Ngày hôm nay Hoàng thượng viết xong tấu chương đã là giờ Hợi, bên ngoài trời đã tối, đúng lúc để về tẩm điện nghỉ ngơi thật tốt, nhưng không may mắn chính là, hôm nay là mùng một, là ngày ông ta "Làm theo phép".
Ông ta đối với Hoàng hậu thật sự là rất không hứng thú, nhưng cũng phải đến làm nhiệm vụ.
Hà Hưu nhấc theo đèn lồng đi đằng trước, buổi tối ngự hoa viên yên tĩnh chỉ còn lại vài tiếng côn trùng kêu vang.
Ánh mắt quét qua bên ngoài Phượng Loan điện, Hoàng thượng lại nghe được một vài động tĩnh khác, nhìn xung quanh một cái, liền nhìn thấy một góc áo phấn trắng phía sau cái cây.
"Người nào?" Hoàng thượng cảm thấy người này đáng nghi, hiện tại tình hình đang phức tạp, người lén lén lút lút này rất có thể sẽ gây bất lợi cho ông ta, nói không chừng chính là gián điệp của ai: "Đi mang người kia tới đây."
Cung nhân phía sau nhận lệnh, liền muốn đi qua, đã thấy người kia đứng ra, quỳ "Phịch" xuống, run lập cập.
"Nô tỳ va phải thánh giá, nô tỳ đáng chết....." Hóa ra là một cung nữ, gấp đến độ nước mắt cũng chảy rồi.
Hoàng thượng thấy trong tay nàng ta cầm một phong thư, ánh mắt liền trở nên sắc bén: "Trong tay ngươi là cái gì? Nói!"
Cung nữ này sững sờ, dường như có chút không rõ vì sao, sau đó lập tức phản ứng lại: "Đây là nô tỳ nhặt được ở đây, cảm thấy viết rất tốt mới muốn giữ lại." Nói xong liền hai tay trình phong thư lên, không hề có một chút ý tứ chột dạ.
Hoàng thượng luôn luôn nhìn chằm chằm vào phản ứng của nàng ta, lần này ngược lại có chút chần chờ, người này nếu thật sự là mật thám, kỹ xảo diễn xuất này ngược lại không tệ.
Một cung nhân trình phong thư cho ông ta. Hoàng thượng thấy phía trên phong thư này cái gì cũng không có, mà giấy viết thư bên trong đã bị cung nữ này lấy ra, nhìn từ nếp gấp, trước đó có lẽ đã xếp ngay ngắn, có điều lại bị cung nữ bị dọa sợ này nắm thành nhăn nheo.
Mà trên tờ giấy, chẳng qua là thơ tình mà thôi, cũng không phải là cơ mật gì. Mà tài hoa của người làm thơ tương đối khá, lác đác vài nét bút liền giải bày hết cô quạnh đau buồn tuổi già nơi thâm cung.
Hoàng thượng tỉ mỉ nhìn bài thơ này mấy lần, cũng không phát hiện ra thứ gì được cất giấu trong bài thơ, đang cảm thấy chuyện ngày hôm nay chẳng qua là chuyện nhầm lẫn, lại đột nhiên trợn to mắt, bởi vì..... nét chữ này.... Nét chữ này.....
Rõ ràng là của Hoàng hậu!
Ông ta không quan tâm chuyện của Hoàng hậu, cho nên đối với nét chữ của bà ta không quen thuộc lắm, bởi vậy vừa rồi mới suýt chút nữa không phản ứng lại. Nhưng ông ta suy cho cùng cũng đã từng thấy chữ của bà ta, chữ trên ý chỉ của bà ta và chữ trên giấy thư này không khác nhau chút nào!
Như vậy thơ tình này liền không phải bình thường rồi.
Tay Hoàng thượng cầm bức thư càng ngày càng chặt: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây!"
Cung nữ thấy Hoàng thượng nhìn bài thơ này sắc mặt lại ngày càng khó coi, sợ đến mức mồ hôi như mưa, thân thể run rẩy nói: "Nô tỳ phụ trách việc vẩy nước quét nhà, cung nữ cùng phòng ngủ nói nhìn thấy mặt đất ở đây bẩn, bởi vậy nô tỳ mới đến...."
Bởi vì liên quan đến việc Hoàng thượng phải đi qua đây đến Phượng Loan điện, ven đường đều đã nói rõ, một bóng người cũng không thấy mới đúng. Nếu cung nữ cùng phòng ngủ gọi nàng ta tới đây vào lúc này nhất định là có ý xấu. Tội danh va vào thánh giá càng là muốn mạng của tiểu cung nữ này.
Cung nữ này thân mang quần áo nhạt màu, là cung nữ cấp bậc thấp nhất.
"Ngươi vào cung bao lâu rồi?"
Cung nữ cúi đầu trả lười: "Hai.... Hai tháng."
Vẩy nước quét nhà hai tháng cũng nên biết quy củ quét đường.
"Lúc trước có từng làm việc ở nơi nào?"
"Nô tỳ vốn là chăm sóc hoa cỏ ở Thanh Nghi điện, mấy ngày trước mới bị điều tới đây...."
Những việc này cũng có thể tra được, nàng ta không thể giả bộ. Mà một cung nữ dễ dàng bị người ta hãm hại mới bị điều đến vẩy nước quét nhà không hiểu quy củ cũng có thể hiểu được. Xem ra, cũng không phải mật thám gì rồi.
Lần này bớt đi công phu phái người tra hỏi, Hoàng thượng cầm phong thư nhấc chân đi về phía trước, cũng lười nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói: "Tự mình đi lĩnh trượng."
Cung nữ vừa nghe, quay về phía bóng lưng Hoàng thượng đã đi xa liên tục dập đầu nói: "Tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng thượng!"
Sau khi Hoàng thượng đi xa, cung nữ này mới dám đứng dậy, trên mặt là dáng vẻ nghĩ mà sợ, trong ánh mắt lại lộ ra một chút sung sướng.
Đến gần Phượng Loan điện, Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu ý cười đầy mặt chào đón, trong mắt lộ ra một mảng âm trầm. Hoàng hậu cho rằng ông ta phiền lòng vì việc công, cười càng dịu dàng nói: "Hoàng thượng, nô tỳ xoa bóp vai cho người."
Bàn tay ngọc nhỏ dài này vừa mới đặt lên vai ông ta, đã bị Hoàng thượng rũ đi: "Hôm nay hay là tự ai nấy ngủ đi, trẫm mệt mỏi." Nụ cười trên mặt Hoàng hậu cứng đờ, cười khổ một tiếng: "Vâng, Hoàng thượng."
Ngày hôm sau Hoàng thượng liền sai người tra xét sự tình rõ ràng.
Hóa ra ngày hôm qua Hoàng hậu đưa ra lúc gửi thư nhà. Ông ta vốn dĩ còn đang suy nghĩ tại sao lại có lá thư như vậy rơi ngoài điện, bây giờ cũng hiểu rồi. Hoàng hậu tốt của ông ta nhất định là dựa vào thời cơ gửi thư nhà đem bài thơ tình như vậy đưa ra ngoài cho tình lang nào đó, lại không cẩn thận bị hạ nhân đánh rơi trong bụi cỏ rồi.
Trừ lý do đó ra, ông ta không nghĩ ra được lời giải thích nào khác.
Ông ta mặc dù không yêu Hoàng hậu, cũng không muốn trên đỉnh đầu mình có một màu xanh mượt, chuyện này đối với ông ta mà nói là sỉ nhục không thể tha thứ.
Hoàng thượng không nén nổi giận, vung tay áo liền gạt toàn bộ sổ sách trên bàn đi. Trong tiếng vang đồm độp, cung nhân cúi đầu xuống tận ngực, chỉ có đại thái giám Hà Hưu dám tiến lên nhặt sổ sách vào lúc này.
Từ sau khi vụ án quốc cữu phóng ngựa, ông ta liền điều tra xong quan hệ giữa Tiết gia và Tạ gia, nhưng tin tức bên dưới cho ông ta cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ mà thôi, bởi vì Tiết gia là trâm anh thế gia, Tạ gia chẳng qua là gia tộc nhỏ phát tài chưa lâu, người hai phủ qua lại cũng không nhiều.
Nhưng ông ta không biết vì sao, lại nghĩ đến chuyện này.
Quảng An vương mất tích đã hơn một tháng, quần thần đều cảm thấy Quảng An vương chắc là không về nữa. Nếu Quảng An vương không còn, Quảng An vương Thế tử vẫn có thể tiếp nhận Lũng Hữu, có vẻ như cũng sẽ ảnh hưởng không quá lớn, nhưng chuyện này đối với Thái tử mà nói, cũng không phải chỉ là thúc phụ tạ thế.
Kỳ thực văn võ bá quan cũng không cảm thấy Quảng An vương là do Thái tử làm hại, dù sao xảy ra một chút không vui cũng không đến nỗi giết thúc phụ của mình, mà tình cảnh của Thái tử bây giờ đổi lại là ai cũng sẽ cẩn thận từng chút một không để người khác bắt được nhược điểm.
Nhưng thái độ của Hoàng thượng đối với Thái tử đã lạnh nhạt đến cực điểm rồi, giống như thật sự cảm thấy là Thái tử làm hại Quảng An vương.
Tìm kiếm một tháng này cũng không có tiến triển gì, ngược lại ngày hôm nay, thậm chí có người báo cáo nói ở Kinh Giao phát hiện ra ngọc bội và một chiếc giày của Quảng An vương.
Mà trên giày này còn có dấu vết bị mãnh thú lôi kéo!
Lần này cơ hồ có thể xác định, Quảng An vương sợ là đã chôn thây trong bụng mãnh thú rồi!
Mà việc này khiến mọi người nghi hoặc không hiểu nhất là, Quảng An vương vì điều gì mà đi về phía Kinh Giao. Trong lòng quần thần đều biết, hơn nửa là bị người ta bắt đi, nhưng bọn họ đều ngậm miệng không nói, bởi vì chuyện này có khả năng nhất vẫn là Thái tử.
Hoàng thượng cầm miếng ngọc bội trên triều viền mắt ươn ướt, sau đó nhìn thẳng về phía Thái tử, trong mắt đã là sát ý lẫm liệt. Các đại thần thấy Hoàng thượng lại rút Long Uyên kiếm bên cạnh long ỷ ra, từng bước đi về phía Thái tử, dồn dập quỳ xuống hô to: "Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng cân nhắc ạ!"
Long Uyên kiếm này từ khi Hoàng thượng đăng cơ chưa từng bị rút ra, vẫn đặt ở nơi đó không nói một lời uy hiếp bách quan, hôm nay Hoàng thượng lại vung kiếm về phía Thái tử, nhất định là tức giận căm hận lắm rồi.
Mấy quan ngự sử lá gan lớn nhất, cũng không kịp nhớ đến tai vạ vào người, tiến lên ôm lấy chân Hoàng thượng: "Ngọc bội và giày cũng không đủ chứng minh Thái tử có tội, xin Hoàng thượng sau khi minh xét lại quyết định tiếp!"
Thái tử nhìn phụ hoàng đang cầm kiếm trừng hắn, trên mặt không có chút sợ hãi nào, chỉ có hoang vu vô tận.
Trò này là phụ hoàng tự biên tự diễn, thật là đặc sắc.
Lục Nhiên nhìn Hoàng thượng giận dữ và Thái tử đứng thẳng tắp, trong lòng có chút đau đớn. Phụ thân như vậy khiến người ngoài nhìn vào đều cảm thấy đau lòng, chớ nói chi là Thái tử không tránh không né kia.
Hôn quân này, vẫn là sớm hạ bệ mới tốt.
Hoàng thượng thật vất vả bị kéo lại, nhưng vẫn thở hổn hển, cả giận nói: "Trẫm không có nhi tử như ngươi! Trẫm muốn phế ngươi!"
Trong triều lại là tiếng "Hoàng thượng cân nhắc" liên tiếp.
"Phụ hoàng."
Một tiếng cực kỳ bình tĩnh này, ở trong đại điện huyên náo lại đặc biệt cao vút, khiến quần thần đều yên tĩnh lại.
Thái tử từ trong ngực lấy ra một miếng lụa, bên trên lít nha lít nhít đều là chữ: "Nhi thần cho đọc cho người di thư mẫu hậu để lại." Mẫu hậu trong miệng Thái tử đương nhiên là Nguyên hậu.
Nhưng không có ai nghe nói chuyện Nguyên hậu để lại di thư, có điều nếu như có di thư ở chỗ Thái tử cũng là hợp tình hợp lý.
"Thiếp cảm giác sâu sắc thời gian không còn nhiều, nghĩ đến con nhỏ, nước mắt không kìm được." Thái tử chầm chậm đọc, pha thêm một chút phiền muộn đau buồn, trong điện càng ngày càng yên tĩnh.
"Cố viết mấy chữ, nói hết đời này. Thiếp mười tám tuổi vào Đông cung, thấy tướng mạo Thái tử đẹp, lòng rất vui mừng, cùng Thái tử đối ẩm, Thái tử cười nói 'Gọi ta là Phỉ Chi', trái tim thiếp đập thình thịch. Chớp mắt thời gian trôi qua, hậu thiếp của Phỉ Chi nhiều, năm sau sinh con, gọi là Minh. Phỉ Chi vui mừng, lập làm Thái tử."
Bầu không khí trong triều dường như ôn hòa lại, ngay cả Hoàng thượng cũng lẳng lặng nghe di ngôn của vị thê tử đã mất.
"Một ngày thiếp vui vẻ, nấu cháo hầu hạ vua, đứng ở ngoài điện, nghe thấy tiếc ai đó khóc buồn bã, thiếp không rõ vì sao. Sau khi biết được Phỉ Chi yêu thích dáng vẻ của trẻ con, trong lòng đau đớn, bệnh mấy tháng không khỏi."
Đọc đến đây quần thần đã ồ lên, Hoàng thượng kinh hãi, giận chỉ Thái tử: "Hoàn toàn là nói bậy!"
"Sau khi Phỉ Chi đăng cơ thay đổi quá nhiều, thu thập trẻ con xung quanh, bắt con thơ của người ta, hủy đi gia thất nhà người ta, thiếp đều thấy hết, mấy lần khuyên nhủ không có kết quả, cuối cùng trong lòng như tro nguội. Nghĩ đến con vẫn còn nhỏ, thiếp sợ con không có chỗ nương tựa, trong lòng lo sầu hoảng sợ, trằn trọc không ngủ được, càng ngày càng gầy đi...." Thái tử không biến sắc tiếp tục đọc, Hoàng thượng tiến lên vài bước muốn chộp lấy.
Thái tử lắc người né qua, giọng điệu đột nhiên cất cao: "Vị đại nhân nào biết nét chữ của mẫu hậu, đều có thể tiến lên phân biệt một, hai. Cô lấy tính mạng ra bảo đảm, di thư này tuyệt đối không phải là ngụy tạo!"
Nếu như đây là thật, vậy thì hay rồi, Hoàng thượng lại là người.... lại là người.....
Hoàng thượng thấy di thư đã ở trong tay lão thần trong triều, trong lòng giận dữ kinh hoảng, lại đang cực lực che giấu.
"Quả nhiên..... quả nhiên!"
"Là nét chữ của Tiên hậu không sai."
Lần này ánh mắt quần thần nhìn Hoàng thượng có chút không giống, những người nhát gan chỉ để ý cúi đầu hạ thấp sự tồn tại, người gan lớn hơn một chút lại lộ ra vẻ căm giận.
Tô Thái sư đã tức giận đến cả người run rẩy, sắc mặt đỏ lên, chỉ thẳng vào Hoàng thượng mắng: "Thực sự không chịu nổi! Không chịu nổi đến cực điểm!"
"Làm vua mà không có tài đức, tính tình không chịu nổi!" Thái sư mắng đến nước mắt giàn giụa, không thể đè xuống nỗi đau: "Là thần không dạy tốt điện hạ, là thần có lỗi! Thần, hổ thẹn vì làm thầy của vua!" Dứt lời liền lao đến cây cột trong đại điện, muốn tự sát!
"Thái sư!"
"Thái sư đại nhân!"
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Khương Văn Ngọc liều lĩnh chạy tới. Thái sư đại nhân là tổ phụ của thê tử hắn, bình thường cũng hay nghe nàng ấy nhắc tới, bởi vậy phân lượng trong lòng A Uyển nhất định rất nặng, vì lẽ đó bất luận như thế nào hắn nhất định không thể để cho Thái sư có chuyện!
Cùng với tiếng rên của Khương Văn Ngọc, Tô Thái sư đã vùi đầu đập vào giữa ngực và bụng hắn, sức lực muốn chết này rất mạnh, lập tức khiến hắn phun một ngụm máu lớn. Nhưng cho dù có đệm thịt người này, Tô Thái sư vẫn là đụng không nhẹ, thêm nữa buồn giận đan xen, lập tức bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất.
"Văn Ngọc!" Đại gia và Nhị gia Khương gia cùng kêu lên chạy tới, mà cơ thể Khương Văn Ngọc đã đứng không vững, mở miệng muốn nói chuyện, lại phun một ngụm máu.
"Thái sư đại nhân!" Có người tiến đến nâng Thái sư dậy, vừa thăm dò mũi vừa cầu xin Hoàng thượng cứu chữa. Thái sư từ trước đến giờ đức cao vọng trọng, lúc nào cũng dám nói những điều người khác không dám, lúc này cũng vậy, lại mắng một đại đế vương trên triều, khiến bọn họ chỉ có kính trọng, dưới sự kính trọng như vậy, cho nên ngay cả sợ hãi cũng quên hết.
Nếu Hoàng thượng muốn xử lý Thái sư, muốn giận chó đánh mèo bọn họ, bọn họ sẽ hợp lại tấn công!
Lúc này, trên triều đã vô cùng hỗn loạn.
Hoàng thượng đã vô lực co quắp ngồi trên long ỷ, đỏ vành mắt quát: "Đi mời thái y!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận