- Hahaha… cả một đám đàn ông vai u thịt bắp mà xông vào bắt nạt một tiểu cô nương chân yếu tay mềm, cái kỹ viện này nghe đồn làm việc không biết xấu hổ, hóa ra là thật!
Tiếng cười ha hả cùng giọng nói châm biếm vang lên khiến khung cảnh đang hỗn loạn như đàn kiến bỗng đứng yên 1 nhịp. Đưa mắt theo hướng phát ra tiếng nói, một gã trai trẻ, trông rất giang hồ và ngỗ nghịch đang ngồi vắt vẻo trên bờ tường, tay cầm ngọn trúc phe phẩy. Cái mặt hắn cũng tính là khôi ngô nhưng lại trưng ra vẻ khinh khỉnh.
Đại Nương lên tiếng đầu tiên:
- Chuyện của nhà ta, không liên quan đến ngươi, khôn hồn thì mau cút đi, bằng không, ta xử xong con bé này sẽ lôi cổ ngươi xuống tính sổ.
Tên kia làm ra vẻ sợ hãi:
- Ôi ta sợ quá, sợ quá! Cái bình hoa mập mạp! Ta không muốn cút thì sao? Thả tiểu mĩ nhân kia ra, bằng không ta sẽ đánh cho cả phường kỹ viện nhà ngươi thê thảm.
- Ngu ngốc! không biết lựa sức mình! Bắt cả 2 đứa lại!
Đám gia nhân đang lấy đà xông lên thì từ tay tên lưu manh kia bắn ra một chục viên gì đó, tròn tròn, nho nhỏ. Chúng bay xuống lăn lóc khắp nơi, vừa dừng lại thì vỡ tung rồi tuôn ra ồ ạt một tràng khói trắng, bao phủ cả kỹ viện này. Có một điều phải nói, mùi của những làn khói này thật sự vô cùng!vô cùng khó chịu! Tất cả mọi người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ho sặc sụa, la hét ầm ĩ, sau đó nháo nhào mà chạy! Nhưng ngặt một nỗi, làn khói trắng mù mịt xung quanh càng ngày càng đậm đặc khiến cho người ta không thể xác định được vật cản và phương hướng, khách khứa, gia nhân, kỹ nữ, tất cả cứ thế lao vào nhau sầm sập, tiếng đàn ông chủi bới đông đổng, đàn bà con gái la hét khắp nơi, khung cảnh đã rối loạn càng thêm rối loạn,
Đang không biết tìm đâu phương hướng để ra ngoài và khó chịu sắp chết vì cái mùi này, thì một chiếc khăn ướt từ đâu ập lên mũi Tiểu Linh. Nàng giật mình định phản kháng, tưởng lại bị chuốc thuốc mê thêm lần nữa, nhưng bỗng ngay lập tức cảm thấy dễ chịu lạ lùng, giống như mùi khó chịu kia hoàn toàn biến mất. Tiếp sau đó một bàn tay nắm chặt vào tay nàng kéo chạy đi. Tiểu Linh không còn cách nào đành bị kéo chạy theo, đến khi dừng lại thì đã ở ngoài đường lớn, cách kỹ viện cả một con phố.
Hai người dừng lại thở hổn hển, lúc này Tiểu Linh mới kịp phát hiện người cứu thoát nàng chính là tên giang hồ trên bờ tường khi nãy.
- Đa tạ
- Khỏi cần đa tạ
- Vậy được rồi, ta đi.
- Tiểu Mỹ nhân, ý ta là không cần đa tạ, mà phải lấy thân báo đáp!
Tiểu Linh nghe vậy quay lại nhìn hắn trừng trừng.
- Vô lại
- Vô lại mà ta vừa cứu nàng một hiệp đó, ơn cứu người không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
- Ngươi muốn gì
Hắn đê tiện nắm lấy tay nàng mà cười nhe nhởn
- Dễ thôi, thành thân với ta, nương tử!
Lười biếng không thèm nói thêm, Tiểu Linh giơ chân đá một phát vào hạ bộ của kẻ khùng đó, không ngờ mới một cước, hắn đã ngã lăn quay, ôm mặt đau đớn. Tiểu Linh ngạc nhiên:
- Ngươi không biết võ công?
- Phải, sao ta phải biết võ công, sao nàng lại mạnh tay với ân nhân của mình như vậy? thật sự là một nữ nhân độc ác.
- Vừa rồi rõ ràng…
- Vừa rồi nàng thấy ta sử dụng võ công bao giờ?
Tiểu Linh nghĩ lại, đúng là hắn chưa hề sử dụng võ công, mà thực ra là một chút mùi khó chịu, người ta gọi đó là ám khí.
- Hóa ra là trò lưu manh.
- Trò lưu manh của ta chẳng phải ăn đứt cả mớ võ công của nàng.
Tiểu Linh lười biếng đôi co với hắn, tiến bước đi thẳng. Tên kia thấy nàng đứng dậy đi cũng vội vã đứng dậy đi theo.
- Nàng đi đâu?
- Đi làm chuyện cần làm, ngươi đừng đi theo ta.
- Không được, sau này nàng sẽ là nương tử của ta, nàng đi đâu, ta đi đấy.
Tiểu Linh không thèm quan tâm hắn mà đi thẳng.
Một hồi sau, Tiểu Linh đứng trước quán ăn mà chiều tối nay nàng vừa tới, ánh mắt cực kỳ khó hiểu.
Gã lưu manh vừa nãy ngồi trên 1 cành cây bên đường, nãy giờ vẫn theo dõi từng hành động của nàng với ánh mắt đầy thú vị.
- Cháy vậy không to, muốn cháy sạch, nàng phải dùng cái này!
Hắn cho nàng 1 lọ nhỏ, trong đó có rất nhiều viên tròn nhỏ xíu, nhưng mùi rất nồng, hình như chính là mùi dầu hỏa. Sau câu nói đó 1 lúc, 2 người quay bước bỏ đi, để lại phía sau là một trời lửa ngùn ngụt.
Chỉ 1 ngày phiêu bạt bên ngoài Tiểu Linh đã hiểu ra: cuộc sống này, dù nàng không hại đến người, cũng không thể cầu không hại đến mình. Cách tốt nhất là phải ra tay trước. Và phàm những kẻ làm hại đến mình, tuyệt không thể để sống yên!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận