Hạo Hiên và Tiểu Linh nhằm hướng luồng khí trắng mà chạy, dường như nó di chuyển càng ngày càng gấp gáp hơn, giống như đang có điều gì vô cùng cấp bách. Đi thẳng được một lúc thì luồng khí rẽ nhanh vào một con đường mòn, không biết dẫn tới đâu.
Hai người chạy một hồi thì thấy phía xa xa xuất hiện 1 đám người, tới gần hơn thì nhận ra 1 đám thổ phỉ đang bao vây 2 hòa thượng, dồn họ đến gần vực thẳm chỉ còn cách mấy bước chân. Tiểu Linh lao vọt lên phía trước. Phải! chính hắn! chính là hắn rồi!
- Hòa thượng! khôn hồn thì mau đem tay nải ra đây, đừng ép ta phải làm điều trái với lời phật dạy, a di đà phật haha.
Tên thủ lĩnh nói xong câu này, cả đám thổ phỉ xung quanh phá lên cười lên ha hả.
- Thí chủ, nếu như người cũng có duyên giác ngộ với Phật pháp, thì xin hãy thả cho 2 huynh đệ chúng ta đi. Người xuất gia đâu có của cải gì quý giá, mõ và mấy quyển sách kinh đối với các người chẳng phải vô dụng ư?
Bên mép bờ vực, Vô Trần cùng Tiểu Trư đứng ép sát vào nhau, Tiểu Trư lúc này đã run rẩy lập cập không nói lên lời, hầu như phải dựa vào Vô Trần mà chống đỡ.
- Hòa thượng đừng giấu giếm, chỉ những kẻ khố rách áo ôm như chúng ta đây mới không có của cải, chứ nơi chùa chiền của các ngươi đầy rẫy kim ngân. Ta nghe nói Phật phổ độ chúng sinh, vậy ngươi cũng phải giúp anh em chúng ta có thêm cái ăn cái mặc chứ hả? Haha…
Nói dứt lời, 1 tên cướp trong đoàn bất ngờ cầm dao xông lên, lao thẳng vào ngực Vô Trần mà đâm, tốc độ nhanh không kịp trở tay. Mũi đao chưa kịp chạp đến đích thì…
PHẶC!
Theo tiếng động lạnh lùng đó, cánh tay cầm đao của hắn cũng rơi xuống đất!
Tất cả im lặng…sững sờ….
Á á á…ực…. Tiếng tên thổ phỉ bị đứt tay vang lên đầu tiên phá vỡ sự im lặng… Một dao thứ 2 xuyên qua lồng ngực khiến hắn nấc thêm 1 hơi rồi im bặt, đổ gục người xuống đất, bấy giờ lộ ra hình dáng Tiểu Linh, tay cầm thanh đao đẫm máu đứng chắn trước Vô Trần và Tiểu Trư.
- Kẻ nào còn dám bước lên đây, ta 1 đao chém chết, 1 mạng cũng không tha!
Những tên còn lại qua cơn bất ngờ thì chột dạ run run trước nha đầu thủ đoạn tàn nhẫn này, vẫn đứng im không nhúc nhích. Một lúc sau, tên cầm đầu mặt cắt không còn hột máu, cay cú thốt lên:
- Mẹ kiếp, coi như hôm nay chúng ta xui xẻo. Các ngươi chờ đó, chuyện này nhất định ta không bỏ qua. Anh em, rút!
Nói hết câu, lũ cướp kéo nhau nhằm phía rừng sâu mà chạy.
Sóng gió đã qua đi, Tiểu Linh chầm chậm quay lại nhìn Vô Trần cười tươi vui vẻ! Nàng muốn nói ngay với hắn, nàng đã nhớ hắn nhiều như thế nào, vì tìm đến với hắn mà nàng đã trải qua bao nhiêu chuyện.
- Cô…Cô…Ai cho phép cô làm chuyện đó?
Vô trần thẫn thờ nhìn chăm chăm vào lưỡi đao đang nhỏ máu trên tay Tiểu Linh cùng xác người đang nằm sõng xoài dưới đất
- Ta làm chuyện gì?
- Ai cho cô cái quyền 1 đao đoạt mạng người khác! Đó là 1 sinh mạng cô biết không?
- Nhưng hắn muốn hại huynh – nụ cười trên môi Tiểu Linh vụt tắt.
- Việc đó không cần cô can dự - Vô Trần giận dữ.
- Ta phải can dự, ta phải bảo vệ huynh, kẻ nào động vào huynh, ta thà chết cũng không để cho hắn sống sót!
Vô Trần từ từ đưa mắt nhìn thẳng vào Tiểu Linh, lạnh lùng nói
- Nếu vì bảo vệ ta mà cô giết người, thì thà chết trăm ngàn lần ta cũng không cần, cô hiểu không?
Tiểu Linh cảm thấy mũi đao vừa nãy, không phải đâm vào cái xác dưới chân kia, mà quay lại đâm vào chính trái tim mình…hắn không cần nàng bảo vệ…hắn không cần nàng…không cần nàng…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận