Hơi thở của hắn mềm mại, trong sự trằn trọc mang theo sự thương tiếc vô tận.
Văn Chiêu còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai: "Thật sự muốn cưới nàng vào cửa sớm một chút, nhìn nàng mũ phượng khăn choàng vai, nhìn nàng bận trong bận ngoài, nhìn nàng ngậm kẹo đùa cháu..." Vừa nói vừa không ngừng chạm khẽ vành tai, gò má của nàng.
Văn Chiêu cảm thấy hơi ngứa, nhẹ nhàng cười: "Bây giờ đã nghĩ đến cháu rồi? Không biết xấu hổ không biết thẹn, hừ ~" giọng nói của nàng thoáng lấn át tiếng ầm ầm kêu gào không ngừng trong lòng mình. Hắn áp sát quá gần, nàng thật sự sợ để hắn nghe thấy được.
Vẻ mặt Lục Nhiên lại vô cùng nghiêm túc, mắt cười nhìn thẳng vào nàng nói: "Đợi chuyện này xong rồi, nàng và ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi." Trong sự trịnh trọng nghiêm túc như vậy, độ cong bên môi Văn Chiêu mở rộng, sau đó liên tục gật đầu.
Trong một cái chớp mắt này, ánh sao tràn đầy trong đôi mắt Lục Nhiên, ôm cô nương của hắn. Hắn đã không biết như thế nào cho phải, một cái gật đầu của nàng liền có thể khiến hắn mừng rỡ như điên.
Hắn chỉ có thể nghĩ cách nhanh một chút, rồi lại nhanh thêm một chút nữa.
Mà độc của Hoàng thượng do Quách Dần hạ vào tuy khó giải, lại phát huy hiệu lực chậm, bởi vậy kéo dài nửa tháng Hoàng thượng vẫn khỏe như vâm. Nhưng mà Quách Dần cũng không hối hận, bởi vì độc có hiệu quả nhanh rất ít làm khó được ngự y trong cung, cho dù có thì hắn cũng không tìm được. Cho nên lúc này hắn hạ độc là lựa chọn tốt nhất sau khi đã suy nghĩ chu toàn.
Hoàng thượng gấp gáp hơn Quách Dần nhiều, ngày ngày gọi ngự y đến tính toán thời gian độc phát, mấy ngự y này sợ hãi, lo lắng ông ta sẽ để bọn họ chôn cùng. Mà điều khiến Hoàng thượng tâm phiền ý loạn nhất không phải là những ngự y sợ trước sợ sau này mà là chuyện công chúa tiền triều của Tây Nhung.
Độc này là hoàng thất Tây Nhung chế tạo ra, bởi vậy công chúa vứt đi kia chính là hy vọng của ông ta, nhưng đội ngũ đưa công chúa về kinh đã bị tập kích mấy lần, giống như là có người có mưu đồ cản trở công chúa vào kinh, may mà ông ta lại phái trọng binh đi trước bảo vệ, nếu không công chúa này đã là một xác chết rồi.
Hoàng thượng đã quyết định, nếu công chúa không có thuốc giải, ông ta liền tiếp viện Tây Bắc, không tính thương vong chỉ vì sớm ngày nắm giữ được Tây Nhung.
Bất kể như thế nào vẫn là mạng của mình quan trọng nhất.
Chuyện công chúa Tây Nhung vào kinh không quá liên quan đến Khương gia, nhưng hôm nay trong nhà lại có một tin vui khiến cả nhà trên dưới đều có thể cười vui vẻ mặt mày giãn ra. Sau khi Thẩm Thu Tang mang thai, Tô Mục Uyển cũng được chẩn bệnh ra hỷ mạch, đúng lúc gần tới tết Đăng Cao, cả nhà liền thương lượng ra ngoại thành dạo chơi, căng thẳng lâu như vậy rồi, dù sao cũng nên thả lỏng gân cốt.
Thẩm Thu Tang đã mang thai hơn bảy tháng, bởi vậy ở lại trong phủ, mà Khương Văn Đạo đương nhiên là bảo vệ nàng ấy. Không thể không nói đôi phụ mẫu chuẩn mực này quả thật chu đáo, thai nhi trong bụng này vẫn luôn ổn định, chưa từng xảy ra một chút xíu vấn đề nào.
Trưởng bối Khương gia vốn là nghĩ Tô Mục Uyển có tin vui rồi, bởi vậy vẫn là đến ngoại thành dạo chơi tương đối thỏa đáng, Tô Mục Uyển tự cảm thấy không có vấn đề gì, nói thẳng tết Đăng Cao nên leo núi đi.
Khương Văn Ngọc vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều, cươi nói: "Thôi, cùng lắm thì đến lúc đó ta cõng nàng lên." Cõng? Đây không phải là muốn đi bậc thang đá sao? Thấy Tô Mục Uyển muốn phản bác, lúc này Khương Văn Ngọc mới giả như trừng nàng một cái: "Không cần nói nữa, chỉ có phép đi bậc thang đá, không cho phép đi đường núi."
Tô Mục Uyển đành phải thỏa hiệp, lại giống như hờn dỗi hắn: "Bây giờ chỉ có ba tháng, vết thương trên người chàng còn chưa hoàn toàn lành lại, chăm sóc tốt bản thân mình trước đi." Lúc này trưởng bối đã rời đi, nàng không cố kỵ gì mà phóng thích bộ mặt thật của mình ra. Chỉ là vừa dứt lời đã thấy Văn Chiêu còn chưa đi nhìn thẳng qua, nàng có chút không rõ vì sao.
Mà điều Văn Chiêu nghĩ là, Tô Mục Uyển đã mang thai hơn một tháng, như vậy chính là nói.... Lúc vết thương của nhị ca chưa tốt đã... khụ khụ.
Nghĩ đến cõng nhị tẩu lên núi chắc là không có vấn đề.
Đối với Tô Mục Uyển mà nói, nàng quả thật cần một cơ hội để thả lỏng, khoảng thời gian này... quá mệt mỏi.
Thời điểm đầu năm bởi vì chuyện của Tiết tướng và Hoàng hậu mà cả ngày lẫn đêm nơm nớp lo sợ, mãi đến hồi lâu sau mới hiểu được Tiết tướng cũng không tính động vào nàng, hoặc là nói cảm thấy nàng tùy tiện nói ra vốn cũng sẽ không có ai tin tưởng, dù sao thì Tiết tướng đã sớm đứng ở phe bảo hoàng rồi. Sau đó lại gặp phải Văn Ngọc và tổ phụ cùng lúc xảy ra chuyện, bây giờ vết thương của Văn Ngọc đã tốt bảy tám phần rồi, tổ phụ cũng đã có thể mở miệng nói chuyện, sự việc hình như đang chuyển biến tốt đẹp, nàng lại có tin vui, sao không thừa dịp này buông lỏng một hơi chứ?
Thừa Bình năm mười hai đối với Hoàng thượng mà nói cũng không phải là năm tốt, bởi vậy ngay cả tết Đăng Cao cũng không muốn mời nhiều quần thần. Mà Văn Chiêu lại cảm thấy như vậy khiến nàng thoải mái rất nhiều.
Ngày 9 tháng 9 dưới Tây Sơn vừa lúc cuối thu.
Mắt đi tới đâu đều là màu xanh ngắt của Tây Sơn, thỉnh thoảng cũng có đàn chim nhạn lướt qua đỉnh đầu, hơi cúi đầu có lẽ còn tìm thấy mấy bụi cúc Trùng Dương.
(Tết Trùng Cửu (重九节 / chóng jiǔ jié) hay còn gọi là Tết Trùng Dương (重阳节 / chóngyáng jié) là ngày lễ truyền thống của người dân Trung Quốc vào ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch hàng năm. Cái tên "tết Trùng Dương" bắt nguồn từ "Kinh Dịch" của Trung Quốc. Trong "Kinh Dịch", 6 được coi là số âm trong khi 9 được coi là số dương và là đỉnh cao nhất trong một vòng lặp, một chu kỳ. Ngày 9 tháng 9 là sự lặp lại của hai số 9, nên được gọi là "Trùng Cửu", đồng thời cũng là hai số dương (số 9) kết hợp với nhau, nên còn được gọi là "Trùng Dương". Còn trong quan niệm dân gian, "九九 / jiǔjiǔ" đồng âm với "久久 / jiǔjiǔ" (lâu dài, mãi mãi), hơn nữa số 9 còn là số lớn nhất trong các số, vì vậy "Trùng Cửu" còn mang ngụ ý sinh mệnh dài lâu, khỏe mạnh trường thọ. Người cổ đại thường có thói quen leo núi vào tết Trùng Cửu, vì vậy thời cổ đại còn gọi tết Trùng Cửu là "tết Đăng Cao".)
Văn Chiêu và mấy người Tần thị đi cùng nhau, cha thì đi phía sau nói chuyện với đại bá tam thúc.
"Phía trước phải cẩn thận một chút, đoạn đường đó không có xây dựng tay vịn."
Văn Đàm cười hì hì trả lời: "Bậc đá rộng như vậy, sợ cái gì."
Tần thị chọt chọt đầu nàng: "Vẫn phải cẩn thận, biết không?"
Lúc này Vân Đàm mới liên tục đáp lời, mắt nhìn Văn Dậu, vỗ ngực nói: "Lục đệ để con bảo vệ!"
Nhìn thấy Văn Đàm đùa vui ầm ĩ, trên mặt Văn Chiêu yên lặng mỉm cười, lúc này cảm thấy trong lòng bàn tay ấm áp, nghiêng đầu liền nhìn thấy Thính Nguyệt. Thính Nguyệt đưa tay rúc vào lòng bàn tay nàng, ngoài miệng nói: "Nhị tỷ tỷ, tay muội lạnh, đến ủ ấm." Văn Chiêu không nhịn được bật cười, rõ ràng là tay Thính Nguyệt ấm áp hơn một chút, lại nói là tới sưởi ấm.
Nhìn thấy Văn Chiêu cười vui vẻ như vậy, Thính Nguyệt gần như sững sờ, si ngốc nhìn nàng.
"Ngốc rồi?" Văn Chiêu thấy dáng vẻ ngây ngô này của nàng ấy thì không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt của nàng ấy. Thính Nguyệt đã đến tuổi cài trâm rồi, có chút dáng vẻ thiếu nữ rồi, nhất là khuôn mặt đỏ này tăng thêm mấy phần tư sắc.
Thính Lan cách đó không xa thấy tình hình bên này, tâm tình đi chơi cũng sa sút đi mấy phần. Lúc này ven đường đột nhiên có một người phụ nữ ăn xin lao ra, nhào vào bên chân nàng ta kéo váy nàng ta một cái, Thính Lan bị dọa sợ hét lên một tiếng, nhanh chóng đá văng người phụ nữ này ra, sau đó chạy mấy bước tới bên cạnh Văn Chiêu: "Nhị tỷ tỷ!"
Dưới tình thế cấp bách Thính Lan lại muốn xin nàng giúp đỡ, Văn Chiêu cảm thấy hơi kinh ngạc, trong bụng thở dài một tiếng, vốn là muốn mặc kệ nàng ta. Nhưng sau khi sự việc qua lâu như vậy rồi, nàng dường như cũng không để bụng như lúc trước nữa. Cũng không biết có phải tất cả sự thua thiệt và tổn thương đều có thể dùng thời gian để trả lại hay không. Chỉ là ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị Văn Chiêu bác bỏ, có những tổn thương có thể tha thứ, có những kẻ thù lại một đời hai đời vĩnh viễn đều là kẻ thù.
"Đừng sợ, người đó đã đi rồi."
Thính Lan vừa lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, thấy trong mắt Văn Chiêu đều là vẻ ôn hòa trấn an, cổ họng nàng ta đột nhiên hơi nghẹn lại. Chỉ là rốt cuộc kinh nghiệm sống của Thính Lan chưa nhiều, vốn dĩ không nhìn sau phía sau sự trấn an này lại là sự khoan dung.
"Tam tỷ tỷ, muội cảm thấy người phụ nữ ăn xin kia có chút đáng thương, hay là chúng ta cho bà ta chút gì ăn đi?" Thính Nguyệt nhìn người phụ nữ kia chật vật rời đi, có chút thương xót bà ta.
Thính Lan thoáng nhấc váy lên, nhìn thấy phía trên có một có dấu bàn tay đen, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tỷ luôn cảm thấy bà ta có chút đáng sợ.." Thính Nguyệt thấy Thính Lan đối lập như vậy cũng chỉ đàng coi như thôi.
Phía sau Khương tam gia đang cùng hai ca ca nói về chuyện chung thân của mình. Sắp một năm từ khi tuyên bố với bên ngoài tin Yến thị chết, cũng là lúc vì nhi tử nữ nhi của mình mà tìm kế mẫu, mà đúng lúc trước đây không lâu ông nhìn trúng một nữ nhi nhà cử nhân, mặc dù cử nhân kia là dân thường nhưng gia đình trong sạch lại là người đọc sách, nữ nhi nhà như vậy tới làm kế thất của thứ phòng nói còn nghe được, vả lại thân phận thấp một chút thì sẽ không nghiêm khắc với con cái của ông. Khương tam gia vốn là muốn nâng di nương trong nhà lên làm chính thất, cũng có thể bớt phiền phức, nhưng lão phu nhân lại không cho phép, nói làm như vậy thì đích thứ lộn xộn. Thính Lan Thính Nguyệt đã đủ đáng thương rồi, nếu còn phải gọi di nương là mẫu thân, thứ đệ thứ muội cũng có thể đứng ngang hàng với các nàng thì tình cả sẽ càng khó coi hơn. Lúc này Khương tam gia mới coi như thôi, chỉ chuyên tâm tìm kiếm kế thất ở bên ngoài.
"Chuyện khác đừng quan tâm, tính tình tốt mới phải sít sao, nhất định có thể đối tốt với con cái của đệ nhiều một chút."
"Đại ca yên tâm, nàng ấy là một cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa."
Lúc này Khương đại gia mới gật đầu, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến vài tiếng thút thít khàn khàn lại thống khổ, nghiêng đầu xem xét, là một người phụ nữ ăn xin mái tóc rối tung, quần áo tả tơi.
"Tùy tiện cho bà ta một chút ngân lượng, bảo bà ta đi xa một chút." Phương đại gia phất tay một cái rồi không quan tâm nữa. Tôi tớ sau lưng cúi người đáp lời.
Khương tam gia cũng nhìn người phụ nữ kia, thấy bà ta bẩn đến nỗi ngay cả mặt cũng không thấy rõ dáng vẻ, cũng không biết vì sao khóc thương tâm như vậy, liền thêm một câu: "Ma ma đừng thương tâm nữa, xuống núi ăn một bữa ngon đi."
Đoàn người lúc này mới đi lên phía trước, người phụ nữ đó lại vẫn thút thít không thôi.
"Cầm đi." Một gã sai vặt buông ta đưa ngân lượng cho bà ta. Hắn phải nói, những người chủ nhân này của hắn chính là thích phát thiện tâm khắp nơi. Người phụ nữ ăn xin như vậy khắp thiên hạ không biết bao nhiêu người, nếu mỗi người đều muốn cho một thỏi bạc, Khương gia nhất định nghèo rồi!
Người phụ nữ kia toàn thân run rẩy, không có động tác nào, đến khi gã sai vặt không kiên nhẫn nữa nhíu nhíu mày thúc giục: "Nhanh lên, chủ tử của ta đều đi rồi, ta còn phải theo sau đấy, đừng lề mề."
Một hồi lâu, người phụ nữ mới chậm rãi vươn tay, run rẩy muốn cầm lấy bạc trong tay gã sai vặt, cũng không biết bởi vì lớn tuổi hay bởi vì cơ thể yếu, động tác đơn giản như vậy lại làm cực kỳ gian nan.
Gã sai vặt hao hết sự kiên nhẫn, lại thấy trên bàn tay duỗi ra của người phụ nữ này tràn đầy bùn nhơ, đen thùi lùi, nhếch miệng ném bạc xuống đất. Người phụ nữ sững sờ cúi đầu nhìn bạc rơi xuống đất dính bùn đất, lại nghe gã sai vặt đi xa kia mơ hồ nói một câu: "Cũng chỉ phủ chúng ta thích làm việc thiện, những nhà khác thèm quan tâm ngươi sống chết."
Dưới mái tóc rối bời của người phụ nữ, một đôi mắt đột nhiên tràn ngập vẻ điên cuồng.
Văn Ngọc ở phía trước lo lắng Tô Mục Uyển đi mệt, nhất định muốn cõng nàng, Tô Mục Uyển cũng không biết là xấu hổ hay là muốn đi nhiều một chút, khăng khăng không muốn hắn cõng.
"Văn Chiêu, hai chúng ta cùng đi, nhị ca của muội quá đáng ghét!" Tô Mục Uyển vừa nói còn trừng nhị ca một cái.
Văn Chiêu đi qua, cười nói: "Nhị ca à, nếu đại bá bọn học gần chúng ta một chút thì huynh sẽ không bị nhị tẩu nói như vậy." Tô Mục Uyển bị Văn Chiêu nói trúng, lại thấy Văn Ngọc vẫn cười muốn cõng nàng, hừ một tiếng liền chạy chậm đến bên Văn Chiêu, kéo tay nàng lại một cái, nói với Thính Nguyệt ở bên cạnh Văn Chiêu: "Mượn dùng nhị tỷ tỷ của muội một lúc nhé."
Lúc này Thính Nguyệt mới bất đắc dĩ buông tay.
Tô Mục Uyên lôi kéo Văn Chiêu đi một đoạn đường, thấy xung quanh không có ai có thể nghe thấy các nàng nói chuyện, há miệng lại vẫn không nói nên lời, Văn Chiêu nhân tiện nói: "Có chuyện gì nói thẳng đi, dù sao muội không chỉ là tiểu cô tử của tẩu mà còn là thủ mạt giao* của tẩu."
(*Thủ mạt giao [手帕交]: [手帕] nghĩa là khăn tay, là vật bất ly thân của các cô nương ngày xưa, [交] ý là kết bạn, tức là tình tỷ muội thân lắm.)
"Văn Chiêu.... Lời này ta cũng chỉ hỏi muội..." Tô Mục Uyển cắn răng một cái, lúc mở miệng lần nữa tốc độ nói cực nhanh: "Lúc muội biết ta mang thai hơn một tháng thì có suy nghĩ gì không?"
"Suy nghĩ cái gì?"
Thấy Tô Mục Uyển nháy mắt ra hiệu, Văn Chiêu dần dần dường như hiểu ra gì đó.
"Ta luôn cảm thấy rất nhiều người nhìn ta ánh mắt là lạ. Không phải là.... Cảm thấy đứa bé này không phải của Văn Ngọc chứ?" Sau khi Tô Mục Uyển nói lời trong lòng ra thì nhẹ nhõm hơn nhiều, một đôi mắt đẹp lại nghiêm túc nhìn Văn Chiêu.
Phỏng đoán này của Tô Mục Uyển vượt qua khỏi tưởng tượng của Văn Chiêu, Văn Chiêu phụt bật cười một tiếng: "Sao tẩu lại tẩm bổ não như vậy? Cho nên mới giận nhị ca muội/"
"Dù sao thì khoảng thời gian này không thích hợp, chàng còn đang trọng thương mà... nói tới nói lui đều là do chàng ấy!"
Văn Chiêu vỗ vỗ cái tay ở trong khuỷu tay kia, cười nói: "Bọn họ sẽ không nghĩ như vậy, sẽ chỉ cho rằng tẩu quấn lấy nhị ca... thôi. Cho nên ánh mắt nhìn tẩu mới khác thường."
Tô Mục Uyển nghe xong lời này, trên mặt đỏ bừng: "Văn Chiêu muội vẫn là cô nương chưa xuất giá đấy!"
Khuôn mặt Văn Chiêu vô tội: "Vừa rồi lúc tẩu nói những chuyện này với muội, Văn Chiêu cũng là cô nương chưa xuất giá mà."
Hai người đang cười đùa, lại đột nhiên có một người không biết từ nơi nào xông tới, trực tiếp nhào về phía các nàng!
Văn Chiêu thấy người này đúng là người phụ nữ ăn xin lúc trước, nhíu mày lại, có phải người phụ nữ này đầu óc có vấn đề không?! Văn Chiêu nghiêng người tránh, lại trong lúc tránh né nhìn thấy đoạn đường này vốn không xây dựng tay vịn, chính là đoạn đường Tần thị nhắc nhở trước đó! Cho nên người phụ nữ này vốn không phải cố ý đẩy các nàng ngã nhào xuống đất rồi cướp tiền tài, càng giống như là muốn đẩy các nàng xuống sườn núi!
Nơi này tuy là giữa sườn núi nhưng chỗ đó đúng lúc là vách đứng, rơi xuống là dữ nhiều lành ít.
Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy may mắn mình có xuyên hoa bộ, tránh né cực nhanh, nếu không mình sơ sẩy sợ là phải bỏ mạng ở đây rồi.
"A ------" Văn Chiêu vừa vặn tránh thoát bổ nhào về phía trước, lại nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi bên tai, nghiêng đầu nhìn đã thấy Tô Mục Uyển không tránh kịp sắp rớt xuống vách núi! Nàng suýt chút nữa quên mất, nơi này không chỉ có một mình nàng, còn có một Tô Mục Uyển không có một chút công phu nào!
Văn Chiêu không suy nghĩ nhiều liền bổ nhào qua, một tay giữ chặt lấy Tô Mục Uyển, cơ thể nằm trên đất dùng sức. Tô Mục Uyển giống như người chết chìm gặp gỗ nổi, nắm thật chặt tay nàng, móng tay chụp đến mức Văn Chiêu đau nhức.
"A Uyển! Nhị muội muội!" Văn Chiêu nghe thấy tiếng la của nhị ca, chỉ là tay của nàng giống như sắp đứt mất rồi, không làm gì được, nàng chỉ có thể ngóng trông nhị ca nhanh nhanh tới.
Mà người gần các nàng nhất lại là người phụ nữ ăn xin kia: "Khương Văn Chiêu, ngươi đi chết đi!"
Văn Chiêu nghe thấy một tiếng rống to, bỗng dưng mở to mắt, giọng nói này khàn khàn khó nghe, nhưng giọng điệu lại quen thuộc, khiến nàng lập tức biết ngay người phụ nữ này là người phương nào.
"Yến thị!"
"Ha ha ha, ngươi vậy mà nhận ra, vừa rồi người nhà của ta lại không ai nhận ra đấy." Yến thị nhìn lại, Khương Văn Ngọc đang chạy bước lớn qua bên này, đây là cơ hội cuối cùng của bà ta, bà ta không thể thất thủ được!
"Yến thị ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta xảy ra chuyện, ngươi cũng không sống nổi!" Sắc mặt Văn Chiêu đỏ lên, giọng nói cũng hơi nghiến răng nghiến lợi. Lúc này tay của Tô Mục Uyển đã đáp lên trên mặt đất, nàng chỉ cần kéo dài thời gian một lúc nữa là có thể cứu được Tô Mục Uyển!
"Đừng hòng kéo dài thời gian! Bây giờ ta sẽ không còn bị ngươi lừa nữa! Đi chết đi! Ngươi chết rồi ta cũng có thể an tâm chết đi!" Nghe ra được Yến thị thật sự không để ý sống chết, trong mắt Văn Chiêu phủ kín sự tuyệt vọng. Hôm nay sợ là khó mà tốt.
Yến thị không nói thêm nữa, duỗi chân ra hung hăng đạp một cái lên người Văn Chiêu, Văn Chiêu đưa tay mạnh mẽ túm vào mặt đất, tay chưa từng ma sát như vậy lập tức ứa ra máu, lại vẫn còn nửa người lộ ra trên mặt đất: "Tô Mục Uyển! Tay bám chặt!" Hiện nay Văn Chiêu ngay cả bản thân cũng không lo được, chỉ có thể dựa vào tự mình Tô Mục Uyển chống đỡ, chống đỡ đến khi Văn Ngọc chạy đến.
Hiện tại loại tình hình này, Văn Chiêu còn nguy hiểm hơn Tô Mục Uyển. Nước mắt của Tô Mục Uyển không ngừng chảy, lại cắn chặt hàm răng, đưa tay gắt gao túm vào vách đá, chỉ chờ Văn Ngọc đến là các nàng có thể được cứu!
Không chỉ có Khương Văn Ngọc, Tần thị Dung thị, còn có đại gia nhị gia tam gia đều nhìn thấy tình hình bên này.
"Chiêu Chiêu!" Nhị gia muốn rách cả mí mắt, nhưng ông cách Văn Chiêu quá xa, bởi vậy bên trong tiếng gào thét nôn nóng tràn đầy tuyệt vọng.
Dung thị sợ đến mức gần như ngất đi, lại khóc lớn tiếng hô một câu: "Văn Ngọc! Cứu tôn nhi!" Trong bụng Tô Mục Uyển còn có tôn nhi mà bà trông mong rất lâu!
Yến thị thấy Văn Ngọc càng ngày càng đến gần, vội vã quát hắn, hung tợn mở miệng uy hiếp: "Ngươi còn bước tới nữa, ta sẽ đạp nương tử ngươi xuống đầu tiên! Vừa rồi chị em dâu tốt của ta nói cái gì? Tôn nhi? Trong bụng nữ nhân này có hài tử rồi? Ngươi suy nghĩ rõ ràng một chút, một xác hai mạng đấy!"
Bước chân của Văn Ngọc quả nhiên dừng lại, Yến thị cười thỏa mãn, chỉ là tiếng cười đó thô thiển khó nghe, cũng không biết Yến thị trải qua chuyện gì lại thành bộ dạng này, giọng nói cũng như hai người khác nhau.
"Ta chỉ muốn giết chết Khương Văn Chiêu, nếu ngươi không đến ngăn cản, mạng nữ nhân của ngươi ta sẽ giữ lại cho ngươi, thế nào? Cũng coi như thành thoàn có tình nghĩ nhiều năm ta làm tam thẩm của ngươi."
Yến thị? Bà ta làm sao chạy từ điền trang tới đây? Lại còn biến thành bộ dạng này!
Chỉ là bây giờ không phải lúc nghĩ lại những chuyện này, Văn Ngọc nhìn hai người ở vách đá, một người gắt gao vịn sườn núi, một người cơ thể treo lơ lửng giữa trời, một chút sơ sẩy liền sẽ rơi xuống. Mà lúc này, Yến thị lại chậm rãi giậm một chân lên cái tay đang vịn kia của Tô Mục Uyển.
"Ngươi còn bước tới nữa, ta liền nghiền nàng ta, nếu ngươi muốn vọt thẳng tới, ta liền trực tiếp đạp nàng ta xuống!"
Văn Ngọc trừng lớn mắt, quát: "Lấy chân của ngươi ra! Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, điều kiện gì cứ việc nói, được không?"
Yến thị cười nói: "Đừng tán dóc nữa, chờ ta đưa ra yêu cầu, những người kia lại tới, ngược lại ta lại chỉ có thể mặc cho các ngươi làm thịt! Hiện tại ta không cầu xin gì cả, chỉ muốn nàng ta! Muốn Khương Văn Chiêu chôn cùng ta!" Yến thị vừa nói vừa chỉ về phía Văn Chiêu, trong mắt là hận ý không che giấu chút nào.
Hận ý nồng đậm này, cường độ dưới chân của Yến thị liền không được khống chế, Tô Mục Uyển kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt đã có vẻ hơi kiệt sức. Văn Chiêu nhìn dáng vẻ Tô Mục Uyển ráng chống đỡ, thống khổ vặn vẹo như vậy, đột nhiên có chút không nắm chắc được lựa chọn của nhị ca.
Hai mắt Văn Ngọc đỏ ngầu, quát: "Đừng giẫm nữa!"
Yến thị thấy Văn Ngọc quả nhiên không tiến lên nữa, trên mặt hiện ra một loại sảng khoái vặn vẹo, âm dương quái khí mở miệng: "Khương Văn Chiêu à Khương Văn Chiêu, nhị ca ngươi không cần ngươi nữa đâu."
"Khổ sở không? Tuyệt vọng không? Ngươi vốn dĩ vẫn là vì cứu người, hiện tại mình lại rơi vào kết cục bị vứt bỏ. Mà người vứt bỏ ngươi còn là đường huynh cùng nhau lớn lên. Tình nghĩa hơn mười năm không sánh được với nhân duyên của nữ nhân cùng hắn hơn một năm! Đáng thương! Đáng buồn!"
Văn Chiêu dường như không có phản ứng, chỉ gắt gao túm lấy mặt đất. Văn Ngọc lại sụp đổ khóc lớn, quỳ rạp xuống đất: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Buông tha cho chúng ta đi..."
Yến thị mắt điếc tai ngơ, lẩm bẩm nói: "Nể tình hai chúng ta đều bị người thân vứt bỏ, cùng nhau làm bạn trên đường hoàng tuyền đi." Nói xong lại giống như muốn cùng Văn Chiêu nhảy xuống.
Lúc này Văn Chiêu vẫn luôn không có phản ứng chỉ lo túm chặt vách đá lại đột nhiên nghiêng đầu, trong mắt đều là vẻ khinh miệt, mặc dù nàng nằm trên mặt đất, mệt mỏi lại nhếch nhác, mà Yến thị thì nhàn rỗi đứng trên vách đá, lại khiến Yến thị cảm thấy mình mới là người nên được thương xót kia, mới là người thấp kém như hạt bụi kia.
Ngạo khí cao như mây hoàn toàn chọc giận Yến thị, nhưng Văn Chiêu lại không đợi Yến thị ra tay, tự mình buông lỏng hai tay tràn đầy bụi đất và máu tươi, tung người một cái dứt khoát nhảy xuống.
"Ngươi không xứng!" Ngươi không xứng cùng Khương Văn Chiêu ta cùng xuống hoàng tuyền!
Yến thị thấy Văn Chiêu cứ như vậy nhảy xuống, còn sững sờ chưa kịp phản ứng, đã thấy Văn Ngọc gào thét một tiếng vọt tới vách đá: "Nhị muội muội!" Giọng nói của hắn quanh quẩn giữa sơn cốc, nhưng lại không có ai đáp lại hắn.
"Văn Ngọc..." Tô Mục Uyển yếu ớt gọi hắn một tiếng, trên tay không còn sức lực nữa, Văn Ngọc vội vàng bắt lấy tay nàng.
Đợi đến khi Văn Ngọc kéo Tô Mục Uyển lên, chỉ thấy Yến thị giật mình lo lắng mà nhìn về phía hư không: "Nàng ta, chết rồi?"
"Ha ha ha ha ha, Khương Văn Chiêu chết rồi! Nàng ta chết rồi! Rốt cuộc chết rồi!" Yến thị điên cuồng cười lên, sau đó lại đột nhiên dừng lại, ôm đầu quát: "Không không không, sao có thể chết chứ, ta còn chưa nói cho nàng ta biết chân tướng cái chết của Trang thị, sao có thể chết được! Sao có thể nhẹ nhàng như vậy mà chết rồi!" Một hồi cười to, một hồi tức giận rống to, bộ dạng hoàn toàn đã mất đi thần trí.
Ánh mắt Tô Mục Uyển có chút mơ hồ, ngã trên mặt đất, thấy khuôn mặt Văn Ngọc không thay đổi nhặt lên một cục đá bên cạnh nàng, che ống tay áo lên mặt nàng, giọng điệu vô cùng dịu dàng lại cực kỳ lạnh nhạt nói: "Đừng nhìn." Sau đó Khương Văn Ngọc tha bước chân đi về phía Yến thị bên kia, một bước lại một bước. Tô Mục Uyển vẫn luôn nhớ lời của hắn, chỉ nghe tiếng động phán đoán xem hắn đang làm gì.
Hắn là một nam tử trưởng thành, nếu không bị người ta uy hiếp thì thừa sức đối phó với phụ nhân như Yến thị.
Nhưng hắn vẫn là quý công tử của Khương gia, đọc đủ thứ sách thánh hiền, trong tay còn chưa từng dính máu tươi.
Chờ đến lúc mấy người nhị gia chạy đến, chỉ thấy trong tay Văn Ngọc cầm một cục đá, không ngừng đập vào cái gì đó, mà thứ dưới tay hắn đã không thể gọi là người nữa, chỉ là một đống máu thịt mà thôi.
Khương nhị gia nhấc cổ áo của Khương Văn Ngọc lên, khuôn mặt bởi vì thống khổ tức giận mà vặn vẹo, hoàn toàn không chú ý tới trên y phục trắng tinh của Văn Ngọc đều là máu. Mà Văn Ngọc thì nhìn chằm chằm vào hư không, tay cầm tảng đá vung lên theo bản năng.
"Nữ nhi của ta đâu! Chiêu Chiêu đâu! Vì sao các ngươi vẫn tốt mà không thấy một mình nó! Hả?! Chiêu Chiêu là muội muội của ngươi mà!!!" Giờ khắc này, Khương nhị gia vẫn luôn tự xưng là phong độ Ngụy Tấn hoàn toàn không có ở đây.
"Còn có ngươi! Dung thị! Tôn nhi của ngươi quan trọng! Nữ nhi của ta không đáng giá sao!" Khương nhị gia nặng về ném Văn Ngọc xuống đất một cái, lập tức hung tợn nhìn về phía đám người đại phòng.
"Ngươi! Văn Chiêu là vì cứu ngươi! Ngươi không hổ thẹn sao?!" Tô Mục Uyển ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, dĩ nhiên đã khóc không thành tiếng trong tiếng chỉ trích của nhị gia, trong móng tay nàng vẫn còn máu thịt của Văn Chiêu, từ nay về sau nàng sợ là không còn có thể yên giấc được nữa.
"Lão nhị, bình tĩnh một chút." Đại gia thoáng chặn Dung thị và Tô Mục Uyển, trầm giọng gầm nhẹ.
Khương nhị gia hoàn toàn nghe không lọt, cặp mắt ông đỏ bừng, thỉnh thoảng có nước mắt to như hạt đậu nện xuống: "Các ngươi đều là hung thủ!"
"Hung thủ!"
Sau khi Khương nhị gia mắng xong sắc mặt suy sụp, trong nháy mắt liền già nua, bước chân phù phiếm muốn đi về phía vách đá, trong miệng lẩm bẩm: "Chiêu Chiêu của ta... Mạng của Chiêu Chiêu là vãn nương* thật vất vả mới đổi lại được, ta không thể để nàng gặp Chiêu Chiêu nhanh như vậy được, nếu không vãn nương chắc chắn sẽ oán trách ta." Nói xong liền muốn nhảy xuống núi. (*: Ý chỉ người mẹ đã khuất của Văn Chiêu, nương tử đã khuất của Khương nhị gia.)
Tần thị gào khóc ôm lấy eo Khương nhị gia: "Văn Viễn đừng mà! Đừng mà!"
Văn Đàm bị dọa sợ khóc lớn không ngừng, Văn Dậy thì giống như mất hồn, ngơ ngác nhìn.
Vì sao, cứ trong một giây lát như vậy, nhị tỷ tỷ đã không thấy tăm hơi đâu, cha còn muốn nhảy xuống? Vì sao, cậu nhóc không hiểu, nhưng vẫn buồn như vậy chứ?
Khương đại gia vỗ vỗ vai tam gia, Khương tam gia hiểu ý, kéo cánh tay Khương nhị gia lại: "Huynh còn có thê tử con cái, huynh muốn nhảy núi tự vẫn trước mặt bọn họ sao?!"
Lúc này Khương nhị gia mới thất hồn lạc phách gục đầu xuống, gần như muốn ngồi liệt trên mặt đất, Tần thị khóc đỡ ông dậy: "Nói không chừng Chiêu Chiêu không có việc gì đâu, nếu chàng chết rồi, nó thương tâm tự trách cỡ nào chứ!"
"Đúng, không thể để cho nó tự trách được, Chiêu Chiêu không được tự trách, không được tự trách, vãn nương chết không thể trách con..." Tần thị thấy nhị gia đang nói mê sảng, hiển nhiên có chút tinh thần mơ hồ, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
Khương đại gia nhân lúc tinh thần Khương nhị gia buông lỏng, một cái tay bổ vào phía sau cổ ông, thấy Tần thị nhìn sang liền giải thích: "Để đệ ấy nghỉ ngơi một lúc." Tần thị lại trực tiếp nghiêng đầu đi, thái độ rất lạnh nhạt.
Trải qua chuyện này của Văn Chiêu, hai phòng có lẽ sẽ không thân thiết nữa.
Lần trọng sinh này, Văn Chiêu chỉ vì bảo vệ Khương gia. Đầu thu năm ngoái, Thính Lan trù tính hại nàng. Khương Văn Chiêu nàng là người thù sai, mãi đến năm nay nàng mới tiêu tan hiềm khích lúc trước với Thính Lan, nhưng đảo mắt trở thành người bị vứt bỏ trong lựa chọn hai chọn một của nhị ca.
Nàng không rõ, vì sao sao người mà mình giang hai cánh tay toàn lực ôm lấy lại đâm một đao vào phần bụng mềm mại không đề phòng của nàng. Bọn họ, là người dễ dàng làm tổn thương nàng nhất, cũng là người làm tổn thương nàng nặng nhất.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy kiên trì và chấp niệm cho tới nay của bản thân đều là sai lầm, nàng nên sống vì chính mình, xuất giá sinh con, an ổn đời này. Tại sao nàng phải cứu người khác? Dù sao tính mạng mình mới quan trọng nhất, không phải sao?! Tại sao nàng phải bảo vệ người khác?! Vậy ai đến bảo vệ nàng?!
Thế nhưng vì sao.... lúc nàng nghĩ như vậy, trong lòng nàng lại đau đến mức không thể tự đè xuống được...
Đột nhiên nàng cảm thấy, cứ thế chết đi cũng tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Kể cho các bạn một câu chuyện ma: TOÀN VĂN HOÀN.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận