Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Khoa Huyễn
  3. Thần Cấp Triệu Hoán Sư
  4. Chương 123: Bối cảnh của Trác Hàng

Thần Cấp Triệu Hoán Sư

  • 506 lượt xem
  • 3459 chữ
  • 2021-09-17 20:57:28

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nếu nói tới quan hệ họ hàng trong nhà Trác Hàng, thì cũng khó mà miêu tả được chỉ bằng hai chữ “Phức tạp”.

Ông nội Trác Hàng có hai người em gái. Người em nhỏ nhất kém cụ gần 20 tuổi. Về sau được gả tới nhà họ Tô, sinh con trai độc nhất là Tô Quảng Mạc —— Nếu bàn tới quan hệ ruột thịt, thì cậu của Tô Quảng Mạc là ông nội của Trác Hàng, và Tô Quảng Mạc được xem là chú họ của Trác Hàng.

Còn Đàm Thời Thiên thì lại là bà con bên nhà mẹ cậu ta. Mẹ của Trác Hàng cũng họ Đàm, Đàm Thời Thiên là em họ của bà. Độ tuổi của Trác Hàng và Đàm Thời Thiên không chênh lệch mấy, nhưng nếu xét về vai vế thì lại kém cả một đời —— Như thế tính ra, Đàm Thời Thiên lại trở thành cậu họ của Trác Hàng.

Cha mẹ Trác Hàng đều có xuất thân từ những gia tộc lớn, chỉ có độc nhất một đứa con là cậu ta. Từ nhỏ, mọi thứ Trác Hàng dùng đều là thứ tốt nhất, cậu ta được lớn lên trong vòng tay nâng niu của cha mẹ, chưa từng phải chịu khổ chuyện gì. Việc này cũng đã nuôi dưỡng cho cậu ta một cảm giác hơn người, và tính cách tự tin thái quá.

Dù ông cụ Trác đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng thần trí vẫn rất tốt, cơ thể tráng kiện. Mỗi Tết hằng năm, tất cả mọi người đều về quây quần bên cụ để chúc Tết. Thế nên Trác Hàng cũng đã hết sức quen thuộc với Tô Quảng Mạc. Dù vai vế hơn kém cả một đời, nhưng độ tuổi lại gần nhau, có nhiều tiếng nói chung. Khi bé họ thường cùng nhau chơi xếp gạch, đua xe lửa, trưởng thành thì cùng đi bơi chơi bóng, cũng xem như là bạn thanh mai trúc mã.

Tô Quảng Mạc có tính tình hào sảng, không hề để ý gì tới chuyện vai vế hơn kém. Hắn vẫn luôn đối xử với người cháu họ này như là em trai. Hai người chơi từ nhỏ đến lớn, quan hệ không giống chú cháu, mà càng giống bạn bè hơn.

Còn về Đàm Thời Thiên, mỗi lần Trác Hàng đi tới nhà ông ngoại chơi thì cũng thường gặp hắn.

Đàm Thời Thiên có tính cách dễ chịu, đối xử với mọi người rất có phong độ nhẹ nhàng, lại còn rất hài hước, thường xuyên kể nhiều chuyện cười cho cậu ta. Truyện chế của hắn còn thú vị hơn cả tiểu thuyết. Khi bé hắn thường kể chuyện để chơi đùa với Trác Hàng. Trác Hàng cũng rất thân thiết với người “cậu họ” này.

Lại nói tiếp, thật ra Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên đã biết nhau từ trước khi vào Liên minh.

Bốn năm trước, cha của Trác Hàng đi công tác thì đột ngột gặp tai nạn, phải phẫu thuật ở nhà tĩnh dưỡng. Tất nhiên mấy người bà con sẽ tới nhà thăm ông. Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên đều tới vào cuối tuần, gặp nhau trong nhà Trác Hàng.

Dù giữa hai người Tô Đàm không có bất kỳ một quan hệ máu mủ nào, nhưng Trác Hàng lại vừa là cháu họ nội của Tô Quảng Mạc, vừa là cháu họ ngoại của Đàm Thời Thiên. Dưới sự giới thiệu của Trác Hàng, hai người họ cũng nhanh chóng thân quen với nhau.

Sau khi dùng xong bữa tối, Trác Hàng đề nghị đi chơi bóng. Ba người tới sân bóng luyện tập. Tô Quảng Mạc phát hiện kỹ thuật dẫn bóng của Đàm Thời Thiên cũng không tệ lắm. Thế là hai người trao đổi cách liên lạc, để sau này có cơ hội thì hẹn ra cùng chơi bóng rổ.

Thời điểm đó, Tô Quảng Mạc đã là ngôi sao tân binh của đội tuyển Phi Vũ, Đàm Thời Thiên vẫn chưa ra mắt, chỉ là một con gà trong game.

Về sau, Đàm Thời Thiên nảy sinh hứng thú rất lớn với Thần Tích, trình độ cũng ngày càng cao. Hắn muốn đi đấu giải chuyên nghiệp nên mới hỏi thăm Tô Quảng Mạc về một chút tình hình trong Liên minh Thần Tích.

Lúc đó Tô Quảng Mạc đã là đội trưởng của đội tuyển Phi Vũ. Nhưng đội hình chính của Phi Vũ lại dùng hệ thống cận chiến của Kiếm Khách làm trung tâm, Cung Tiễn Thủ Đàm Thời Thiên chẳng có tác dụng gì nếu gia nhập đội Phi Vũ. Đội tuyển Thời Quang lại sử dụng đội hình đánh xa rất đặc sắc, nên Tô Quảng Mạc mới thử đề cử Đàm Thời Thiên cho đội trưởng cũ Từ Lạc của Thời Quang, để Đàm Thời Thiên đi tìm đội trưởng Từ phỏng vấn.

Từ Lạc rất thích tài năng và tính cách của Đàm Thời Thiên nên đã thu hắn làm đệ tử để tập trung dạy bảo.

Đàm Thời Thiên vừa ra mắt vào mùa giải thứ tư đã thuận lợi lấy được giải thưởng tân binh xuất sắc nhất, cũng đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội tuyển Thời Quang ngay khi Từ Lạc giải nghệ vào mùa giải thứ năm, trở thành đội trưởng trẻ tuổi nhất trong hàng ngũ những tuyển thủ đời mới của Liên minh Thần Tích.

Truyền thông vẫn luôn không biết Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên còn có mối quan hệ này. Thứ các phóng viên biết đến là cả hai người vẫn luôn ghét bỏ nhau. Mỗi lần có phóng viên phỏng vấn Đàm Thời Thiên hỏi hắn ghét tuyển thủ nào nhất, hắn sẽ cười đáp: “Tất nhiên là Tô Quảng Mạc, bị Kiếm Khách đuổi theo giết chết thật quá phiền.” Còn khi phóng viên hỏi Tô Quảng Mạc, đội trưởng Tô cũng trả lời: “Tôi ghét nhất là Cung Tiễn Thủ Đàm Thời Thiên, tay dài đánh từ xa, bị chơi diều mãi thật quá phiền.”

Ngẫm lại cẩn thận, nếu hai người họ vốn không quen thuộc, thì sao có thể công khai nói ra những lời nói đắc tội với đối phương thế này.

Cách đây không lâu, trong hạng mục giải trí bóng rổ ở Carnival Thế Giới, Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên phối hợp vô cùng ăn ý, lấy được một giải thưởng nhỏ. Tất cả mọi người đều tưởng rằng đó là vì cả hai người họ biết chơi bóng rổ. Nhưng lại hoàn toàn không biết, Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên đã là bạn nhiều năm, hai người quen biết nhau khi chơi bóng cùng Trác Hàng.

Mỗi lần Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên cùng tới, ngoại trừ chơi bóng, bọn họ còn trò chuyện rất nhiều về Liên minh Thần Tích. Ban đầu Trác Hàng nghe không hiểu, tò mò lên mạng tìm kiếm thì mới biết cả hai đều là tuyển thủ chuyên nghiệp của Liên minh Thần Tích. Dần dần, dưới sự ảnh hưởng của hai người họ, Trác Hàng cũng đã yêu thích trò chơi “Thần Tích” này.

Quả thật cậu ta cũng có chút tài năng. Sau khi tự học hỏi một năm, trình độ tăng vọt, hiếm khi tìm được đối thủ nào trong game.

Trác Hàng cảm thấy cả chú họ và cậu họ của mình đều là đại thần nổi tiếng của Liên minh Thần Tích nên chắc chắn mình sẽ không kém cỏi. Nhưng cậu ta biết cả đội tuyển Phi Vũ của Tô Quảng Mạc lẫn đội tuyển Thời Quang của Đàm Thời Thiên đều không cần Thợ Săn Tinh Linh. Thế nên cậu ta mới tự đi tìm đội ngũ, nói không chừng sẽ có một ngày mình được lên làm đội trưởng!

—— Với ước mơ và lòng tin đó, cậu ta bắt đầu tập trung vào việc tìm kiếm đội tuyển có thể tiếp nhận mình trong liên minh.

Ngày đó, Trình Duy chia sẻ Weibo tìm đồng đội cho đội tuyển của Miêu Thần, Đàm Thời Thiên cũng chia sẻ lại. Thế nên Trác Hàng mới trông thấy tin này trên Weibo Đàm Thời Thiên. Sau đó cậu ta không hề do dự chạy tới tìm Miêu Thần tự đề cử mình. Đúng là Miêu Thần đã công nhận tài năng cậu ta. Cậu ta được gia nhập vào Thương Lan một cách thuận lợi, chính thức trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Nhưng có điều, cảm giác hơn người của cậu ta vẫn quá lớn, cái đuôi nhỏ nhổng lên quá cao, khiến cho trận đấu đầu tiên bị ngã tới chổng cả bốn chân lên trời.

***

Vốn Lý Thương Vũ không hề nghĩ tới chuyện Trác Hàng có quan hệ với cả Đàm Thời Thiên và Tô Quảng Mạc. Anh đã hỏi thử Lăng Tuyết Phong, hắn nói không biết Trác Hàng. Nên anh mới lại hỏi xem Trác Hàng có quen Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên không —— Chỉ thuần túy hỏi dựa theo bảnh xếp hạng độ nổi tiếng và giá trị nhan sắc của Liên minh mà thôi.

Kết quả là Trác Hàng lại biết cả!

Nếu không biết, chắc chắn cậu ta sẽ nói thẳng. Nhưng cậu ta không chỉ không phản bác, mà còn cúi gằm đầu không nói lời nào khi anh nhắc lần lượt hai cái tên Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên… Thế này thì rõ ràng quá rồi!

Thấy thiếu niên trước mặt rủ đầu càng ngày càng thấp, nhưng mãi không nói một lời nào, Lý Thương Vũ không nhịn được nhướng mày, rồi nói: “Cậu không muốn nói? Vậy có muốn bây giờ anh gọi cho Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên xác nhận chút không?”

“Đừng!” Trác Hàng lập tức ngẩng đầu lên, “đừng gọi điện thoại.”

“Vậy cậu nói anh nghe một chút, cậu và hai người họ có quan hệ thế nào?” Lý Thương Vũ vô cùng tò mò chuyện này, hèn gì cảm giác hơn người của Tiểu Trác lại lớn như thế. Trong nhà có hai vị đại thần Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên, chẳng trách cậu ta lại tự tin như vậy.”

“Ừm…” Trác Hàng gãi đầu một cái, khẽ nói, “Tô Quảng Mạc là chú họ bên nội của em, còn Đàm Thời Thiên thì là cậu họ bên ngoại. Khụ… Khá là phức tạp…”

Vừa nghe thôi thì đúng là khá phức tạp, nhưng Lý Thương Vũ cũng đã hiểu đại khác. Tô Quảng Mạc là bà con bên phía nội của Trác Hàng, còn Đàm Thời Thiên là họ hàng bên ngoại. Còn hai người Tô, Đàm thì không có quan hệ máu mủ gì cả.

Độ tuổi của Trác Hàng không nhỏ hơn Đàm Thời Thiên và Tô Quảng Mạc bao nhiêu, nhưng vai vế lại kém cả một đời…

Xem ra, cuối cùng thì tuyển thủ có tư cách cạnh tranh “Tầng bét nhất của Liên minh Thần Tích” cũng xuất hiện —— Độ tuổi của các tuyển thủ không chênh lệch nhau mấy, đa phần đều thuộc hàng anh chị em, Trác Hàng vừa tới, thì bay xuống hàng cháu trai luôn!

Đàm Thời Thiên là cậu của Trác Hàng. Như vậy, Trình Duy cùng thế hệ tuyển thủ với Đàm Thời Thiên cũng có thể làm cậu của Trác Hàng!

Lý Thương Vũ nghĩ tới đây thì không nhịn được bật cười: “Vậy khi nhìn thấy Tô Quảng Mạc, cậu sẽ ngoan ngoãn gọi chú? Còn khi gặp Đàm Thời Thiên, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn gọi cậu à?”

“Ừm…” Trác Hàng đỏ hết cả tai, cúi gằm mặt.

Cũng đâu còn cách nào đâu. Ai bảo cậu ta lại sinh trong cái nhà có gia phả họ hàng cực kỳ phức tạp này chứ? Hồi bé cậu ta học mãi vẫn không học hết được, thường không phân biệt được cô dì chú bác, luôn gọi Tô Quảng Mạc là cậu, sau lại gọi Đàm Thời Thiên là chú, bị cha mẹ đánh mông rất nhiều lần.

Lý Thương Vũ đứng lên đi đến trước mặt Trác Hàng. Anh nhìn cậu ta rồi nói: “Chắc chắn đội trưởng Tô và đội trưởng Đàm đã xem trận đấu hôm nay. Cậu tin không?”

Trác Hàng: “…”

Có rất nhiều tuyển thủ trong Liên minh chuyên nghiệp đang dõi theo trận đấu quay về liên minh của Miêu Thần. Hai vị đội trưởng Tô Đàm rảnh rỗi nên chạy đi xem giải hạng hai cũng rất bình thường. Nghĩ tới đây, đầu Trác Hàng càng gục thấp hơn, gần như muốn khóc lên.

Lý Thương Vũ hiếu kỳ: “Cậu không nói chuyện mình tới đội tuyển Thương Lan cho họ nghe à?”

Trác Hàng vô cùng xấu hổ: “Không nói.”

Lý Thương Vũ mỉm cười: “Vậy thì ắt hẳn bây giờ hai người rất kinh ngạc nhỉ?”

Vừa dứt lời, điện thoại của Trác Hàng vang lên, dãy số trên màn hình là số điện thoại của Tô Quảng Mạc.

Trác Hàng nhận điện thoại với vẻ mặt khó chịu. Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói sang sảng truyền tới từ đầu bên kia: “Tiểu Hàng, Thợ Săn Tinh Linh đánh siêu nát trong ván lôi đài của Thương Lan hôm nay là cháu phải không?”

Thợ Săn Tinh Linh đánh siêu nát… Đội trưởng Tô nói chuyện quá thẳng thắn!

Trác Hàng lúng túng nhìn Lý Thương Vũ một chút.

Tô Quảng Mạc tiếp tục hỏi: “Sao cháu lại đột nhiên chạy tới đội Thương Lan vậy?”

Trác Hàng: “…”

Tô Quảng Mạc cau mày: “Nói gì đi chứ!”

Trác Hàng đau khổ trả lời: “Cháu cũng muốn đấu giải chuyên nghiệp, nên mới đi thử…”

Tô Quảng Mạc hiểu ra: “Hèn gì hồi Tết trốn trong góc nhà lén la lén lút nhắn tin. Chú còn tưởng cháu mới có bạn gái nữa chứ. Kết quả là lén lút đi thi đấu! Hay lắm!”

Trác hàng: “…”

Tô Quảng Mạc: “Trận này cháu đánh nát tới mức chú chẳng xem nổi, quả thật đã bị đối thủ hành tơi bời. Cháu chạy tới chỗ Miêu Thần có chắc là sẽ không bị Miêu Thần đuổi đi không? Một tân binh với cái đuôi nhổng cao như vậy, cũng chẳng sợ mình hụt chân ngã nát bấy à? Nếu chú là Miêu Thần, chắc chắn sẽ bắt cháu quỳ bàn phím cả đêm cho tỉnh lại!”

Trác Hàng: “…”

Cậu nhóc tủi thân nhìn qua Lý Thương Vũ một chút.

Lý Thương Vũ nghe lời răn dạy cháu trai của Tô Quảng Mạc qua điện thoại thì tâm trạng vô cùng sảng khoái —— Xem ra không cần anh phải ra trận, Tô Quảng Mạc đã muốn chạy tới trước để mắng chết thằng nhóc ngang bướng trong nhà mình rồi.

Tô Quảng Mạc mắng một trận không hề khách khí chút nào qua điện thoại, khó khăn lắm mới cúp máy. Thế nhưng điện thoại của Trác Hàng lại vang lên, cái tên trên điện thoại lần này là Đàm Thời Thiên.

Trác Hàng cầm di động, không biết nên làm gì. Lý Thương Vũ thì mỉm cười nói: “Nhận đi.”

“…” Trác Hàng đành phải gắng gượng nhận điện.

Bên tai nhanh chóng truyền tới một giọng nói ôn hòa mang theo tiếng cười: “Tiểu Hàng, sao cháu lại ở đội tuyển Thương Lan chứ?”

Hôm nay Đàm Thời Thiên có việc phải ra ngoài, không xem trực tiếp trận đấu giữa đội Thương Lan và đội Dream được.

Khi quay về vào buổi tối, hắn bị fan cuồng Trình Duy kéo đi xem video chiếu lại trận đấu của Thương Lan. Trong lúc Trình Duy vẫn luôn khen ngợi Miêu Thần đẹp trai, Miêu Thần siêu đỉnh, ánh mắt Đàm Thời Thiên lại chú ý tới cậu thiếu niên với gương mặt kiêu ngạo trong phòng cách âm kia.

—— Gì đây? Đó không phải là Trác Hàng à? Sao thằng nhóc này lại xuất hiện trong đội Thương Lan chứ?

Đàm Thời Thiên với một đầu đầy dấu chấm hỏi gọi điện cho đứa cháu họ của mình, thắc mắc: “Lúc trước cháu không hề nhắc gì với cậu chuyện muốn thành tuyển thủ chuyên nghiệp mà? Tại sao bây giờ lại đột nhiên chạy tới Thương Lan đi dựa dẫm Miêu Thần chứ?”

Trác Hàng lúng túng đáp: “Cháu thường xem hai người thi đấu, nên mới muốn thử xem sao.”

“Giải đấu chuyên nghiệp không hề đơn giản như cháu tưởng đâu. Tài nghệ của cháu hiện tài còn kém rất xa một tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính.” Đàm Thời Thiên dừng một chút, rồi mỉm cười: “không phải cậu đang phản đối cháu đi thi đấu, nhưng cháu phải biết nhìn nhận rõ ràng trình độ của mình, đừng quá kiêu ngạo. Cậu đã xem trận hôm nay của cháu, thể hiện không được tốt lắm, cần phải luyện tập rất nhiều.”

Trác Hàng khẽ gật: “Dạ…”

“Miêu Thần là một đội trưởng tốt. Cháu đi theo anh ta thì phải chăm chỉ học tập.” Đàm Thời Thiên nói rất ôn hòa, “có rất nhiều tuyển thủ của Thương Lan giỏi hơn cháu, cháu chỉ là một người mới, phải biết giữ thái độ khiêm tốn một chút. Bình thường khi chơi Thần Tích với cậu, cháu phạm sai lầm, cậu không trách cháu vì cháu là người thân chứ không phải đội viên của cậu. Nhưng đã ở đội tuyển thì khác. Đã thi đấu thì phải đánh cho nghiêm túc, phải biết cách phối hợp với đồng đội, nhanh chóng hòa nhập vào đội tuyển. Cháu hiểu không?”

Đàm Thời Thiên là đội trưởng trẻ tuổi nhất, và cũng là một đội trưởng có thái độ ôn hòa nhất của Liên minh Thần Tích. Dù vào thời điểm dạy bảo đội viên trong đội tuyển, hắn cũng dùng một giọng điệu thân thiết ấm áp, thấu tình đạt lý. Nên dù hắn còn trẻ tuổi, nhưng các đội viên đều tâm phục khẩu phục.

Trình Duy ngồi cạnh nghe hắn gọi điện thoại, không nhịn được tò mò: “Cậu biết Trác Hàng kia à?”

Đàm Thời Thiên mỉm cười giải thích: “Đó là cháu họ của tôi.”

Trình Duy ngẩn người, rồi lại nhanh chóng phấn khích lên: “Á? Vậy tui với cậu cùng thế hệ, nên cậu ta sẽ là hậu bối của tui. Ha ha ha, vai vế tui được thăng cấp rồi!”

Nhìn dáng vẻ sung sướng kia của cậu, Đàm Thời Thiên không khỏi mỉm cười xoa đầu Trình Duy, thầm nghĩ: Đúng là cậu sẽ được thăng cấp, tương lai cậu phải trở thành vợ của tôi.

Trình Duy không biết tâm tư của Đàm Thời Thiên, vẫn còn nghiên cứu vấn đề quan hệ giữa hắn và Trác Hàng.

Trác Hàng bị cậu Thời Thiên của mình nói một tràng tới đỏ cả mặt, không nhịn được gục đầu xuống đáp: “Cháu hiểu…”

Đàm Thời Thiên đột nhiên hỏi: “Miêu Thần có mắng cháu không?”

Trác Hàng ngẩng đầu lên nhìn Lý Thương Vũ một chút, thầm nghĩ: Anh ấy còn chưa kịp mắng, cậu họ lẫn chú họ đã thay nhau gọi điện tới mắng rồi!

Đàm Thời Thiên thấy đầu bên kia không trả lời thì lập tức đoán: “Có phải Miêu Thần đang ở cạnh cháu không?”

Trác Hàng khẽ đáp: “Dạ…”

Đàm Thời Thiên nói: “Cháu đưa điện thoại cho anh ta đi.”

Trác Hàng đưa điện thoại cho Lý Thương Vũ, anh nhận lấy rồi nói: “Đội trưởng Đàm tìm tôi?”

Đàm Thời Thiên sờ mũi, có chút lúng túng: “Tiểu Hàng nhà tôi không hiểu chuyện, gây phiền phức cho Miêu Thần rồi.”

Lý Thương Vũ đáp: “Không sao không sao.”

Đàm Thời Thiên nói tiếp: “Bản tính thằng nhóc này không xấu, có điều là lại hơi ngạo mạn. Vì là con một, nên được người nhà nuông chiều quen rồi. Bây giờ nó đã trưởng thành, Miêu Thần cũng đừng khách khí gì, cứ dạy bảo cho thật tốt.”

Lý Thương Vũ nhìn Trác Hàng một chút, rồi mỉm cười: “Tất nhiên rồi, cứ giao cho tôi.”

Anh vừa dứt lời, bên tai lại vang lên tiếng hô đầy kích động của Trình Duy, tất nhiên điện thoạt cũng đã bị đoạt mất: “Miêu Thần Miêu Thần, anh trên trận hôm nay vẫn ngầu hệt như trước kia! Siêu thần quá xá đẹp luôn! Anh tranh thủ đánh giải hạng hai xong về đi, tháng năm mới bắt đầu giải hạng nhất, em rất mong được nhìn thấy anh trên đấu trường!”

Lý Thương Vũ mỉm cười đáp: “Ừ, anh biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Thương Vũ trả di động cho Trác Hàng, tiện tay vỗ vai cậu thiếu niên, rồi nói: “Đội trưởng Tô và đội trưởng Đàm đã nói hết lời trong điện thoại rồi. Tiếp theo là tới lượt anh nhỉ?”

Trác Hàng: “…”

Cậu ta có thể tưởng tượng, về sau mỗi lần phạm sai lầm, Tô Quảng Mạc sẽ mắng mình, Đàm Thời Thiên cũng sẽ nói chuyện với mình, rồi tới Miêu Thần dạy bảo…

Cảm giác hơn người gì đó thật ra là ảo giác đúng không?

Mình mới là tuyển thủ “tầng bét nhất của Liên minh Thần Tích”.

Người khác phạm lỗi chỉ bị một đội trưởng mắng, còn mình phạm lỗi… thì bị tới ba đội trưởng thay nhau mắng…

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top