Thiếu niên ở trước mắt dáng người không thay đổi, cao ngang với Văn Chiêu, giọng nói cũng rõ ràng mềm mại cao thấp khó phân biệt, nhưng tiếng gọi "Chiêu tỷ tỷ" này vẫn làm Văn Chiêu hơi sững sờ, dù sao thì hai người bọn họ đều được ban hôn, hắn gọi như vậy có chút không ổn.
Hoàng thượng cũng bị hắn chọc cười ha ha: "Sau này sẽ là nương tử của ngươi rồi, thôi, tùy ngươi gọi thế nào cũng được."
Lý Tương đã không phải là đứa trẻ không biết việc đời, đương nhiên hiểu rõ "nương tử" là cái gì, bởi vậy nghe Hoàng thượng nói câu này trên mặt lại đỏ lên, bình thường vốn giống như một cô nương, khuôn mặt đỏ lên này càng đẹp không sao tả xiết, trên mặt Văn Chiêu cũng mang theo một chút ý cười, Lý Tương này lại là tính tình mềm mại như vậy.
Cái việc nhân duyên ngự ban này không phải nàng mong muốn, bởi vậy Văn Chiêu đối với vị Quảng An vương thế tử chỉ gặp mặt một lần này có một chút mâu thuẫn trong lòng, cho dù hắn cũng không làm bất kỳ điều gì có lỗi với nàng. Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu này của hắn, đúng là một chút chán ghét cũng không có.
Bầu không khí tốt hơn so với Hoàng thượng dự đoán, ý cười của Hoàng thượng càng sâu hơn, mở miệng nói: "Không phải Tương Nhi có thư của Tiểu Khương tam à, cho Khương nhị cô nương nhìn xem." Ông ta nói chuyện này, tâm tư Văn Chiêu liền rơi vào trên lá thư sắp được xem, cũng không biết tam ca nói gì, vì sao không về.
Dụng ý của Hoàng thượng đương nhiên không phải muốn Văn Chiêu xem thư, ông ta là đang nghĩ cách tạo cơ hội cho hai người ở cùng với nhau, cũng kèm thêm cái cớ hợp tình hợp lý.
Lý Tương hé miệng cười một tiếng, khéo léo bày ra tư thế "Mời": "Chiêu tỷ tỷ bên này."
Tiến vào Thiên điện, trong điện chỉ có cung nhân đứng ở bốn góc hẻo lánh, một vùng lớn ở giữa đều để lại cho bọn họ, có vẻ hơi vắng vẻ.
"Có phải Chiêu tỷ tỷ muốn biết khi nào tam ca ca trở về không?" Lý Tương cầm thư trong tay, lại không đưa cho nàng, nụ cười trên mặt có vẻ ngây thơ.
Văn Chiêu khẽ gật đầu, đè xuống một chút khác thường trong lòng, cười nói: "Vẫn là tự ta xem đi." Lúc nói chuyện trong lòng lại đang nhổ vào tiếng "tam ca ca" trong miệng tên gia hỏa này.
Cơ thể Lý Tương thoáng nghiêng về trước, cười đến mức hiền lành: "Chiêu tỷ tỷ chớ oán thầm, tam ca ca của Chiêu tỷ tỷ không phải cũng chính là tam ca ca của Lý Tương ta sao?" Lời vừa nói xong liền đưa thư trong tay cho Văn Chiêu.
Hiện tại Văn Chiêu không có lòng dạ nào so đo lời nói của tiểu hài tử này, trực tiếp lấy thư mở ra.
Trong thư tam ca nói, mình ở Lương Châu vừa đứng vững gót chân, muốn rèn luyện thêm một khoảng thời gian rồi mới về. Còn nói... muốn nàng ngoan ngoãn, chờ hắn về.
Văn Chiêu nhìn chữ trong thư, vừa cảm thấy có chút kỳ lạ liền nghe Lý Tương nói khẽ: "Chiêu tỷ tỷ, tỷ biết vì sao tam ca ca kêu ta truyền tin không?"
Biết. Tam ca như vậy cũng coi như biểu lộ với Hoàng thượng là Khương gia thỏa hiệp. Nhưng lúc Văn Chiêu nghĩ như vậy trong lòng lại có chút khổ sở.
"Bởi vì ta đã nói cho tam ca ca biết rồi."
"Ta nói với huynh ấy --- ta còn nhỏ như thế, thành thân còn phải đợi lâu, trong lúc này bao nhiêu biến số, ai nói rõ được chứ? Mà... Lý Tương ta không có hứng thú với muội muội bảo bối kia của người, ngươi đều có thể yên tâm rồi."
Văn Chiêu nghe xong lời này liền mở to mắt nhìn hắn. Hắn vẫn cười đến đáng yêu, biểu lộ trên mặt lại hoàn toàn không khớp với lời nói trong miệng, mà cung nhân đứng ở bốn góc vẫn cúi thấp đầu, một chút khác thường cũng không phát hiện ra.
Giấy da trâu trong tay hơi nóng lên, trong lòng Văn Chiêu lại xẹt qua một chút lạnh lẽo.
"Ôi, thời gian dài như vậy, chuyện thú vị nhất có lẽ chính là chuyện này," Lý Tương dường như không thấy được sắc mặt của Văn Chiêu, phối hợp nói: "Tỷ biết không, trong phòng tam ca ca kia của tỷ, tất cả đều là chân dung của tỷ đó. Hoặc đứng hoặc ngồi, mỗi một Chiêu tỷ tỷ đều rất thật đến mức sắp từ trong tranh bước ra."
"Thú vị. Quá thú vị rồi." Lông mày thanh tú của Lý Tương cong cong, cười đến mức càng ngày càng vui vẻ, Văn Chiêu thì sững sờ tại chỗ.
"Ta không có tỷ tỷ muội muội cho nên không biết rõ loại tình cảm này, chậc chậc." Ý cười của Lý Tương không thay đổi, trong mắt lại toát ra xem thường khó mà nhận ra.
"Đủ rồi! Huynh ấy không phải như ngươi nghĩ!" Văn Chiêu không kiềm chế được đứng dậy, nghiêm nghị quát hắn.
Cung nhân bốn góc nghe được động tĩnh khác thường thì nhao nhao ngẩng đầu nhìn về bên này, sắc mặt Lý Tương không thay đổi, đứng dậy đè Văn Chiêu ngồi xuống, cất cao giọng điệu nói: "Chiêu tỷ tỷ chớ tức giận, nếu trong lòng tỷ kính ngưỡng Bạch đại nho, vậy Tương Nhi cũng thử thích huynh ấy là được rồi, không ầm ĩ nữa không ầm ĩ nữa." Lúc này cung nhân mới lần nữa chôn đầu xuống.
Cơ thể Văn Chiêu hơi run rẩy, thiếu niên còn nhỏ hơn nàng mấy tháng này, hẳn là người che giấu cực sâu?
Thấy tình cảnh trở về lòng bàn tay của mình, Lý Tương hài lòng cười một tiếng, ngồi trở về vị trí của mình, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt Văn Chiêu, sau đó tán thưởng không hề che giấu: "Cho dù đã từng nhìn thấy Chiêu tỷ tỷ trong tranh nhưng Chiêu tỷ tỷ người thật vẫn khiến Tương Nhi kinh diễm một phen. Làm sao bây giờ, Tương Nhi đã hối hận khi nói với tam ca rồi, hiện tại có hứng thú có được không?"
Văn Chiêu cảm thấy nói chuyện với loại người này, càng tâm tình kích động thì càng dễ bị hắn khống chế, nghĩ như vậy, trên mặt liền bình tĩnh lại: "Nếu đã ban hôn rồi, hứng thú hay không đều không phải do Thế tử, còn nữ... Thế tử làm sao đi vào phòng tam ca? Văn Chiêu cũng không thích nghe lời nói nhảm."
Lý Tương không buồn bực chút nào, nghiêng đầu vô tội nói: "Đương nhiên là có cách của mình rồi." tuổi còn nhỏ, đúng là không chịu ảnh hưởng của phép khích tướng chút nào, nhưng lại càng thêm chứng minh thực lực của hắn chỉ sợ là không đơn giản. Dáng vẻ con rối biểu hiện ra ở đời trước chỉ sợ cũng là giả vờ!
Nghĩ đến Lý Tương có thể có cách tùy ý ra vào phòng của tam ca, trong lòng Văn Chiêu càng ngày càng lạnh buốt. Nàng vốn cho rằng Lương Châu đối với tam ca quả thật chưa quen, lại không nghĩ rằng, tình cảnh của tam ca so với nàng nghĩ còn nguy hiểm hơn! Thế nhưng... vì sao tam ca không quay về?
Chuyện này trong lòng cũng lẫn lộn không rõ, hoàn toàn không thể thuyết phục nàng.
"Chiêu tỷ tỷ tỷ sợ rồi? Chiêu tỷ tỷ chớ sợ, ta sẽ không làm gì tam ca ca, dù sao sau này huynh ấy vẫn là cữu ca* của ta mà. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là huynh ấy có thể dứt bỏ tình cảm trong lòng.... Nghe vào có chút đáng thương đây này..." (*: Anh vợ.)
Mặc dù hắn cười ngây thơ vô hại, lại khiến Văn Chiêu càng ngày càng không khống chế nổi bản thân, tại sao hắn lại phải không ngừng vũ nhục tam ca như vậy! Tam ca mà nàng nhớ nhung sao đến trong miệng hắn lại thay đổi rồi?!
"Thế tử xuyên tạc gia huynh như vậy sẽ không phải bởi vì Quảng An vương phi chứ." Đời trước quả thật có lời đồn nói Quảng An vương phi và huynh trưởng của nàng có chút không minh bạch, nhưng mà sau khi Quảng An vương phi qua đời mới có lời đồn, Văn Chiêu cũng chỉ có thể cược chuyện này mặc dù chưa có lời đồn, lại có manh mối rồi.
Quả nhiên, nụ cười ngây thơ của Lý Tương chưa từng thay đổi từ khi vào điện trong nháy mắt này tan vỡ, rõ ràng tuổi còn quá nhỏ, sự tàn bạo trong mắt lại nồng đậm, thấp giọng chất vất nàng: "Ngươi nghe thấy ở đâu! Nói hươu nói vượn!"
Sắc mặt Văn Chiêu không hề thay đổi, cười nhìn hắn: "Ngươi thề không bịa đặt tam ca của ta nữa, chuyện này đương nhiên xem như ta chưa từng nói."
Lý trí của Lý Tương quay lại, trầm giọng nói: "Ngươi chính là nói ra cũng sẽ không có ai tin!"
Văn Chiêu từ chối cho ý kiến, chỉ mở hai tay ra: "Không sai, ngươi nói ra cũng không ai tin. Chỉ là không biết, chuyện Khương gia ta và chuyện "Quảng An vương phi không thủ được tiết, đối tượng còn là huynh trưởng ruột" thì người đời thích nghe chuyện nào hơn đây?" Dứt lời liền thấy sắc mặt Lý Tương xám xanh, lần này mới cảm nhận được hắn là thiếu niên, mà không phải là một cô nương đẹp đẽ.
Văn Chiêu biết lời này đối với một thiếu niên mười bốn tuổi, nhất là thiếu niên phụ thân không rõ sống chết, mẫu thân lại bất trung bất trinh mà nói thì nhất định là tàn nhẫn. Nhưng nàng cũng có người mà mình muốn bảo vệ, tam ca và Lý Tương, bên nào nhẹ bên nào nặng, nhìn qua là thấy ngay.
Lý Tương gần như là gầm nhẹ, gằn từng chữ một: "Ta thề."
Văn Chiêu cười híp mắt gật đầu, nhấc tay giống như thân mật mà nhéo má hắn: "Đừng phản kháng, mấy cung nhân kia đang nhìn ngươi đấy." mắt thấy gương mặt nhỏ của Lý Tương càng ngày càng vặn vẹo, lúc này Văn Chiêu mới thu tay lại.
Lúc hai người sóng vai đi ra khỏi Thiên điện, Hoàng thượng còn tưởng rằng hai người ở chung rất hòa hợp, thế là cười híp mắt thả hai người về.
Lý Tương cảm thấy, kẻ thù lớn nhất cả đời hắn, ngoại trừ Hoàng thượng và mẫu thân ra, thì lại có thêm một người nữa!
Mặc dù cuối cùng Văn Chiêu hòa một ván, trong lòng lại không hiểu rõ. Mỗi lần vào cung luôn làm nàng sức cùng lực kiệt.
Vô lực nằm trên giường, màn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lắc lư theo gió đêm, thùng băng ở cuối giường lặng lẽ bay ra vài tia khí lạnh. Chợt nghe thấy trong phòng có một chút tiếng động, Văn Chiêu lại không có vẻ đề phòng, lập tức xuống giường, vén nệm êm bên giường lên.
Nói đến thì nàng từng phản đối Lục Nhiên xây dựng mật đạo thẳng đến phòng ngủ của nàng, nhưng tên Lục Nhiên vô lại kia, lại trêu tức nhìn nàng nói: "Ta lui tới thoải mái như vậy, nếu muốn làm gì thì đã sớm làm rồi, mật đạo này chủ yếu thuận tiện để ta tìm nàng."
Hắn nói như vậy Văn Chiêu lại không vui vẻ, cái gì gọi là "muốn làm thì đã sớm làm rồi", ý tứ chính là Khương Văn Chiêu nàng không có mị lực lớn đến mức quyến rũ Lục đại tài tử hạ phàm.
"Không phải nói mật đạo này xây dựng vì ta sao? Kết quả ta còn chưa dùng lần nào, chàng lại dùng mấy lần rồi!" Nhớ đến nàng còn vì mật đạo này mà gảy khúc chiến tranh một tháng, lúc cha hỏi nàng liền nói trong lòng nhớ nhung tổ phụ, chỉ có thể lấy đàn giải sầu, làm cho cha cũng đau buồn theo.
Lục Nhiên từ bên trong đi ra, vẫn không quên sửa sang y phục: "Cái này tiết kiệm lực hơn bộ pháp nhiều, cũng an toàn hơn một chút, người thông minh cũng biết chọn thế nào mà."
Nghe Văn Chiêu khẽ hừ một tiếng, Lục Nhiên lại nói: "Ngoài ra, mật đạo này đương nhiên là xây dựng vì nàng, Lục phủ bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh chủ mẫu tương lai đại giá quang lâm."
Văn Chiêu còn muốn trêu chọc hắn, cũng đã không nén được mà nhếch khóe miệng lên. Lục Nhiên này giống như có một loại ma lực nào đó, nàng vốn bị chuyện của Lý Tương và tam ca làm cho tâm phiền ý loạn, hắn vừa đến liền cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Hôm nay gặp vua, Hoàng thượng không làm khó nàng chứ?" Trong lòng Lục Nhiên biết lúc Hoàng thượng chưa nghiền ép giá trị của quân cờ đến mức hầu như không còn gì thì sẽ không vứt nó đi, nhưng con cờ này không phải người ngoài, bởi vậy vẫn không nhịn được hỏi chuyện này một chút.
Văn Chiêu lắc đầu, trong lúc thoải mái dễ chịu khó có được này, vô thức vuốt vuốt ngón tay Lục Nhiên.
"Vậy Lý Tương thì sao?"
Động tác vuốt vuốt ngón tay của Văn Chiêu dừng lại, mân mê môi nhân tiện nói: "Ta thật sự không nghĩ tới tiểu tử đó là một người thâm tàng bất lộ, không chỉ có biết diễn kịch mà còn có một chút bản lĩnh."
Lục Nhiên cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: "Hắn không làm khó nàng hay uy hiếp nàng chứ? Lý Tương này là một tên tinh ranh, nếu gặp phải người mạnh hơn hắn thì sẽ đóng vai ngoan ngoãn, nếu có nhược điểm gì rơi vào trong tay hắn thì sẽ dùng cái này để uy hiếp, may ra trong giao dịch lui tới chiếm được chỗ có lợi. Người bị thua thiệt trong tay hắn không út, nhưng đều là chịu thiệt ngầm không dám lên tiếng."
Văn Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Chàng lại hiểu rõ hắn như vậy! Hôm nay hắn có ý đồ uy hiếp ta! May mà để ta bắt lấy đằng chuôi đánh lại một cái." Sau đó ngẫm lại, Lục Nhiên biết nhiều người như vậy cũng chẳng phải kỳ lạ.
Sau đó lại mân mê miệng, không đồng ý nói: "Chàng cũng không sớm nhắc nhở ta một chút, hôm nay ta lại bị hắn dọa đến mức suýt chút nữa là mất phương hướng rồi!"
Lục Nhiên thấy cái miệng nhỏ này vểnh lên lung linh đáng yêu, không nhịn được đưa một ngón tay lên, nhấn một cái, trên môi lún xuống là quay về hình dáng ban đầu, giống như một miếng bánh ngọt anh đào, mềm mại non nớt.
Thấy hắn chơi hăng say, Văn Chiêu trừng lớn mắt nhìn hắn, cả giận: "Chàng làm gì vậy!" Đều không nghe nàng nói chuyện! Quá đáng!
Giận dữ như vậy không có một chút lực sát thương nào, mắt của Lục Nhiên sâu thẳm: "Bữa tối còn chưa ăn, đói rồi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận