà thôi. Mà ai cũng không nghĩ tới, một nữ tử ở trong khuê phòng như nàng, lời nói bên tai đều là chuyện cơ mật trong triều.

 

Dịch Trạch lần này biết Văn Chiêu tới là vì giật dây bắc cầu cho Lục Nhiên, cười gật đầu: "Biểu muội và Lục Thị lang quả nhiên tình thâm." Người bình thường không thích cười này lại đem khuôn mặt không mấy xuất chúng của mình sấn ra ba phần tuấn tú. Văn Chiêu nghe thấy câu này lại đỏ mặt hiếm thấy.

 

Liên tiếp mấy ngày, đều không tìm được bất kỳ tung tích nào của Quảng An vương, quan viên theo phe Thái tử càng ngày càng lo sợ trong lòng, khí tức mưu mô càng ngày càng mãnh liệt, Thái tử của bọn họ hẳn là bị hãm hại nhỉ?

 

Mà cùng lúc đó, Hoàng thượng trên triều đình cũng đối với Thái tử càng ngày càng không nể mặt mũi, người phía dưới dồn dập suy đoán Hoàng thượng có phải là có dự định phế Thái tử hay không.

 

Nhưng nếu là phế bỏ... vậy lập ai đây?

 

Hoàng thượng có tổng cộng hai nhi tử, một người còn bị ngu đần, mà quần thần quyết không chịu lập Vương gia ngốc Lý Khảm làm Thái tử.

 

Mà Lục Nhiên đang đợi Hoàng hậu gửi thư nhà, đợi nửa tháng, lại chờ được Dịch Trạch đến trước rồi.

 

Từ quan hệ trong triều mà nói, bọn họ một là học trò của Tiết tướng, một là phụ thần của Tiết tướng, lui tới qua lại cũng là bình thường, nhưng tựa như hai người đều thiếu hụt một loại duyên phận, cứ thế không gặp nhau bao nhiêu, lúc này Dịch Trạch ngược lại chủ động tới cửa rồi.

 

Đến rồi thì đương nhiên phải tiếp đãi, chỉ là Lục Nhiên còn chưa lên tiếng, liền nghe Dịch Trạch nói: "Chuyện cứu giúp lúc trước, Dịch mỗ đến đây để cảm tạ."

 

"Nếu như có chỗ nào Dịch mỗ giúp được, xin mời cứ mở miệng. Dịch Trạch ta chưa bao giờ bội tín." Người khác Lục Nhiên không dám hứa chắc, nhưng đối với Dịch Trạch hắn lại tin tưởng, chuyện này không liên quan đến giao tình, chỉ nhìn nhân phẩm.

 

Chỉ là chuyện của hắn lại có chút phiền phức, hắn cần đem chuyện này làm rõ với Dịch Trạch, đem quan hệ lợi và hại nói ra.

 

Có người nói, Môn hạ Thị lang tự mình thăm hỏi Trung thư Thị lang, kết quả lúc đi ra sắc mặt rất là bất ngờ, người tính tình trầm ổn cũng có lúc không chịu nổi mà sầm mặt lại, sau đó quay đầu liền đầu nhập vào vòng tay của Thái tử. Có người suy đoán, Dịch Trạch bởi vì chuyện Thiên sư mà thủy hỏa bất dung với phe Thái tử, bởi vậy mới muốn ngã về phái bảo hoàng, nhưng Lục Thị lang càng khinh thường tương đãi, trực tiếp nói thẳng không cùng lộng thần làm bạn, Dịch Trạch bởi vậy mà giận rời khỏi phủ, vì tức giận mà đối đầu phái bảo hoàng.

 

Mà làm người ta kinh ngạc nhất là, Thái tử không những không nghi ngờ quan hệ của hắn và Thiên sư, còn mừng rỡ trò chuyện với nhau đến đêm khuya, sau đó còn ở trước mặt quan viên thân cận nói rằng tin tưởng Dịch Trạch không phải người họa loạn triều cương, mong các vị cùng hắn đồng tâm.

 

Dịch Trạch ở phủ Thái tử một đêm, buổi sáng hôm sau lúc hồi phủ thấy không ít bách tính vây quanh trước cửa phủ, thấy xe ngựa của hắn liền cùng nhau nhìn sang.

 

"Dịch đại nhân, xin tha thứ cho chúng tôi...." Đứng đầu hình như là một tiên sinh dạy học, danh vọng trong bách tính không nhỏ, ông ta gập eo lại, những bách tính kia cũng khom lưng theo.

 

"Dịch đại nhân, là chúng tôi trách lầm ngài."

 

Một đám người này, đều là khom lưng cúi đầu, tình cảnh này người hầu Dịch phủ nhìn ra đều vạt áo lau lệ.

 

Tiên sinh dạy học này lúc trước cũng chỉ là tức giận chỉ vào hắn mắng chửi mà thôi, quá đáng hơn cũng chưa từng làm, bây giờ cũng rất có chừng mực khom lưng tạ lỗi. Những bách tính này cũng đều là lương thiện, người ta bị oan biết đến tạ lỗi, còn có vài người thì lại đứng ở xa xa, đến khi trên mặt không nén được nhục liền vội vã rời đi.

 

Dịch Trạch vào đúng lúc này, vẫn là không một gợn sóng, chỉ là nghĩ, nếu A Vân thấy cảnh này chắc sẽ nhào vào lòng hắn khóc nhỉ.

 

"Chư vị xin đứng lên." Dịch Trạch nói xong câu này liền đẩy cửa vào phủ, không nghe thấy tiếng của hắn nữa, bách tính đứng ở cửa đều là kinh ngạc mà nhìn vào cửa lớn Dịch phủ, không biết Dịch đại nhân đến tột cùng có tha thứ cho bọn họ hay không.

 

A Vân không cần lo lắng cho hắn nữa, A Giản cũng sẽ không lớn lên trong tiếng mắng chửi, bước chân của Dịch Trạch so với mấy ngày trước nhẹ nhàng hơn một chút.

 

Gần đến trong phòng, đã thấy Trang Vân cầm một nắm hoa cười híp mắt chạy tới, Dịch Trạch đón nàng vào lòng: "Chuyện gì mà cao hứng thế? Cẩn thận ngã."

 

Trang Vân mặt mày cong cong, đem hoa cầm trong tay cho hắn xem: "Vừa rồi ta đi dạo trong sân, vậy mà thấy hoa chồng chất ở tường viện, nhìn về bên kia mới phát hiện là có người ném vào, bây giờ còn có người đang ném vào đấy, chàng có muốn đi nhìn một cái không?"

 

Một vệt ý cười bò lên khóe miệng Dịch Trạch: "Nàng thích thì nhận đi." Không nghĩ đến những bách tính kia lại nghĩ đến biện pháp trưng cầu tha thứ như vậy. Cõi đời này ít có bách tính có tâm tư ác độc, đa số đều là bách tính không rõ chân tướng, hắn vốn cũng không có ý tứ trách tội, chỉ là không muốn thê nhi chịu khổ mà thôi.

 

"Vào đi thôi."

 

Trang Vân bị hắn ngăn cản liền đi vào bên trong, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Những hoa này.... Mang ý nghĩa là không còn ai mắng chàng nữa hả?"

 

"Ừ."

 

"Hạ nhân phủ chúng ta đi ra ngoài có thể ngẩng đầu lên rồi chứ?"

 

"Ừ."

 

"Vậy ta có thể đi ra ngoài dạo phố rồi hả?"

 

"Ừ."

 

"Vậy A Giản.... a a......"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top