Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 72: Chiếu thư xưng tội

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 389 lượt xem
  • 2576 chữ
  • 2021-09-13 09:52:33

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gần trưa, Văn Chiêu đang ngồi trước bàn tập viết, vài vệt ánh nắng chiếu qua cửa sổ nhỏ chạm trổ hoa văn, chiếu tờ giấy đến chói mắt. Nhìn lâu rồi, trong mắt liền chứa lệ, Văn Chiêu nhắm mắt, định dừng bút, nhưng bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt.

 

Nàng dường như đã quên gì đó, rồi lại không nghĩ ra là cái gì. Chẳng qua là cảm thấy trong ngày hè chói mắt yên tĩnh như vậy, trong lòng có hơi trống rỗng.

 

Hoàng thượng nhận lời để Tam ca bất cứ lúc nào cũng có thể hồi kinh và thăng quan Tứ phẩm đến nay đã nửa tháng, Tam ca ở Lũng Hữu xa xôi nhậm chức ty công Lương Châu chắc là đã nhận được tin, chỉ là không biết huynh ấy sẽ có quyết định gì.

 

Lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào.

 

"Bên ngoài có chuyện gì?" Văn Chiêu vừa dứt lời, Phù Diêu liền như một làn khói biến mất ở cửa. Văn Chiêu cũng đi ra cửa.

 

Phù Diêu còn chưa quay về, Văn Chiêu lại nghe được tiếng khóc đứt quãng, là nữ tử. Người kia đã vô cùng khắc chế, nhưng giọng của nữ tử chói tai, đều có thể dễ dàng xuyên qua tiếng ồn, xuyên qua tường, đâm thẳng vào lòng người.

 

Trong lòng Văn Chiêu cảm thấy không ổn, bước nhanh về phía ngoài cửa viện.

 

Lúc này Khương Văn Ngọc đang được mấy gã sai vặt nhấc vào phòng lớn, trước đó thái y đã chẩn đoán rồi, Thái sư đại nhân liều mạng đâm vào, làm gãy hai cái xương sườn của hắn, bởi vậy không thể dễ dàng di chuyển, bằng không sẽ liên lụy đến phủ tạng.

 

Thế là chỉ có thể duy trì một tư thế được khiêng về.

 

Khương Văn Ngọc vốn còn cảm thấy không sao, chỉ cần cứu được Thái sư, gãy hai cái xương sườn thực sự không tính là gì, nhưng lúc này nghe thấy tiếng khóc đau đớn không thể đè nén được của thê tử, hắn lại cảm thấy hoảng hốt. Dáng vẻ bây giờ của hắn, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nói lời an ủi, không thể làm gì khác.

 

Nhưng mà giọng điệu quá yếu, trong tiếng khóc bi thống có vẻ mỏng manh, hắn thật muốn ôm lấy nàng.

 

Ngày đó đối với Tô Mục Uyển mà nói, nhất định là tai họa.

 

Phu quân nàng bị thương nặng, tổ phụ còn hôn mê. Tuy rằng bọn họ đều nói với nàng, tổ phụ chỉ là bất tỉnh, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh, thế nhưng nàng biết không nhẹ nhõm như vậy. Tổ phụ đã có tuổi, ở đâu ra có thể đỡ nổi va chạm. Mặc dù không đụng vào cột, có thể khiến Văn Ngọc gãy xương, tổ phụ nhất định cũng bị thương không nhẹ.

 

Ba người quan trọng nhất cả đời nàng chính là phụ thân, tổ phụ và Văn Ngọc, ngày đó thì có hai người xảy ra chuyện, nàng làm sao chịu đựng được.

 

Đứng ở trong viện, rõ ràng nóng đến chảy mồ hôi, nàng lại lạnh từ đầu đến chân.

 

Mà lúc này Văn Chiêu mới biết đã xảy ra chuyện gì. Chuyện buồn vui người khác gặp phải, nàng lại lấy ra để so sánh với kiếp trước.

 

Chuyện di thư của Tiên hậu này, đời trước rõ ràng là rất lâu sau này.

 

Kiếp trước, Quảng An vương cũng không mất tích ngoài phủ Thái tử, mà là rất lâu sau đó mới qua đời, mà cái chết của Quảng An vương cũng không treo trên người Thái tử, mà là có quan hệ không rõ ràng với Hoàng thượng, mọi người chỉ là ngậm miệng không nói thôi. Sau đó Vệ Quốc công chẳng biết vì sao dã tâm đột nhiên tăng vọt, dục vọng bưng Lý Tương lên long ỷ, nhưng khắp nơi làm việc cẩn thận, khiến người khác không bắt được nhược điểm, mà Hoàng thượng trong lúc đó xử lý Vinh Quốc công phủ, vững vàng nắm trong tay hai trăm ngàn binh lực của Khương gia.

 

Chuyện di thư của Tiên hậu xảy ra sau khi xét nhà. Chuyện liên quan đến việc Khương gia mưu phản mặc dù rất nhiều người đều cảm thấy trong đó chắc chắn có ẩn tình, nhưng ít người đứng ra nói chuyện vì Khương gia. Thứ nhất, Khương gia mưu phản chứng cứ xác thực, thứ hai, chuyện mưu phản như vảy ngược của rồng, không thể dễ dàng chạm vào.

 

Mà lúc Hoàng thượng xử lý Khương gia cũng không có thực thi tội liên quan, những người thân kia có thể bảo toàn, liền không dám sờ tới chuyện này nữa.

 

Đúng vào lúc này, Thái tử ngang nhiên đọc di thư của Tiên hậu trên triều, trong lúc nhất thời chuyện khiến người ta nói say sưa liền từ Khương gia chuyển sang hoàng thất. Trên triều, trong giang hồ, đối với việc này mỗi người đều có phản ứng, có người giận mà không dám nói gì, có người lại chửi ầm lên, nói thẳng kính mời Thái tử đăng cơ. Mà những người phái thanh lưu bị việc này ảnh hưởng, không ít người đứng sang phe của Thái tử.

 

Văn Chiêu biết, sở dĩ kiếp trước đạt được hiệu quả đáng mừng như vậy, có một phần công lao rơi trên đầu Khương gia đã bị diệt. Khương gia mới đại bại Tây Nhung không lâu, liền đổi lấy kết quả như thế, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy Hoàng thượng có hiềm nghi "Địch quốc diệt mưu thần vong", lúc này lại biết được phẩm hạnh của Hoàng thượng không đứng đắn, liền phản ứng kịch liệt.

 

Mà lần này đại để sẽ không có hiệu quả như vậy rồi.

 

Nhưng vẫn sẽ khiến Hoàng thượng đau đầu một trận.

 

Hôm sau, Tô Thái sư vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, mà Hoàng thượng lại phát ra một đạo chiếu xưng tội.

 

Trong chiếu xưng tội, Hoàng thượng nói thẳng sở thích của mình khác với người thường, phiền chán vũ cơ bình thường, chỉ thích đào kép nhỏ tuổi. Có điều "Thẳng thắn" như vậy, lại có ý thoái thác. Đầu tiên là nói những nam đồng kia chỉ là đào kéo còn nhỏ, lại lấy những gia kỹ của các đại thần trong triều ra so sánh, nói những nữ tử bị trở thành gia kỹ này đều là người thân thế khó khăn, mà những đào kép nhỏ tuổi của ông ta cũng là cực khổ không nơi nương tựa, vào cung làm đào kép mưu sinh, gia kỹ và gia chủ không có chuyện ngươi tình ta nguyện, ông ta và những đào kép nhỏ tuổi kia cũng coi như là theo nhu cầu của mỗi bên. Chẳng qua làm vua một nước, Hoàng thượng đối với lần biểu đạt này sâu sắc xưng tội chính mình, cũng biểu thị mấy ngày nữa sẽ thả hết đi.

 

Chiếu cáo tội mình lưu loát như thế, lại rửa sạch tội của mình. Mới vừa nghe, người không biết còn cho rằng ông ta thích xem đào kép nhỏ tuổi ca múa, cũng không phải quan hệ bẩn thỉu như vậy, mà Hoàng thượng còn mở miệng vàng nhận lời thả hết đào kép nhỏ tuổi đi.

 

Trong lòng những đại thần đều biết chuyện thế nào, nhưng không tùy tiện chọc thủng, Hoàng thượng nói ám muội có ý bảo vệ uy nghiêm của chính mình, vừa vặn bọn họ cũng không phải là muốn Hoàng thượng mất hết uy nghiêm, mà là muốn ông ta cho giang sơn xã tắc một câu trả lời.

 

Nếu như Hoàng thượng thành tâm sửa đổi, bọn họ làm thần tử cũng chỉ đành bỏ qua. Nhưng thái độ cảnh thái bình giả tạo này của Hoàng thượng vẫn làm lạnh một phần trái tim của phái thanh lưu.

 

Có lẽ Thái tử càng thích hợp làm Hoàng đế hơn. Có vài người trong đầu sinh ra ý nghĩ như thế.

 

Theo chiếu xưng tội còn có khẩu dụ của Thánh thượng, cho phép hai người Công bộ Thị lang và Thái sư đại nhân nghỉ ốm, thương thế một ngày không lành thì nghỉ một ngày, bảo lưu chức quan.

 

Nghỉ ốm này đối với Khương Văn Ngọc mà nói, có lẽ là một chuỗi ngày khó chịu nhất, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng nằm lâu như vậy. Tuy rằng hắn từng vì bị công sự làm phiền quá mức mà chỉ muốn đến thiên hoang địa lão, nhưng bây giờ chỉ nằm mấy ngày, cả người hắn liền không dễ chịu rồi.

 

Mà đáng sợ nhất là, lang trung nói hắn phải nằm ít nhất hơn một tháng mới có thể đứng dậy, mà sau khi đứng dậy vẫn không thể hoạt động quá mức. Hắn gãy hai xương sườn, không thể so với tứ chi, điều trị khá là bất tiện, không thể làm gì khác hơn là uống thuốc bên ngoài, đợi từ từ lành hẳn. May mà nơi bị gãy không nghiêm trọng lắm, mà nội thương cũng tương đối nhẹ, nếu không hắn nào còn mạng để nhìn nương tử vì hắn mà bận bịu.

 

Lúc Văn Chiêu đi thăm Nhị ca, hắn đang nhắm hai mắt nằm trên giường, Tô Mục Uyển ngồi trước giường đọc thoại bản cho hắn nghe, cảnh tượng này thật ấm lòng, Văn Chiêu không muốn quấy rầy, liếc lắc đầu với nha hoàn ở phía sau đang muốn lên tiếng nhắc nhở.

 

"Đúng vào lúc này, trên đường núi lại có một nhóm người tới, đều là đại hán mình trần, cầm loan đao trong tay, đầy mặt hung tướng...."

 

Văn Chiêu yên lặng co rút khóe miệng. Tình thú khuê phòng của hai người này lại là xem loại thoại bản võ hiệp này, vốn tưởng rằng sẽ là giai nhân tài tử.....

 

"Văn Chiêu đến rồi à." Tô Mục Uyển nhận ra có người ở cửa, lên tiếng gọi, lập tức đưa thoại bản vào trong tay Văn Chiêu: "Đúng lúc, muội đọc cho huynh ấy đi, miệng ta đọc đến khô rồi."

 

Văn Chiêu nhìn thoại bản trong tay, bất đắc dĩ gật đầu.

 

Nhìn dáng vẻ này của Văn Chiêu, Khương Văn Ngọc định cười, lại vội vàng ngừng lại, hắn bị nghiêm cấm bằng sắc lệnh không cho cười to, chỉ cần mỉm cười, nếu không sẽ dễ động đến vết thương.

 

Bây giờ Nhị ca hoàn toàn không có dáng vẻ phong lưu phóng túng, xem ra còn có mấy phần vô cùng đáng thương.

 

Văn Chiêu đang muốn mở miệng, bên ngoài một nha hoàn liền vội vàng xông tới: "Tỉnh rồi! Tiểu thư! Tỉnh rồi!" Nha hoàn lúc này nói chuyện vẫn thở hồng hộc, lời nói đã có chút không mạch lạc, "Tiểu thư" đã sớm sửa lại cũng kêu lên.

 

Tô Mục Uyển vừa nghe giọng nói liền xúc động run rẩy: "Thật là tổ phụ tỉnh rồi?"

 

Nha hoàn gật đầu liên tục. Nha hoàn này là nha hoàn hồi môn của Tô Mục Uyển, Thái sư đã từng là chủ tử của nàng ta, vì vậy đối với chuyện Thái sư tỉnh lại đặc biệt cao hứng.

 

Trong mắt Tô Mục Uyển tỏa ra ánh sáng vui sướng, nhấc theo làn váy trực tiếp chạy ra ngoài. Trong ánh nắng long lanh, nàng có thể cảm thấy được hân hoan một lần nữa.

 

Mà cha chồng của nàng đang ở Thùy Hoa môn nói chuyện với Nhị thúc, nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn nàng, nàng còn đang chạy, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của cha chồng, trong lòng lại đột nhiên hoảng loạn.

 

Hiện tại không có ai quản thúc lễ nghi hành vi của nàng, không có ai trách này không nên để ý hình tượng mà chạy như vậy, chỉ có vẻ mặt muốn nói lại thôi của cha chồng cùng hai mắt không đành lòng của Nhị thúc.

 

Tô Mục Uyển đứng lại, không biết là vì chạy mệt hay vì nguyên nhân gì khác, hốc mắt của nàng ươn ướt, hai vị trưởng bối trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

 

"Ôi, vừa nghe nha hoàn kia nói một nửa liền chạy mất....."

 

Tô Mục Uyển trừng mắt nhìn.

 

Khương Đại gia nói tiếp: "Tổ phụ con.... Ông ấy xác thực tỉnh rồi, có điều bệnh lại không tốt...." Ông dường như đang châm chước dùng từ, bởi vậy nói có chút do dự.

 

Bệnh? Bệnh gì?

 

"Ông ấy....đứt mạch máu não rồi."

 

Khương Đại gia vừa nói xong, liền nhìn thấy Tô Mục Uyển đầu tiên là sững sờ không có phản ứng, sau đó tựa như không đứng vững cơ thể lung lay một hồi. Ông nhìn có chút không đành lòng, nếu có Văn Ngọc ở đây, còn có thể ôm nàng động viên nàng, miễn cho nàng ngã xuống. Thế nhưng hiện tại Văn Ngọc đang nằm trên giường, bản thân cũng là bệnh nhân cần người khác chăm sóc.

 

Bởi vì trong lòng quá vội vàng, ngay cả một nha hoàn cũng không mang theo, Tô Mục Uyển vào lúc này có vẻ đặc biệt đáng thương bất lực.

 

Đời này Tô Mục Uyển cũng chưa từng xem hiểu sách cổ, nàng biết đứt mạch máu não này chính là trúng gió của hiện đại. Ngũ trí* quá độ, tức giận trong lòng rất có thể khơi lên gió bên trong mà đứt mạch máu não. Tổ phụ của nàng là quá tức giận quá thất vọng rồi..... (*: giận, vui, buồn, suy tư, lo lắng)

 

Vị trên vạn người kia là do ông giáo dục lớn lên, ông có lẽ không nghĩ tới, Hoàng thượng học quyền mưu nhuần nhuyễn, nhưng ngay cả làm người cũng xảy ra vấn đề. Yêu thích trẻ con mà không khắc chế chính là phóng túng, thu thập cướp đoạt khắp nơi càng là ác.

 

Tuy rằng trong chiếu xưng tội Hoàng thượng không chút nào đề cập đến chuyện bản thân thu thập cướp đoạt bé trai, nhưng mà trong di thư lại rõ ràng nói "Bắt con nhà người ta, hủy đi gia thất nhà người ta". Người xưa nói "Người sắp chết, lời nói chân thật", huống hồ Tiên hậu là một người hiền lương thục đức như vậy, một tấm lụa di thư của bà ấy gần với chân tướng hơn so với chiếu thư xưng tội giả tạo của kia của Hoàng thượng.

 

Sau khi Thái sư đại nhân bị đứt mạch máu não, Hoàng thượng tự mình xuất cung đến phủ Thái sư thăm viếng. Đương thời đề xướng tôn sư trọng đạo, Hoàng thượng khiến Thái sư tức giận đến bệnh không khỏi, đã bị người đời lên án, động tác này vừa ra, ngược lại cứu vãn được một chút.

 

Hoàng thượng tới bên giường, nhìn Thái sư rõ ràng đã tỉnh lại nhưng vì không muốn thấy ông ta mà giả bộ ngủ, nhẹ nhàng nắm chặt tay ông. Tay Thái sư dĩ nhiên không thể động đậy, chính là muốn rút về cũng không thể, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ để cho ông ta nắm.

 

"Lão sư, đừng trách học trò nữa." Ông ta đã hạ thấp thái độ đến cực thấp, Thái sư vẫn không chịu mở mắt nhìn ông ta.

 

"Lão sư, nếu như ngay cả người cũng không chịu tha thứ cho học trò, người đàng càng sẽ không tha thứ cho học trò, mỗi người đều có sở thích riêng, học trò khiến người ta lên án, chẳng qua bởi vì trẫm là Hoàng đế thôi."

 

Vừa dứt lời, liền thấy Thái sư vậy mà mở mắt ra, nhìn chằm chằm ông ta, môi hấp hé, run rẩy không thôi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top