Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tạm Biệt, Quá Khứ Của Tôi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 2: 2

Tạm Biệt, Quá Khứ Của Tôi (Dịch) (Đã Full)

  • 421 lượt xem
  • 2130 chữ
  • 2022-04-05 09:25:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tôi rón ra rón rén đi tới cửa, đem lỗ tai dán lên trên cửa, không biết bên ngoài là ai, tôi không dám mở cửa. Thị trấn này trị an không tồi, nhưng ai có thể bảo đảm không có vạn nhất đâu.

 

Trong phòng tiếng đậm cửa vang lên không dứt, tim tôi cũng nhắc tới cổ họng, cuối năm rồi, chẳng lẽ đụng phải  cướp bóc?

 

Tôi thật cẩn thận cầm lấy nắm tay cửa, cửa này thật sự không có chắc.

 

Tôi vỗ vỗ trái tim sắp bay ra khỏi lồng ngực , trong thị trấn này, trừ Lâm Mục ra đâu ai biết tôi trở về, không phải người khác, chẳng lẽ là anh? Suy nghĩ này vừa nảy ra lập tức bị cô bác bỏ.

 

Lúc này, anh chắc chắn ở bên cạnh vợ con, nào có rảnh mà đến xem tình nhân cũ, hai đồng đậu phộng còn không nỡ đưa, nên tôi cũng không trông mong rằng anh nhìn đến mình.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tiếng đập cửa liên tục vang lên, giọng nói quen thuộc vang lên, “Điền Điềm, là anh."

 

Nghe được giọng của anh tôi lập tức đứng hình, cảm giác hai tai ù đi, có lẽ là do bản thân tôi tưởng tượng ra.

 

Cho đến khi giọng nói ấy lại vang lên, “Điền Điềm, anh là Lâm Mục, mở cửa.”

 

Thật đúng là anh.

 

Không phải anh ấy không nhớ rõ mình âo? Không phải đông khách quá, không nhớ rõ sao, hiện tại lại là cái tình huống gì đây?

 

Đối với việc anh ấy có thể tìm ra phòng của tôi, cũng không có gì đáng kinh ngạc, thị trấn này nhỏ như vậy, muốn tra được tôi ở đâu, với anh mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.

 

Tôi buồn bực do dự một lúc, vẫn đem cửa mở ra.

Lúc này anh đã thay đồ, bộ đồ này cũng đã dốc lòng mà chọn, áo sơmi đen, áo khoác màu xám xanh, anh tuấn ổn trọng, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt giống như hồi sáng, không hề có nhiệt độ.

 

“Anh là ai, trí nhớ tôi không tốt.”

 

Anh cười lạnh một tiếng, nhưng không nói một chữ. Giống như việc trả thù này của tôi rất trẻ con, ở trong mắt anh thật ấu trĩ thực buồn cười. Đến đáp lại anh cũng không muốn.

 

Cũng đúng, lớn lên ngông như vậy, cũng không thiếu con gái đến gần, làm giống như tôi vậy, anh đã sớm thấu.

 

Nhìn người đàn ông trước mặt này, tôi có hàng ngàn suy nghĩ. Thanh xuân đó với chúng tôi cũng chỉ là hồi ức, tiệc vui nào cũng có ngày tàn, tôi vòn níu kéo có ý nghĩa gì?

 

Tôi muốn, rốt cuộc anh cũng không cho được. Hiện tại anh có thể cho nhưng tôi không dám. Phá hư gia đình của người khác, tình một đêm với anh, tôi chơi không nổi.

 

Về việc sống trong hồi ức thanh xuân, rốt cuộc chịu không nổi chuyện như này. Có thể chúng tôi sẽ gặp lại hoặc là sẽ không bao giờ. Gặp nhau không bằng hoài niệm, đây chính là thật sự.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cũng không biết chúng tôi nhìn nhau bao lâu, anh không mở miệng, ánh mắt cũng không hề chớp mà chằm chằm tôi, còn tôi thì cứ tự nhiên rơi vào lốc xoáy nơi đáy mắt anh.

 

Vì thế tôi vội vàng cúi đầu, liếc anh một cái, vậy là đủ rồi.

 

Tôi không muốn cùng anh ấy lãng phí thời gian, chúng tôi không phải người cùng một thế giới, ở thị trấn này anh có người anh yêu và cũng yêu anh, mà tôi thì vẫn tung tăng ở thế giới bên ngoài sống trong cái kí ức màu hồng kia.

 

Bây giờ trở về tất cả đều đã kết thúc.

 

Tôi lùi về sau, chuẩn bị đóng cửa lại. Anh ấy còn nhanh hơn cả tôi, cửa còn chưa đóng, anh đã mạnh mẽ xông vào, giống y như cái lúc còn bắt nạt tôi, bá đạo không nói lý.

 

“Lâm Mục, anh có bệnh à, anh gặp cũng đã gặp, có thể đi chưa.” Cảm xúc của tôi có chút mất khống chế, đằng sau sự mất khống chế đó chính là che đạy sự tủi thân.

 

Anh giơ lên một chiếc túi nilon, là đậu phộng. Giờ tôi mới chú ý rằng anh ấy là cầm quà đi hỏi thăm bạn học cũ.

 

Chỉ là túi hạt đậu phộng đáng thương này,tính theo giá cả hiện tại, có lẽ vừa đúng hai đồng, chạy xa như vậy, chỉ fđể đưa túi đậu phộng hai đồng?

 

“Tôi không muốn ăn.” Tôi còn ở làm ra vẻ.

 

A cũng không nói chuyện, bộ dạng có vẻ không, kéo tay tôi ra, trực tiếp đem túi nilon nhét vào trong lòng ngực tôi.

 

Từ đầu đến cuối một câu anh cũng không nõi.

 

Không khí trong phòng có chút khẩn trương, không khí trở nên có chút loãng, không ai nói gì, hạt giống mang tên ái muội cứ thế chậm rãi nảy mầm. Tôi nghe thấy tiếng anh ấy thở dài, rồi sau đó xoay người mở cửa.

Lúc đó tôi giống như bị mê hoặc đầu óc, không màng tất cả ôm lấy thắt lưng anh, túi đậu phộng cứ thế rơi xuống đất.

 

Tôi gắt gao ôm lấy eo anh, đem mặt chôn trên lưng anh, muốn tham lam độc chiếm hơi thở nam tính của con người này. Khoảnh khắc đó tôi thật sự đã khinh bỉ bản thân, thầm mắng chính mình, Điền Điểm nhất định cô bị điên rồi.

 

Nhưng mà tôi không muốn buông tay.

 

“Lâm Mục, em chưa cho phép, anh lại dám kết hôn, anh đã quên sao, anh của em, lúc trước cũng vậy sau này cũng thế.” Tôi cố kìm lại tiếng khóc.

 

Tôi nhận ra được cơ thể anh đang cứng đờ.

 

Khóc lóc kể lể xong rồi, tôi buông tay, không có cho anh cơ hội nói chuyện, dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa, nhanh chóng đóng cửa lại.

 

Tôi sợ bản thân không dừng lại được, cũng sợ không buông được anh ra.

 

Nếu sớm biết anh đã kết hôn sinh con, tôi sẽ không trở về, tình cảnh bây giờ quả thực giống như đem tôi ra lăng trì, đau đớn đến tận tâm can.

 

Cửa đóng lại, tôi cũng không còn sức bước đi, tựa lưng vào cửa chậm rãi ngồi xuống, lúc này tôi thực sự đã mất tất cả.

 

Lúc trước khi vô tình nói chuyện với bạn thân, biết được anh vẫn độc thân, trong lòng tôi rất kích động, không màng tất cả chạy trở về, cho rằng có thể gương vỡ lại lành, lại không nghĩ rằng thế giới này không có cái gì màu hồng cả.

 

Sợ khóc quá lớn sẽ làm phiền đến người khác, vì thế tôi nhét tay vào miệng.

 

Tôi cảm giác bản thân khóc chết đi sống lại, tôi muốn đi thật xa, nơi này chỉ còn lại là kỉ niệm, trở về nơi này cũng chỉ cỏn nước mắt.

 

Qua lúc lâu, chân đã tê rần, tôi mới chậm rãi bò dậy, dẫm lên túi đậu phộng kia, khập khiễng đi đến bên giường, Lâm Mục đi rồi, không quay lại nữa. Tôi đau khổ đại khái cũng không liên quan đến anh ấy.

 

Tình yêu không có, nhưng vẫn phải tiếp tục sống, tôi không có dũng khí đi đòi chết đòi sống, bởi vì nếu tôi chết đi, Lâm Mục cũng không hề là của tôi.

 

Tắm xong bò lên giường, tôi biết đêm nay mọi thứ đều kết thúc rồi, không giữ được gì nữa, đột nhiên thấy hối hận.

 

Lúc này điện thoại vang lên, cũng khá rảnh cho nên tôi tiện tay ấn nút nghe máy “Alo.” Tôi tự điều chỉnh không tồi.

 

“Điền Điểm, vừa rồi đưa cho em hai đồng đậu phộng, cửa hàng chúng tôi sẽ chấp nhận trả trước một nửa, nể mặt bạn học cũ, tôi cũng không lấy nhiều, tôi chỉ muốn hỏi một chút, hai đồng kia chưng nào em trả, buôn bán nhỏ, không nhận ghi nợ. Nếu không tôi ở dưới lầu chờ em xuống đưa?”

 

Vừa mới không phải rất lạnh lùng sao, giờ lại lắm mồm như vậy, tôi trực tiếp tắt máy.

 

Khoác áo vào, lại lấy 250 đồng từ trong ví, anh đòi tiền đúng không, trả nha, tôi đây cũng không thiếu 250 đồng này.

 

Vừa mở cửa chuẩn bị đi ra, đã bị một bóng đen chặn lại, không đợi tôi kịp phản ứng lại, ngã vào trong lồng ngực người đó, chiếc mũi cũng muốn nát luôn.

 

“Lâm Mục, anh cái tên xấu xa này, buông tôi ra!” Tôi bắt đầu cùng anh đấm đá.

 

Anh làm lơ hành động của tôi, sau đó ôm tôi ném lên giường, một tay anh chống lên tường, thở dốc, “Em là trâu sao!”

 

Tôi lổm ngổm bò dậy “Anh bị thần kinh à!"

 

Giọng nói của anh rất hùng hổ doạ người, “Thu tiền hàng, chính là việc đứng đắn, tại sao đến tôi lại thành bệnh thần kinh?”

 

Thật là vừa tức vừa buồn cười, hai đồng anh gọi là tiền hàng, đậu má, kiếm tiền tẩu hỏa nhập ma đúng không.

Tôi thở dốc, “Lâm Mục, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

 

“Câu này tôi nên hỏi em, rốt cuộc em muốn như thế nào?”

 

Tôi nhận lấy ánh mắt khiêu khích châm biếm của anh, đem tự tôn tự ái da mặt gì đó đều dẫm lên dưới chân, khiêu khích nhìn anh, “Tôi muốn như thế nào, anh dám sao?”

 

Anh cười lạnh hai tiếng, “Tôi dám, em dám sao?”

Tôi còn đang nghĩ nên đáp lại thế nào, anh ấy đã bước lại đây, đem tôi đẩy lên trên giường, chờ tôi kịp phản ứng lại thì anh ấy đã gần như đè lên người tôi, thật sự lúc này tôi hoang mang cực độ.

 

Giờ phút này lí trí của tôi đã vụt khỏi tầm kiểm soát, đại khái là quá mức nhớ anh, lại bị anh khiêu khích mê hoặc, đạo đức sớm đã bay mất.

 

Anh cường thế chủ động hôn tôi, tôi giống như có chút muốn đón lấy, lại muốn phản kháng, lại không biết vì sao đôi tay vòng lấy ôm cổ anh, hôn đến khó thở, cuối cùng giống như là cắn xé lấy nhau, lấy này tới phát tiết lòng oán hận của nhau, hận không thể dung nhập.

 

Đại khái vì quá hoài niệm, đều không bằng trần truồng đối diện thẳng thắn với nhau.

 

Từ trên giường đến toilet, đến trên cửa, trên bức tường lạnh lẽo, cho đến khi mồ hôi ướt đẫm, kiệt sức, chúng tôi vẫn là không muốn buông ra.

 

Khoảnh khắc đó dù có chết cũng nguyện ý.

 

Cuối cùng chúng tôi lại trở về giường, lăn lộn đến hai giờ sáng, lần này tạm biệt không biết bao giờ mới gặp.

Lưng anh trán anh đều là mồ hôi, có lẽ do quá nhớ nhung mà mười ngón qua lại không ngừng vuốt ve.

 

Một đêm tình phóng đãng, đại khái về sau khi anh ấy nhớ đến tôi, không còn có kí ức đẹp của mối tình đầu mà chỉ là một đêm bất ngờ và bấy đắc dĩ.

 

Chỉ sợ hình tượng của tôi trong lòng anh đã xuống dốc không phanh, cùng với những cô gái mà anh khinh thường không có gì khác ngau.

 

Tình cảm mãnh liệt qua đi lý trí cũng đã trở lại, hối hận đã không kịp, tôi sợ anh sẽ nói với tôi ba chữ xin lỗi, tôi không muốn như vậy nên mở lời trước.

( xin lỗi trong tiếng trung là: 对不起 có 3 chữ )

 

Tôi dùng hai ngón tay làm động tác suỵt “Tôi tự nguyện, cái gì cũng đừng nói.”

 

Tay anh nâng lên bỏ tay của tôi xuống, “Không tự nguyện cũng không được nha, ai bảo em thiếu tôi tiền mua đậu phộng.”

 

Nghe xong máu trong cơ thể tôi giống như tăng xông, ở chung cả đêm, tôi bị định giá một cách rõ ràng, cmn bà đây chỉ đáng giá hai đồng thôi à.

 

Tôi lập tức ngẩng đầu cắn vào cằm anh, tôi nhìn chằm chằm anh mang theo chút hi vọng cuối cùng, “Lâm Mục, anh nói cho em biết, anh không có kết hôn phải không,  kia cũng không phải con của anh, anh chỉ là đang trêu em đúng không.”

 

Tôi tuyệt vọng rồi lại háo hức nhìn chằm chằm anh, “Lâm Mục, nói cho em biết.”

 

Tôi tin tưởng tôi không yêu sai người, từ mười bốn tuổi tôi đã bắt đầu thích người đàn ông này, anh ấy sẽ không khiến tôi đau khổ, anh ấy tốt như vậy, đã từng đối tôi rất tốt, anh ấy sẽ không để tôi phạm phải sai lầm đạo đức lớn như này.

 

Anh ấy sẽ không đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy.

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm anh ấy, chờ đợi anh ấy tuyên án. Tôi không biết giây tiếp theo nghênh đón tôi sẽ là cái gì, địa ngục hay vẫn là thiên đường?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top