- Sao quận chúa còn chưa đi?
Vô Trần từ trên giường vẫn không mở mắt, mở miệng hỏi. Tiểu Linh lúc đó mới giật mình phát hiện nãy giờ mình vẫn ngơ ngác đứng nhìn hắn.
- Vậy sao huynh còn chưa đi?
- Chúng đến để tìm ta, nếu ta đi rồi, lệu chúng còn để cho mọi người yên ổn sao?
- Vậy ta ở lại đây cùng huynh.
- Không cần! Cô mau đi, một mình ta có thể ứng phó được.
- Huynh thì ứng phó cách nào?
- Ta tự có cách.
Tiểu Linh vờ như không nghe thấy, khoanh tay đứng bên cửa chăm chú nhìn hắn. Nếu nàng không ở lại, chẳng phải một lát nữa kẻ chết là hắn ư? Hòa thượng ngốc! Hình như hắn vẫn tin tưởng mấy đạo lý phật pháp mà hắn nói ra sẽ cảm hóa được lũ thổ phỉ này.
Một hồi yên lặng, lửa không cháy, người không kêu, không khí thực căng thẳng, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão. Bỗng xung quanh vang lên tiếng hô hào ầm ĩ, toán cướp từ bên ngoài tràn vào như ong vỡ tổ, từ cửa sổ, từ mái nhà, từ cửa chính, chắc phải đến 20 tên. Cuối cùng vào phòng là một tên dáng người cao lớn, râu ria xồm xoàm, mặt mũi băm trợn, đi sát bên là tên càm đầu toán cướp sáng nay, hắn ghé tai lại gần tên râu ria nói:
- Đại Vương, kia là gã hòa thượng sáng nay, còn con bé kia là kẻ đã giết Tiểu Thất - Sau đó quay sang nói với Tiểu Linh cùng Vô Trần - hay lắm, vốn định tính sổ trước với tên Hòa Thượng trước, ai ngờ cả con ả cũng đến đây nộp mạng, thôi được, Đại Vương chúng ta sẽ tiện thể thah toán cả 2, cho các người chết không toàn thây.
- Bốp!
Đang nói dở, tên cầm đầu lũ cướp ban sáng bỗng ngã ngửa vì lĩnh 1 cái tát trời giáng.
- Đại Vương?!
Lũ cướp xung quanh cũng xôn xao khó hiểu.
- Khốn kiếp! Dám vô lễ với phu nhân, đó là chị dâu tương lai của ngươi đấy haha. Không ngờ có ngày mỹ nhân hiếm có như vậy lại đến tìm ta, chuyến này ta lời to rồi haha.
- Đại Vương, ả ta đã giết Tiểu Thất.
- Thì sao? Ta sẽ trả thù cho Tiểu Thất, bằng cách hành hạ cô ta thật đã.
- Đại Vương, có phần cho chúng em không? – lũ đàn em bên cạnh nhao nhao lên tranh phần.
- Chờ ta chán, ta sẽ mang chia cho tất cả chúng mày.
- Toán cướp cười lên ha hả…..
Vô Trần vẫn nhắm nghiền mắt trên giường, lặng yên không nói, Tiểu Linh thì nhếch mép,
- Chỉ bằng mấy tên vô lại nhà ngươi?
- Haha, khẩu khí lớn, ta rất thích! Xông lên anh em! Tên hòa thượng, giết! Còn mang mĩ nhân kia về nguyên vẹn!
Cả 1 đám 20 tên cướp xông lên, nhắm tiểu Linh và Vô Trần mà tới, chỉ là chúng chưa kịp đến nơi thì lập tức ngã quỵ, kẻ ôm chân, đứa ôm tay kêu gào đau đớn! Tiểu Linh cũng bất ngờ chưa kịp hiểu ra điều gì, thì thấy tên thủ lĩnh mắt tàn ác, lao về phía Vô Trần, chĩa thẳng mũi đao vào hắn, không kịp suy nghĩ gì. Gương mặt Vô Tần không đổi, giống như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tiểu Linh không kịp nghĩ gì, lập tức lao tới đứng chắn ngang trước hắn, vừa kịp đỡ mũi đao xuyên bả vai. Máu tươi tóe ra…
Cũng vừa lúc đó, tên thổ phỉ cũng ngả ngửa ra sau, ôm chặt 2 chân kêu gào đau đớn, không những thế, máu tươi của hắn cũng từ 1 bên mắt chảy ra. Cả một lũ người quằn qoại kêu la trong phòng, song không thể di chuyển, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Tiểu Linh đổ gục xuống thì thấy 1 vòng tay đỡ nàng vào lòng. Vô Trần gằn giọng hỏi:
- Vì sao không đánh trả?
- Vì huynh không cho ta giết người.
Tiểu Linh khó nhọc nặn ra từng chữ, trước khi mê man, nàng thoáng trông thấy ánh mắt Vô Trần nhìn nàng vô cùng khó hiểu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận