Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 73: Chiêu tỷ tỷ

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 409 lượt xem
  • 2767 chữ
  • 2021-09-13 09:52:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lúc Hoàng thượng đi ra từ phòng Thái sư dường như mệt mỏi không thể tả, lúc tiến vào bước chân trầm ổn, lúc rời đi lại có chút lay động. Người của phủ Thái sư vốn là đối với ông ta giận mà không dám nói gì, lúc vùi đầu nhìn thấy bước chân như vậy, sự phẫn nộ trong lòng cũng vơi đi chút ít.

 

Thái sư từng dạy dỗ ông ta, con đê nghìn dặm sụp đổ vì tổ kiến, sức mạnh của những nhân vật nhỏ này không thể khinh thường, vì vậy ông ta nhất định phải làm chu toàn một chút. Có điều ông ta quả thật có hơi mệt mỏi, Thái sư chẳng những không tha thứ cho ông ta, trái lại còn dụng loại ánh mắt cảm thấy ông ta u mê không tỉnh trừng ông ta một hồi lâu.

 

Còn chưa ra khỏi phủ, liền nghe thấy một tiếng gió ở phía sau, nhạy bén nhiều năm qua khiến cho Hoàng thượng lập tức cảnh giác. Mặc dù ông ta dẫn theo không ít thị vệ, nhưng vì không để cho phủ Thái sư cảm thấy mình lấy thế ép người, vẫn là cố gắng mang theo ít hơn một chút, bởi vậy lực lượng phòng vệ không thể nào so sánh với Tử Thần điện vững như thành đồng.

 

Thị vệ bên cạnh lập tức vây quanh ông ta, lẳng lặng chờ dị động, thời gian yên tĩnh một cách chết chóc tầm một tách trà, thời gian dài khiến người ta cảm thấy vừa rồi là mình nghe nhầm.

 

"Đi thôi."

 

Vừa dứt lời, liền thấy một vệt bóng đen lao ra, ánh bạc ép thẳng tới mặt Hoàng thượng! Nhanh đến mức thị vệ bên cạnh căn bản không kịp đưa kiếm chống đỡ, chỉ có thể đứng trước ông ta lấy thịt người làm lá chắn. Máu tươi nóng hổi bắn tung tóe lên long bào, Hoàng thượng lại một lần nữa nhìn thấy rõ người tới, vẫn mặt nạ bạc, chính là thích khách Đoan Ngọ năm ngoái. Vốn tưởng rằng chỉ là nhân sĩ giang hồ được người ta thu mua hành thích vua, bây giờ nhìn lại càng như là có thù riêng, tới một lần không được liền tới lần hai, chẳng qua ông ta cũng không nhớ mình có kẻ thù giang hồ như vậy khi nào.

 

"Hộ giá!" Chỉ trong nháy mắt, những thân vệ huấn luyện nghiêm chỉnh này đều phản ứng lại, đều là khàn giọng rống to, ý muốn điều hộ vệ của phủ Thái sư đến, có điều đương nhiên Quách Dần không muốn để cho bọn họ có thời gian gọi tiếp viện, trường kiếm kia vung lên, đem kiếm trong tay thị vệ đều đánh bay đi.

 

Quách Dần thật sự bị một đạo chiếu xưng tội này của Hoàng thượng khiến cho tức giận đến mức một là Phật xuất thế hai là Phật thăng thiên, chỉ muốn giết chết ông ta! Ông ta lại không có mặt mũi gọi những đứa trẻ kia là "Đào kép nhỏ tuổi"! Mà ông ta và những "Đào kép nhỏ tuổi" kia là "theo nhu cầu mỗi bên"! Hay cho "Theo nhu cầu mỗi bên" của ông ta, A Mão nhỏ như vậy đã bị bắt đi, bây giờ không rõ sống chết, làm hại hắn mấy năm qua cô độc, không một ngày ngủ yên, mỗi lần đều trách bản thân mình nhỏ yếu, ngay cả thân đệ của mình cũng không bảo vệ được.

 

"Cẩu Hoàng đế, vì tội lỗi của ngươi đền mạng đi!" Thời gian hơn một năm, Hoàng thượng lại một lần nữa nghe thấy tiếng "Cẩu Hoàng đế".

 

Lần hành động này của Quách Dần không thương lượng với Lục Nhiên, hắn biết nếu thương lượng thì sẽ không có sự việc ngày hôm nay. Lục Nhiên là triều thần, hắn còn muốn cân nhắc đến giang sơn xã tắc, còn muốn lấy tay Hoàng thượng diệt trừ Tiết tướng. Quách Dần lại không cân nhắc những thứ này, trong lòng tràn đầy thù hận.

 

Những thị vệ này như tre già măng mọc, căn bản khó có thể trừ sạch, kiếm của Quách Dần nhắm thẳng vào Hoàng thượng, bên cạnh có thị vệ tiến lên chống đỡ, Quách Dần lách người, nhân lúc kiếm của thị vệ đâm lên người mình, tranh thủ lúc ấy để đến gần Hoàng thượng!

 

Hoàng thượng mới vừa nghe thấy ở cổ xẹt qua một luồng gió, liền nghe thấy Quách Dần rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu, chỉ là ánh mắt dưới mặt nạ lại càng tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm ông ta.

 

Thấy trên cổ Hoàng thượng có thêm một vệt máu, những thị vệ này sợ đến mức thần hồn bốc lên, ngăn cản đến càng ngày càng không muốn sống. Mà lúc này hộ vệ của phủ Thái sư cũng chạy tới.

 

Cục diện nháy mắt đã xoay chuyển, sắc mặt Quách Dần càng ngày càng trắng xám, nhìn những con chó săn liều mạng này, quyết định rút lui thật nhanh.

 

"Đuổi theo!"

 

"Đừng đuổi theo," Hoàng thượng vung tay: "Mau mau hồi cung."

 

"Hoàng thượng, hay là băng bó trong phủ Thái sư?" Trưởng Thị vệ thấy vết thương trên cổ Hoàng thượng không ngừng chảy máu, gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng.

 

Sau khi quay về, hắn đại để phải lấy mạng tạ tội rồi.

 

Lang trung của phủ Thái sư run rẩy, dù sao người bị thương của họ bây giờ không phải ai khác, mà là của Hoàng đế nắm giữ quyền sinh sát trong tay, một chút sơ sẩy thì ngay cả mạng nhỏ cũng không gánh nổi.

 

Lang trung đang băng bó cho Hoàng thượng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, quỳ phịch xuống đất: "Hoàng thượng, chuyện này.... Vết thương có độc!"

 

Hoàng thượng biến sắc, lạnh lùng quát lên: "Vì sao bây giờ mới nói!"

 

Lang trung khóc ròng nói: "Tiểu nhân vô năng, nhận không ra độc này, Hoàng thượng tha mạng!" Vết thương này vừa rồi không khác gì vết thương bình thường, nhưng bây giờ sau khi xử lý sạch sẽ vết máu liền nhìn thấy miệng vết thương có vết máu đen.

 

Lúc này ở cửa có người dẫn đến một lão Lang trung, lão Lang trung này làm nghề y mấy chục năm, bệnh gì cũng gặp rồi, có lẽ là có biện pháp. Trong lòng mọi người thoáng nhẹ một chút.

 

Nếu như Hoàng thượng trúng độc không giải được, bọn họ cũng phải chôn cùng. Sống mặc dù mệt, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chết.

 

Lão Lang trung nhìn kỹ vết thương, lại bắt mạch, dáng vẻ chính là một bộ trầm tư, người hầu thị vệ đều nín thở chờ đợi, chỉ lo tiếng hít thở nặng làm rối loạn suy nghĩ của ông ấy. Lão Lang trung này nhìn thấy Hoàng thượng không chút nào tỏ thái độ sợ hãi, phần bình tĩnh này khiến tất cả mọi người tin phục hơn.

 

Một lát sau, lão Lang trung mở miệng nói: "Đây là một loại độc tây vực, phải đi tây vực lấy thuốc giải. Xin thứ cho lão hủ không thể ra sức."

 

Mọi người vừa nghe, trái tim nhất thời chìm xuống đáy vực, có một vài thị vệ theo bản năng mà rút kiếm. Rút được một nửa, Hoàng thượng quét mắt qua, mấy người thị vệ kia ngượng ngùng thu hồi kiếm, sau đó quỳ một chân xuống đất.

 

Hoàng thượng không hề quan tâm bọn họ, mà là nhìn về phía lão Lang trung: "Lang trung đừng sợ, trẫm sẽ không lạm sát người vô tội, chỉ là muốn thỉnh giáo ông mấy vấn đề."

 

Nghe thấy Hoàng thượng dùng kính ngữ, lão Lang trung liên tục nói không dám: "Hoàng thượng mời hỏi."

 

"Độc này tên là gì? Làm sao để xin thuốc?"

 

Lang trung không nói tiếng nào, nhưng lại kêu người mang giấy bút đến, viết vài chữ giao cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sau khi xem liền gấp lại cất kỹ trong vạt áo.

 

Thiên sư từng nói ông ta là người thiên mệnh, là đế vương muôn đời do trời định, Hoàng thượng tự mình cũng cảm thấy được trời cao hậu đãi, chẳng qua mấy ngày, Tây Bắc liền truyền về chiến báo, trong đó có vài nội dung so với báo cáo thắng lợi còn khiến ông ta lưu ý hơn.

 

Trong chiến báo Vinh Quốc công nói thẳng quở trách Tân Hãn vương "Tàn nhẫn vô tình, mất đi nhân tính", nguyên nhân là đại quân Tây Nhung chật vật rút về, lại để những quân kỹ kia ở lại nguyên doanh, chuyện quân kỹ là thứ yếu, khiến người ta giận sôi nhất chính là, bên trong những nữ tử này lại có Tiền công chúa Tây Nhung!

 

Việc này đã truyền đến triều đình rồi, nên thu xếp thế nào để đưa Tiền công chúa Tây Nhung đến đây là một vấn đề, cùng lúc đó, trong triều không ít người đều cảm thấy Tân Hãn vương bất nhân bất nghĩa, nên bị trời phạt.

 

Đơn phương bội ước chính là bất tín, chuyện Tiền công chúa Tây Nhung càng là không bằng súc sinh.

 

"Tân Hãn vương này vốn là Tể tướng Tây Nhung, mội đại thần khác họ chiếm Hãn vị, đối với Tây Nhung mà nói, quả nhiên là tai họa!" Một lão thần trong triều thổn thức không ngớt, lại không nhìn thấy sắc mặt Tiết tướng càng ngày càng khó coi.

 

Người đều toàn thích phép loại suy, cho dù tình huống của Tây Nhung và Hoa Hạ khác nhau một trời một vực, nhưng nghe xong việc này vẫn không tự chủ được nhìn về phía Tiết tướng.

 

"Thừa tướng thấy thế nào?"

 

Tiết tướng đứng ra một bước, cúi đầu nói: "Thần cho rằng, nên thu xếp thỏa đáng cho Tiền công chúa Tây Nhung, thể hiện phong độ của Hoa Hạ ta với các tiểu quốc." Câu "Thấy thế nào" của Hoàng thượng, có thể là hỏi dò vấn đề thu xếp của công chúa, cũng có thể là hỏi vấn đề sau khi Tể tướng đoạt vị làm xằng làm bậy, vấn đề thứ hai Tiết tướng không tiện trả lời, thế là chỉ cho rằng cái Hoàng thượng hỏi là vế trước.

 

Vừa dứt lời, Tiết tướng liền nhìn thấy một vệt cười ý tứ sâu xa trên mặt Hoàng thượng, nhất thời trong lòng rùng mình.

 

Tuy rằng Hoàng thượng từ trước đến giờ không hoàn toàn tin tưởng ông ta, tuy nhiên cũng sẽ không vì lời nói của người khác mà hoài nghi ông ta, lúc này lại lộ ra vẻ mặt như vậy!

 

Đến tột cùng là sai chỗ nào?! Ý tứ sâu xa ấy của Hoàng thượng rất nhanh đã biến mất, trái tim của Tiết tướng lại không hạ xuống. Cuộc đời quan trường nhiều năm như vậy rèn luyện ra khứu giác nhạy cảm nói cho ông ta biết, tình cảnh của mình có chút không ổn.

 

Thần tử ngoài ông ta ra đúng là không phát hiện ra tia lửa ấy, chỉ là đề tài trên triều không biết tại sao lại chuyển đến chuyện thả "Đào kép nhỏ tuổi", mà Hoàng thượng lại tác phong ung dung, cùng với dáng vẻ mâu thuẫn mấy ngày trước hoàn toàn khác nhau.

 

Cùng ngày, liền có một nhóm trẻ con được đưa xuất cung.

 

Từng có người có gan lớn hỏi dò những đứa trẻ kia ở trong cung đã trải qua những gì, mà những hài tử đó dường như có chút mờ mịt, sau đó từng câu từng chữ trịnh trọng nói: "Ca múa trước mặt bệ hạ."

 

"Không còn gì khác?"

 

Nam đồng lắc đầu liên tục: "Ta hát tiểu khúc, A Đạt múa." Nói xong ngón tay liền chỉ sang hài tử bên cạnh, mà hài tử được chỉ cũng gật đầu theo: "Đúng, đúng."

 

Người hỏi chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, mà Thái tử lại âm trầm ở trong phủ.

 

"Lại bị ông ta rửa sạch không còn gì!"

 

Sắc mặt Lục Nhiên cũng có chút khó coi: "Những hài tử kia chỉ sợ là cũng đã bị xử lý xong rồi." Khả năng đệ đệ A Dần lưu lại hậu thế càng thấp hơn.

 

Kỳ thực qua nhiều năm như thế, hắn và Quách Dần cũng biết, A Mão sợ là đã sớm đi tới một nơi khác, nhưng A Dần chưa nhìn thấy xác liền không chịu bỏ qua, vẫn ngóng trông đệ đệ có thể trở về.

 

Mà Quách Dần gặp chuyện liên quan đến đệ đệ hắn liền trở nên không khống chế được, mấy ngày trước lại tùy tiện đi ám sát, cuối cùng vác một thân bị thương quay về. Nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Lục Nhiên, Quách Dần càng cười ha ha nói: "May mà trước khi đi hạ độc trên kiếm, nếu cẩu Hoàng đến kia giải không được, cũng chỉ có chờ chết!"

 

Hắn cười lại cười ra nước mắt: "Thôi ta không thể nghĩ như vậy, nếu không đến lúc đó có thể sẽ uổng công vui mừng một hồi."

 

Bên này Thái tử đối với Hoàng thượng vô cùng tức giận vô cùng hận, Hoàng thượng đối với Thái tử cũng giống như thế.

 

Ông ta vốn nhận lời Quảng An vương chỉ cần Quảng An vương phối hợp "Giả chết", vu oan tội lỗi lên đầu Thái tử, cho mình lý do phế bỏ Thái tử, liền đem vị trí Thái tử cho Lý Tương. Quảng An vương bị lợi ích hun tâm lại ngây thơ quá mức liền đáp ứng, lại không nghĩ đến phía sau màn kịch này lại bị một bức di thư của Tiên hậu làm cho rối loạn, hiện tại Hoàng thượng nếu như lại nghĩ đến chuyện phế Thái tử, sẽ có vẻ hơi không đúng lúc.

 

Nói cho cùng, thời cơ tốt nhất đã lỡ mất rồi.

 

Quảng An vương mất tích đã hơn hai tháng, tính toán ngày tháng Lý Tương cũng nên vào kinh rồi. Theo kế hoạch, lúc này Lý Tương vào kinh sẽ không trở lại, bởi vì hắn chính là Tân Thái tử của Hoa Hạ. Mà lần này bởi vì chuyện di thư làm cho kế hoạch thay đổi, vị trí Thái tử này sợ là không dễ đổi chủ rồi.

 

Cũng được, ngược lại Hoàng thượng muốn, cũng chỉ là nhìn bọn họ đấu đá lẫn nhau, làm hao mòn thực lực, ai làm Thái tử cũng giống nhau.

 

Theo Lý Tương tới, còn có thư nhà của Tam ca. Văn Chiêu vừa nghĩ liền biết, trong khoảng thời gian ngắn Tam ca sợ là sẽ không về. Chỉ là rốt cuộc trong lòng nàng lạc lõng, nàng đã được ban hôn cho một tiểu tử, Tam ca không những không về an ủi nàng một chút, còn bảo Lý Tương kia mang thư cho nàng!

 

Mà Lý Tương vừa vào kinh liền tiến cung, Hoàng thượng đối với hắn rất là hậu đãi, dường như cảm thấy Quảng An vương gặp bất trắc, liền phải đối với đứa trẻ mồ côi này tốt một chút. Mà Lý Tương lại là vẻ mặt hoảng hốt, dường như đang cố nén bi thương.

 

"Ôi, cũng không ai biết vì sao đệ ấy ra khỏi phủ Thái tử đã không thấy tăm hơi, hay là Tương Nhi đi hỏi Thái tử ca ca một chút?" Ông ta nói chuyện này, trong mắt Lý Tương tràn đầy bi phẫn, nước mắt ẩn hiện, làm như hận vô cùng rồi lại nỗ lực che giấu, sợ khiến Hoàng thượng phát hiện muốn trách tội hắn, dù sao Thái tử là con ruột ông ta, Lý Tương chỉ là chất nhi, ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn đã hiểu.

 

Trong lòng Hoàng thượng thỏa mãn, không dấu vết mà gật đầu, lập tức trìu mến vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Tương Nhi đừng buồn nữa, trẫm tìm cho ngươi một tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có thể gặp được ngay."

 

Lý Tương làm như thiếu hứng thú, chỉ tùy ý gật đầu.

 

Nhưng đợi đến khi Văn Chiêu tiến vào điện, Hoàng thượng đã thấy trong mắt Lý Tương đột nhiên có thần thái.

 

Cô nương Khương gia này khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa văn chạm trổ trên ngọc, rõ ràng vẫn có khuôn mặt trẻ con, cũng không biết sao lại sinh ra một loại phong thái trưởng thành, lúc đi tới vừa có sự thanh cao khác lạ, lại có phong lưu đọa thế.

 

Sáng như ánh trăng, nhẹ như bông tuyết, như một đóa sen nở rộ.

 

Nếu như Minh Nhi chọn nàng, Hoàng thượng còn thật sự vì cô nương này mà tiếc hận.

 

Lý Tương nhìn chằm chằm Văn Chiêu không chớp mắt, sau đó phục hồi lại tinh thần, trên mặt hiện lên ráng chiều, trốn sau lưng Hoàng thượng, trong vắt gọi một tiếng: "Chiêu tỷ tỷ!"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top