“Khả năng ấy hòa cùng khả năng của ta, rồi cùng nhau đến Nguyên Thủy Mẫu Tinh tại Hoàng Thiên.”
“Sau đó, trở thành ngươi.”
Tử Thanh nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm mặc. Những lời này khiến trong lòng hắn nổi lên từng đợt gợn sóng.
Hắn nhớ đến khối tử thủy tinh của mình, nhớ đến hành lang nơi sâu trong linh hồn, nhớ đến chiếc ghế đó...
Điều quan trọng nhất, chính là bộ hài cốt nữ tử và con sâu màu lam mà Tử Thanh nhắc tới.
Hồi lâu...
Tử Thanh đứng dậy.
“Giờ ta đã thức tỉnh, cần phải tiếp tục bước vào Thần Minh Tề Đới.”
“Lần này, sẽ không còn ai ngăn cản ta nữa. Còn ngươi... muốn tiễn ta chăng?”
Tử Thanh mỉm cười hỏi.
Nghe vậy, Hứa Thanh khẽ gật đầu.
Thần Minh Tề Đới, có thể tồn tại tại bất kỳ nơi nào trên thượng hành tinh hoàn.
Nhưng để mở được nó, cần ý chí thượng hành tự mình mở ra.
Việc này, vốn là điều ý chỉ thượng hành không nguyện ý thực hiện.
Nhưng với Tử Thanh, đây chẳng phải vấn đề gì lớn.
Khi gã lựa chọn mở Thần Minh Tề Đới tại Đệ Bát tinh hoàn, ý chí nơi đó chấn động, chủ động mở ra.
Một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện.
Đó chính là cửa vào Thần Minh Tề Đới.
Việc Tử Thanh rời đi, gã cũng không giấu diếm.
Do đó, vào ngày gã rời đi... tất cả Thần Tôn trong thượng hành tinh hoàn đều hiện thân!
Bao gồm cả Cự Thú và Hắc Tháp.
Bọn họ hiểu rằng, nếu Tử Thanh muốn ra tay, thì dù có tới hay không, kết cục cũng không khác, vậy nên... chi bằng thản nhiên mà đối diện.
Trong đó, còn có cả Tiên Tôn của Đệ Ngũ tinh hoàn, và Bách đại sư bên cạnh lão.
Hai người họ, cùng tất cả Thần Tôn khác, lặng lẽ nhìn về phía Tử Thanh, nhìn về phía Hứa Thanh.
Tử Thanh bước đến cửa vào Thần Minh Tề Đới, bỗng mở miệng.
“Trong các ngươi, có ai nguyện cùng ta đồng hành chăng?”
Tiếng nói vừa dứt, tâm thần toàn bộ Thần Tôn đều chấn động...
Hiểm nguy của Thần Minh Tề Đới, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, nhưng đó là con đường dẫn đến tầng thứ cao hơn.
Những kẻ có thể bước lên cảnh giới Thần Tôn, đều có truy cầu và khí phách của riêng mình.
Nếu có khả năng tiến thêm một bước, bọn họ sẽ không cam lòng dừng lại.
Vậy nên, đây là một cơ hội.
Cuối cùng... có vài vị Thần Tôn, do nhu cầu và tâm ý riêng biệt, đã lựa chọn bước vào Thần Minh Tề Đới cùng với Tử Thanh.
Nhưng phần đông Thần Tôn còn lại, thì không. Bọn họ cùng Hứa Thanh, lặng lẽ tiễn biệt cuộc rời đi này.
Ánh mắt Hứa Thanh vẫn dõi theo cho đến khi vòng xoáy Thần Minh Tề Đới hoàn toàn tan biến, lúc ấy hắn mới chậm rãi thu hồi ánh nhìn.
Hắn không trông thấy hành lang mà Tử Thanh đã nhắc.
Chư Tôn cũng lần lượt rời đi.
Đến tầng thứ Thần Tôn, Tiên Tôn, thì đã không còn dễ dàng ra tay lẫn nhau.
Hơn nữa, con đường của thần linh và con đường của tu sĩ, đứng trước Thần Minh Tề Đới, dường như cũng chẳng còn khác biệt bao nhiêu.
Tuy nhiên, Tiên Tôn của Đệ Ngũ tinh hoàn cùng với Bách đại sư, trước khi rời đi đã nán lại trò chuyện cùng Hứa Thanh.
Sau đó, họ trở về tinh hoàn của mình.
Về phần Hứa Thanh, cũng trở lại Triều Hà Sơn, tiếp tục lắng nghe Tử Huyền kể về những chuyện cũ thuở hai người gặp gỡ, nét cười ôn hòa.
……
Thời gian, không ngừng trôi qua.
Tuế nguyệt, lặng lẽ lướt đi.
Câu chuyện của thời gian vẫn đang tiếp diễn, từng việc, từng chuyện, có tu sĩ mới quật khởi, cũng có những tu sĩ cũ uất hận mà ngã xuống.
Thần linh cũng như vậy.
Tuần hoàn luân chuyển, tựa hồ từ xưa đến nay, quỹ đạo chưa từng thay đổi.
Về phần Thần Minh Tề Đới, trong những năm tháng ấy, đã nhiều lần được mở ra.
Mỗi lần, đều có Thần Tôn lựa chọn rời đi, truy tìm Thần Minh.
Nhưng không ai biết, năm xưa Tử Thanh cùng những vị khác có thành công hay không, cũng chẳng ai biết những vị Thần Tôn đi vào sau đó, liệu còn sống hay đã chết.
Bên ngoài thượng hành, tựa như bên ngoài thời gian, không thể dò xét.
Cho đến, một năm nọ.
Tháng ba, tiết Kinh Trập.
Nhị Ngưu tỉnh lại.
Khoảnh khắc y tỉnh dậy, toàn bộ Hoàng Thiên chấn động vang rền, thanh âm cực lớn, hòa cùng lời lẽ ngông cuồng và tiếng cười sảng khoái của y, vang vọng khắp Vọng Cổ.
“Tiểu A Thanh, đại sư huynh ngươi tỉnh rồi đây! Giờ ta còn mạnh hơn trước nhiều, cái tên Tử Thanh gì đó, để ta xử lý cho ngươi!”
“Còn cả Tàn Diện, ta…”
Vẻ mặt Nhị Ngưu cuồng ngạo, vừa mở miệng, thân thể đã phá tan Hoàng Thiên, xuất hiện giữa bầu trời Vọng Cổ, ngẩng đầu đưa tay chỉ lên bầu trời... nơi mà Tàn Diễn từng hiện hữu.
Thế nhưng khoảnh khắc sau, y trợn trừng mắt, thanh âm nghẹn lại, ngẩn ngơ nhìn bầu trời trống rỗng.
Một lúc lâu sau, y quay đầu lia lịa, nhìn khắp bầu trời mấy vòng.
“Ờ..... gì thế này? Tàn Diện đâu rồi?”
“Đại sư huynh.”
Tiếng Hứa Thanh vang lên giữa cơn mơ hồ của Nhị Ngưu, truyền ra từ hư vô.
Tiếp đó, từng đợt gợn sóng khuấy động bầu trời, Hứa Thanh nắm tay Tử Huyền bước ra, mỉm cười nhìn về phía Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu ngẩn người nhìn Hứa Thanh, sau đó hít sâu một hơi.
Y cảm nhận được từ trên người Hứa Thanh, một luồng khí tức vượt xa Thần Chủ, luồng khí ấy...
“Thần Tôn? Tiên Tôn?”
“Cái... cái gì thế này? Ta mới ngủ một giấc thôi mà, sao mọi thứ đều thay đổi rồi... bầu trời không còn Tàn Diện? Tử Thanh cũng biến mất? Tiểu A Thanh sao lại thành Tôn rồi?”
Nhị Ngưu bối rối.
Hứa Thanh mỉm cười, thanh âm ôn hòa.
“Đại sư huynh, ta đã đợi người rất lâu rồi. Giờ ta muốn bước vào Thần Minh Tề Đới, ngươi... nguyện ý đi cùng ta không?”
Trong dòng thời gian vô tận, sau lần Tử Thanh rời đi, Thần Minh Tề Đới đã mở ra lần thứ bảy.
Lần này, mở tại Đệ Cửu tinh hoàn.
Tiên Tôn cùng Bách đại sư đều đến đây tiễn đưa. Bọn họ không chọn rời đi, mà quyết định lưu lại thượng hành tinh hoàn.
Thế nên tại vòng xoáy cửa vào Thần Minh Tề Đới, Hứa Thanh dắt theo Tử Huyền, cùng Nhị Ngưu đứng lặng nơi đó, nhìn về phía Tiên Tôn và Bách đại sư.
Bách đại sư nhẹ gật đầu.
“Ngươi còn nhớ năm xưa ta từng nói không? Thiên địa là quán trọ cho vạn vật chúng sinh, còn thời gian vốn là khách qua đường từ xưa đến nay.... Năm ấy, ngươi tiễn ta, hôm nay, ta tiễn ngươi.”
“Chỉ cần không chết, ắt sẽ gặp lại.”
Nghe vậy, Hứa Thanh củi người, hướng về Bách đại sư, sâu sắc bái một lễ.
Sau đó, hắn ngoảnh đầu nhìn về Vọng Cổ.
Giơ tay vung lên, kéo ra vô số chân linh của những người từng tồn tại trong ký ức, bao gồm cả phụ mẫu của mình.
Làm xong, trong mắt hắn hiện lên sự kiên định, nhìn sang Tử Huyền và Nhị Ngưu.
Tử Huyền dịu dàng gật đầu, được Hứa Thanh bảo vệ bên cạnh.
Còn Nhị Ngưu thì hóa thành một con sâu màu lam, nằm bò lên vai Hứa Thanh, phát ra âm thanh rôm rå.
“Đi thôi! Chẳng phải chỉ là cái Tề Đới rách nát thôi sao, để xem bên trong có gì ngon ăn không!”
Nghe vậy, Hứa Thanh mỉm cười, không chần chừ nữa, bước về phía vòng xoáy trước mặt.
Bước vào Thần Minh Tề Đới.
Truy cầu cảnh giới cao hơn... Hy Di!
“Ta không biết đây là lần thứ mấy, nhưng lần này, ta nhất định sẽ thành công!”
-----
HẾT!
Cảm ơn tất cả những đạo hữu đã theo dõi truyện từ đầu đến giờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận