Tiểu cô nương đứng trước mặt Vô Trần hai mắt long lanh, đôi môi nhỏ nhắn mím lại đầy ấm ức. Nàng cố nén nghẹn ngào:
- Ta hỏi huynh 1 lần cuối, Hòa thượng, có thật là ngươi không cần ta?
Vô Trần quay lưng lại, nhìn xuống phía vực sâu, gằn 1 câu:
- Ta không cần.
- Vậy được, sau này đừng hối hận!
Tiểu Linh buông tay thả thanh đao xuống quay bước rời đi, vừa lúc đó một gã cũng từ đâu chạy lại, hổn hển nói:
- Nương tử, chính hắn là người nàng muốn tìm ư? Nàng đi đâu?
Tiểu Linh không trả lời, quay người đi thẳng, tên đó chưa kịp thở cũng lẽo đẽo chạy theo sau.
Bỗng một luồng khí trắng cũng theo kẻ kia bay đến, nhập vào người chàng rồi tan biến. Vô Trần khẽ nhí mày suy nghĩ rồi nói thầm:
- Hương sư?
Tiểu Trư lúc này mới lấy lại tinh thần, lại gần Vô Trần hỏi:
- Sư huynh, đó chẳng phải là Tiểu Linh Tỷ tỷ sao? Vì sao huynh lại đuổi tỷ ấy đi?
Vô Trần không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi xuống cầm lên thanh đao Tiểu Linh vừa thả xuống, bắt đầu đào đất bên dưới gốc cây. Tiểu Trư thấy vậy cũng không hỏi tiếp mà đến cùng phụ giúp.
Mọi người đều nghĩ hắn giận Tiểu Linh, nhưng không phải! người xuất gia cuối cùng không biết yêu, cũng chẳng biết giận ai, cuối cùng lại quay ra giận bản thân mình! Từ khi sinh ra hắn đã được giáo dục, phải quý trọng sinh mạng từng cành cây, ngọn cỏ, vậy mà hôm nay vì hắn mà 1 người vừa sống sờ sờ bây giờ phải bỏ mạng. Nếu không vì hắn, thì Tiểu Linh sẽ không ra tay tàn độc với kẻ này. Nhưng…Vô Trần ngừng lại suy nghĩ. Nếu Tiểu Linh không xuất hiện đúng lúc liệu người nằm dưới đất bây giờ sẽ là ai? Việc lớn chưa thành, người nằm đây tuyệt nhiên không phải là hắn. Vậy phải hỏi liệu ai sẽ là người giết kẻ này? Chẳng phải hắn đã ép Tiểu Linh gánh tội lỗi thay mình ư?
Tiểu Linh phía xa xa, đứng sau một cây cổ thụ lớn chứng kiến tất cả cảnh hắn nghiêm chỉnh cầu siêu và chôn cất người chết, bụng dạ hậm hực: Chẳng phải coi trọng 1 tên thổ phỉ hơn mình!
Hạo Hiên ngồi vắt vẻo trên cành cây nói với xuống:
- Nương tử, tội gì nàng phải chịu ấm ức vì một gà hòa thượng. Bọn chúng đều là những kẻ vô năng vô cảm, dù nàng có ở đây đau lòng đến chết thì hắn cũng chẳng thèm để ý đâu.
- Không phải việc của ngươi!
- Chi bằng nàng lấy ta đi, ta sẽ không bao giờ vì một kẻ vô lại đã chết mà trách móc nàng.
Tiểu Linh dừng nhìn, quắc mắt lên cây nhìn Hạo Hiên đang ngạo nghễ. Đến khi nhìn xuống bờ vực cũ thì giật mình phát hiện ra không một bóng người, vộ vã đưa mắt nhìn thì thấy 2 bóng áo trắng đang đi về phía đường lớn, nàng vộ vã đứng dậy, bước theo sau.
- Nương tử, nàng đi đâu?
- Ta đi theo hắn
- Hắn nói hắn không cần nàng mà?
Nghĩ 3 giây, Liểu Linh nói:
- Nhưng ta vẫn cần hắn
Hạo Hiên thở dài, từ trên cây cũng đua người xuống rồi vội vã chạy theo nàng.
Đi cả 1 ngày trời, Tiểu Linh và Hạo Hiên vẫn giữ khoảng cách với 2 người phía trước, họ đi sau, ngồi ăn cách xa, đến khi vào nhà trọ thì thuê trọ khác phòng. Có điều sau khi bị cướp mất tay nải, Tiểu Linh không còn đồng xu nào bên mình, đành phải tiêu tiên của Hạo Hiên. Tên này luôn miệng lải nhải
- Ơn nghĩa của ta với nàng ngày càng nhiều, sau này nhất định nàng không được phụ ta đấy, nương tử.
Tiểu Linh cũng lười biếng không thèm đôi co cùng hắn, chỉ nhủ lòng sau khi về nhà sẽ gửi lại hắn cả vốn lẫn lời.
Đêm hôm đó 4 người trọ tại một nhà khách bình dân, Vô Trần trong một thị trấn nhỏ dưới chân núi, Tiểu Trư 1 phòng, Tiểu Linh 1 phòng, Hạo Hiên nhùng nhằng mãi đòi ở chung 1 phòng lớn với nàng, nhưng cuối cùng không được đành ngậm ngùi sang phòng khác.
Đang đêm, Tiểu Linh đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa lộc cộc, nàng tỉnh dậy
- Ai đó
- Là ta, Hạo Hiên đây.
Nàng mở cửa
- Nương tử, ta thấy mùi của bọn người sáng nay.
- Ý ngươi là bọn thổ phỉ?
- Phải, là bọn hắn, còn cả mùi dầu hỏa.
- Khốn kiếp, sống không muốn, lại tìm tới đường chết.
- Yên lặng, cả khu nà trọ này đều đã đầy dầu hỏa rồi, hắn chỉ cần 1 mồi lửa nữa thôi là thành tro bụi đấy.
- Vậy
- ngươi có cách gì?
Hạo Hiên rút trong tay áo ra một bình nhỏ, hắn mở nắp ra, bỗng một mùi ngai ngái như cỏ cây tràn ngập khắp ăn phòng, không phải là khắp phòng, với nồng độ mùi như vậy thì cả nhà khách cũng sớm thôi tràn ngạp mùi đó.
- Đây là thứ mùi gì?
- Ta có thuộc độc đương nhiên cũng có thuốc giải, chỉ cần có thứ mùi này, chúng đốt cả tấn dầu hả cũng không thể cháy được, haha
Tiểu Linh nghĩ ngợi:
- Nếu chúng không thể đốt nhà, chắc chắn sẽ xông vào chém giết, ngươi mau đánh thức chủ nhà, khách trọ và dẫn họ ra khỏi đây.
Hạo Hiên lao ra ngoài,vừa chạy vừa hét lớn:
- Không hay rồi, có cướp, có cướp! mau chạy đi.
Tiếng kêu của Hạo Hiên làm náo loạn không gian tĩnh mịch, trong từng căn phòng bắt đầu xôn xao, rồi người ta vẫn nguyên đồ ngủ lao ra cửa như chim vỡ tổ.
Vừa lúc đó tên lửa từ đâu bay lại tới tấp, chỉ có điều vừa mới chạm tới ngôi nhà thì tắt ngấm không còn một ngọn lửa. Nhân lúc đang yên ắng, mọi người chạy bổ ra ngoài tìm nơi ẩn nấp. Duy chỉ cỏ cửa phòng Vô Trần vẫn đóng yên, Tiểu Linh từ bên này nhìn sang nóng ruột, cuối cùng không chịu được, nàng tiến hẳn sang bên, đạp cửa xông vào, hóa ra Tiểu Trư đã ra ngoài cùng đoàn người ngay từ khi hỗn loạn, trên giường chỉ có một mình Vô Trần, hắn bận đồ trắng như mọi ngày, nhưng lúc này toàn thân như phát ra 1 ánh sáng nhè nhẹ, đôi mắt nhắm ngiền, gương mặt lặng như gương đang an tĩnh ngồi thiền.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận