Dịch: Hoangforever
Lâm Phong dẫn 3 người Mộ Dung Yên Nhiên tới bên ngoài thôn Đá. Lúc trước ở đây xảy ra trận giao chiến, xác khô đầy đất vẫn chưa kịp dọn dẹp, cảnh tượng kinh khủng chẳng khác nào luyện ngục trên trần gian.
Đừng nói Mộ Dung Yên Nhiên nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này suýt chút nữa thì nôn khan ra ngoài mà ngay tới cả Diệp Cát và thanh niên áo bào trắng kia cũng chau mày lại, cảm thấy buồn nôn.
Cây đào cổ thụ ở trước cổng thôn, cháy đen tàn tạ, kết hôn với đóa hoa đào rực rỡ, tươi tắn, tràn đầy sức sống. Cảnh tượng tương phản mãnh liệt như thế này đập vào mắt khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Hoa đào càng rực rỡ bao nhiêu thì nó lại càng quỷ dị bấy nhiêu ở trong khung cảnh giống như địa ngục trên trần gian này.
Lâm Phong định lên tiếng nói, đột nhiên từ trong Thôn Đá vang lên tiếng hoảng loạn. Đó là tiếng của người lớn la hét và tiếng của trẻ con khóc lóc. Từ bốn phương tám hướng khác nhau, mọi người hỗn loạn chạy ra khỏi thôn, tránh xa cây đào cổ thụ kia.
Lâm Phong căng mắt ra nhìn, chỉ thấy ở giữa thôn, cánh hoa đào màu đỏ tươi bay lượn giữa không trung, đuổi theo đằng sau thôn dân.
Người bị cánh hoa dính lên người ngay lập tức liền bị hút sạch tinh hoa sinh mạng, hóa thành xác khô.
Lúc thấy “nhóc con” ở trong đám người ra sức che chở cho những người khác, cùng mọi người chạy trốn, lúc này Lâm Phong mới thở phào ra một hơi, thầm kêu may mắn.
Cũng may gặp được đám người Mộ Dung Yên Nhiên, bằng không cây đào cổ thụ hành động nhanh như thế này, hắn quả thật đúng là không có biện pháp gì đối phó với nó.
Nhìn thấy cảnh tượng hoa đào đuổi theo thôn dân ở đằng sau, Lâm Phong hét to lên một tiếng, ôm đầu chạy trốn, giống như kiểu hắn bị hoa đào dọa cho sợ hãi, chạy mất dép vậy.
Mộ Dung Yên Nhiên và thanh niên áo bào trắng nhìn thấy Lâm Phong sợ hãi bỏ chạy, không hẹn cùng hừ lạnh một tiếng nói:
“Đồ thỏ đế!”
Lâm Phong cũng không biết hành động của mình bị người ta thầm khinh bỉ, kể cả hắn có biết, hắn cũng không có quan tâm.
Đương nhiên hắn phải bỏ chạy rồi, bằng không để cho “nhóc con” và lão trưởng thôn nhìn thấy bộ dạng này của hắn, hắn làm sao còn có thể giả bộ làm thế ngoại cao nhân được nữa?
Mặt khác, Lâm Phong cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của 3 người Lưu Quang Kiếm Tông này để tí nữa còn tiện bề cho việc hành động được thuận lợi hơn.
Bất kể hai bên ai thắng ai thua, hắn cũng sẽ ra tay.
Nếu như cây đào cổ thụ thắng, Lâm Phong đương nhiên là không vui rồi. Hiện tại hắn không chỉ muốn “nhóc con” được an toàn mà còn muốn ba người Mộ Dung Yên Nhiên kia có thua thì cũng không được chết, có thể trốn thoát được và giữ được tính mạng là hay nhất. Ít nhất cô gái có tên là Mộ Dung Yên Nhiên kia tuyệt đối không được chết.
Bằng không lấy ai là người sẽ tới Tiêu Gia từ hôn đây?
Nhưng nếu như ba người Diệp Cát thắng quá dễ dàng, vậy thì kết quả này cũng không phải là chuyện tốt đối với Lâm Phong. Có trời mới biết bọn họ có nhìn ra được tiềm năng của “nhóc con” hay không, rồi sau đó bọn họ thu luôn thằng nhỏ này vào Lưu Quang Kiếm Tông làm môn hạ thì sao?
Nếu vậy Lâm Phong lúc đó chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài à?
Lưỡng bại câu thương mới là kết quả mà hắn ưng ý và hài lòng nhất.
Cho nên, hắn cẩn thận tìm một nơi núp thật kỹ, sau đó lấy Bắc Cực Thiên Từ kiếm ra, bí mật quan sát trận chiến.
Thanh niên áo bào trắng rút thanh kiếm sáng bóng ra khỏi vỏ, sau đó tiến lên giao thủ với cây đào cổ thụ trước.
Tu vi Luyện Khí tầng 10 mặc dù bất phàm, có thể chém rụng được mấy bông hoa đào của lão yêu, thế nhưng vẫn còn xa mới là đối thủ của Thụ yêu.
Khi kiếm quang của thanh niên áo trắng chuẩn bị chém vào thân cây, cây đào cổ thụ đột nhiên xuất hiện biến hóa. Hoa đào trên cành xuất hiện mây mù màu hồng, bao phủ lấy cây đào già.
Kiếm quang của thanh niên áo bào trắng chém vào mây mù giống như là chém vào cát chảy vậy, không sao tiến lên được.
“Nghiệt chướng, ngươi dám?”
Sắc mặt Thanh niên áo bào trắng liền đại biến, muốn triệu thanh kiếm quay trở lại, thế nhưng có triệu hồi thế nào cũng không sao rút ra được. Cây kiếm giống như bị mây mù màu hồng hút chặt vậy.
Không chỉ như vậy, mây mù màu hồng phấn còn men theo pháp lực của thanh niên áo bào trắng một đường ăn mòn tới, phản kích lại hắn. Thanh niên áo bào trắng đột nhiên đỏ bừng cả mặt, giống như là bị say rượu, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.
Thế cục thay đổi đột ngột làm cho Diệp Cát và Mộ Dung Yên Nhiên thất kinh. Mộ Dung Yên Nhiên muốn ra tay tương trợ, lại bị Diệp Cát ngăn lại:
“Thụ Yêu này có chút cổ quái, con đừng tham gia vào.”
Diệp Cát đưa tay ra ở giữa không trung búng một cái. Một luồng kiếm khí vô hình lao thẳng tới, cắt đứt liên hệ giữa thanh niên áo trắng và cây đào cổ thụ, đem thanh niên áo trắng cứu thoát ra. Sau đó lão giao người thanh niên này lại cho Mộ Dung Yên Nhiên và nói:
“Các con lui lại, để ta đối phó với con yêu này!”
Dứt lời lão rút kiếm ra khỏi võ, hướng phía trước đâm tới. Một kiếm quang màu vàng tỏa ra.
Kiếm quang của Diệp Cát uy mãnh hơn rất là nhiều so với thanh niên áo bào trắng kia, giống như cầu vồng xẹt qua bầu trời, chói mắt chém về phía cây đào cổ thụ.
Cây đào cổ thụ lại giở thủ đoạn cũ ra. Mây mù màu đỏ càng thêm dày đặc hơn ngăn cản lại kiếm quang của Diệp Cát. Nó biến thành từng vòng sóng gợn hóa giải đi kiếm quang hung hãn kia của Diệp Cát.
Lâm Phong thầm kêu lên một kiếm:
“Cũng may.”
Cứng rắn đỡ được một kiếm này của Diệp Cát có tu vi Trúc Cơ kỳ, cây đào cổ thụ này chắc chắn ít nhất cũng phải có tu vi Trúc Cơ kỳ.
May mà lúc trước hắn không có lỗ mãng, bằng không cho dù có Bắc Cực Thiên Từ Kiếm, một mình xông lên chiến với lão yêu này, cũng sẽ bị nó đánh cho kêu cha gọi mẹ không có đường quay về nữa.
Diệp Cát hừ lạnh một tiếng, kiếm quang sáng ngời hóa thành sương mù, ầm ầm bành trướng ra. Kiếm khí phình to lên như diều gặp gió, hóa thành một cây trụ sương mù có khí thế kinh người.
Cây trụ sương mù mở rộng tới cực hạn, sau đó trực tiếp nổ tung, hóa thành mưa kiếm khí màu vàng. Ngàn vạn kiếm khí từ bốn phương tám hướng cùng nhau bay vụt lên.
Cây đào cổ thụ thấy vậy cũng không có hoang mang. Hoa đào trên nhành cây toàn bộ bay xuống, hóa thành Mạn Thiên Hoa Vũ, hướng về phía Diệp Cát phóng tới.
Không giống như lúc trước nhìn như nhẹ nhàng bay trong gió, lần này cánh hoa giống như mũi tên bắn tới, âm thanh “vun vút” vang vọng cả núi sông.
Mạn Thiên Hoa Vũ và Vô Tận Kiếm Khí gặp nhau giữa không trung, bộc phát ra dư âm khổng lồ.
Cánh hoa bể tan tành, kiếm khí biến mất, hai bên va chạm ở một chỗ khiến cho thiên địa trở nên mơ hồ.
Lâm Phong núp trong bóng tối, nhìn thấy cảnh tượng này mặt liền tươi như hoa nói:
“Đây chính là thực lực của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ?? Quả nhiên rất giỏi.”
Hắn vừa nhìn vừa ngẫm, giả sử như hắn đụng phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì sao, lúc đó hắn sẽ ứng phó như thế nào đây?
Có thể không phải giao thủ đương nhiên là tốt nhất. Thế nhưng nếu như bắt buộc phải động thủ, vậy thì trước tiên bố trí một cái Cửu Thiên Động Lôi Dẫn phục kích trước, sau đó nhân lúc đối phương đang còn phải lo đối phó với thiên Lôi tấn công kia, hắn nhân cơ hội này ngay lập tức dùng Bắc Cực Thiên Từ Kiếm tiền hậu giáp công.
Thành công hay thất bại tất cả tùy thuộc vào hai chiêu này. Nếu như tấn công như vậy mà không làm gì được đối phương vậy thì xoa xoa bàn chân, nhanh chóng chạy thật nhanh, chuồn là thượng sách.
Tổng thể mà nói, tất cả đều dựa hết trên tiền đề “Người có tâm tính kế với người vô tâm”. Phục kích đánh lén, không phải là không thể đánh, nhưng phần thắng không quá lớn.
Lâm Phong bên này vừa nghĩ, thì trận chiến ở bên kia đã chuyển sang giai đoạn gay cấn rồi.
Kiếm Khí sau khi va chạm với Hoa Vũ, đánh nát bấy hơn trăm cánh hoa xong, Diệp Cát giống như tăng lên một bậc, thế công vẫn không có dừng lại mà tiếp tục đánh về phía cây đào cổ thụ.
Kiếm khí dày đặc giống như cơn mưa rơi xuống cây đào cổ thụ.
Cây đào cổ thụ từ trên xuống dưới bao phủ một tầng yêu quang màu đỏ thẫm, rực rỡ mà chói mắt, chính diện đối chọi cơn mưa kiếm khí này.
Giống như trận mưa xối xả đập trên mặt nước, yêu quang màu đỏ thẫm tạo nên từng vòng từng vòng sóng gợn.
Một đạo kiếm khí có lẽ không phá được hàng phòng ngự của cây đào, thế nhưng lần này đòn tấn công là hơn ngàn kiếm khí. Bị kiếm khí dày đặc như vậy tấn công liên tục không ngừng nghỉ, mây mù màu hồng bấp bênh như muốn vỡ.
Mộ Dung Yên Nhiên và thanh niên áo bào trắng nhìn thấy vậy trầm trồ khen ngợi.
Đám thôn dân đã chạy xa rồi, thấy có người đánh nhau liền dừng bước lại, cũng chú ý tới cuộc chiến này. Thấy Diệp Cát chiếm thế thượng phong, cũng thầm đứng xa hoan hô lên.
Chỉ có Lâm Phong là ánh mắt ngưng lại, trong lòng có chút thắt lại: “Không bình thường a!”
Hắn đương nhiên sẽ không lo lắng cho cây đào cổ thụ kia rồi, chỉ là cảm thấy cây đào cổ thụ kia hình như vẫn bảo lưu lại thực lực.
Thấy cây đào cổ thụ chỉ có chống đỡ, không có tấn công lại, trời sinh tính cẩn thận Diệp Cát liền hăm hở. Kiếm trong tay biến ảo theo bí quyết, thân kiếm hợp lại, cùng nhau trùng thiên bay lên trời.
Kiếm khí như mây mù vào lúc này hóa thành kiếm quang chói mắt, nhân kiếm hợp nhất, bay thẳng về phía cây đào cổ thụ đâm xuống.
Đòn tấn công này đã từ bỏ những đặc tính biến ảo khó lường của mây mù, mà thay vào đó chính là dồn tất cả lực lượng vào lực phá hoại cùng lực sát thương.
Diệp Cát phát động toàn bộ pháp lực trong người, hóa thành một cây kiếm dài mấy chục trượng tỏa ra kiếm quang hùng hồn, to lớn, uy mãnh vô song, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng vào lúc này, bên tai Lâm phong chợt vang lên tiếng cười khẽ.
Lại là âm thanh khàn khàn trầm thấp của nàng. Trong tiếng cười tràn đầy sự khinh thường.
Đột nhiên hai mắt Lâm Phong mở to ra, chỉ thấy yêu quang màu đỏ tươi quanh thân cây đào đột nhiên co rút lại thành một quang cầu to bằng nắm tay.
Quang cầu nhìn qua không có chút nào bắt mắt, thế nhưng khi Lâm Phong nhìn thấy quang cầu, lại cảm thấy linh hồn mình khẽ run lên.
Đó là một loại áp súc tới tận cùng, lực phá hoại cũng như lực lượng đạt tới cực hạn. Lâm Phong thậm chí còn nhìn thấy không khí xung quanh quang cầu vặn vẹo đi, không gian xung quanh có xu hướng muốn sụp đổ.
Sắc mặt Diệp Cát đại biến:
“Giỏi cho yêu nghiệt giảo hoạt!”
Nhưng chiêu thức của hắn đã dùng hết, cũng không còn kịp biến hóa nữa, chỉ có thể kiên trì tấn công tới.
Kiếm quang của Diệp Cát và quang cầu của cây đào cổ thụ va chạm vào nhau, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, khiến cho mắt của mọi người ở đây ai cũng không mở ra nổi.
Một vòng xung kích khổng lồ phát tán ra xung quanh, thôn dân thôn Đá ở nơi xa gã trái ngã phải giống như rơm rạ bị gió lớn thổi đổ ngã.
Lâm Phong đứng cách xa cũng gặp phải xung kích này, bị ép cho lồng ngực cảm thấy khó thở. Vốn định thở ra một hơi lại bị áp chế không sao phun ra nổi.
Ở trung tâm vụ nổ, một bóng người bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, đó chính là Diệp Cát.
Lúc này, Diệp Cát đâu còn phong độ tiên phong đạo cốt như lúc đầu nữa. Áo bào trắng xanh bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mộ Dung Yên Nhiên và thanh niên áo bào trắng thất kinh hô to lên, vội vàng chạy tới đỡ Diệp Cát dậy, còn chưa kịp mở miệng nói thì đã bị Diệp Cát lớn tiếng cắt ngang:
“Đi, đi nhanh!”
Lời còn chưa nói hết, cây đào cổ thụ đã rung rinh cành đón gió, chuẩn bị cho một đợt tấn công mới.
Ba người Lưu Quang Kiếm Tông cũng không dám do dự, dìu dắt nhau chật vật chạy trốn, lúc này trong đầu bọn họ nào còn cái gì mà là trảm ma trừ yêu nữa, chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, đó là : Chạy!
Mà lúc này Lâm Phong thì cầm thanh Bắc Cực Thiên Từ Kiếm lên, kiếm phong nhắm thẳng cây đào cổ thụ.
“Chính là hiện tại!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận