Lúc này, trong đầu Lâm Nguyên Khê vòng vo với mớ suy nghĩ. Chẳng là ban ngày nàng để lên bàn hai ngọn núi nhấp nhô đẹp đẽ, đè ép tạo thành những đường nét mềm mại. Hắn không thể kiềm chế bản thân nhớ tới mùi hương nồng nàn từ trong ngực nàng. Tất cả như thể xác minh rằng, suy nghĩ của hắn là thực.
Một bàn tay nhỏ bé khéo léo luồn qua giữa chân hắn làm cho người hắn có cảm giác nặng nề, run rẩy lên một hồi. Một xúc cảm mạnh mẽ dâng lên làm lồng ngực Lâm Nguyên Khê khẽ run, bên tai, nàng hô hấp nhàn nhạt. Từng hơi thở mang theo mùi hương của cơ thể thật quyến rũ.
Lâm Nguyên Khê luôn kiểm soát bản thân trước những sự cám dỗ, cộng với việc từ trước tới nay hắn chưa từng bị người nào trêu chọc nên dòng cảm xúc chưa lúc nào đạt tới đỉnh cao như vậy. Hắn đang chuẩn bị hỏi Ninh Uyển vì sao hóa thành người, ai ngờ, vừa mở mở miệng liền tràn ra một loạt tiếng kêu rên đè nén.
Thực sự, đó như một liều thuốc làm phấn chấn tinh thần. Ninh Uyển cảm nhận được sự ấm nóng dần tăng lên trong chăn, nàng mở miệng, ngọt ngào nói:
- Lâm công tử, nếu bị động tình ta sẽ hóa thành người a.
Lâm Nguyên Khê trong đầu “rầm” lên một tiếng, tất cả âm thanh còn lại hắn hoàn toàn không nghe thấy gì, chỉ còn lại hai từ “động tình”. Hai từ này ở trong lòng hắn không ngừng cuộn lên thành sóng, thì ra hắn không phải một mình đa tình. Sự nhận thức này làm hắn mừng rỡ như điên, vật giữa hai chân tưởng chừng như to thêm.
Hắn như bị thần xui quỷ khiến, tay hắn trượt vào vạt áo của nàng. Tay hắn muốn di chuyển cũng không nỡ bởi làn da nàng nhẵn nhụi làm cho lực ma sát ở tay càng tăng. Đầu óc của Lâm Nguyên Khê lúc này trở thành một mớ hỗn độn, bây giờ, không có cái gì là “người quân tử có ba giới hạn”, “ngồi mà trong lòng vẫn không loạn”, tất cả đều bị hắn loại ra khỏi đầu.
Khi hắn chà sát trên hai ngọn núi, thân thể của hai người run lên bần bật. Ninh Uyển “ưm” một tiếng, tựa như phấn khích, cũng tựa như muốn khóc.
Ngón tay thon dài vuốt ve một hồi theo bản năng lượn qua cây gậy đã đỏ ửng. Hắn sờ tới sờ lui làm nó đứng thẳng trong im lặng. Điên rồi, ta nhất định là đã điên rồi. Lâm Nguyên Khê khẽ nghĩ trong đầu, tuy nhiên, quả thật hắn không muốn ngăn cản bản thân mình chút nào. Muốn được lại càng muốn nhiều hơn, hắn nhẹ nhàng bóp hạt đậu nhỏ nhắn, nàng cũng vừa vặn nũng nịu rên.
- Ninh nhi, ta muốn bật đèn lên.
Lâm Nguyên Khê thốt lên từng âm thanh trầm thấp, phảng phất sự hưng phấn trong lời nói.
Tay hắn như mang theo dòng điện, nhất thời thiêu rụi lý trí của nàng. Lời nói của hắn càng làm cho nàng rung động, nàng nghe thấy liền cúi đầu đáp:
- Được a.
Lâm Nguyên Khê rút lại tay, xoay người xuống giường thắp nến. Theo ánh sáng vàng nhạt lan tỏa khắp phòng, hắn nhìn thấy một thân thể ngọc ngà nằm trên giường.
Cô gái trên giường tóc đen trải đến nửa gối, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, cực kỳ đẹp mắt. Dung nhan tuyệt đẹp nhằm vào cặp ngực hồng hào, quyến rũ. Vạt áo đã che một nửa bộ ngực, còn một bên nhũ hoa để lộ đã đỏ ửng.
Lâm Nguyên Khê không thể ngăn cơ thể xung động, mang theo hơi thở dài xuống người nàng. Dường như trong đầu hắn đã tập luyện nhiều lần, cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ một cách điêu luyện. Gặm cắn, quấn quít nhau không đủ, hắn cho đầu lưỡi tách hàm răng nàng rồi tiến vào trong ôm lấy lưỡi của nàng cùng nhau múa chuyển, hòa quyện thật ngọt ngào.
Bàn tay của hắn không lúc nào rảnh rỗi, một lần nữa xoa nắn đầu ti dành cho trẻ bú sữa, xoa nắn thành đủ hình dạng.
- A, ư…
Ninh Uyển không ngừng rên lên những tiếng kêu yêu kiều, nàng có cảm giác mình như lạc trong sa mạc quanh co, miệng khô lưỡi bỏng, thân thể nóng hổi hừng hực. Đã vậy còn bị hắn đùa giỡn nơi hạ bộ, làm cho nàng run rẩy không thôi.
Lâm Nguyên Khê rốt cuộc cũng chịu buông tha cho môi nàng. Hắn lấy lưỡi tinh tế lướt xuống cần cổ trắng nõn, xong lại quét qua xương quai xanh cực kỳ tao nhã. Đầu lưỡi đi tới đâu, ngón tay bên dưới lại trêu đùa đầu nhũ đến đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận