Nhóm của Tiểu Linh và Vô Trần đã lưu lại nhà Hà Đại Phu 1 tháng, lúc này y thuật của của Vô Trần đã vang danh khắp thị trấn trong ngoài, người kéo đến chữa bệnh đông như nêm, việc làm ăn của Hạo Hiên cũng kiếm được kha khá, còn khả năng bếp núc của Tiểu Linh cũng cải thiện đáng kể. Cuộc sống lúc này dường như trở về nhịp điệu ngày trước, Vô Trần ngày ngày gõ mõ tụng kinh, sắc thuốc, chữa bệnh, Tiểu Linh thì ở một bên quan sát hắn không rời, nếu không có tên Hạo Hiên kia ngày ngày cứ xong việc lại bám theo nàng nhằng nhẵng, đòi kết hôn này kia thì quả thật đúng là hoàn hảo.
Đến khi Tiểu Linh thực sự cảm thấy cuộc sống này nếu cứ kéo dài mãi thật tốt thì họ phải rời đi.
- Quận chúa, ngày mai chúng ta phải tiếp tục lên đường rồi, cô hãy mau trở về nhà, đường hành đạo khổ cực, không thể dẫn một cô nương đi cùng chúng ta được.
- Ta không về, huynh đi đâu, ta đi đó, đừng khinh thường, ta không phải là sức chói gà không chặt đâu.
- Quận chúa, nếu người không về đại nhân và phu nhân nhất định sẽ lo lắng. Người đi cùng chúng ta quả thật không tiện.
- Không về, không về là không về
- Nương tử của ta đi đâu, ta đi đó
Hạo Hiên nằm vắt vẻo trên lan can gỗ cũng nói xen vào. Vô Trần cũng không có cách nào đôi co cùng hai người họ, đành cùng Tiểu Trư trở về phòng chuẩn bị hành lý, để ngày mai khởi hành.
Từ trong nhà, Hà Đại Phu bước ra đứng sóng đôi cùng Tiểu Linh, thâm trầm nói.
- Cô nương, hắn là người của phật gia, người đã không có duyên, hà cớ gì cố chấp.
- Ta không quan tâm là phật hay là ma, ta nhất định phải đi cùng huynh ấy, sau đó nàng cũng lẳng lặng trở về phòng đóng cửa.
Hà đại phu nhìn theo thở dài, khẽ mấp máy: Nghiệt duyên!
Nửa đêm canh ba, cửa phòng Vô Trần khẽ mở, 2 bóng hào thượng lẳng lặng đi ra, vừa ra đến ngoài đã đụng ngay một tiểu tử đang ngồi ngủ gật, hắn ngã nhào ra phía sau vì cửa mở bất ngờ, sau đó lồm cồm bò dậy. Hóa ra là Tiểu Linh hóa trang nam nhi, nàng đã ôm sẵn túi hành lý để chuẩn bị lên đường. Vô Trần đã 1 lần bỏ nàng lại phía sau để xuống núi xuất ngoại, nàng sợ lần này cũng như vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, quyết định mang sẵn hành lý ra đây canh chừng.
Cắt đuôi không được, Vô Trần đành đồng ý để Tiểu Linh đi theo, với điều kiện không được giết người, cũng không được để mình bị thương.
- Không giết người, không để bị thương, vậy cuối cùng phải làm thế nào.
- Quận chúa, chỉ cần đánh bị thương là được mà – Tiểu Trư bên cạnh, nhanh nhảu đáp lời.
- Rõ! – Tiểu Linh hào hứng tiếp lời.
- Không phải nàng định đi mà bỏ lại ta chứ, nương tử
Một giọng nói lưu manh quen thuộc cất lên, hóa ra là Hạo Hiên, hắn đã nằm đây theo dõi Tiểu Linh từ khi nàng muốn ra khỏi phòng, Tiểu Linh thở dài than:
- Đúng là cái đuôi khó cắt.
Vô Trần cũng thở dài bước đi. Tiểu Trư chạy theo, còn kịp với lại nói thêm 1 câu:
- Tiểu Linh tỷ tỷ, sư huynh ý muốn nói, 2 cái đuôi khó cắt hahaha.
Tiểu Linh tức tối chạy đuổi theo Tiểu Trư, Hạo Hiên cũng từ bờ tường nhảy xuống đi theo. Trong đêm tối, bóng của 4 người, người đi, người chạy cứ thế tiến về phía Tây.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận