Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy (Dịch)
  4. Chương 36: Ăn dấm

Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy (Dịch)

  • 397 lượt xem
  • 3092 chữ
  • 2021-09-13 17:41:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Chân anh sao vậy?” Thẩm Mộc Tinh nhíu mày nhìn anh.

Nghiêm Hi Quang đứng thẳng người, từ từ đi tới. Lúc này Thẩm Mộc Tinh mới phát hiện, khi anh đi chậm, chân trái hơi khập khiễng, như kiểu không dùng được sức vậy.

Anh qua quýt: “Hay thế lắm… Lúc đi nhanh.”

Gió thổi qua, hương cồn nhàn nhạt trên người anh lướt qua chỗ cô.

Ánh mắt Thẩm Mộc Tinh luôn nhìn vào chân trái của anh, cô bỗng nhớ tới trước đó có một đồng nghiệp nam, uống rượu xong, mắt cá chân và ngón chân đều sẽ đau chân, đi khập khiễng. Cô cũng không nghĩ nhiều, hỏi: “Có phải anh hay uống rượu không?”

Nghiêm Hi Quang cúi đầu cười, hơi ngại ngùng: “Anh? Anh không uống được…”

Thẩm Mộc Tinh chắp tay sau lưng, trong gió đêm lạnh, đuổi theo bước chân anh, đi dạo.

Cô cũng cười, nói: “Trên chiến trường công danh lợi lộc, khó tránh khỏi xã giao, nhưng anh là bậc thầy may mà, không uống thì cứ không uống thôi, anh có tư cách của bậc thầy mà.”

Nghiêm Hi Quang lại rất khiêm tốn, cười nhạt nói: “Bậc thầy gì chứ.”

Thẩm Mộc Tinh xòe ngón tay đếm số hình tượng trước công chúng của anh: “Học trò cuối cùng của bậc thầy Casinello – quốc bảo của Italy, thành viên hiệp hội bậc thầy may thế giới, người đầu tiên của Trung Quốc may quần áo cho Hoàng gia của châu Âu, đứng đầu trong nước về… đứng đầu gì nhỉ?”

Nghiêm Hi Quang bổ sung giúp cô: “Đứng đầu trong nước về hãng trang phục định chế cao cấp với công nghệ cắt may của Napoli.”

“Đúng đúng đúng, linh hồn của hãng trang phục định chế cao cấp theo công nghệ cắt may của Napoli đứng đầu cả nước, truyền kỳ nha…”

“Mánh lới thôi mà.” Nghiêm Hi Quang: “Giống như bình học sinh ba tốt, tham gia thi toán học, để được tiêu chuẩn cử đi hồi em đi học ấy.”

Hai người đi rất chậm, đường từ công sở về ký túc xá chỉ đi mất năm phút, mà hai người lại đi tới mười lăm phút.

Thẩm Mộc Tinh cười khổ lắc đầu: “Sao có thể đánh đồng được chứ? Sinh viên bọn em là rẻ nhất ở đây, vơ một cái là được cả nắm.”

Nghiêm Hi Quang luôn nhìn gò má cô, nghe cô nói chuyện, như một nhân viên nghiêm túc, khắc từng câu từng vẻ của cô vào lòng.

Thẩm Mộc Tinh bỗng quay đầu lại nhìn anh, anh thu ánh mắt về.

“Mấy năm nay anh thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Rất tốt. Em thì sao?” Anh nhìn đằng trước, đáp.

“Em à?” Thẩm Mộc Tinh rất nghiêm túc mở bàn tính, buồn phiền tổng kết: “Liều sống liều chết học xong đại học, vội vàng tìm việc, hồ đồ xem mắt mấy lượt, a, mỗi ngày đều la hét muốn rời khỏi Thâm Quyến, ngủ một giấc lại lười dậy.”

Nghiêm Hi Quang cúi đầu, dường như đang nhớ một câu nào đó của cô.

Ven đường không bóng người, ánh đèn neon phồn hoa tĩnh lặng lại ưu nhã.

Ngang qua quán café HOL trên đường Bảo An Nam kia, Nghiêm Hi Quang ngẩng đầu nhìn gốc cây treo đầy đèn trước cửa quán, hỏi:

“Đây là cây gì vậy?”

“Cây bông gòn.”

“Ồ.”

Hai người lại im lặng.

Thâm Quyến gần mười hai giờ, xe trên đường đã ít đi nhiều, không khó nhìn thấy những chiếc xe sang của dân đua xe đang chạy theo khoái cảm mà phóng như bay.

Sắp đến nhà, một cơn gió mạnh thổi qua người Thẩm Mộc Tinh, anh nhẹ nhàng đưa tay kéo cô vào vỉa hè, rồi lại buông.

Thẩm Mộc Tinh quay đầu nhìn hai chiếc xe đua lướt qua kia, nói với anh: “Nghe nói bây giờ đang có rất nhiều danh lưu quyền quý mời anh làm quần áo, giờ chắc anh cũng biết không ít người bạn như vậy đi?”

Cô đứng dưới ký túc xá, lên mấy bậc thang lại xoay người lại, vừa khéo nhìn thẳng anh. Nghiêm Hi Quang đứng vững trước cổng, tự biết không được đi lên, khóe môi hơi mím bỗng cong lên một nụ cười dịu dàng: “Anh chỉ là một người làm nghề.”

“Khiêm tốn quá.” Thẩm Mộc Tinh cười hòa khí, chỉ cổng cao ốc: “Em về đây, hẹn gặp lại.”

Nghiêm Hi Quang không hề nhúc nhích, nhìn mắt cô hỏi: “Em nói muốn gặp phải hẹn sớm, vậy tuần này em rảnh lúc nào?”

Thẩm Mộc Tinh phản ứng lại, cười nói: “Kín hết lịch rồi…”

Nghiêm Hi Quang đứng đó nhìn cô.

Ánh mắt sâu thẳm của anh khiến Thẩm Mộc Tinh bỗng dưng chột dạ.

“Aiz… Tuần này bạn cùng phòng thời học lại của em muốn tới Thâm Quyến chơi, nên… nếu rảnh em sẽ call cho anh.”

“Ừ.”

+++

So với bạn cùng phòng thời đại học, Thẩm Mộc Tinh càng thân hơn với mấy đứa bạn cùng phòng thời học lại, mỗi nghỉ cuối năm, Đan Đan, Dương Dương, Chung Lâm đều sẽ tìm cô đi tụ họp, chưa từng chặt đứt liên hệ.

Chung Lâm mới đi từ sân bay ra, Thẩm Mộc Tinh đã qua ôm cô, hai cô gái sến súa ôm nhau ở đó.

“Sao? Nhớ tớ chết rồi à?” Chung Lâm mặc rất mốt, túi xách mới cũng rất đáng chú ý, có thể nhìn ra cô ấy sống ở thành phố nhỏ như cá gặp nước vậy.

Thẩm Mộc Tinh tiếp lấy vali của cô ấy, đầu dựa vai cô: “Nhớ sắp chết rồi! Biết hôm nay cậu tới Thâm Quyến du lịch, tớ kích động đến mức cả đêm không ngủ, tớ nhớ Dương Dương, nhớ Đan Đan, nhớ mấy người các cậu lắm ấy.”

Chung Lâm nói như thật: “Vậy sao? Tớ nói cho cậu biết này, đây giống kiểu những người cùng đi ra từ trong tù ấy, thấy bạn tù đều thân thiết vô cùng.”

Suốt quãng đường đều đùa giỡn nhau, hai cô gái như lại về với cái thời ngây ngô ấy.

Thẩm Mộc Tinh đặc biệt xin nghỉ một ngày để đi với Chung Lâm, mang cô ấy đi Cửa sổ Thế giới*, tới thành phố Hoa kiều phía đông, lại đi Kingkey 100* dạo. Hai người điên cuồng chơi cả một ngày, lúc về ký túc xá công nhân viên của Thẩm Mộc tinh, lại chen nhau trên một cái giường ăn vịt cay.

(*) Cửa sổ Thế giới (Window of the World): là một công viên theo chủ đề nằm ở phía tây của thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Công viên này có khoảng 130 công trình thu nhỏ của các kiến trúc/cảnh quan thu hút du lịch nổi tiếng nhất trên thế giới, trên diện tích 48 ha. Một tháp Eiffel cao 108 m có thể nhìn toàn cảnh công viên, và các công trình đặc trưng khác như Kim tự tháp và đền Taj Mahal.

(*) Kingkey 100: có tên cũ là Kingkey Finance Center Plaza, là một tòa nhà chọc trời ở quận La Hồ, thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Kingkey 100 hiện là tòa nhà có quy mô lớn nhất Thâm Quyến, đồng thời là tòa nhà cao thứ 9 trên thế giới.

Chuyện trò về việc làm, về bạn bè, về tiền lương, cuối cùng lại tới tình yêu.

Chung Lâm đưa WeChat cho cô xem, lộ ra một gương mặt vô tội điển hình: “Cậu xem, qua là ngày kỷ niệm chúng tớ chính thức bên nhau, sau đó anh ta Screenshot một tấm lời thổ lộ năm đó, gửi cho tớ, nói cho tớ rằng anh ta nhớ tớ.”

Tình yêu của Tô Dương và Chung Lâm là kết quả của yêu sớm, song sau này Chung lâm thi đậu một trường cao đẳng ngoại ngữ, Tô Dương thi rớt đại học, vào một trường cao đẳng xe hơi. Lâu dần, bởi nhiều nguyên nhân, hai người đi tới mức chia tay.

Thẩm Mộc Tinh cười lạnh: “Ha ha ha, đã thời đại nào rồi, còn chơi trò không gian riêng tư, Trầm Kha người ta cũng đã kết hôn sinh con rồi, anh ta còn bần thần ở đó à?”

Chung Lâm nói: “Gần đây anh ta cãi nhau với bạn gái mới, rồi thường xuyên nhắn tin cho tớ, nói gì mà bây giờ mới phát hiện chỉ có mình tớ đối xử với anh ta tốt nhất.”

Thẩm Mộc Tinh sắp đậu móa rồi, khác với vẻ hiền lành trước mặt đồng nghiệp, trước mặt bạn thân, Thẩm Mộc Tinh càng giống một đứa bé: “Mới phát hiện? Anh ta đã làm những gì rồi? Không phải trước kia luôn oán trách là chưa sờ được tay cô gái nào khác à? Giờ ngủ với mấy người rồi? Sao? Lại định lãng tử quay đầu, ngủ với bức tường cậu à?”

Chung Lâm véo cô: “Cậu mức bức tường ấy!”

Thẩm Mộc Tinh nói: “Dù sao tớ cũng nói cho cậu biết! Cậu không thể quay về với anh ta! Tớ hiểu rõ cái tính mềm lòng kia của cậu!”

Chung Lâm do dự nói: “Dù sao cả hai cũng có tình cảm, có lúc tớ nghe anh ta nói làm tiêu thụ xe, mệt không chịu được, tớ thấy đau lòng.”

“Hừ, người ta đã có người thương, cần cậu à? Đừng mềm lòng mù quáng.”

Chung Lâm do dự, bĩu môi, thở dài nói: “Nhưng mà Mộc Tinh à… Tớ mềm lòng thì mềm lòng, nhưng tớ khác Tô Dương. Tớ tốt nghiệp đại học ngân hàng, anh ta tốt nghiệp trường bán ô tô, tớ thấy anh ta mặc một bộ âu phục rẻ tiền cúi đầu khom lưng với người khác, lúc đó tớ hoài nghi, một nam sinh không có gì đáng để chú ý như vậy, rốt cuộc lúc đầu tớ thích anh ta ở đâu.”

Thẩm Mộc Tinh: “Không phải cậu ghét anh ta. Lúc cả hai không thể cùng nhau tiến bộ, tất sẽ sinh ra chênh lệch, hai người không ở cùng một trình độ, sao có thể thưởng thức lẫn nhau được?”

Cô nói xong câu đó, dường như mang cả cảm xúc nào đó của mình vào.

Lúc Chung Lâm nói tới âu phục, Thẩm Mộc Tinh liền nhớ tới Nghiêm Hi Quang.

Anh mặc âu phục đắt đỏ thẳng thớm xuất hiện trước mặt cô, mà cô lại đang làm một công việc bận rộn lại không đáng chú ý tới nỗi chật vật, vậy lúc đó, khi anh ngồi trên salon, thấy cô, có phải cũng có cảm xúc giống Chung Lâm hay không?

Một cô gái bình thường như vậy, rốt cuộc lúc trước anh thích cô ở đâu?

Hồi nhỏ, cô có một làn da trắng nõn nà, có nụ cười đơn thuầ nhất, là tiểu Trạng nguyên mà quê nhà khen ngợi, là con gái ngoan trong lòng cha mẹ. CÒn giờ, trong thành phố tràn ngập những truyền kỳ này, cô lại không bằng một hạt bụi nhỏ nhoi.

Chung Lâm cũng không nhận ra tâm trạng của cô, cũng chìm vào trong tâm sự của mình, than thở, hỏi: “Mộc Tinh, cậu nói đi, tớ có nên quên mất quá khứ không?”

Thẩm Mộc Tinh dựa vào giường, ôm chân, mắt nhìn nhà nhà sáng đèn ngoài cửa sổ: “Không quên được thì sao? Tình yêu nhặt lại lần nữa có thể quay về khi trước ư?”

Chung Lâm nói: “Nhưng bên anh ta quá lâu, cảm giác yêu anh ta đã thành một thói quen rồi.”

Thẩm Mộc Tinh nói: “Thói quen luôn có thể sửa đổi được, quyết tâm là ok.”

Chung Lâm nói: “Cảm giác vứt bỏ anh ta, tớ sẽ rất đau lòng.”

Thẩm Mộc Tinh nói: “Xin nhờ đi, ai vứt bỏ ai trước?”

Chung Lâm nói: “Tớ không nghĩ ra, vì sao hai chúng tớ đều yêu nhau, lại cưỡng ép mình nhẫn tâm chia tay chứ?”

Thẩm Mộc Tinh nói: “Tớ cũng không hiểu, luôn có rất nhiều không thể nghĩ ra được.”

Chung Lâm nói: “Aiz, giờ đang có một sinh viên du học về theo đuổi tớ, cảm giác cũng không tồi, tớ có nên đi với cậu ta không?”

Thẩm Mộc Tinh nói: “Không thì… thử chút đi, thử một lần cũng không chết ai, chứ nếu cứ đứng yên như vậy, người chịu tội lại là mình thôi.”

Tiễn Chung Lâm đi được một tuần rồi, Thẩm Mộc Tinh cũng không gọi cho Nghiêm Hi Quang, lại chủ động hẹn Tiểu Trịnh nhiều lần.

Kiểu chủ động này trong quan hệ nam nữ mập mờ là rất nhạy cảm, Tiểu Trịnh cũng không câu nệ như trước, mỗi ngày nhắn tin cho Thẩm Mộc Tinh đều thêm mấy câu thăm dò kiểu “Có muốn làm bạn gái tôi không”.

Thâm Quyến không thể so với thành phố nhỏ, đô thị cũng không thể so với thanh xuân trẻ trung, thích thì ở cùng nhau, không thích thì thôi chia tay, mọi người thà lãng phí thời gian trong tàu ngầm, còn hơn hao tổn trên người một ai đó.

Thẩm Mộc Tinh cũng ra vẻ “treo” người đàn ông có điều kiện tốt này, cuối cùng trong một cuộc hẹn hò sau giờ làm, rất tự nhiên đáp ứng làm bạn gái anh.

Lúc Thẩm Mộc Tinh không mặn không nhạt nói “Có thể thử một lần”, Tiểu Trịnh cũng không hưng phấn bao nhiêu. Anh chỉ cười lấy di động ra, đăng một trạng thái cho bạn bè, “tuyên cáo thiên hạ” rằng mình không còn là một con cẩu độc thân nữa. Tại một đô thị tràn ngập hơi thở mập mờ, đây đã là đãi ngộ tương đối cao của một người đàn ông khi khẳng định địa vị của người phụ nữ rồi. Đương nhiên, trạng thái đó có phải “Tất cả đều xem được” hay không, Thẩm Mộc Tinh cũng không biết.

Mơ mơ hồ hồ, cô đã có bạn trai.

Ăn cơm xong, Tiểu Trịnh đưa cô về ký túc xá, bỗng giữ lại tay cô.

“Này, không cho anh một cái kiss goodbye sao?” Tiểu Trịnh chuyển đổi trạng thái thân phận rất nhanh.

Thẩm Mộc Tinh lặng lẽ rút tay từ trong tay anh ra, nghịch ngợm búng hai cái vào ót anh: “Cho anh hai hạt dẻ này!”

Tiểu Trịnh rất hiểu tình thú, xoa mặt cô nói một câu nghịch quá, mới nắm lấy tay cô định hôn lên trán cô, lại bị Thẩm Mộc Tinh đẩy nhẹ ra.

“Đừng làm rộn! Đi đi! Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, Mộc Tinh.”

Dù Tiểu Trịnh cười, Thẩm Mộc Tinh lại phát hiện được sự tẻ nhạt trong nụ cười ấy.

Tuổi hai sáu hai bảy, mà yêu đương không cho nắm tay, người ta sẽ không cảm thấy bạn bảo thủ, mà chỉ thấy bạn quá giả tạo.

Thẩm Mộc Tinh đứng trong thang máy nghĩ vậy.

Nhưng chẳng sao, cũng chỉ nói là thử một lần thôi, không được thì chia tay.

Ra khỏi thang máy, bỗng cảm thấy bi ai, từ khi nào tình yêu cũng đã biến thành một bữa ăn nhanh như vậy.

Vừa vào nhà, điện thoại đã reo.

Lại là dãy số lạ ấy, Thẩm Mộc Tinh yên lặng một lúc, mệt mỏi ngồi xuống sa lon, nhận điện thoại.

Bên kia khá yên tĩnh, chắc anh đang ở nhà.

“Mộc Tinh, đang bận à?”

“Không, vừa về nhà, có việc gì à?”

“Anh đang đợi điện thoại của em, em nói là em sẽ gọi cho anh.”

Thẩm Mộc Tinh cười khẽ, nhàn nhã nằm xuống sa lon: “Anh thật sự đợi à? Gần đây quá bận, không rảnh.”

Nghiêm Hi Quang cũng không vạch trần cô, hỏi: “Tối nay đã gọi bữa khuya chưa?”

“Chắc lát nữa gọi? Lại đang lên cơn nghiện cay rồi.”

“Vậy anh lái xe qua, chúng ta cùng đi nhé?”

Thẩm Mộc Tinh nghẹn một tiếng: “Ây… Thật sự không muốn nhúc nhích… Mệt quá…”

“Vậy anh mua rồi đưa qua cho em?”

“Ây… Thế thì muộn quá… Không tiện…” Cô phồng quai hàm, cuối cùng cũng kiên định từ chối anh: “Em sợ bạn trai em sẽ không vui.”

Đầu kia, Nghiêm Hi Quang bỗng yên lặng.

Lời Chung Lâm bỗng lại vang bên tai.

“Cảm giác vứt bỏ anh ta, tớ sẽ rất đau lòng.”

Thẩm Mộc Tinh phát hiện, mình lại bởi anh im lặng mà quên cả hô hấp, nhưng cô cũng không già mồm, lòng cô không đau.

Thế là thả lỏng, hô hấp, cô nhắm mắt lại, giả bộ nói: “Này? Đầu bên anh tín hiệu không tốt à?”

Giọng anh như thể chết đi rồi sống lại một lần:

“Anh ở đây.”

“Ồ, vậy không có việc gì em cúp đây? Đi ngủ sớm đi!”

“Em có bạn trai?” Anh bỗng hỏi.

Thẩm Mộc Tinh bỗng cảm thấy buồn cười: “Đương nhiên, em cũng không muốn làm gái ế già.”

Nghiêm Hi Quang nhanh chóng nói: “Có thời gian cùng bạn trai em đi ăn bữa cơm đi.”

“Không được…”

Nào có ai mang bạn trai đi ăn cơm với bạn trai cũ? Cô không làm nổi chuyện “lạ” như vậy.

Nhưng lý do của Nghiêm Hi Quang lại là như vậy: “Mình em ở Thâm Quyến, qua lại với hạng người nào, không để anh xem qua được à?”

“Sao? Anh còn định trông cửa hộ em à?”

“Nếu đó là người có khí độ, anh sẽ không ngại.” Anh nói.

Thẩm Mộc Tinh hơi giận, cười lạnh: “Anh cảm thấy… Anh không ngại, nhưng người ta để ý, anh lại không phải là… bạn bè bình thường của em…”

“Vậy anh là gì của em?”

“…”

Không biết nói gì luôn, nói đến mức này, hình như cô lại thành thế yếu.

Thẩm Mộc Tinh cắn nhẹ môi.

Được lắm, đã nhất định phải chọc thủng, vậy cô cũng không chừa mặt mũi cho anh nữa.

“Anh – cảm – thấy – sao?” Giọng cô cực cứng.

Nghiêm Hi Quang bốn lạng đẩy ngàn cân, thấp giọng dịu dàng cười: “Anh cảm thấy sao, chưa chắc em đã cảm thấy vậy.”

Thẩm Mộc Tinh bỗng bực, song giọng vẫn cố hữu hảo: “Nghiêm Hi Quang, em đã nói mà anh không thông, chuyện ăn cơm, miễn bàn đi.”

“Anh ta không dám ăn cơm với anh?”

“Anh biết dùng phép khích tướng nhỉ.”

“Anh là uy hiếp đối với anh ta?”

“Hừ! Anh! Anh uy hiếp được gì chứ!”

“Vậy thế nên, ăn bữa cơm đi.”

Giọng ai đó vẫn cứ trầm ấm vô hại như vậy, rõ ràng người cố tình gây sự là anh, lại thành cô ôm lòng xấu.

Thẩm Mộc Tinh vận khí công, một sự xúc động bỗng trào dâng lên não, cô chuyển giọng về bình tĩnh, hòa nhã nói: “Được được được, ăn bữa cơm! Là đồng hương duy nhất của em ở Thâm Quyến, kiểm định hộ em một chút cũng được, ăn thì ăn thôi!”

“Vậy em nghỉ sớm đi, rảnh thì nhắn thời gian và địa điểm cho anh.”

Anh vội vàng chào, và đột ngột cúp máy.

“Tút tút tút…”

Thẩm Mộc Tinh nhìn điện thoại của mình, mắt trợn trừng.

Ngồi trên sa lon rất lâu, đầu cô bốc hơi nóng, cầm điện thoại ngẩn người.

Cô bị chọc tức.

Nhưng hiển nhiên, anh cũng không tỉnh táo hơn cô là bao.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top