- Quận chúa, người tìm Vô Trần phải không?
- Đúng, Vô Trần huynh ấy đâu? Có phải đang chẻ củi không?
- Quận chúa, sáng sớm nay Vô Trần dắt theo Tiểu Trư đã xuống núi đi hành đạo rồi. Hắn có nhờ ta chuyển lời đến cho Quận Chúa.
Tiểu Linh nghe xong thì hơi hụt hẫng, nhưng cũng khá hài lòng. Hóa ra tên hòa thượng ngốc này còn đặt nàng vào đầu mà cất công nhắn lại.
- Tên hòa thượng ngốc đó đã bao giờ xuống núi đâu, sao tự nhiên hôm nay lại xuống? Khi nào hắn về? – Tiểu Linh vừa nói, vừa nhảy lên bờ tường, tính ngồi đây tha thẩn một lúc trong lúc chờ hắn về, nào ngờ suy nghĩ ấy vừa bén lên đã bị dập tắt.
- Sư phụ nói đệ ấy cần tu tập ở nhân gian để nâng cao thêm đạo hạnh, lần này đi chắc chừng nửa năm hay 1 năm sẽ về.
Tiểu Linh choáng váng lao từ trên tường xuống tý nữa thì đo đất, may là bờ tường không phải quá cao.
- 1 năm! Huynh nói 1 năm? huynh ấy đi đâu!
- Hình như là đi về phía Tây
Tiểu Linh chỉ kịp nhờ vị hòa thượng gửi lời nhắn cho A Hành, nói trở về báo với cha mẹ mình ra ngoài có việc ít lâu, xong việc sẽ trở về, sau đó hộc tốc phi ra ngoài, chạy thẳng xuống núi.
- Khốn kiếp! tên hòa thượng khốn kiếp!
Nàng vừa đi vừa chửi bới nguyền rủa trong nước mắt. Thật ra nàng rất lo sợ, 5 năm, tính ra chưa một lần rời xa hắn. Mặc dù hắn cả ngày chỉ chuyên tâm niệm phật, một chút tâm tình cũng không thèm rung động với nàng, nhưng cũng chẳng sao, nàng thuộc đến từng thói quen, công việc của hắn, luôn biết hắn làm gì, ở đâu, chỉ cần lên chùa là có thể gặp mặt. Ấy thế mà lần này lại không từ mà biệt, đã thế còn dám đi một phách đến cả năm, một năm này nàng làm sao mà chờ đợi. Với thói quen của hắn, 1 năm tự biệt, đương nhiên là sẽ vì tụng kinh niệm phật nhiều quá mà quên mất nàng. Nàng thật sự không cam tâm, dù có phải đi đến chân trời góc bể cũng nhất định phải tìm ra!
Xuống núi cũng là lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu, không kịp nghỉ ngơi một chút, vẫn mặc nguyên bộ quần áo a hoàn, nàng lập tức mua một con ngựa đường dài, sau đó nhảy lên, nhằm hướng Tây mà phi thẳng.
Phi ngựa cả nửa ngày đến đến xẩm tối, Tiểu Linh đặt chân tới một thị trấn cực kỳ tấp nập. Thị trấn này thực khác so với cái thị trấn nhỏ của nàng, nơi mà nhập nhoạng tối thì ai về nhà đó, đường phố sẽ tự nhiên trở nên vắng hoe. Còn ở đây hình như tấp nập hơn vào buổi đêm, nhà nhà, tiệm tiệm treo đèn kết hoa, người ra người vào cũng tấp nập, rượu thịt, đồ ngon tỏa hương nức mũi. Một nơi nhộn nhịp thế này rất hợp ý nàng, nếu không phải đang vội vã đi tìm tên hòa thượng ngốc thì nàng nhất định sẽ nán lại chơi dăm bữa nửa tháng cho đã đời. Nhưng thôi, trước tiên phải tìm cái gì ăn, phi ngựa cả nửa ngày, đến giờ cái dạ này đã bắt đầu réo lên biểu tình rồi đây.
Nghĩ vậy nàng ghé chân vào một quán ăn, nơi này có vẻ vắng vẻ hơn so với những địa điểm khác, không gian trong nhà mặc dù không lớn, nhưng cũng rất tinh tế, đơn giản, lại vừa mắt.
Đặt mình xuống ghế đã có một gã tiểu nhị đon đả chạy ra:
- Khách quý, khách quý, xin mời gọi đồ.
Sau khi nhìn rõ mặt nàng, tên tiểu nhị có chút sững lại rồi lại đon đả nói tiếp:
- Cô nương chắc là người nơi khác tới đây đúng không?
- Đúng, ta không phải người ở đây. Quán ngươi có món gì ngon, mang hết ra!
- Cô nương thật là tinh mắt, nói về đồ ngon, nếu quán chúng tôi đứng thứ 2, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Tiểu Linh thầm nghĩ: Thật là nói dối không biết ngượng, quán vắng mọc rêu như thế này mà cũng dám tự hào là đồ ăn ngon số 1, nhưng nàng không nói ra, chỉ ngắn gọn:
- Bổn cô nương đang đói, mau mang đồ ra đây.
Tiểu nhị ra vâng rồi mau chóng chạy vào nhà bếp, một lúc sau món ăn được hắn bày ra đề huề trên bàn. Không biết là do hắn nói đúng, hay do Tiểu Linh đang sẵn đói mà cảm thấy những món trên bàn đều thật sự khiến người ta muốn chảy nước miếng. Nàng gắp thử vài miếng, khẩu vị quả thực không tệ.
Chưa ăn no thì mắt đã bắt đầu biểu tình muốn ngủ, nàng thầm nghĩ: Hôm nay quả thực khiến cho bổn cô nương hao sức, sau này gặp lại lại tên hòa thượng kia, nhất định sẽ giáo huấn cho hắn 1 bài học. Nhưng trước tiên, ăn xong phải tìm một quán trọ nào đó để đánh 1 giấc, thực sự rất mệt rồi.
Chỉ có điều chưa kịp ăn xong thì nàng đã thấy mọi thứ trước mắt dần tối sầm, sau đó mê man, có chuyện gì xảy ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận