Cảm giác mệt mỏi len lỏi…
Ninh Uyển mở mắt nhìn xung quanh một cách khó khăn. Nàng nằm trên chiếc giường khá đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, tay ôm chăn xanh, cả người chẳng còn chút sức lực nào. Căn phòng trang trí theo lối cổ điển, màn vải được vén cạnh cửa sổ, vì vậy mà có thể dễ dàng thấy được bông tuyết rơi ngoài trời. Thỉnh thoảng, vài cơn gió gào thét thổi, làm cho màn vải bay theo.
Đây là một mùa đông lạnh lẽo. Trái ngược với không khí lạnh như băng bên ngoài, trong phòng ấm áp, lại yên tĩnh. Chẳng qua là do trước giường đặt chậu than lớn, than cháy đỏ bùng, xua đuổi khí lạnh. Đúng lúc này, rèm cửa khẽ động, lấp ló dáng người cao to của ai đó đang đi đến.
Dù đã đọc qua nội dung vở kịch chuẩn bị từ trước, nhưng Ninh Uyển vẫn cảm thấy khiếp sợ người này. Hắn mặc một chiếc áo màu xanh lơ, phần vai rộng, hông đeo chiếc thắt lưng trắng. Lúc đi toát lên vẻ cuốn hút ngất trời. Ngước lên chút ít sẽ bắt gặp khuôn mặt thanh tú, đôi chân mày rậm rạp điểm sáng cho khuôn mặt. Không giống với các thư sinh vẻ mặt gầy yếu, xanh xao. Người đàn ông này khí chất như thần, đôi môi mọng đỏ mím chặt, bất giác khiến cho người ta cảm thấy nghiêm nghị, bất khả xâm phạm. Thảo nào, nguyên chủ vì hắn mà từ bỏ việc tu hành, nguyện theo làm nô tỳ. Sau lại cho rằng, giữa người và yêu có sự khác biệt, nhưng lại bị sự mê hoặc của hắn kìm hãm. Cuối cùng bị tẩu hỏa nhập ma mà hồn phi phách tán.
- Cô nương đã tỉnh rồi sao? - Lâm Nguyên Khê đứng cạnh chậu than hồng, giọng nói trần khàn khẽ vang.
Sâu trong lòng, Ninh Uyển trách nguyên chủ thật là khờ, hắn ở nơi như thế này, cùng lắm là đọc sách cho qua ngày. Nàng giùng giằng ngồi dậy, cất tiếng:
- Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn công tử đã cứu giúp.
Ninh Uyển xuyên đến đúng lúc nữ phụ hồ ly gặp thư sinh Lâm Nguyên Khê. Sau đó nàng ta liền bị thu hút, tình nguyện biến thành cô nương yếu đuối không nhà để được nam chủ thu nhận và giúp đỡ, ở trong căn nhà sơ sài của hắn dưỡng thương.
Cuối cùng là hai người cùng ngủ chung phòng. Hiển nhiên là hai người với quan niệm cổ hủ sẽ không có chuyện gì phát sinh sau đó. Ninh Uyển cảm thấy có một khoảng cách giữa hai người. Phải chăng vì hắn là người, còn nàng ta là hồ yêu?
Theo kịch bản mà phân tích thì Lâm Nguyên Khê cũng không phải là không thể chấp nhận một hồ yêu. Hơn nữa, hiện tại chỉ còn nửa năm nữa thì nam nữ chính sẽ gặp nhau. Thôi thì, bây giờ nói ra tất cả sẽ tốt hơn. Ngoài cách nói thẳng tì chẳng còn cách nào nữa, lẽ nào hắn lại chê một tiểu bạch hồ sao?
Nghĩ đến đây, nàng khẽ lên tiếng:
- Lâm công tử, ta muốn công tử tha thứ cho ta.
Lâm Nguyên Khê nãy giờ vẫn đứng cạnh giường, lại bị cuống hút bởi cái gáy trắng nõn nà đang cúi xuống kia, thêm đôi mi dài nhã nhặn, dù vẫn còn ốm yếu nhưng đáng yêu đến lạ. Hắn có chút động lòng, sau đó liền vứt bỏ những suy nghĩ ấy, bình thản đáp lời:
- Không biết, cô nương đang muốn nói đến chuyện gì?
Nàng nhanh nhảu thấy được tia sáng lóe lên trong mắt hắn, nhưng rồi mau chóng biến mất, xem ra điều sắp nói sẽ phần nào dễ dàng hơn. Cắt ngang dòng mơ tưởng, Ninh Uyển cúi đầu, giọng nói như chực khóc:
- Công tử… Ta đây là hồ yêu ở sườn núi phía Tây, không phải bỏ nhà đi, chỉ là lỡ kiếp tu hành, trong khoảng thời gian ngắn chẳng thể nào về núi…
- Cái gì, cô nương cũng là hồ yêu? – Đôi mắt tròn xoe của Lâm Nguyên Khê mở to, sáng như sao trời, tỏ vẻ ngạc nhiên, Ninh Uyển thấy thế đầu càng cúi xuống.
Hắn lập tức hiểu rằng mình đã lớn tiếng, chuyện về hồ yêu hắn chỉ đọc được trong tiểu thuyết, lúc đó cũng không để ý cho lắm, không ngờ bây giờ lại thực sự gặp phải. Nhìn thấy vẻ buồn bã của Ninh Uyển, hắn dường như mềm lòng:
- Cô nương, ta xin lỗi…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận