Phượng Cửu cười cười, nói: "Dược tề và luyện đan hẳn là cùng một nhà, học một chút, ta nghĩ chắc hẳn là không khó."
"Ha ha ha, với thiên phú và tài năng của lão đệ, ta tin tưởng nhất định cũng sẽ trở thành một luyện đan sư xuất sắc. Ngươi yên tâm, chuyện sách học cứ đặt ở trên người ta." Hắn vỗ vỗ ngực nói, sau đó sai hai gã hộ vệ đưa đồ đặt qua một bên, để Phượng Cửu cất chúng trước.
Hắn nói tiếp: "Hôm qua sau khi trở về vào lúc tối, có rất nhiều người muốn tới bái phỏng lão đệ, nhưng ta đã chắn ra ngoài hết. Một chuyện lão đệ một mình đấu với Liễu gia, tin rằng không lâu sau sẽ lan truyền ra ngoài, nhất định thanh danh Quỷ Y của lão đệ càng có thêm nhiều sắc thái."
Hắn nhìn Phượng Cửu trước mắt, một thân hồng y tuấn mỹ tuyệt luân, trong mắt toàn là sự tán thưởng: "Thật không nghĩ tới, lão đệ không chỉ nổi bật trong luyện chế dược tề, ngay cả tu vi cũng là dạng xuất sắc. Hơn nữa, ngay cả dung mạo cũng ít có người có thể so, thật sự là được trời cao hậu đãi!"
Nghe thấy sự tán thưởng liên tiếp của hắn, trên mặt Phượng Cửu cũng tràn đầy tươi cười, nói: "Kha huynh, nếu như có người tới bái phỏng, ngươi cứ giúp ta cản lại, gần đây ta cũng không muốn gặp người khác, phiền toái." Nàng chắp tay thi lễ, sau khi thu hồi xong đồ, lập tức rời đi trước.
.....Edit: Emily Ton....
Trở lại trong viện, tâm tình nàng sung sướng lấy phi thuyền xa hoa ra cho Lãnh Sương nhìn xem: "Ngươi xem, đây là pháp khí phi hành, sau này chúng ta trở về đều có thể tự mình quay về. Phi thuyền nho nhỏ này thật sự có thể chở trên trăm người. Ta mới vừa xem qua, bên trong có hết tất cả mọi thứ, thật sự đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đi xa!"
"Chủ tử định quay về?"
Lãnh Sương cũng đi vào bên cạnh bàn, nhìn xuống phi thuyền nhỏ sau đó hỏi một tiếng.
"Không vội, ta còn có chuyện phải làm bên này. Đúng rồi, ngươi giúp ta tìm một tấm bản đồ Thanh Đằng quốc tới đây." Trong khi nàng nói, nhìn thoáng qua về phía trong viện, thấy vật nhỏ kia đang ngồi ở trước cửa nhìn nàng, không thể không cười.
"Cầu cầu, lại đây." Nàng ngoắc ngón tay, gọi một tiếng.
Trong khi đó, Lãnh Sương nhận lệnh đi ra ngoài, giúp nàng tìm một tấm bản đồ Thanh Đằng quốc.
Một vật nhỏ với bộ lông màu trắng đang ngồi xổm ngồi ở chỗ kia chằm chằm nhìn nàng, do dự một hồi mới chậm rãi đi qua, đi tới bên chân nàng.
"Ngoan."
Phượng Cửu cười khanh khách ôm nó lên, đặt bộ lông lên bàn vuốt vuốt, nói: "Thoạt nhìn cũng không giống một con cún con, thật ra giống như tiểu sủng linh thú hơn."
"Ngao!"
Cầu cầu giật giật miệng ngao một tiếng, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ghé vào trên bàn, không làm phiền nàng nữa.
"Vật nhỏ, còn ngạo kiều sao?"
Nàng cười khẽ, bắn nhẹ xuống đầu của nó, không thể không nghĩ, Diêm Chủ tặng cho nàng vật nhỏ này, hơn nữa không truy cứu chuyện nàng đã lấy hắn nhân sâm ngàn năm của hắn, có phải đang cần nàng làm chút chuyện gì hay không?
Nghĩ đến Diêm Chủ và đại thúc chính là cùng một người, nàng không thể không than nhẹ. Không phải đã rõ rồi sao?! Trên đời này sao có thể có nhiều người trúng hàn độc ngàn năm như vậy? Nàng đã sớm suy đoán khả năng hai người này có liên quan với nhau, nhưng không nghĩ tới lại chính là cùng một người.
Trong khí đó ở phía bên kia, một chỗ trong sân nào đó.
Hai người Hôi Lang và Ảnh Nhất đang canh giữ một bên, nhìn chủ tử bọn họ đang dùng đồ ăn sáng liếc mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ nện bước ra phía bên ngoài. Sau khi đi ra bên ngoài, Ảnh Nhất đè thấp giọng hỏi: "Ngươi nói xem tình huống của chủ tử là gì vậy? Đêm qua hắn đã đi tìm Quỷ Y, vì sao còn đen mặt như thế? Chẳng lẽ Quỷ Y không cho hắn sắc mặt tốt hay sao?"
Hôi Lang nhìn thoáng qua bên trong, hạ giọng nói: "Đoán chừng đồ tặng không đúng. Ngươi nói xem, mặc dù Quỷ Y là một thiếu niên, nhưng cũng là một người nam nhân! Chủ tử tặng tiểu sủng cho hắn, không phải rất buồn cười hay sao?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận