Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 18: Sét đánh xuống, cung bắn ra, kinh động màn đêm (Hạ)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 311 lượt xem
  • 2325 chữ
  • 2023-01-03 21:50:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Không quá ngu xuẩn chứ, đây chẳng phải đã quá rõ ràng trong 2 ngày này muốn đối phó với mình sao? Cái chức sai dịch nha tiền cũng lấy ra bán, một công việc 80 quan tiền, không phải là Lưu Thư Biện, Hoàng Đại Lực có thể độc chiếm được. Từ trước đến nay chắc chắn người khác cũng có phần, cũng có người gánh vác thay. Hàn Cương sẽ không nghi ngờ phán đoán của mình, nhân tính ngàn năm nay không đổi, tính tình đám quan liêu cũng y hệt cả ngàn năm về trước. Hiện giờ, Hoàng Đại Lựu vì ba mẫu ruộng và một tiểu nha đầu 12 tuổi mà giở trò, lão chưa đủ tư cách, cũng không có cái quyền đó.

Thu tiền của Chu Phượng rồi, lại đuổi y đi, số tổn thất càng thêm lớn. Cho dù là cuộc mua bán không hợp pháp thì cũng phải nói đến chữ tín, là thế lực có tiếng như Trần Cử chắc chắn cũng không chấp nhận được sự tráo trở của Hoàng Đức Dụng. Qua khoảng mấy ngày nữa phải trả lại vị trí kho quân khí cho Chu Phượng. Tối đa Hoàng Đức Dụng cũng chỉ có thời gian hai, ba ngày, thậm chí rất có thể tối nay sẽ động thủ luôn.

Tin tức không đầy đủ sẽ khiến phán đoán bị phân tán. Nhưng lý giải thông qua bản tính có thể sẽ cho ra kết quả chính xác. Hàn Cương lẩm bẩm một khúc nhạc, hắn đang mở kho tìm thứ mình cần. Nếu đã biết kế hoạch của kẻ địch thì việc ứng phó với đối phương đương nhiên cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Cho dù có phóng ngựa đến đây cũng tốt thôi, ta ước gì có thể làm thật ầm ĩ!

Vầng trăng khuyết ở phía đông từ từ nhô lên, trải một tầng ánh sáng bạc lên sân của nhà kho. Đêm vắng trăng dễ giết người, gió lớn phóng hỏa lên trời, nhưng trăng sáng sao thưa lại rất thuận lợi để phóng hỏa giết người. Cách cửa lớn của kho quân khí 30 bước, hai tên Vương Cửu đang gác bên trong cổng. Hai kẻ trộm đã đến rất gần, tính mạng quan trọng, vì vậy đêm nay Hàn Cương cũng không dám ngủ.

Dùng dây nhỏ buộc xung quanh căn phòng một vòng, phía trên treo mười mấy thanh đồng xanh nhỏ, đó như một tín hiệu cảnh báo. Ngoài ra, hắn còn lấy ra 8 chiếc nỏ lớn, một bó gỗ có 6 thanh gỗ dài 6 tấc làm thành mũi tên. Lúc Hàn Cương bố trí cạm bẫy, miệng hắn nhếch lên, không hổ là kho quân giới, thứ gì cũng có. Đương nhiên, để chỗ hỗn độn này phải có tác dụng cũng rất phiền phức.

Vì lắp cho 8 chiếc nỏ lớn, Hàn Cương phải cố đến hơi sức cuối cùng. Lực của cung nỏ mà hắn tạo ra ước khoảng ba, bốn thạch. Không phải là nỏ mạnh, nhưng nếu dùng lực cánh tay thì không ai có thể kéo lên được. Hàn Cương ngồi dưới đất, dùng chân đạp, cánh tay, hai chân, eo tất cả sức lực đều được huy động mới có thể kéo căng dây nỏ vào thế bắn. Nỏ Quyết Trương, nỏ Yêu Khai. Cái tên của loại cung nỏ rõ ràng là được đặt rất chuẩn, muốn kéo được nỏ ra phải dùng cả chân và thắt lưng để kéo nỏ.

Hàn Cương ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm. Hắn vừa mới khỏi bệnh, cơ thể vẫn còn chưa bình phục hẳn. Mất nhiều sức lực như vậy, hiện tại quả thực hắn rất mệt mỏi. Trong lòng Hàn Cương suy nghĩ, liệu có phải thợ thủ công làm ra huyền khí này là sự tổ hợp của kết cấu ròng rọc. Tuy không thực tế, nhưng có sử dụng một chút nguyên lý của đòn bẩy nhưng cũng không khó với người đã học qua vật lý trung học cơ sở như Hàn Cương.

Phập một tiếng vang lên, mũi nỏ sắc nhọn đâm thẳng vào chân bàn gỗ. Cách khoảng 6, 7 bước mà không ngờ cũng khiến cho chén trà trên bàn văng ra.

Hàn Cương đã bắn nỏ hết cỡ, nhìn từ trên xuống dưới, ba mũi tên đang cắm trên chân bàn. Thoạt nhìn cũng không thể coi là phí lực. So với cung tên, cung nỏ đáng tin hơn nhiều, mặc dù với tài bắn tên của hắn bây giờ cũng đủ khiến mũi tên cắm vào cơ thể người.

- Hôm nay, ngày mai, ngày kia.

Một lần nữa sắp xếp vị trí của tám cây nỏ lớn ở cạnh cửa sổ xong, Hàn Cương thổi tắt ngọn đèn. Hắn dựa lưng về phía ánh trăng mờ nhạt hắt vào gian phòng nhỏ, hắn giơ tay lên tính toán. Nếu Hoàng Đại Lựu muốn động thủ, cơ hội phải nằm ở ba ngày này. Nằm trên giường, Hàn Cương lại mong muốn Hoàng Đại Lựu đến sớm một chút, đỡ chậm mất ba ngày học của hắn.

Tiếng cót két của cửa lớn mở ra theo gió vọng vào gian phòng nhỏ, đã làm ngắt quãng suy nghĩ của Hàn Cương. Hắn bò lên lổm ngổm, hắn lên dây cung đã để bên cạnh rồi đặt vào một mũi tên nỏ lớn. Từ khe cửa nhìn ra, hắn thấy có ba bóng người đang nghênh ngang đi vào cửa lớn. Nhìn dáng người, có lẽ không phải là hai gã thủ kho, bóng của tên đi trước gầy gầy giống khỉ, rõ ràng là Lưu Tam, còn hai tên khác chính là hai tên lâu la của Hoàng Đức Dụng.

- Không ngờ chúng lại nóng vội muốn đưa người khác vào chỗ chết như vậy? cũng được, vậy thì ta sẽ tiễn các ngươi lên đường sớm một chút!
Hàn Cương nắm chặt nỏ lớn, hắn lẩm bẩm để xua đi sự căng thẳng trong lòng. Mới đi qua được mấy bước, lòng bàn tay hắn đã đẫm mồ hôi, cảm giác dính nhớp thật khó chịu.

- Tú tài Hàn Tam! Mở cửa, ta tới tìm ngươi uống…
Cách mấy chục bước, Lưu Tam đã đứng trước cửa đắc ý gọi to. Nhưng mới nói được một nửa thì tiếng gọi đã biến thành tiếng thét chói tai, theo đó là tiếng mũi nỏ trong trẻo vang lên. Gã trúng nỏ ngã sấp xuống đất.

Hàn Cương ở trong phòng bật cười, một chút căng thẳng của hắn cũng không cánh mà bay khi thấy Lưu Tam bị xấu mặt .

Lúc Lưu Tam đang đắc ý, Hàn Cương đã đẩy kéo đoạn dây thừng nữa khiến gã ngã thất điên bát đảo, trên tay còn bị trúng một mũi nỏ màu xanh đồng, máu chảy lênh láng. Được hai người phía sau đỡ dậy, Lưu Tam nhặt đoạn dây thừng hét to:
- Đây là cái gì?

- Đêm khuya thanh vắng, ngươi ta đang say giấc nồng, Lưu Tam ngươi lại đi ăn trộm như vậy à?

“Két” một tiếng, cửa của gian phòng nhỏ được mở ra, thấy đám Lưu Tam đang hận mình đến nghiến răng nghiến lợi, hắn vẫn đứng chắp tay sau cánh cửa. Vẫn là một tú tài mặc bộ đồ xanh cổ tròn, ống tay rộng, không hề tương xứng với kho quân khí. Hàn Cương chợt cười nhạt, dưới ánh trăng đó như sự châm chọc đến thấu xương dành cho đám Lưu Tam.

Lưu Tam nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Cương với vẻ hằn học, sự tức giận của gã dần chuyển thành cười nhạo:
- Chết đến nơi rồi còn dám cười! Lên, cho hắn ăn một bữa no đòn, nhưng đừng để hắn chết!

Lưu Tam ra lệnh, hai gã nha dịch theo sau gã lập tức nhằm về phía Hàn Cương. Chúng chính là kẻ hầu đi theo Hoàng Đại Lựu ngày hôm nay cùng bị cười nhạo. Chúng mang theo cả một bụng tức giận đến, một trước một sau tiến lên để dạy dỗ Hàn Cương.

- Cẩn thận một chút, đừng giết hắn, chỉ cần đánh gãy chân tay của hắn. Ta muốn hắn phải sống…

Câu nói của Lưu Tam lại bị Hàn Cương ngắt làm đôi, chỉ nghe thấy tiếng dây cung vang lên, vù một tiếng, tên nha dịch đầu tiên đã ngã quỵ xuống. Còn tên nha dịch kia thì ngây người ra, đứng một chỗ không dám nhúc nhích.

Lưu Tam khiếp sợ nhìn đồng bọn dưới đất mà không dám nhúc nhích, gã hoàn toàn không nhìn ra mình có chỗ nào làm sai, nhưng nhìn đôi tay của Hàn Cương, rõ ràng là hắn vừa mới phóng ra một mũi tên từ chiếc nỏ cứng.

- Hàn Tam… ngươi…. Ngươi…
Lưu Tam chỉ vào Hàn Cương, cứng họng.

- Ta làm sao?

Hàn Cương cười nhẹ nhàng, càng là lúc căng thẳng thần sắc của hắn lại càng ôn tồn. Nghĩ đến âm mưu của Hoàng Đức Dụng, hắn không tự chủ được, hai hàng lông mày rốt cuộc cũng giãn ra. Sau khi bắn một mũi tên ra quả là hưng phấn, tim hắn đang nhảy lên, cơ thể cũng nóng lên. Mấy ngày qua, tất cả oán hận không ngừng chất chứa cũng sôi trào đến đỉnh điểm, theo mũi tên này được xả hết ra ngoài.

Lúc đầu hắn chỉ bắn thử 3 lần, sau khi luyện tập, mặc dù có tự tin nhưng vẫn hơi chột dạ. Nhưng mũi tên vừa rồi bắn trúng hốc mắt kẻ địch, kém nửa thước nữa là xuyên qua đầu. Bây giờ xem ra, trong vòng 10 bước dù thế nào cũng sẽ không bắn chệch.

Lưu Tam cứ thốt lên “Ngươi…” một lúc lâu, cuối cùng gã cũng trấn tĩnh trở lại, rút cây đoản đao bên hông ra lệnh cho một gã nha dịch khác:
- Hắn không còn tên nữa rồi!

- Vậy sao?
Hàn Cương cười vung tay lên, ném nỏ về phía nha dịch đang xông tới, chớp nhoáng lui về phía sau nửa bước, lưng cong rồi lại thẳng. Hai tay hắn vừa nhấc lên đã thấy hắn cầm một cây cung nỏ lớn.

- Vậy ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Tên nha dịch bị trúng mũi tên ba cạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch, Hàn Cương không nói nhiều mà co ngón tay lại bắn thêm một mũi tên nữa trúng ngay vị trí trên tim. Lực của cung nhỏ ba thạch bắn ra cắm vào cơ thể người như một con rắn cắn không có nọc độc, chớp mắt nó sẽ chui ra từ phía sau, tên cắm trên cơ thể người lắc lư, xuyên qua tim, phổi như thành món rau trộn.

- Người thứ hai.
Hàn Cương rất đắc ý giơ cung nỏ về phía Lưu Tam, đếm thu hoạch của hắn. Nghe đồn lần đầu tiên giết người sẽ có cảm giác muốn ói, nhưng Hàn Cương thì không hề có một chút nào là không khỏe, hắn chỉ cảm thấy trong đầu rất thoải mái, lòng khoan khoái. Hắn nghĩ đến những lời đồn đó chỉ như bịa đặt.

- Ngươi…
Lưu Tam hoàn toàn ngây dại, giống như đang bị bóng đè vậy. Đây vốn là một nhiệm vụ nhẹ nhàng không cần tốn nhiều sức lực, sao bây giờ lại biến thành tình cảnh thế này?

- Ngươi… ngươi…
Giọng nói của Lưu Tam bây giờ chẳng khác nào đàn bà:
- Ngươi dám giết quan, tạo phản! Ngươi hãy đợi bị chu di cửu tộc đi!

- Quan? Ngươi cũng xứng làm quan sao?
Hàn Cương đổi lại một chiếc cung nỏ tốt nhất, ánh trăng phản xạ lên mũi nỏ sáng loáng, hắn nói với Lưu Tam:
- Ngươi thử nói to thêm chút nữa đi, xem xem ngón tay của Hàn mỗ có bị run không!

Bóng trăng vừa mới lên được nửa mái hiên chiếu từ sau lưng Hàn Cương, Lưu Tam chỉ nhìn thấy người trước mắt đã chìm vào bóng đêm, chỉ nhìn rõ mũi nỏ, một mũi tên gỗ dài 6 tấc đang lóe sáng trong ánh trăng. Thân hình cao gầy 6 thước của Hàn Cương bao phủ hoàn toàn cái bóng nhỏ gầy của Lưu Tam, trong mắt Lưu Tam, giống như ma quỷ giáng xuống vậy. Mũi tên nhắm trúng chóp mũi, Lưu Tam sợ đến mức hồn bay phách lạc. Hai chân gã tê mềm rồi ngã quỵ xuống đất, định nói điều gì đó, nhưng hai răng chỉ kịp lập cập. Gã không ngờ, một tú tài ốm yếu mà lại có thủ đoạn độc ác như vậy.

Hàn Cương nhìn từ trên cao xuống, trừng mắt nhìn Lưu Tam:
- Là Hoàng Đức Dụng hay là Trần Cử?

- Là Trần….

Lưu Tam vừa mới mở miệng, thì ngón tay của Hàn Cương đã chặn lại, hắn nhe răng nhếch miệng cười. Thân nỏ đột nhiên rung lên, uy lực của nỏ ở cự ly gần cũng không kém gì so với súng lục. Mũi tên vừa xuyên vào lỗ mũi Lưu Tam, ở dưới quai hàm đã có một cái sừng nhô ra, mũi sắt cắm vào cổ, khiến tiếng kêu trước khi chết của gã càng thảm thiết hơn. Lưu Tam nhào trên đất mấy vòng, sau đó không động đậy được nữa. Gã chết không nhắm mắt, hai con ngươi trợn trừng. Mới có một tích tắc, Hàn Cương còn đang truy hỏi về chủ nhân đứng sau màn, ai ngờ ngay sau đó đã lật mặt động thủ ngay.

- Người thứ bai!

Giơ chân đá xác Lưu Tam, xác nhận gã đã chết, Hàn Cương buông lỏng dây cung, hắn thở dốc. Cảm giác được thao túng tính mạng con người khiến hắn rất hưng phấn. Hắn cúi đầu nhìn thi thể Lưu Tam không hề cảm thấy có chút nôn ói nào.

Chỉ trong nửa khắc, máu tươi của ba người lênh láng trong đình viện. Cho dù là ở Tần Châu thì vụ án mạng này cũng không hề nhỏ, chuyện này quả thực là quá động trời. Hàn Cương lặng im nhìn ba thi thể trong đình viện, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn người gác cổng ở ngoài cách đó ba mươi bước, cuối cùng hắn cười lạnh:
- Ta chỉ sợ phiền phức không đủ lớn thôi!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top