Trác Hàng có hơi sầu não gục đầu, đợi chờ lời trách mắng sắp sập xuống đầu mình từ Miêu Thần.
Nhưng cậu ta lại rất nạc nhiên, vì Miêu Thần không mắng thẳng mình, mà lại nói một lời rất chân thành: “Tiểu Trác, đúng là cậu rất có tài năng, nhưng Liên minh Thàn Tích cũng có tuyển thủ có tài năng như cậu, mà số người có thể nổi tiếng thật sự lại không nhiều. Cậu có biết tại sao không?”
Trác Hàng ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Lý Thương Vũ, thăm dò trả lời: “Có phải… Do vấn đề thời cơ không?”
“Thời cơ đúng là một yếu tố quan trọng, nhưng có thể thật sự nổi bật thì quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào chính bản thân mình.” Lý Thương Vũ nghiêm túc nói, “có rất nhiều tuyển thủ tài năng đã gặp phải đả kích tâm lý nghiêm trọng sau khi trải qua nhiều lần khó khăn trong thời kỳ vẫn còn là tân binh, từ đó không thể gượng dậy nổi. Còn có rất nhiều tuyển thủ thiên tài đã trải qua một con đường đi lên quá thuận lời, bay cao thẳng một đường, cuối cùng lại ngã đau tới mức đầu rơi máu chảy, lại không thể ngóc đầu dậy nổi…”
Lý Thương Vũ dừng một chút, ánh mắt nhìn thiếu niên trước mặt rất ôn hòa: “Tiểu Trác, cậu đã quá coi thường giải đấu chuyên nghiệp. Thật ra có rất nhiều tuyển thủ như anh không lấy được một cái cúp nào dù đã ra mắt rất nhiều năm. Hay như có rất nhiều tuyển thủ phải rời đi trong nuối tiếc dù lòng mang một mộng tưởng rất lớn như Lão Chương. Và những tuyển thủ có thể vượt trội lên tất cả những người khác lại chiếm một tỷ lệ cực nhỏ.”
“Giải đấu chuyên nghiệp là một nơi rất tàn khốc. Mỗi một người có thể xưng ‘thần’ đều phải bỏ ra nỗ lực hơn hẳn những người khác. Cậu đừng chỉ nhìn mỗi danh tiếng cũng như lượng fan theo đuổi chú họ Tô Quảng Mạc và cậu họ Đàm Thời Thiên của cậu ở hiện tại. Bọn họ cũng đã gặp phải rất nhiều khó khăn và phải chăm chỉ rèn luyện ở giai đoạn còn là tân binh.”
“Bây giờ cậu vẫn là người mới, không nên đặt mình ở vị trí quá cao. Cậu cứ trèo lên từng bước một, như thế mới có nền tảng vững chãi. Nếu ngay từ đầu bản thân đã cảm thấy kiêu ngạo chỉ vì mình quen biết với mấy vị đại thần, thì chắc anh cũng không cần nói kết cục của cậu như thế nào nhỉ?”
“Anh nói thẳng một chút. Ván lôi đài đã thua hôm nay là do cậu, chứ không phải tại Tiểu Lê. Cậu phải biết rằng, Tiểu Lê là một người rất hướng nội, là người rất dễ xấu hổ. Cậu ấy không biết cách bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng lại thử chủ động phối hợp với cậu rất nhiều lần. Còn cậu, từ đầu tới cuối, cậu chẳng hề quan tâm cậu ấy đang làm gì. Trận này, hai người chỉ như đang đấu lôi đài solo, hoàn toàn không còn ý nghĩa ‘tổ hợp’ nữa.”
“Cậu hãy nhớ lại trận thắng tuyệt đẹp ở Carnival Thế Giới vừa qua. Nếu Lăng Tuyết Phong, Tô Quảng Mạc và Sở Ngạn chia ra đấu một chọi một với ba vị chuyên tấn công của đội Mỹ, thì chắc chắn sẽ thua. Nhưng cuối cùng họ lại thắng, thắng nhờ vào sự phối hợp. Cậu và Lê Tiểu Giang chắc chắn sẽ không đánh lại, chỉ sẽ bị đập chết từng người nếu chia ra một chọi một với những tuyển thủ lão làng kia. Nhưng nếu hai người hợp tác với nhau, một cộng một lại lớn hơn hai.”
“Nguyên nhân căn bản của việc bại trận, gần như bị hành chết ở hai ván lôi đài kia là do cậu đã xem thường Lê Tiểu Giang. Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ kéo chân cậu, nên không muốn phối hợp với cậu ấy. Có ý nghĩ này là một điểm trí mạng khi bước lên đấu trường. Cậu muốn đồng đội trợ giúp cậu thì cậu phải tin tưởng đồng đội trước đã. Tiểu Trác, ngay cả anh cũng không dám xem thường Lê Tiểu Giang, tại sao cậu lại có thành kiến với cậu ấy chứ?”
Trác Hàng kinh ngạc nhìn Lý Thương Vũ. Lát sau, cậu ta gục đầu xuống, hốc mắt đỏ lên.
Cậu ta không thể phản bác lại một câu nào của đội trưởng. Cậu ta chỉ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ tới mức không còn mặt mũi nào.
—— Cậu ta có tư cách gì mà dám tỏ ra ngạo mạn, thậm chí còn xem thường người khác?
Ngay cả một tuyển thủ có đẳng cấp thế giới như Miêu Thần mà cũng có thể phối hợp với đám tân binh gà mờ bọn họ với một tâm thái bình ổn. Trác Hàng mình đây dựa vào thứ gì mà dám tỏ ra hơn người trong đội tuyển chứ?
Đúng là Lê Tiểu Giang có tính cách hướng nội, nói chuyện không lưu loát, lắp ba lắp bắp mất cả buổi mới nói được một câu. Nhưng đó hoàn toàn không phải lỗi của cậu ấy, cậu ấy đã như vậy từ khi sinh ra, cậu ấy chậm rãi từ từ trên đấu trường cũng là phong cách của bản thân…
Nếu Miêu Thần đã để hai người hình thành một bộ đôi đi đánh lôi đài, thì điều mình phải làm là tìm kiếm lợi thế của bộ đôi này. Mình phải nghĩ trăm phương ngàn kế lợi dụng ưu thế của bộ đôi để đánh bại đối thủ. Chứ không phải chất vấn xem Lê Tiểu Giang có kéo chân mình không, thậm chí mình còn không quan tâm Lê Tiểu Giang chết sống ra sao, tự lao vào đánh.
Có lẽ trong mắt rất nhiều đại thần, trận đấu hôm nay chỉ là một vở tuồng tệ hại, còn chẳng bằng một trận lôi đài bình thường trong game.
Chẳng trách Tô Quảng Mạc lại gọi điện mắng mình, Đàm Thời Thiên cũng khuyên bảo thật uyển chuyển để cho mình hiểu đã là tân binh thì phải biết khiêm tốn một chút, phải biết học hỏi nhiều hơ. Tất nhiên hai người họ đã thấy được cái bệnh ngạo mạn của mình, muốn gõ tỉnh chính mình.
Những vị đại thần Tô Quảng Mạc và Đàm Thời Thiên sẽ không bao giờ coi thường ai. Nhưng Trác Hàng mình đây bất quá là một tân binh vừa mới ra mắt, thế mà lại váng đầu tới mức không quan tâm đồng đội của mình, không để ý tới chuyện phối hợp với đồng đội. Đây thật đúng là một tuồng hài cỡ lớn!
Nghĩ tới đây, Trác Hàng không nhịn được siết chặt nắm tay, khẽ nói: “Em xin lỗi, em sai rồi…”
Giọng nói của thiếu niên rất bé, hệt như tiếng muỗi vo ve. Có lẽ từ nhỏ tới lớn, cậu ta chưa từng phải cúi đầu nhận sai thế này, hiển nhiên lần này đã thật lòng biết lỗi. Lý Thương Vũ cũng không ép buộc cậu ta nữa.
Để một thằng nhóc đã quen kiêu ngạo từ bỏ lòng ngạo mạn của mình cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu ép buộc nữa thì có lẽ sẽ phản tác dụng. Nghĩ tới đây, Lý Thương Vũ lập tức xoa đầu Trác Hàng, giọng điệu cũng ôn hoàn hơn: “Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, sau này có thể từ từ điều chỉnh, từ từ tiến bộ.”
Trác Hàng nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Lý Thương Vũ dừng một chút rồi hỏi: “Có phải cậu có ý kiến gì với Lê Tiểu Giang không?”
Trác Hàng cúi thấp đầu đáp: “Không có.”
Lý Thương Vũ khẽ thở dài trong lòng rồi nói: “Tiểu Lê lớn lên trong một hoàn cảnh khác với cậu. Cha mẹ cậu ấy không phải người có học, lớn lên ở nông thôn từ bé, chưa từng gặp qua nhiều người. Cậu ấy khác với cậu, cái ăn cái mặc từ nhỏ của cậu đã là thứ tốt nhất. Mặc dù hai người cậu khác nhau rất nhiều, nhưng đã trở thành đồng đội, anh vẫn hi vọng hai người có thể ở chung thật tốt.”
Trác Hàng trầm ngâm một chút mới nói: “Em… em hiểu ạ.”
“Khi nào về thì cậu đổi phòng với Tiểu Cố đi. Từ giờ Cố Tư Minh ở chung với Tiêu Hà, cậu và Lê Tiểu Giang ở chung với nhau. Lúc ra ngoài thi đấu sẽ sắp xếp như vậy.”
Trác Hàng sửng sốt: “Hả? Em ở chung phòng với cậu ta?”
Lý Thương Vũ nghiêm túc lên: “Mới rồi còn cam đoan sẽ ở chung thật tốt, giờ lại đổi ý à?”
Trác Hàng lúng túng: “Nhưng mà… Em và Lê Tiểu Giang chẳng có tiếng nói chung gì cả.”
Lý Thương Vũ mỉm cười: “Vậy bắt đầu từ việc tìm hiểu lẫn nhau, tìm kiếm tiếng nói chung.”
Thấy Miêu Thần đã quyết định, Trác Hàng đành phải gãi đầu: “Vậy… Được ạ.”
Nhìn dáng vẻ không muốn làm của cậu ta, Lý Thương Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cho người tràn đầy tự tin như Trác Hàng ở cùng với người chẳng có tự tin gì như Lê Tiểu Giang, dần dà có lẽ hai người sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, tâm thái sẽ càng ổn định hơn.
—— Đây đúng là ý tưởng tuyệt vời, Lý Thương Vũ nghĩ một cách sảng khoái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận