Dịch: Hoangforever
Cuộc chiến giữa hai cường giả Trúc Cơ Kỳ chấm dứt với phần thắng nghiêng về cây đào cổ thụ.
Trước tiên cây đào cổ thụ biểu lộ ra mình yếu thế trước đối phương, dụ cho Diệp Cát liều lĩnh tấn công xong, nó liền quyết đoán dùng đòn tấn công mạnh nhất của mình đánh cho Diệp Cát mặt mày nở hoa.
Thế nhưng nó cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Yêu quang hộ thể màu đỏ tươi của nó vào lúc này biến mất đâu không thấy nữa. Nó chỉ có thể tổ chức một đợt tấn công mới dựa vào mây hồng và mưa hoa.
Dù vậy, đây cũng không phải là đòn tấn công mà ba người Diệp Cát đã bị trọng thương kia có thể chống cự lại được. Họ chỉ có thể vội vàng bỏ trốn.
Đúng lúc này, ở một phương hướng khác, một trận ba động pháp lực mãnh liệt đột nhiên bộc phát ra. Sấm sét dâng trào lên, rất là kinh người.
Lâm Phong sắc mặt tái nhợt , mồ hôi đầm đìa đang ở nơi đó.
Trên đầu hắn, Bắc Cực Thiên Từ Kiếm trôi nổi giữa không trung. Từng tia chớp giật, lôi đình không ngừng nhảy nhót trên thân. Âm thanh “tư tư tư tư” kêu vang không ngừng.
Lâm Phong nặn ra pháp quyết, chua xót nói:
“Thứ này thật là hao phí pháp lực, từng này rồi thế mà vẫn chưa đủ a!”
Hắn cảm giác một thân pháp lực của mình giống như bị Bắc Cực Thiên Từ kiếm hút sạch đi vậy.
Cơ hội của Lâm Phong không nhiều lắm, nhân lúc cây đào cổ thụ bị Diệp Cát làm cho tiêu hao sức lực nghiêm trọng thì đâychính là cơ hội tốt nhất để hắn đánh bại cây đào cổ thụ. Vuột mất cơ hội này hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Đột nhiên, Lâm Phong “phúc đến thì lòng cũng sáng ra (1)”, nói:
“Đúng rồi, sao mình lại quên mất nó nhỉ?”
(1) Phúc đến thì lòng cũng sáng ra: nghĩa là có phúc tới thì cũng thông minh ra, linh hoạt hơn, suy nghĩ thoáng hơn.
Hắn vội vàng lấy ra Thiên Lôi Ngọc Phách ra, cố gắng rút linh khí Lôi Điện từ trong đó ra.
Và hắn xém tí nữa thì chuốc lấy tai họa, Thiên Lôi Ngọc Phách là tinh túy của Lôi Điện, nó phải tinh thuần như thế nào đây? Trong nháy mắt, lực lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể Lâm Phong thiếu chút hắn bị điện giật cho cháy xém.
Cả người Lâm Phong bị Lôi Điện bao trùm. Toàn thân nổi lên sấm chớp chi chít, lập lòa.
Lôi điện từ bên trong ngũ quan thất khiếu ầm ầm nổ vang, tóe lọe ra khắp nơi. Ngay tới cả lỗ chân lông của hắn cũng có lôi điện. Linh khí Lôi Điện phụt ta từa lưa từ lỗ chân lông.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, Lâm Phong đem Cửu Tiêu Thiên Lôi Chánh Pháp của hắn vận chuyển tới cực hạn. Còn tâm thần thì câu thông với Bắc Cực Thiên Từ Kiếm trên đỉnh đầu.
Linh khí Lôi Điện khổng lồ rốt cuộc cũng có nơi phát tiết ra. Ngay lập tức nó giống như hồng thủy vỡ đê xông vào bên trong Bắc Cực Thiên Từ Kiếm.
Lâm Phong cẩn thận khống chế linh khí pháp lực đang còn chảy trong cơ thể mình để cho bản thân là cầu nối trung gian giữa Thiên Lôi Ngọc Phách và Bắc Cực Thiên Từ Kiếm.
Có vật đại bổ như Thiên Lôi Ngọc Phách, Bắc Cực Thiên Từ Kiếm ngay lập tức uy mãnh lên. Sấm chớp trên thân kiếm ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một mảnh trắng xóa, rồi biến thành kiếm quang.
Ở nơi mũi kiếm của kiếm quang, sấm chớp ngưng tụ lại thành một quả cầu sét. Quả cầu sét này càng lúc càng lớn lên, tỏa ra uy thế hủy thiên diệt địa, so với Thiên Lôi mà Lâm Phong sử dụng Cửu Thiên Động Lôi Dẫn gọi ra mà nói chỉ có mạnh hơn chứ không có yếu đi.
Quả cầu sấm sét này chẳng khác nào quả cầu mà cây đào cổ thụ lúc trước ngưng tụ ra kia.
Động tĩnh bên này của Lâm Phong đã kinh động tới mọi người ở bên kia.
Hai bên ngạc nhiên, nghi hoặc dừng tay lại. Mặc dù không nhìn thấy Lâm Phong, thế nhưng tất cả đều chú ý tới động tĩnh của Lâm Phong.
Cũng không chờ bọn họ làm ra phản ứng, Lâm Phong đã động thủ.
Một chùm sấm sét vô cùng bá đạo, vô cùng mạnh mẽ ầm ầm xẹt qua phía chân trời, bổ về phía cây đào cổ thụ đã cháy đen kia.
Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang!
Cây đào cổ thụ thấy vậy liền kịch liệt run rẩy. Nó phóng ra mây mù đỏ rực cùng với đó là mưa hoa vô tận nghênh đón Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang đang đánh tới.
Lôi quang , hoa vũ và mây mù màu hồng gặp nhau giữa không trung. Trong tích tắc thời gian như ngừng lại, trở nên vô cùng chậm chạp. Rõ ràng chỉ trong tích tắc, thế nhưng lại giống như hằng trăm năm vậy.
Mọi người ở xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng mưa hoa và mây mù màu hồng bị kiếm quang đánh vỡ ra từng chút một, từng chút một, biến thành từng hạt bụi bay lả tả, cuối cùng bị lôi quang nuốt mất.
Những cành hoa đẹp đẽ vỡ nát từng mét một từng mét một như hạt bụi.
Cuối cùng cây đào cổ thụ cao 8-9 mét, có đường kính hơn chục mét kia vỡ nứt ra. Từng tiếng rắc rắc vang lên.
Vỡ vụn, vỡ vụn, không ngừng vỡ vụn, không ngừng vỡ nát!
Vô số khối than củi cháy đen rơi xuống mặt đất.
Gốc cây đào cổ thụ khổng lồ trực tiếp bị Lâm Phong dùng Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang đánh cho nát bấy!
Đáng thương thay lúc trước nó đã bị sét đánh rồi, lúc này lại bị sét đánh tiếp nữa, cuối cùng không trụ được nữa vỡ tan tành!
Lâm Phong nhìn thành quả một kiếm vừa rồi của mình, sau đó thở dài ra một hơi, khí lực suy yếu, đã không còn năng lực có thể chiến đấu được nữa.
Linh khí Lôi Điện nhiều như biển cả kia đi qua thân thể hắn, rót vào trong Bắc Cực Thiên Từ Kiếm khiến cho thân thể hắn chịu một gánh nặng khổng lồ. Nhất là ở nơi vị trí trái tim, tê liệt không ngừng.
Nhưng rất nhanh Lâm Phong liền lấy lại tinh thần. Bởi vì hắn loáng thoáng nhìn thấy, một quang ảnh màu trắng đột nhiên lóe lên sau khi hắn đánh tan nát cây đào cổ thụ kia.
Mặc dù chỉ thoáng nhìn qua, thế nhưng ngay lập tức sắc mặt Lâm Phong liền đại biến.
Bởi vì hắn nhìn thấy một cô gái đi chân trần, mặc một bộ trang phục màu trắng như tuyết. Phải nói đây là cô gái đẹp nhất mà hắn từng được nhìn thấy trong đời.
Mộ Dung Yên Nhiên rất xinh đẹp đấy, thế nhưng so với cô gái trước mặt vẫn còn kém một chút.
Cô gái này xinh đẹp tới nỗi từ đầu tới chân không có một vết tỳ nào. Xinh đẹp tới mức kinh tâm động phách, xinh đẹp khiến người ta phải trầm mê... xinh đẹp không phải là nhân loại.
Thế nhưng Lâm Phong lại không có cảm giác nóng bỏng khi nhìn thấy nàng, giống như từng nhìn các cô gái xinh đẹp khác trong dĩ vãng.
Mà hắn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh túa ra như mưa sau lưng.
Cô gái mặc trang phục màu trắng này để tóc xõa. Trên thân không có mang bất kỳ đồ trang sức nào, thế nhưng từ trên người nàng lại toát ra một cỗ mê người không cưỡng lại được.
Lâm Phong cảm thấy nàng ta hình như nhìn mình, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói khàn khàn trầm thấp của nàng.
“Ta tên là Lung Dạ, hãy nhớ kỹ, bởi vì...”
Khác với vẻ ngoài xinh đẹp của nàng, giọng nói của nàng cực kỳ trầm thấp. Thế nhưng nó lại tạo cảm giác ma mị, rất là có mị lực, khiến cho người ta phải cam tâm tình nguyện trầm luân.
Thế nhưng trong đầu Lâm Phong lại không có bất kỳ ý nghĩ nào là phong lưu nào. Bởi vì nửa câu sau nàng nói như thế này.
“..... bởi vì ta nhớ tới ngươi!”
Nói xong câu đó, bóng trắng chợt lóe, biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại hài cốt cây đào cổ bị đã bị đánh nát bấy kia.
Lâm Phong sờ sờ cái mũi của mình, nếu như hắn có thể nói, hắn thật sự muốn nói rằng:
“Đại tỷ, trí nhớ của ngươi ngàn vạn lần đừng có tốt như vậy chứ!”
Bị mỹ nữ nhớ tới là chuyện tốt, thế nhưng tuyệt không phải là cô nàng tên là Lung Dạ này a!
Lúc này, những người khác mới sực tỉnh lại.
Lúc trước, thôn dân thôn Đá thấy Diệp Cát chiếm cứ thượng phong thì đứng lại reo hò, cổ vũ, ai mà ngờ được tình thế đột ngột thay đổi, ba người Lưu Quang Kiếm Tông lại bị Thụ yêu đánh cho chạy trối chết. Chính vào lúc tâm đang còn hoảng loạn tới cực điểm, đột nhiên không biết từ đâu tới có một đạo lôi quang phóng tới trực tiếp giết chết Thụ yêu kia.
Nhân sinh thay đổi thật sự quá nhanh, chờ tới khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, không ít người thậm chí còn khóc lên vì sung sướng, rối rít hướng về phía lôi quang phóng ra kia quỳ lạy.
Ba người Diệp Cát chạy được một đoạn nhìn thấy cảnh tượng này cũng trợn mắt há hốc mồm lên.Thanh niên áo bào trắng hừ lạnh một tiếng nói:
“Cái tên này cũng chiếm tiện nghi quá đi! Nhân lúc Diệp trưởng lão và Thụ Yêu đánh nhau tới lưỡng bại câu thương kia, tên này liền xông vào ăn hôi!”
Diệp Cát lắc đầu:
“Nhìn uy lực lôi quang kia, thực lực của đối phương chỉ có cao hơn ta chứ không có thấp.”
Hắn thế nhưng mà lại không biết rằng Lâm Phong nhiều nhất chỉ có thể phát ra được một đạo Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang mà thôi!
Mộ Dung Yên Nhiên do dự một lúc nói:
“Chúng ta có nên quay lại xem một chút không?”
Đang nói chuyện, phương hướng lôi quang đột nhiên truyền tới một luồng thù địch, ba động pháp lực mạnh mẽ kia lại xuất hiện một lần nữa.
Ba người Diệp Cát sắc mặt khó coi, thanh niên áo bào trắng tức giận nói:
“Dám ở trước mặt Lưu Quang Kiếm Tông chúng ta khiêu khích sao?”
Mộ Dung Yên Nhiên liếc hắn một cái:
“Diệp trưởng lão hiện tại đang còn mang thương tích trên người. Chúng ta cũng chỉ để mặc hắn hung hăng càn quấy mà thôi.”
“Thôi, chúng ta đi. Có lẽ Thụ Yêu kia cũng đã bị thu thập rồi.”
Diệp Cát thở dài, nhìn về phía Mộ Dung Yên Nhiên, nói tiếp:
“Xin lỗi, ta làm trễ nại thời gian của con mất rồi. Đợi tới khi ta dưỡng thương xong, ta sẽ cùng con đi tới Ô Châu từ hôn Tiêu Gia.”
Mộ Dung Yên Nhiên vội nói:
“Không sao không sao. Vết thương của trưởng lão quan trọng hơn mà.”
Làm cho ba người Mộ Dung Yên Nhiên kinh sợ thối lui xong, lúc này Lâm Phong mới thở phào ra một hơi. Sau đó nhìn về phía “nhóc con” đang ở trong đám người xa xa kia, trong lòng nóng bỏng:
“Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng tới giờ thu hoạch rồi.”
Về phần hậu hoạn từ phía Lung Dạ kia, Lâm Phong đã quăng ra khỏi đầu từ lâu rồi. Hiện tại tất cả tâm tư của hắn đều đặt hết lên người tên đồ đệ đầu tiên kia.
Lâm Phong vội vàng đổi sang bộ trang phục Vũ Y Tinh Quan đạo sĩ kia, lại một lần nữa trở lại bộ dạng thế ngoại cao nhân.
Sau đó, hắn lẻn vào nhà lão trưởng thôn, tìm vị trí thoải mái nhất.
Lâm Phong đi vào giữa sân nhà lão trưởng thôn, ngồi xếp bằng ở đó chờ đám người “nhóc con” trở về.
Một lát sau, đám người “nhóc con” và lão trưởng thôn cũng đi vào trong sân. Đang tính bàn bạc chuyện hậu sự với nhau, đột nhiên nhìn thấy Lâm Phong ngồi xếp khoan thai ở đó. Trên đầu gối có đặt một thanh pháp kiếm. Trên thanh pháp kiếm thỉnh thoảng nảy lên từng tia lôi điện.
“Nhóc con” phản ứng rất nhanh hỏi:
“Đạo trưởng, là ngài xuất thủ hạ Thụ Yêu kia sao?”
Lâm Phong cười nhạt cũng không có nói chuyện.
Mọi người ngay lập tức liền nhớ tới lá bùa hộ mệnh gọi về thiên lôi mà trước khi đi Lâm Phong đã trao cho “nhóc con” kia, lại nhìn thanh Bắc Cực Thiên Từ Kiếm ở trên gối Lâm Phong, rồi lại nghĩ tới đạo Lôi Quang chém nát cây đào cổ thụ kia, nhất thời đám thôn dân thôn Đá hoan hô lên.
Tất cả mọi người đều hiện ra khuôn mặt kính sợ nhìn Lâm Phong. Sau đó đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía Lâm Phong khấu tạ ân cứu mạng.
Mặc dù Lâm Phong da mặt rất dày, thế nhưng cũng cảm thấy không được tốt cho lắm. Thế nhưng hắn còn phải tiếp tục đóng giả vai thế ngoại cao nhân nữa, cho nên không còn cách nào khác đành phải tiếp tục kiên trì vậy.
Lão trưởng thôn cũng đi tới cảm tạ Lâm Phong. Sau khi cảm tạ xong, giống như có lời muốn nói, ánh mắt hắn do dự nhìn Lâm Phong rồi lại nhìn “nhóc con”.
Lâm Phong ngoài mặt thì thờ ơ, thế nhưng đáy mắt thì lại rơi lên người “nhóc con”, trong lòng thầm gọi.
“Nhóc con, nhóc con, mau tới bái sư phụ đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận